tag:blogger.com,1999:blog-41568732510532480422024-03-13T03:00:00.470-04:00Anne Khanh Van's WritingsAnne Khanh-Van's writings
Anne Khánh Vân: Chuyện Ngắn, Tùy Bút, Nhật Ký...Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.comBlogger78125tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-71516002206170551492023-10-17T16:43:00.003-04:002023-10-17T16:56:40.070-04:00Trở Về Với Chính Mình~*~<div>Anne Khánh Vân <br /><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247843/tro-ve-voi-chinh-minh">https://vvnm.vietbao.com/a247843/tro-ve-voi-chinh-minh</a><br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8B3ONLyGc5PB54QU1I1hZ77inZSlxR34kHoWzq22tH4VhuM6xAU2BtU5EAf-4BXFfUMZRgLDXQSFKHXYZjTM3DQwUBUkg_gA8Opz3XlbhzoHHF3dhkW0XkLRCoh5pvvWBV0HQ0LlJD4fmV06AdyMVJownrfQOG1SqrTJLg62yFvSeMwbTNjBGqwC1LlE/s800/8B6E6776-F53E-4414-AA17-3B59A07BFB68.jpeg"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8B3ONLyGc5PB54QU1I1hZ77inZSlxR34kHoWzq22tH4VhuM6xAU2BtU5EAf-4BXFfUMZRgLDXQSFKHXYZjTM3DQwUBUkg_gA8Opz3XlbhzoHHF3dhkW0XkLRCoh5pvvWBV0HQ0LlJD4fmV06AdyMVJownrfQOG1SqrTJLg62yFvSeMwbTNjBGqwC1LlE/s320/8B6E6776-F53E-4414-AA17-3B59A07BFB68.jpeg" /></a><br /><br /><br /><b>* Ung Thư Tái Phát…</b><br /><br />Năm 2017, khi tìm hiểu về căn bệnh ung thư tuyến tiền liệt và giúp tía Hai Lúa trong quá trình trị bệnh, KV có chia sẻ một số cách chữa trị Prostate cancer phổ biến ở Mỹ. Sau 44 lần xạ trị và tiêm hormone mỗi ba tháng, tía Hai Lúa có vẻ khỏe lại. Nhưng có lẽ tía đã không nên chủ quan và vội nghĩ mình đã thoát ung thư, bởi mầm ung thư có sẵn trong mỗi người; khi các duyên hội đủ, ung thư sẽ phát triển.<br /><br />Bốn năm sau, tháng 5/2021, khi đến lúc tía đi siêu âm và chụp Xray hàng năm để canh chừng dấu hiệu ung thư tái phát thì kết quả cho thấy vài bướu ung thư với kích cỡ khác nhau lại mọc lên ở vùng bụng dưới. Bác sĩ cấp kỳ lên kế hoạch trị bệnh cho tía. Lần này, họ không đề nghị xạ trị nữa mà mạnh dạn cho toa thuốc chemo viên: thuốc tốt nhất, mạnh nhất… và dĩ nhiên đắt tiền nhất, hơn $500/viên.<br /><br />Chỉ vài tuần sau khi tía Hai Lúa bắt đầu dùng thuốc chemo, mọi người trong nhà nhanh chóng nhận thấy tình trạng sức khỏe của tía xuống dốc trầm trọng. Tía yếu đi rõ rệt! Nhìn tía xanh xao, mất hết thần khí, đi đứng lết thết, mỗi ngày như chết dần, KV nghĩ bụng điệu này không xong rồi!<br /><br />Cậu của KV cũng bị ung thư phổi và di căn đi nhiều nơi. Cậu cũng đã rất mừng vui và đặt nhiều hy vọng khi được uống những viên thuốc hóa trị đắt tiền như vậy. Có thể có những người hạp với cách trị ung thư thuần túy và khỏe ra. Nhưng cậu KV và những người thân bị ung thư mà KV biết có cùng cách trị bệnh đều ra đi rất nhanh.<br /><br /><b>* Những Kết Nối Vô Hình</b><br /><br />Khoảng ba tháng trước chuyện ung thư của tía Hai Lúa trở lại gõ cửa, Trời Đất run rủi một loạt sách về thảo dược đến tay KV. Nhìn số sách dược thảo “tự dưng” về đến nhà, KV cảm giác như được nhắc nhở những điều nên để tâm đến.<br /><br />Thế là sau những ngày làm việc bận rộn, KV bắt đầu đọc những cuốn sách dày cộm của Edgar Cayce về những cây thuốc, và có một cuốn nói về trung tâm Hoxsey ở Mexico, chuyên trị các bệnh ung thư bằng dược thảo. KV đọc qua những trải nghiệm chứng thực và tìm cách liên lạc với cả bệnh nhân ung thư trong những video chia sẻ quá trình dùng thảo dược từ trung tâm Hoxsey và những kết quả “nhiệm mầu”.<br /><br />KV tìm đọc thêm một số tài liệu về những bài thuốc gia truyền của gia đình Hoxsey thụt lùi hơn trăm năm trước. Cuốn sách “You Don’t Have to Die” Dr. Hoxsey bắt đầu với câu chuyện của chú ngựa trong nông trại của họ bị bướu sưng to ở chân và sắp chết nên họ thả nó về rừng để nó được chết an lành trong thiên nhiên. Nhưng lạ thay mỗi ngày chú ngựa lại trở về với họ và khỏe ra. Ông cố của Dr. Hoxsey đã bí mật đi theo chú ngựa mỗi khi nó đi về rừng để theo dõi xem “ai” đã giúp nó khỏe ra. Sau mấy tuần lễ, chú ngựa hoàn toàn khỏe mạnh lại và đã chẳng có “ai” giúp nó ngoài những loại cây cỏ chú ngựa đã tự biết và ăn. Chuyện này làm KV nhớ lại em chó Bích La của KV hồi xưa. Mỗi khi ăn trúng cái gì bị đau bụng thì luôn đi ra bãi đất có nhiều cỏ dại, tìm mấy loại cỏ nào đó nhai nhai, ói ói… Thế là mai chiều lại khỏe. Dù chẳng ai chỉ dẫn mà em Bích La vẫn biết phải làm gì.<br /><br />Sau khi chú ngựa bình phục, gia đình Hoxsey đã bắt đầu thử nghiệm những loại cây cỏ đó trên người nhà đau bệnh, rồi giúp lan ra rất nhiều bạn bè, người thân, xóm làng... Cuốn sách dầy 300 trang kể lại khá nhiều trường hợp nan y được chữa lành và quá trình phát triển của trung tâm. Song, họ đã phải đương đầu với nhiều gian nan, thử thách, vô số các “trận chiến” với kỹ nghệ thuốc men của Mỹ và hầu tòa hằng nhiều năm. Và nhờ những hộ trì đặc biệt, gia đình Hoxsey cuối cùng đã thắng kiện và vẫn được quyền chữa bệnh bằng thảo dược. Dù vậy, để có thể phục vụ yên ổn và an toàn, từ hơn 15 trung tâm chữa bệnh trong nhiều tiểu bang ở Mỹ, gia đình Hoxsey và đội ngũ y tá bác sĩ trung thành nòng cốt đã gom gọn lại thành chỉ một trung tâm và sang Mexico “tạm trú”.<br /><br />Từ 1963 đến nay, những bài thuốc thảo dược của gia đình Hoxsey đã cứu sống hơn 250,000 bệnh nhân đáng lẽ đã qua thế giới bên kia hàng chục năm trước. Họ vẫn giữ lời nguyện ước của gia đình: duy trì công việc và chi phí tối thiểu để phục vụ, chứ không nhằm mục đích thương mại.<br /><br />Khi KV tìm hiểu được đường đi nước bước và kết nối được với các bác sĩ và y tá của trung tâm thì cũng đúng thời điểm tía Hai Lúa khám phá ung thư trở lại. Tuy nhiên, khi kể lại chi tiết những gì KV đã âm thầm tìm tòi mấy tháng qua và giới thiệu với tía cách chữa trị bằng thảo dược thì tía không tán thành. Tía không muốn đi xa hay thay đổi sự chăm sóc hiện đại của nhà thương và thuốc men… tốt, mà tía đang được nhận ở Mỹ. <br /><br />Mãi đến hôm tía sắp xỉu ở nhà thờ, tía đã nhận thức rõ sức lực mình cạn kiệt quá nhanh sau những liều thuốc chemo và tác dụng phụ của thuốc. KV nhắc lại chuyện chữa bệnh bằng thảo dược mà KV đã giới thiệu với tía mấy tháng trước, lúc đó tía mới đồng ý cùng KV đi Mexico để thử vận may.<br /><br />Một cuộc hành trình dài và công phu… cuối cùng tía bắt đầu dùng thảo dược vào tháng 9/2021. Tía bắt buộc phải đi vào khuôn khổ: nghiêm túc thay đổi hoàn toàn các thói quen, các sinh hoạt, và cách ăn uống trước kia… Phải mất nhiều tháng để giải những độc tố tích lũy suốt cả đời và từ việc trị bệnh bằng xạ trị, hóa trị những năm qua để thảo dược có thể có tác dụng. Sau 6 tháng dùng thảo dược, và đổi cách sống, các bướu ung thư phần bụng dưới của tía nhỏ lại và biến dần trong những lần khám định kỳ sau đó. Tía khỏe ra nhiều.<br /><br />Trong hai năm qua, ngoài những kết quả nhận thấy từ tía Hai Lúa, KV cũng đã trực tiếp nghe nhiều bệnh nhân chia sẻ kết quả tốt trong việc dùng thảo dược của Trung tâm Hoxsey. Khi mới lui tới trung tâm, KV có nhen nhúm ý nghĩ mỗi năm sẽ xin đến phòng thuốc của họ làm thiện nguyện vài tuần để tỏ lòng biết ơn. Nhưng khi hiểu rõ hơn các hoạt động và tổ chức của trung tâm thì KV khám phá vì những gì diễn ra trong quá khứ, họ đã phải giữ tất cả các khâu quan trọng của quá trình chưng cất pha chế và chuyên chở thuốc ở độ kín đáo và an toàn cao nhất có thể.<br /><br />KV tự hỏi vậy ở Việt Nam mình thì sao? Chắc chắn phải có những cách trị ung thư bằng thảo dược tương tự. Nguyên cớ nào và từ khi nào cách trị bệnh hiện đại bằng hóa trị và xạ trị đắt tiền này đã chiếm lĩnh và dẫn đầu cách trị bệnh ung thư? Không phải Việt Nam xưa nay luôn rất tin vào Đông y và sống rất gần gũi với thiên nhiên sao (?), lại là nước nhiệt đới nơi hầu hết các loại cây rau củ quả thảo dược mọc quanh năm. Không như trung tâm Hoxsey phải nhập một số thảo dược để có đủ nguồn dược liệu làm thuốc cho năm.<br /><br />KV lại bắt đầu tìm kiếm… và dần dà các mảnh vụn puzzles được ráp lại, các câu hỏi có được trả lời. Dù dược thảo có thể trị được ung thư và kéo dài thêm sự sống, tất cả thuốc men, những chia sẻ, hỗ trợ chỉ là phần bên ngoài. Điều tiên quyết và quan trọng nhất vẫn là chính chúng ta đối với cơ thể của chúng ta. Nếu chúng ta không tìm hiểu gốc rễ của bệnh tật, không giải tỏa được những nút thắt hay nguồn gốc bên trong mà lại dùng thuốc để cắt đi những triệu chứng và phản ứng mà cơ thể tìm cách đối thoại với chúng ta thì chúng ta vừa nuôi bệnh, cùng lúc lệ thuộc vào thuốc và phải dùng thuốc suốt đời; và rồi sẽ đến lúc thuốc cũng sẽ lờn và không còn công hiệu.<br /><br />Thật vậy, sau một năm rưỡi dùng thảo dược có kết quả tốt và thấy khỏe ra, và vì việc đi lại cũng xa xôi, tía KV đã tự tin quyết định ngưng dùng thảo dược. Chỉ vài tháng sau, chỉ số PSA (prostate-specific antigen: kháng nguyên đặc hiệu tuyến tiền liệt) từ dưới 1 trong gần hai năm, tăng vọt lên gần 7. Tía lại phải trải qua tất cả các thử nghiệm và chụp hình Xray, MRI, v.v... Bác sĩ bên Mỹ lại có cơ hội phê bình thảo dược không hiệu nghiệm mãi, rằng nội tiết vẫn rối loạn và buộc tía phải theo những cách trị bệnh của họ đề nghị.<br /><br />Đã dùng qua Tây y cả Đông y, biết rõ tác hại cùng hiệu quả của từng loại thuốc và phản ứng của cơ thể, tía quyết định không trở lại dùng thuốc chemo. Sẽ tiếp tục dùng dược thảo chăng và nó sẽ hiệu quả đến bao giờ?<br /><br />Vậy còn vị Thầy thuốc trong chính mỗi người chúng ta thì sao? Nếu chú ngựa của gia đình Hoxsey hay em chó Bích-La ở nhà KV tự biết phải ăn nhai những loại cỏ nào, thì không chừng thâm sâu bên trong, chúng ta cũng có hiểu biết và khả năng đó?<br /><br />Làm sao để đánh thức người Thầy thuốc bên trong chính mỗi chúng ta?<br /><br /><b>* Định Luật Hấp Dẫn của Vũ Trụ</b><br /><br />Có phải chúng ta vẫn hay nói rằng khi người học trò sẵn sàng thì người thầy sẽ xuất hiện?<br /><br />Cách đây khoảng một năm rưỡi, cùng khoảng thời gian tất cả những diễn tiến kể trên diễn ra trong gia đình, KV có duyên được học tịnh tâm ngồi bình yên (NBY) tiếp nhận năng lượng (NL) vũ trụ và tập kết nối với cơ thể để nó tự chữa lành. <br /><br />KV tìm xem được nhiều video của thầy Thích Tâm Thành và chương trình Thanh Lọc Thân Tâm (TLTT) trên YouTube và trang web Sống Chánh Niệm, nơi thầy chia sẻ hầu hết những tài liệu thầy giảng dạy và được ghi lại trên các video, kể cả cách thức làm nước thực dược (nước ép từ rau củ quả hữu cơ tươi mới): nước vàng, nước đỏ, hỗn hợp dầu xổ… cùng vô số các bài tập thể dục và ngồi bình yên do đích thân thầy làm mẫu hướng dẫn.<br /><br />Tiến trình Thanh Lọc và Chuyển Hóa Thân Tâm được thực hiện và phối hợp đồng bộ theo ba con đường thải độc: đường đại tiện (chất đặc), đường mồ hôi và nước tiểu (chất lỏng) và hơi thở sâu, chậm (chất khí) và hai con đường nuôi dưỡng phần thân Vật Lý và thân Tâm Lý. Chúng ta tập thể dục để cơ bắp, gân cốt được lưu chuyển, co giãn; khí huyết và dịch nội tiết được lưu thông, cân bằng. Đồng thời, dành thời giờ Ngồi Bình Yên, giờ Thư giãn, Soi sáng và Trị liệu để giúp làm sạch những nhận thức sai lầm, bế tắc, lo lắng, căng thẳng, buồn phiền… Các tiến trình chữa trị được thiết kế vào các khung giờ cố định trong mỗi ngày, bám sát đồng hồ sinh học của cơ thể để tận dụng được sự trợ lực của Năng lượng Vũ trụ. Vậy đây là cách thanh lọc toàn vẹn cả Thân lẫn Tâm. Trở về với chính mình - Làm mới một cách toàn diện.<br />KV cũng xem được rất nhiều bệnh nhân chia sẻ trải nghiệm và kết quả cụ thể sau những khóa TLTT, khi nghiêm túc thực hành tịnh tâm NBY và thực tập các bài thể dục: Rất nhiều người bị ung thư ở giai đoạn cuối, nhà thương đã chê và gửi về nhà; nhiều người khác bị u xơ nang buồng trứng, tử cung, vú, não; bị sỏi mật, sỏi thận, các chỉ số rất cao như cao mỡ, cao đường huyết, cao máu, men gan cao, nhiễm khuẩn nấm trong phổi, rối loạn nội tiết trầm trọng... Sau những chu kỳ thanh lọc 7 ngày, 21 ngày hay 49 ngày liên tục, và nghiêm túc đặt trọn tâm ý vào sự thực tập cho chính mình, họ đã lành bệnh, các chỉ số đều quân bình trở lại, u xơ nang teo nhỏ, dần lặn và biến mất.<br /><br />Nhiều người tìm đến khóa học vì mang quá nhiều bệnh và tin tưởng còn nước còn tát. Những người khác thì vì hiếu kỳ muốn trải nghiệm thử dù chưa có bệnh biểu hiện hay học để biết cách về giúp người thân đang bị bệnh mà không thể tham gia lớp.<br /><br />Và trong gia đình KV, người đầu tiên tham gia khóa Thanh Lọc Thân Tâm là em gái của KV ở Việt Nam. Em khám phá nhiều u xơ nang ở buồng trứng và tử cung bộc phát nhanh trong thời gian Việt Nam và thế giới bị bế quan tỏa cảng, bị động ở nhà. Các u xơ nang làm bụng em lớn như có mang 3-4 tháng. Người em mất thần sắc, luôn mệt nhừ, hàng tháng mất nhiều máu. Gia đình chồng sốt ruột đốc thúc em đi mổ và giới thiệu bác sĩ nổi tiếng. Cách mổ mà em được giải thích là sẽ phải cắt đi toàn bộ tử cung và buồng trứng, thay vì tách rời và chỉ mổ lấy các u xơ đi thôi. Em đang không khỏe, lại càng thêm khủng hoảng khi phải đương đầu với bao nhiêu áp lực nên cầu cứu chị Hai. Đúng lúc KV vừa tìm hiểu xong về các khóa TLTT của thầy Tâm Thành. Thế là KV lập tức tìm cách đăng ký cho em tham gia và thuyết phục gia đình cho em cơ hội trải nghiệm chữa bệnh bằng TLTT và kết nối với bản thân. Lịch giải phẫu được hủy.<br /><br />Cái khó lúc bấy giờ là không dễ vào được khóa TLTT, vì khóa nào vừa mở ra thì chỉ sau 20 phút đã đầy và khóa sổ. KV tự khuyên mình cứ hãy cố gắng hết sức phần của mình và tin tưởng vũ trụ sẽ vận hành và các đấng Bề Trên sẽ lo phần còn lại, tùy thuộc vào phần phước và lòng thành của mỗi người. Cuối cùng KV đã đăng ký được cho em gái KV tham gia khóa thanh lọc thân tâm.<br /><br />Em dùng nước thực dược theo đúng các chỉ dẫn và tập ngồi bình yên, tập các bài tâm thể khí phối hợp và lạy khí công, và thực hành xổ dầu để kết nối, khai thông và đào thải độc tố toàn diện. Sau 7 ngày thanh lọc, từ hơn 70kg, em xuống còn 59kg. Khoảng cách giữa các chu kỳ hàng tháng của em giãn ra, em ít mất máu hơn. Hồng và bạch huyết cầu và chất sắt trong máu cân bằng lại, và các u xơ nang teo nhỏ lại. Người em hồng nào tươi tắn lên,… và em vẫn lành lặn, vẫn còn tử cung và buồng trứng!<br /><br />Thấy chính người thân trong nhà thu nhận được kết quả tốt, gia đình KV rất mừng. KV cũng rất muốn được tham gia “thử” một khóa TLTT nhưng phải chờ lịch thầy đi phục vụ cộng đồng ở các châu lục ăn khớp với thời duyên phước của mình.<br /><br /><b>* Người Thầy Bên Trong…</b><br /><br />Thầy Thích Tâm Thành tốt nghiệp Y Khoa Sài Gòn năm 1987 và giảng dạy chuyên khoa Xét Nghiệm Cận Lâm Sàng đến năm 1994 khi sang Mỹ định cư với gia đình. Năm 2001 thầy tốt nghiệp Tiến Sĩ Dược Khoa, chuyên khoa Tiểu Đường và Dinh Dưỡng. Vì tốt nghiệp Top 5 thủ khoa, thầy được Hải Quân Hoa Kỳ chiếu cố và mời làm việc với cấp bậc cao, đồng thời thanh toán luôn cả số nợ tiền học.<br /><br />Tuy nhiên, vì không muốn dính vào chính trị, quân sự, hay tôn giáo, thầy Tâm Thành quyết định chọn một con đường khác thích hợp để đi vào tôn giáo tâm linh một cách đúng nghĩa.<br /><br />Kết hợp kiến thức và kinh nghiệm trong cả hai ngành y và dược Tây Phương cũng như Đông Phương, đặc biệt đặt trên nền tảng thiền học Phật Giáo ứng dụng, Thầy đã hướng dẫn rất nhiều các khóa tu học, các khóa Thanh Lọc Thân Tâm và hội thảo vòng quanh thế giới, không những cho người Việt trong và ngoài nước, không giới hạn tôn giáo, mà còn cho người bản xứ tại các nước ở bốn châu lục từ 2006 đến nay.<br /><br />Trong hơn 15 năm qua, có hơn 500 khóa TLTT và hơn 100,000 học viên đã tham dự. Hầu hết mọi người đều nhận được rất nhiều lợi lạc. Họ chia sẻ kết quả và hằng ngày tiếp tục lan tỏa phương pháp TLTT của thầy đến những người thân.<br /><br />Mỗi năm thầy Tâm Thành có mặt ở mỗi châu lục và ở Việt Nam khoảng hai tháng. Những năm đầu mới trở lại Việt Nam, thầy trực tiếp đứng lớp hướng dẫn; và vì nhu cầu càng ngày càng tăng nhanh và lan rộng ra cả nước, thầy đã đào tạo những đội ngũ phụng sự, có cả bác sĩ, dược sĩ,…những người đã thu nhận được lợi lạc sau khi tham gia khóa TLTT với thầy và xin được đồng hành với Thầy để phục vụ vì lợi ích của cộng đồng. Nếu không đến được lớp và dù đang bận lớp ở châu lục nào khác, thầy luôn kết nối qua Zoom với từng lớp ở Việt Nam để động viên, và trả lời các câu hỏi.<br /><br />Thầy Tâm Thành thường nhắc nhở: “Bên trong mình mới chính là người Thầy đích thực, người bạn tri kỷ thực sự của mình, luôn đồng hành và sát cánh, có mặt cho mình trong mọi hoàn cảnh và nơi chốn. Nếu chúng ta không ý thức được điều này mà cứ hướng ra bên ngoài tìm cầu, mong mỏi, van xin, kể cả dựa vào thuốc thang… thì sẽ không bao giờ giải quyết được tận gốc vấn đề...” (156)<br /><br /><b>* Trở Về Với Chính Mình</b><br /><br />Nhiều năm trước kia, vài ngày mỗi tháng, KV hay bị đau đầu kinh niên (migraine). Có những trận đau như búa bổ và có thể làm mình ói mật xanh mật vàng; và để không phải chịu đựng cái đau, KV uống một viên thuốc giảm đau để tiếp tục làm việc dù KV chẳng bao giờ thích uống thuốc tây vì biết thuốc là chất hóa học, có phản ứng phụ và chỉ giải quyết triệu chứng.<br /><br />Chưa tham dự được khóa TLTT nên trước mắt, mỗi ngày KV vẫn tập cho mình thói quen tịnh tâm NBY ít nhất là 15 phút; sau đó tăng lên 30, rồi một tiếng. Tập hướng vào bên trong, tập kết nối với chính mình. KV để ý thấy không còn những trận nhức đầu migraine như trước, và nếu có bị thì cũng nhẹ hơn. KV sẽ tịnh tâm tập trung vào chỗ bị đau và nói chuyện với các tế bào và mạch máu chỗ đó như dỗ dành người em nhỏ; khoảng nửa tiếng sau cái đau biến mất trước khi mình nhớ ra đã bị đau đầu. <br /><br />KV cũng để ý thấy đầu óc mình tinh tế hơn. Có thể nghĩ ra giải pháp cho những khó khăn trong công việc hàng ngày nhanh hơn. Đối phó với những hoàn cảnh căng thẳng một cách bình tĩnh - dễ dàng hơn. Làm việc hiệu quả và làm được nhiều việc trong ngày hơn. Và nhiều chi tiết khác mà KV đã để ý thấy chuyển hóa rất tốt như: da mặt sáng ra, tóc mọc lại nhiều, thính giác và khứu giác rất nhậy bén, v.v.<br /><br />Thầy Tâm Thành thường nhấn mạnh trong những bài giảng, “Như lý tác ý” “Ý dẫn đầu các pháp”. Mình là người tự điều khiển mình bằng ý chí và tâm thức của chính mình, “Yếu tố bên trong phải là tiên quyết và quan trọng nhất… Vậy khi chúng ta thực hiện đúng thì luật Vũ trụ cộng hưởng, luật Hấp dẫn sẽ tiếp tục hỗ trợ chúng ta.”<br /><br />Đọc qua các sách khác nhau về những lãnh vực Tâm Linh, Phật Giáo, Đông Y, Tâm Lý, Vật Lý, Hóa Học, kể cả sách y khoa, giải phẫu người,… thì quý bạn nào có duyên đọc cuốn sách “Thanh Lọc Thân Tâm – Chuyển Hóa Môi Trường” (TLTT CHMT), sẽ đồng ý với KV đây là một cuốn sách để đầu giường vì thầy đã đúc kết hầu hết những điều cần thiết nhất, đáng nhớ nhất trong những lãnh vực trên, cùng với những nghiên cứu về y học, kết hợp là kiến thức uyên thâm của đạo Phật, và những nghiên cứu về phương pháp Thanh Lọc Thân Tâm.<br /><br />Từ ngàn năm trước Đức Phật đã nói rằng Ngài không chế tạo phát minh ra gì cả mà mọi thứ đã có sẵn vì đó là quy luật của Vũ Trụ: Luật nhân quả, luật Hấp Dẫn, Luật Bảo Toàn Năng Lượng… “Hãy đừng tin những gì được chỉ dạy, truyền miệng từ Thánh Hiền, cổ nhân; cũng đừng vội tin vào những gì được ghi chép lại trong Kinh điển và ngay cả đừng vội tin vào những gì Ta nói, mà hãy tự thực hành, thực nghiệm và thực chứng tự thân.” (TLTT CHMT 305)<br /><br />Quả thật, cho đến nay, thật sự là KV đã rất “ghiền” tịnh tâm NBY và NBY trở thành nhu cầu vì nhận được quá nhiều lợi lạc. Sẽ không có thuyết phục nào mạnh mẽ hơn khi mỗi cá nhân chúng ta tự tìm hiểu, trải nghiệm và thu nhận được những gì chính mình cần và tìm kiếm.<br /><br />*<br /><br />Tháng bảy vừa qua, thầy Tâm Thành về lại Virginia. KV cùng 5 người nhà, và 4 người bạn đã được tham gia khóa TLTT với thầy ở trung tâm Thiện Đức. Từng cá nhân đã thu nhận được nhiều lợi lạc cho tình trạng sức khỏe của mình. Tía Hai Lúa của KV tạm dừng thảo dược. Tía đã tham gia TLTT với KV và cũng đã xổ được hàng khối những chất độc cặn bã chồng chất 70 năm qua. Tía tập duy trì NBY và khỏe ra nhiều.<br /><br />Phần KV thì cứ ngỡ mình tương đối mạnh khỏe, ăn uống chọn lọc và ăn rau củ quả hơn 300 ngày trong năm, tập thể dục thường xuyên đều đặn, và NBY hai ba thời mỗi ngày thì chắc sau khóa học sẽ chẳng thu nhận gì đáng kể. Ấy vậy mà vẫn thu hoạch (xổ) được một số “đá quý” sau đêm xổ dầu ngày thứ ba. KV quả thật ngạc nhiên khi các chỉ số khập khễnh trường kỳ hàng chục năm qua của KV về mỡ, đường, nội tiết, đề kháng… đã quân bình lại. Mình cũng sụt được 10 pounds mỡ thừa.<br /><br />Là một duyên phước lành khi chúng ta tìm được đúng thuốc, đúng Thầy. Tuyệt vời và nhiệm màu hơn nữa là khi tìm được, đánh thức được và kết nối được với chính người Thầy bên trong chúng ta và tự chữa lành cho chúng ta.<br /><br />*<br /><br />Trong hơn mười năm qua, KV mất nhiều người thân bạn bè... vì ung thư và những bệnh nan y. Nhiều người mới mấy tháng trước còn đầy sức sống, bao nhiêu là mơ ước và dự án, nào là được nhìn con cái lớn lên, vào đại học, lập gia đình; nào là sang California vùng nắng ấm để nghỉ hưu; nào là đi du lịch vòng quanh thế giới… Hai cậu của KV mất đều do ung thư, cậu nhỏ khi chỉ mới 45 tuổi, cậu lớn 64. Người bạn thân của KV ra đi khi con chị vừa tròn 14 tuổi… Thời gian đó, những kiến thức và trải nghiệm này chưa kịp học, chưa được biết… để chia sẻ, để những người thân của mình có thêm chọn lựa nếu cách chữa trị này không thích hợp thì chọn cách khác. Tía Hai Lúa của KV cũng đã có thể ra đi hai năm trước… Trong những mất mát, bản thân KV và gia đình KV đã đi qua nhiều thay đổi và chuyển hóa, “Thân” lẫn “Tâm”.<br /><br />Hôm nay, KV chia sẻ những trải nghiệm và lợi lạc thu nhận được trong quá trình nghiên cứu, học hỏi và thử nghiệm trong giới hạn cá nhân, gia đình và những bạn đồng hành - không có ý định thúc đẩy hay quảng bá một tổ chức hay cá nhân nào, cũng không có ý đả phá bất cứ phương pháp nào.<br /><br />KV chia sẻ trong ước mong chúng ta hãy cùng nhau chịu khó nhìn lại những thói quen trong sinh hoạt hằng ngày của mình, cởi mở trong suy nghĩ, và sống thuận với tự nhiên hơn. Tập trở về với chính mình để phòng bệnh, để mỗi ngày sống thêm mạnh khỏe và hạnh phúc,… Nếu có đau bệnh thì nên tìm hiểu thêm những phương pháp khác, thuận tự nhiên để có những chọn lựa chữa trị thích hợp và kịp thời, để có những hy vọng mới… Và nếu có phải ra đi thì cũng là một sự ra đi thanh thản, nhẹ nhàng, bình an, … để có một bắt đầu tốt đẹp cho đời sau…<br /><br />Anne Khánh Vân<br />September 20, 2023<br /><br />***<br /><br />Tài liệu tham khảo:<br />Giới Thiệu Tổng Quan về khóa học Thanh Lọc Thân Tâm: <a href="https://www.youtube.com/watch?v=FZoBQebNqYA">https://www.youtube.com/watch?v=FZoBQebNqYA</a><br />Sơ Lược Tiến Trình Làm Mới: <a href="https://songchanhniem.com/so-luoc-tien-trinh-lam-moi/">https://songchanhniem.com/so-luoc-tien-trinh-lam-moi/</a><br />Hoxsey Bio Medical Center: <a href="https://www.hoxseybiomedical.com/about/">https://www.hoxseybiomedical.com/about/</a></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-75725202098413156412023-03-31T13:35:00.011-04:002023-09-16T00:04:42.422-04:00Giọt Nước Mắt Thánh<p></p><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: x-small;">Anne Khánh Vân</span></div><div style="text-align: justify;"><a href="https://vietbao.com/a315355/giot-nuoc-mat-thanh">https://vietbao.com/a315355/giot-nuoc-mat-thanh</a></div><p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVeftB5lKcEIVovNYXf94j7LXIGU5qRpLoFcDNNxC3CmgBCHA6nP-N_DtCJO3i_S9xFuKK28JS5m_iZ4ZMQMhlGam6cpLbLDtV055i5cZMkeu7CEj5o8g1a0HVKaxOuRJRGiOcdszhXV4EwBgGWR0RLv99nGW3vIR988WiFrGcTIrrNDm3UB50JDjB/s794/R%C6%B0%E1%BB%9Bc%20H%C3%A0i%20C%E1%BB%91t%20Cha%20Vinh.PNG" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img alt="Hình 10, 11, 12: Ảnh rước hài cốt Cha Vinh từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa và hình bàn thờ Cha Vinh" border="0" data-original-height="491" data-original-width="794" height="248" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVeftB5lKcEIVovNYXf94j7LXIGU5qRpLoFcDNNxC3CmgBCHA6nP-N_DtCJO3i_S9xFuKK28JS5m_iZ4ZMQMhlGam6cpLbLDtV055i5cZMkeu7CEj5o8g1a0HVKaxOuRJRGiOcdszhXV4EwBgGWR0RLv99nGW3vIR988WiFrGcTIrrNDm3UB50JDjB/w400-h248/R%C6%B0%E1%BB%9Bc%20H%C3%A0i%20C%E1%BB%91t%20Cha%20Vinh.PNG" width="400" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><i><span style="font-size: 9pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-themecolor: text2;">Hình 10, 11, 12: Ảnh rước
hài cốt Cha Vinh từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa và hình bàn thờ Cha
Vinh</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><div><b>* Cổng Trời…</b></div><div><br /></div></div><div style="text-align: justify;">Từ ngày ông bà cha mẹ rời miền Bắc 1954, mãi gần 70 năm sau, ngày 18 tháng hai, năm 2023, khi tôi cũng gần nửa đời người, mới lần đầu tiên được về thăm quê cha đất tổ.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Đáp xuống sân bay Nội Bài vào xế trưa. Hà thành bận rộn đông đúc hơn là tôi đã mường tượng. Sau buổi chiều dạo quanh Hồ Tây, thăm các phố phường, thưởng thức vài đặc sản của Hà Nội, chúng tôi lên xe có giường nằm để ngủ qua đêm, bắt đầu cuộc hành trình trở về cội nguồn của… yêu thương.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xe chạy suốt đêm. Nhìn ra ngoài chỉ toàn một màu đen xen kẽ những chấm đèn vàng. Mọi người trên xe ai cũng có vẻ ngủ say,… Riêng tôi thì lòng lại cứ nôn nao bồi hồi khó tả! Từng vòng bánh xe đang từng chút đưa chúng tôi đến những vùng tương lai mới lạ, nhưng cùng lúc, nhiều hình ảnh của quá khứ như của chính mình… cứ nhoi nhóm lẫn lộn hiện về.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chúng tôi dừng lại ở Hà Giang và chuyển sang xe của Tour riêng. Sẽ đi thêm 60 cây số nữa dọc theo con sông Lô trong xanh và những đường zíc-zắc bên sườn núi để đến điểm thăm viếng đầu tiên cách biên giới Trung Quốc khoảng 20 cây: Cổng Trời - Quản Bạ.</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi cùng vài người bạn đã sắp xếp chuyến đi này từ nhiều tháng trước. Chúng tôi cố gắng chuẩn bị mọi thứ chu đáo nhất có thể. Ngoài bản đồ và chi tiết của lịch trình luôn có sẵn trên điện thoại, chúng tôi cũng tìm hiểu thêm về lịch sử và địa lý của từng nơi để đỡ phần bỡ ngỡ khi đến. Thế vậy mà đã có những điều vô cùng diệu lạ, linh hiển diễn ra ngoài sự chuẩn bị của tất cả…</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Duyên khởi…</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Trước chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam, tôi cần ghé ngang qua California dự một buổi lễ ra mắt sách. Vì không có nhiều ngày nghỉ nên tôi chỉ ở California một ngày. Sau buổi lễ ra mắt sách, tôi thu xếp đi thăm một vài người thân.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Mùa hè năm trước tôi đã may mắn được học khóa sư phạm Việt Ngữ online của trường Đại Học California State Long Beach do thầy Quyên Di, cô Kim Oanh cùng một số cô thầy giàu kinh nghiệm trong lãnh vực đảm trách. Sau khóa học, tôi nhận thấy mình đã vô cùng may mắn. Các thầy cô thật giỏi và hết lòng. Nội dung khóa học quá đỗi phong phú và giá trị. Chúng tôi đã không chỉ được học cách truyền đạt hướng dẫn tiếng Việt cho các em nhỏ mà còn được trau dồi kiến thức về văn hóa, phong tục và ngôn ngữ Việt Nam. Vì học “online”, sau khóa học tôi được nhận bằng tốt nghiệp qua bưu điện. Dù trên bằng có chữ ký của thầy cô và dấu mộc của trường đại học, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ và cứ nuôi nấng mong ước được diện kiến thầy cô và có vài hình kỷ niệm.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Sáng sớm hôm ở California trước khi tiếp tục chuyến đi về Việt Nam, cùng lúc sắp xếp với những người thân muốn đi thăm, tôi đã làm gan nhắn tin cho thầy Quyên Di để thử vận may nếu có thể đến thăm thầy, vì thầy cũng ở không xa khu tôi đang có mặt.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Và mong ước mà tôi đã ấp ủ bấy lâu nay đã trở thành hiện thực.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Vừa bước chân vào nhà thầy, chưa kịp chuyện trò nhiều, bức tranh Đức Mẹ La Vang trên khoảng tường lớn ở phòng khách nhà thầy đã chiếm trọn sự chú ý của tôi. Một bức tranh Mẹ La Vang đẹp nhất từ nào giờ tôi được chiêm ngắm. Vị trí của tranh và khoảng trống xung quanh tạo nên một không gian đầy trang nghiêm và vô cùng hoàn hảo. Tôi chuyện trò với thầy mà không ngớt trầm trồ về bức tranh và mọi chi tiết về Mẹ và cách thầy trưng bày. Thầy kể cho tôi nghe nguồn gốc và những kỷ niệm về bức tranh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Sau khi thầy trò chuyện trò được một chốc, tôi xin chụp hình với thầy bên tranh Mẹ La Vang. Khi bước gần đến bức tường treo tranh Mẹ, tôi nhìn thấy thêm hình những người thân của thầy để trên tủ ngay phía dưới chân tranh, sắp xếp như tủ thờ. Từ phía tôi ngồi khi chuyện trò với thầy ở bàn khách, phần tủ thờ này bị che khuất.</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiatB6vjMpXLuFfivDFeOd1JZ-YyDWxpGaNxnNLTkBJiOuUEMCmixpNczE7TEUi_1Ey16Nz3s_Ev671a689xWUYoKHhwfwSr-O-Tirab5o-AD69W3jQT0Sj2VmQ83ntfmN-aC2tfGndBDWjJCDqIqVqocSTGGr7LaHgFYnIYl8dPiD9qBvHFeLN1qpL/s1850/IMG_4505.PNG"><img alt="Hình 1 Hình chụp ở nhà thầy Quyên Di" border="0" height="230" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiatB6vjMpXLuFfivDFeOd1JZ-YyDWxpGaNxnNLTkBJiOuUEMCmixpNczE7TEUi_1Ey16Nz3s_Ev671a689xWUYoKHhwfwSr-O-Tirab5o-AD69W3jQT0Sj2VmQ83ntfmN-aC2tfGndBDWjJCDqIqVqocSTGGr7LaHgFYnIYl8dPiD9qBvHFeLN1qpL/w640-h230/IMG_4505.PNG" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 1 Hình chụp ở nhà thầy Quyên Di</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Hình một người đàn ông trẻ trên tủ thờ lập tức đập vào mắt tôi. Khuôn mặt thật khôi ngô và ánh mắt đầy cương nghị. Kiểu áo đen với cổ áo cao lên như gợi ý người trong hình là một linh mục. Trong giây phút đó, tôi bỗng nhớ đến cha Trương Bửu Diệp mà hầu hết gia đình công giáo nào cũng có hình. Tôi bèn hỏi thầy Quyên Di người trên hình là ai.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Đó là cha Nguyễn Văn Vinh…”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Vừa nghe thầy Quyên Di nói đến đó, anh bạn chở giùm tôi đi lanh quanh từ sáng sớm và chở đến nhà thăm thầy, đã “ah” lên một tiếng và liền hỏi, “… Có phải cha Nguyễn Văn Vinh được nói đến trong câu chuyện “Thằng Khùng” không vậy thầy?”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Đúng rồi, là Cha Vinh đó!” thầy Quyên Di đáp.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Oh, vậy đây là hình Cha Vinh. Bữa trước con chỉ đọc được chuyện kể về cha và thấy một bức hình chụp từ xa chứ không thấy hình cha rõ như vầy.” Anh bạn tỏ ra hớn hở, nói tiếp, “…Cha Vinh nói tiếng Tây rào rào, thuộc lòng những tác phẩm của văn hào Voltaire…”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Anh bạn này là người lương và tôi là người công giáo. Vậy mà anh ta có vẻ biết khá rõ về Cha Vinh trong khi tôi còn đang mù mờ lục lọi trong mớ trí nhớ. Chưa, tôi chưa từng nghe qua tên Cha Nguyễn Văn Vinh! Tôi không hề biết về Ngài. Trong đầu tôi bắt đầu tuôn ra một loạt các câu hỏi. Tại sao lại “thằng khùng”? Rõ ràng thấy Ngài khôi ngô quá kia mà? Mà sao thầy lại có hình Cha Vinh và có vẻ như đang thờ nữa chứ! Tôi tới tấp hỏi thầy bao thắc mắc.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chụp hình xong, thầy trò trở lại bàn ngồi và thầy kể lại vài chi tiết nổi bật về Cha Vinh cho hai anh em chúng tôi nghe.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Cha Vinh là bác của thầy. Mẹ của Cha Vinh và bà ngoại của thầy là hai chị em. Mẹ Cha Vinh chỉ có một mình cha. Bà ngoại của thầy chỉ có một mình mẹ của thầy...”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Một người Việt tài ba, yêu nước, thương dân…</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Dù Cha Vinh tu học ở Pháp những 17 năm và thắm nhuần văn hóa Pháp, nhưng cha luôn có tinh thần yêu nước. Cha rất độc lập, không nệ Pháp, không lệ thuộc chính sách thực dân. Cha Vinh rất thương người bị ức hiếp nên hay có chuyện với người Pháp nào có thái độ hay hành động thực dân với dân Việt. (3)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Điều này dân Hà Nội trước 1954 đều biết và nghe nói. Hơn một lần cha đã cự lại những lính lê dương Pháp đi xe người Việt kéo mà định ăn quịt. Gặp trường hợp như thế, cha xuống xe đạp, chặn người lính Pháp và bắt phải trả tiền sòng phẳng.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Đặc biệt phải kể tới chuyện đụng độ với Thống tướng De Lattre de Tassigny, viên toàn quyền Pháp tại Đông Dương vào hè 1952.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Nhà Thờ Lớn Hà Nội tổ chức lễ an táng cho Trung úy Bernard de Lattre de Tassigny, con trai của tướng De Lattre de Tassigny, tử trận tại Hồi Hạc, Ninh Bình (gần núi Non Nước bây giờ).</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Vấn đề chỗ ngồi danh dự và treo cờ Pháp trong thánh lễ đã trở thành vấn đề lớn. Phía chính quyền Pháp đòi ghế số 1 là dành cho viên Toàn quyền, số 2 dành cho Thủ tướng Chính phủ Quốc gia Việt Nam. Trong thánh lễ, tướng De Lattre kiêu căng đòi đặt ghế của ông trên cung thánh và bắt chuyển ghế của Trần Văn Hữu, Thủ tướng Việt Nam xuống dưới lòng nhà thờ. Lập trường của Cha Vinh, chính xứ Nhà thờ Lớn: Tướng De Lattre de Tassigny chỉ toàn quyền với quân đội Pháp, chứ không có quyền đối với người Việt Nam, đất nước Việt Nam.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Linh mục chính xứ được mời tới dinh Toàn quyền. Có linh mục Trần Văn Mai cùng đi. Cuộc gặp gỡ rất căng thẳng. Đôi bên không ai thay đổi lập trường. Tướng De Lattre rất tức giận, gọi Cha Vinh đến, đập bàn quát tháo, đe dọa. Khi viên Toàn Quyền Pháp, vị anh hùng nước Pháp từ Thế Chiến thứ II vừa nói xong, Cha Vinh quyết không nhượng bộ đã đập bàn đứng dậy lớn tiếng đáp lại: “Thưa Ngài Đại tướng, Ngài thốt ra những lời như thế không xứng danh một vị tướng, lại càng không xứng danh hiệu anh hùng Pháp Quốc!” (3)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Những điều này không làm tôi ngạc nhiên, ngược lại chúng đã giải thích sự cương nghị và can trường mà tôi đã nhìn thấy rõ trong ánh mắt của Cha Vinh ngay giây phút đầu nhìn thấy ảnh của Ngài.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Vị Thủ Tướng tự nguyện thoái lui trong vụ tranh cãi. Sau đụng chạm đó, để tránh căng thẳng, Đức Cha Trịnh Như Khuê đã chuyển Cha Vinh về làm giáo sư của Tiểu Chủng Viện Piô XII, phụ trách Anh văn, Pháp văn, âm nhạc, triết học. Ngài cũng giảng dạy Văn Triết ở trường Chu Văn An. (2)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Dù Cha Vinh đã khiêm tốn và vâng phục lời đề nghị của Đức Giám mục “để phục vụ thiện ích hòa bình” (3) chúng ta đã có dịp thấy rõ hành động kiên quyết của một người hùng. Dám can cường giữ vững lập trường, bảo vệ giá trị và tự trọng dân tộc, danh dự quốc gia.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi muốn được nghe thêm nhiều chuyện về cha Nguyễn Văn Vinh nữa. Chỉ qua vài chuyện mà đã cảm thấy cảm phục và kính trọng Ngài hết sức.</div><div style="text-align: justify;">Anh bạn cùng ngồi nghe thầy kể chuyện, thỉnh thoảng chen vào vài chi tiết, “Cha bị đày mười hai năm tù ở Cổng Trời và chết trên đó.” Tôi chưa nguôi thắc mắc lại thêm thắc mắc.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi muốn biết thêm về “Thằng Khùng”. Từ đâu ra cái tên đó? … nhưng thời gian thăm thầy Quyên Di có hạn. Anh em chúng tôi gói ghém buổi chuyện trò đã hai ba tiếng và xin chào thầy ra về.</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEheBg4YUxDgzNElYJvR72wv_GXHbtplt_3yM7q4WK4FG7NakIl5Q133dwz_jo5Ig-s9nuEMll8iEw_bsefrzJcjxjNAN4RQfE7ik_QmcLQTidKODtdt44-HbEhSjCLbmeGCxV7X22E9Dy1AyKPBtlJlMjKlAVmICWICEfggvPMsd77AMvqoXtFTe8dL/s1744/IMG_4506.PNG"><img alt="Hình 2 Di ảnh cha Nguyễn Văn Vinh, chụp ở nhà thầy Quyên Di" border="0" height="315" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEheBg4YUxDgzNElYJvR72wv_GXHbtplt_3yM7q4WK4FG7NakIl5Q133dwz_jo5Ig-s9nuEMll8iEw_bsefrzJcjxjNAN4RQfE7ik_QmcLQTidKODtdt44-HbEhSjCLbmeGCxV7X22E9Dy1AyKPBtlJlMjKlAVmICWICEfggvPMsd77AMvqoXtFTe8dL/w640-h315/IMG_4506.PNG" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 2 Di ảnh cha Nguyễn Văn Vinh, chụp ở nhà thầy Quyên Di</span></i></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Chuyến bay dài, khám phá về “Thằng Khùng”</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">5 giờ sáng hôm sau tôi lấy máy bay về Việt Nam. Tôi đã tìm được một số bài viết từ các nguồn TGP Saigon, TGP Hà Nội, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN), VietCatholic, và một số trang khác… kể về cuộc đời Cha Vinh: những chi tiết về thời gian cha du học bên Pháp, những đóng góp quan trọng phục vụ giáo hội và dân tộc Việt Nam, kể cả phần cuối cuộc đời của Ngài… Tôi lưu lại sẵn trên điện thoại các bài viết đó để dành đọc trên chuyến bay dài.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh, DOCAT (3) đã kể lại, “Tôi nghe nhiều người, đặc biệt Cha Matthêu Trần Trinh Khiết kể như thế này. Sau khi chịu chức linh mục, trong thời gian học Hàn lâm Viện Quốc gia Âm nhạc Pháp, Cha Vinh có tham dự kỳ thi violon toàn nước Pháp.</div><div style="text-align: justify;">Kết quả, Cha chính Vinh đoạt giải nhất. Thế nhưng sáng hôm sau thấy thông báo cha đứng thứ nhì. Sau mới biết nội bộ Ban tổ chức có phản ứng rằng: “Một kẻ dân thuộc địa không thể đứng nhất được, phải là công dân Pháp chính thức!”. Cha Vinh đã không đi dự và không nhận bằng cấp.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Năm 1954, Đức cha Trịnh Như Khuê cho phép Cha Vinh và cha Nhân đưa chủng sinh vào Nam, nhưng cả hai đều xin ở lại sống chết với giáo phận Hà Nội, dù biết hoàn cảnh thời điểm đó đầy khó khăn, nguy hiểm. Đức Cha Khuê bổ nhiệm Cha Vinh làm Cha Chính, kiêm Hiệu Trưởng trường Dũng Lạc.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Trong thời gian Cha Vinh đang làm Hiệu Trưởng trường Dũng Lạc, nhà nước ra chỉ thị phải treo ảnh lãnh tụ thay vào ảnh Thánh Giá ở các lớp học và ra lệnh phải đọc công khai chỉ thị mới trong nhà trường và nhà thờ. Trung thành với tinh thần sắc lệnh tôn giáo về qui chế tư thục, Linh mục Nguyễn Văn Vinh, với tư cách là cha chính (tổng đại diện) địa phận Hà Nội, chính xứ nhà thờ lớn Hà Nội, đã không cho công bố sắc lệnh này ở nhà thờ, không tháo gỡ thánh giá, không treo ảnh lãnh tụ, và không chào cờ đỏ sao vàng, thay thế. Thế nên năm 1957, trường bị đóng cửa.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Thời bấy giờ, Đại học Y khoa Hà Nội thiếu giáo sư, nên đã đề nghị Đức Cha Khuê cử Cha Vinh đến trường dạy La-tinh. Nhiều sinh viên cảm phục Ngài. Một hôm, Chu Ân Lai, thủ tướng Trung Quốc đến thăm trường, thấy bóng dáng chiếc áo chùng thâm linh mục, ông nói với đoàn tháp tùng: “Đến giờ này mà còn có linh mục dạy ở Đại Học quốc gia ư?” Ít lâu sau trường Đại học Y khoa không mời cha dạy nữa. (1)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">*</div><div style="text-align: justify;">Chuyến bay từ California về Việt Nam dài hơn hai mươi giờ. Tôi lần lượt đọc hết các bài và đọc đến “Thằng Khùng - Thanh Ngang Trên Thập Tự Giá” do nhà văn Phùng Quán ghi theo lời kể của bạn ông, nhà thơ Nguyễn Tuân, người bạn tù ở Cổng Trời của Cha Vinh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Mỗi chúng ta ai cũng có những luồng đức tin riêng và có tự do chọn lựa muốn tin những gì: dựa vào những gì được cung cấp, hay dựa vào những gì tìm hiểu, hay tự chứng nghiệm… v. v.</div><div style="text-align: justify;">Những chi tiết về tù nhân thằng khùng trong bài viết “Thằng Khùng” với số kiến thức sâu rộng về tiếng Pháp và văn hóa Pháp, với những phẩm cách của một người linh mục, vẫn tính can trường khi bị đe dọa hay mua chuộc… và cũng cùng khoảng thời gian Cha Vinh bị tù đày ở Cổng Trời, tôi chọn tin người tù “thằng khùng” do nhà văn Phùng Quán ghi theo lời kể của nhà thơ Nguyễn Tuân chính là cha Gioan Baotixita LaSan Nguyễn Văn Vinh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Bản thân cũng đã từng “bày đặt” là tù nhân với tội vượt biên khi lên mười tuổi. Thời gian ba tháng cho tôi đủ khái niệm thế nào là ở tù. Nhiều người thân trong gia đình quyến thuộc cũng là những tù nhân dài hạn, dưới mười năm có, trên mười năm có, ở những vùng rừng sâu nước độc. Những địa danh quen thuộc mà gia đình tôi thường nhắc đến là Lào Cai, Yên Bái, Gia Trung, Nghệ Tĩnh, Hàm Tân Z 30D,…</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Đọc những dòng chữ trong bài “thằng khùng”, hình ảnh mỗi lần cùng bà và mẹ đi thăm nuôi người thân như sống lại và hiện về. Tôi có thể dễ dàng hình dung cảnh sống của Cha Vinh và những tù nhân ở Cổng Trời. Nhiều đoạn văn làm tôi ray rứt, xót xa, xúc động. Tại sao một người thông thái, yêu nước, thương dân, thương người… lại bị tù đày đến chết như vậy?!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEisiSWPs1ROSLuVWOTY7sjztTrcVHw4mBpTYbRkxCU5_mQohdgNhfRjVY4e4pa4xe2RMiT9qLI3dZBI2wbk9nYMhFsy5l6oaEK362tEZWw3HzKD7JF-1ld1DHO8H7uIEihfVjLPt4VeYiU1WuGoZBFVddZ90FwyjPmHLcJ5uZLfM4sbCAL0ek-L06gB/s607/TS%20Cha%20Vinh.PNG"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEisiSWPs1ROSLuVWOTY7sjztTrcVHw4mBpTYbRkxCU5_mQohdgNhfRjVY4e4pa4xe2RMiT9qLI3dZBI2wbk9nYMhFsy5l6oaEK362tEZWw3HzKD7JF-1ld1DHO8H7uIEihfVjLPt4VeYiU1WuGoZBFVddZ90FwyjPmHLcJ5uZLfM4sbCAL0ek-L06gB/w400-h262/TS%20Cha%20Vinh.PNG" /></a></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Để bài viết này không quá dài, tôi xin không trích chi tiết vụ đụng chạm với chính quyền ở Hà Nội hồi Noel 1958 khiến Cha Vinh bị chịu án 18 tháng tù, với tội danh: “Vô cớ tập hợp quần chúng trái phép, phá rối trị an, cố tình vu khống, xuyên tạc chế độ, gây chia rẽ trong nhân dân” (!), theo chia sẻ của HĐGMVN. Xin quý vị vui lòng theo đường dẫn trong phần phụ lục phía dưới để xem thêm chi tiết.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tuy nhiên vụ đụng chạm Noel 1958 này khiến chúng ta nhớ đến vụ đụng độ với Thống tướng De Lattre de Tassigny năm 1952. Với hai kết quả khác nhau, dù trước hay sau, Cha Vinh vẫn luôn can trường, kiên quyết bảo vệ chính nghĩa, lẽ phải, không chịu khuất phục trước cường quyền.</div><div style="text-align: justify;">Sau phiên tòa, Cha Vinh bị đưa đi giam ở Hỏa Lò, sau bị chuyển đi nhiều trại giam khác như Chợ Ngọc, Yên Bái, cuối cùng là trại Quyết Tiến ở “Cổng Trời”, nơi dành riêng cho các tù nhân tử tội.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">18 tháng biến thành 12 năm.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi Cha Vinh mới đến trại Yên Bái, Ngài còn được ở chung với các tù nhân khác. Nhiều giáo dân, chủng sinh, tu sĩ đến xin cha giải tội, vì thế Ngài bị kỷ luật, phải biệt giam, bị cùm chân trong xà lim tối. Mấy tháng sau được ra, Ngài lại ban phép giải tội. Cán bộ hỏi: “Tại sao bị cùm, bị kỷ luật, được ra, anh tiếp tục phạm quy?”</div><div style="text-align: justify;">Ngài đáp: “Cấm là việc của các ông, giải tội là việc của tôi, còn sống ngày nào, tôi phải làm bổn phận mình!” (1)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Thằng Khùng</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin trân trọng trích vài đoạn trong những gì nhà văn Phùng Quán đã viết lại theo lời kể của Nguyễn Tuân, bạn tù của Cha Vinh:</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><div style="text-align: justify;"><i>“… Anh ta vào trại trước mình khá lâu, bị trừng phạt vì tội gì, mình không rõ. Người thì bảo anh ta phạm tội hình sự, người lại bảo mắc tội chính trị. Nhưng cả hai tội mình đều thấy khó tin. Anh ta không có dáng dấp của kẻ cướp bóc, sát nhân, và cũng không có phong độ của người làm chính trị. Bộ dạng anh ta ngu ngơ, dở dại dở khùng. Mình có cảm giác anh ta là một khúc củi rều, do một trận lũ cuốn từ một xó rừng nào về, trôi ngang qua trại, bị vướng vào hàng rào của trại rồi mắc kẹt luôn ở đó. Nhìn anh ta, rất khó đoán tuổi, có thể ba mươi, mà cũng có thể năm mươi. Gương mặt anh ta gầy choắt, rúm ró, tàn tạ, như một cái bị cói rách, lăn lóc ở các đống rác. Người anh ta cao lòng khòng, tay chân thẳng đuồn đuỗn, đen cháy, chỉ toàn da, gân với xương.</i></div></blockquote><div style="text-align: justify;"><i><br /></i></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><div style="text-align: justify;"><i>Trên người, tứ thời một mớ giẻ rách thay cho quần áo. Lúc đầu mình cứ tưởng anh ta bị câm vì suốt ngày ít khi thấy anh ta mở miệng dù là chỉ để nhếch mép cười. Thật ra anh ta chỉ là người quá ít lời. Gặp ai trong trại, cả cán bộ quản giáo lẫn phạm nhân, anh ta đều cúi chào cung kính, nhưng không chuyện trò với bất cứ ai. Nhưng không hiểu sao, ở con người anh ta có một cái gì đó làm mình đặc biệt chú ý, cứ muốn làm quen… Nhiều lần mình định bắt chuyện, nhưng anh ta nhìn mình với ánh mắt rất lạ, rồi lảng tránh sau khi đã cúi chào cung kính. Hầu như tất cả các trại viên, kể cả những tay hung dữ nhất, cũng đều thương anh ta</i>.</div></blockquote><div style="text-align: justify;"><br /></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><div style="text-align: justify;"><i>Những trại viên được gia đình tiếp tế, người để dành cho anh ta viên kẹo, miếng bánh, người cho điếu thuốc. Ở trại, anh ta có một đặc quyền không ai tranh được, và cũng không ai muốn tranh. Đó là khâm liệm tù chết. Mỗi lần có tù chết, giám thị trại đều cho gọi “thằng khùng” (tên họ đặt cho anh ta) và giao cho việc khâm liệm. Với bất cứ trại viên chết nào, kể cả những trại viên đã từng đánh đập anh ta, anh ta đều khâm liệm chu đáo giống nhau. Anh ta nấu nước lá rừng, tắm rửa cho người chết, kỳ cọ ghét trên cái cơ thể lạnh ngắt cứng queo, với hai bàn tay của người mẹ tắm rửa cho đứa con nhỏ.</i></div></blockquote><div style="text-align: justify;"><br /></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><div style="text-align: justify;"><i>Lúc tắm rửa, kỳ cọ, miệng anh ta cứ mấp máy nói cái gì đó không ai nghe rõ. Anh ta rút trong túi áo một mẩu lược gãy, chải tóc cho người chết, nếu người chết có tóc. Anh ta chọn bộ áo quần lành lặn nhất của người tù, mặc vào rồi nhẹ nhàng nâng xác đặt vào áo quan được đóng bằng gỗ tạp sơ sài. Anh ta cuộn những bộ áo quần khác thành cái gói vuông vắn, đặt làm gối cho người chết. Nếu người tù không có áo xống gì, anh ta đẽo gọt một khúc cây làm gối. Khi đã hoàn tất những việc trên, anh ta quỳ xuống bên áo quan, cúi hôn lên trán người tù chết, và bật khóc. Anh ta khóc đau đớn và thống thiết đến nỗi mọi người đều có cảm giác người nằm trong áo quan là anh em máu mủ ruột thịt của anh ta. Với bất cứ người tù nào anh ta cũng khóc như vậy.</i></div></blockquote><div style="text-align: justify;"><br /></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px; text-align: left;"><div style="text-align: justify;"><i>Một lần giám thị trại gọi anh ta lên:</i></div><div style="text-align: justify;"><i>– Thằng tù chết ấy là cái gì với mày mà mày khóc như cha chết vậy?</i></div></blockquote><div style="text-align: justify;"><br /></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px; text-align: left;"><div style="text-align: justify;"><i>Anh ta chắp tay khúm núm thưa:<span style="text-align: left;"> </span></i></div></blockquote><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px; text-align: left;"><div style="text-align: justify;"><i>– Thưa cán bộ, tôi khóc vờ ấy mà. Người chết mà không có tiếng khóc tống tiễn thì vong hồn cứ lẩn quẩn trong trại. Có thể nó tìm cách làm hại cán bộ. Lúc hắn còn sống, cán bộ có thể trừng trị hắn, nhưng đây là vong hồn hắn, cán bộ muốn xích cổ, cũng không xích được.</i></div></blockquote><div style="text-align: justify;"><br /></div><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><div style="text-align: justify;"><i>Thằng khùng nói có lý. Giám thị trại mặc cho nó muốn khóc bao nhiêu thì khóc. Nhưng mình không tin là anh ta khóc vờ. Lúc khóc, cả gương mặt vàng úa, nhăn nhúm của anh ta chan hòa nước mắt. Cả thân hình gầy guộc của anh ta run rẩy. Mình có cảm giác cả cái mớ giẻ rách khoác trên người anh ta cũng khóc… Trong tiếng khóc và nước mắt của anh ta chan chứa một niềm thương xót khôn tả. Nghe anh ta khóc, cả những trại viên khét tiếng lì lợm, chai sạn, “đầu chày, đít thớt, mặt bù loong” cũng phải rơm rớm nước. Chỉ có nỗi đau đớn chân thật mới có khả năng xuyên thẳng vào trái tim người. Mình thường nghĩ ngợi rất nhiều về anh ta. Con người này là ai vậy? Một thằng khùng hay người có mối từ tâm lớn lao của bậc đại hiền?…”</i> (4)</div></blockquote><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">*</div><div style="text-align: justify;">Tôi chưa hề ra Bắc nên tên các địa danh ngoài này hoàn toàn mới lạ. Khi đọc các bài viết về Cha Vinh và thấy tên “Cổng Trời”, tôi đã ngờ ngợ hình như đây là một trong những nơi mình sẽ viếng thăm. Trên máy bay, tôi lục soạn lại lịch trình và tra tên trên bản đồ để xem Cổng Trời – Quản Bạ trong Tour có phải là Cổng Trời nơi Cha Vinh đã sống những ngày cuối đời không.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Một cái gì đó đã nói với tôi rằng không phải tình cờ mà tôi đã quyết định ghé ngang California trước khi về Việt Nam, để từ đó muốn đi thăm thầy Quyên Di, và sau đó được biết về Cha Vinh. Miền Bắc có khá nhiều danh lam thắng cảnh và có rất nhiều các gói du lịch được tổ chức sẵn. Vì thời gian ở Bắc không nhiều để đi những gói cố định này, chúng tôi đã tự tạo Tour riêng và “tự nhiên” lại chọn Hà Giang, Quản Bạ, Đồng Văn, Lũng Cú, Nho Quế… những địa danh nằm ở cuối danh sách 20 địa điểm du lịch đẹp và nổi tiếng ở miền Bắc phải đi một lần trong đời.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Những điều diệu lạ, linh hiển…</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Về đến Saigon, tôi thăm người thân và làm vài việc cần rồi lên đường ra Bắc. Tôi giựt mình khi bất ngờ khám phá: Ngày bắt đầu chuyến đi Bắc của chúng tôi, 18 tháng Hai, cũng đúng ngày giỗ của Cha Vinh. Cha mất ở trại tù Quyết Tiến, Cổng Trời – Quản Bạ, ngày 18 tháng Hai 1971.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi bắt đầu để ý hơn những chi tiết liên quan đến Cha Vinh đến trong suy nghĩ của mình.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Không muốn xáo trộn chuyến đi cùng với các bạn nên tôi vẫn theo lịch trình như đã đặt từ những tháng trước. Song, trong lòng vẫn âm thầm cầu nguyện với Cha Vinh và mong ước sẽ tìm lại được dấu vết sống của Ngài.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xe đến Cổng Trời – Quản Bạ và dừng lại cho chúng tôi xuống ngắm cảnh và chụp hình. Trong cái không gian bao la hùng vĩ, bên dưới những màu nâu đỏ của đất đá và màu xanh của cỏ cây sông nước, nhiều điều như hiện lên. Song, cùng lúc, tôi lại cảm nhận một cái gì đó lớn hơn như đang bao phủ. Tôi nhận ra một tình yêu thương rộng lớn hơn những tội lỗi, kiêu ngạo, và sự tự mãn của con người.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Người ta nói rằng ngay khi lãnh nhận bản án 18 tháng tù ngồi, Cha Vinh vẫn giữ thái độ an nhiên, không tỏ ra buồn bực, tức giận hay oán hận.</div><div style="text-align: justify;">Tôi như nghe bên tai lời Cha Vinh nói với người bạn tù, “Tuân ở lại, mình đi đây…” Các con ở lại, cha đi đây! Cha như thương cảm chúng ta! Thưa vâng, cha đi!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Từ những vách núi của Cổng Trời nhìn xuống, tôi đã ước phải mà mình có thể rời đoàn và đi được vào nơi ấy. Chắc chắn phải cần người dẫn đường để vượt ruộng nương đồi núi. Tôi mường tượng mình len lõi vào trong những con đường mòn nơi Cha Vinh và những bạn tù đã từng đi qua. Tôi muốn tìm lại nơi thân xác Cha Vinh đã hòa vào đất mẹ. Mộ của cha ở đâu, cha ơi? Tôi bỗng nhớ lại hình ảnh mộ phần của ông bà cố của mình ở ven một thửa ruộng trong Hà Tây, nước đã ngập tràn lên trên, chẳng còn hình hài hay dấu vết một nắm mồ.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Bất chợt, tôi ngưng theo đuổi suy nghĩ tìm mộ cha trong khu rừng. Tôi lại tự nhủ lòng, hãy đi thăm nơi cha đã được sinh ra. Chắc chắn nơi đó sẽ có nhiều hình ảnh an bình, hạnh phúc.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi đứng nhìn trời đất thênh thang và lại thầm cầu nguyện Cha Vinh hãy giúp cho tôi thực hiện được ý nguyện này. Chuyến đi Bắc này của tôi đã hi hữu, ngay cả việc tôi đang đứng ở Cổng Trời và chỉ biết đến cha khoảng một tuần qua. Lịch trình lại san sát. Thành ra tôi vẫn chưa thể hình dung chuyện đi thăm quê nhà của cha có thể diễn ra như thế nào.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjbri95UiSqzic3e6Etnn91QXlIKuH57YDuubIDSHGnMxfcFQecbIaNdBp3ljRACEtxiupd0UVO0sSKsimfFt11CN_zH5amG6x3JtkkFIQKRnDp8bEaj5AvVKq5ufgIXFcuOJJX4OVuBiWkPqdPUNW3wfnCZE7BE3r1PKkMg-8lhsMI00UZq-cAAtxr/s2273/IMG_4570.jpg"><img alt="Hình 4: Cảnh Khánh Vân chụp xuống từ điểm dừng Quản Bạ - Cổng Trời" border="0" height="362" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjbri95UiSqzic3e6Etnn91QXlIKuH57YDuubIDSHGnMxfcFQecbIaNdBp3ljRACEtxiupd0UVO0sSKsimfFt11CN_zH5amG6x3JtkkFIQKRnDp8bEaj5AvVKq5ufgIXFcuOJJX4OVuBiWkPqdPUNW3wfnCZE7BE3r1PKkMg-8lhsMI00UZq-cAAtxr/w640-h362/IMG_4570.jpg" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 4: Cảnh Khánh Vân chụp xuống từ điểm dừng Quản Bạ - Cổng Trời</span></i></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">* Khi trở lại xe để tiếp tục cuộc hành trình, tôi tìm đọc lại những gì đã đọc trước đó và ráng tìm thêm những bài viết khác nói về quê của cha. Và dường như Cha Vinh lại dẫn dắt. Tôi tìm thấy thông tin:</div><div style="text-align: justify;">… Tù nhân trong trại được lệnh đem xác cha đào hố chôn ở một khoảnh rừng gần đó. Năm 1971, khi Ngài từ trần không ai được biết. Một năm sau, chính quyền mới báo cho Đức Cha Khuê và cha Cương quản lý Nhà Chung: “Ông Vinh đã chết. Không được làm lễ áo đỏ cho ông Vinh!”</div><div style="text-align: justify;">Về sau, người làng Ngọc Lũ đã tìm cách đào nấm mồ chôn xác Ngài. Người ta thu lượm được một phần mùn di cốt và mảnh y phục mà Ngài mang khi qua đời, rồi đem về, bảo quản, tôn sùng tại Nhà Thờ Ngọc Lũ. (1,5)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi chỉ có ý xác định cho rõ quê nhà của cha nhưng bài viết đã có luôn cả thông tin di cốt của Ngài hiện ở nhà thờ Ngọc Lũ, Nam Định. Tôi mừng quá lại luýnh quýnh dò lịch trình và tra bản đồ xem nhà thờ Ngọc Lũ ở đâu, có bao nhiêu nhà thờ Ngọc Lũ. Tôi tìm ra được trang Facebook của giáo xứ Ngọc Lũ và tìm được vài bài nói về di cốt của Cha Vinh. Tôi xem được một số hình ảnh của giáo xứ và có thể hình dung vị trí bàn thờ của cha bên trong nhà thờ. Vậy là tôi đã biết nhà thờ Ngọc Lũ nằm ở khoảng vùng nào.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Theo lịch trình của Tour thì chúng tôi sẽ về lại Hà Nội độ ba bốn giờ sáng và sáng sớm ra sẽ có xe đón đi thăm danh lam thắng cảnh vùng Ninh Bình. Dù mong muốn hết sức, tôi không thấy có khả năng đến được nhà thờ Ngọc Lũ vì giáo xứ Ngọc Lũ, Bình Lục thuộc Nam Định, không nằm trên đường đi. Nếu có muốn đi riêng khi về lại Hà Nội cũng không thể vì nhà thờ Ngọc Lũ cách Hà Nội tới 90 cây số. Sẽ không đủ thời gian để đi và về trước khi xe Tour đến đón lúc 7 giờ rưỡi sáng. Xe Tour lớn này sẽ phải đi vòng quanh Hà Nội đón nhiều nhóm khách và sau đó đưa mọi người cùng ra Ninh Bình, để có mặt ở điểm thăm viếng đầu tiên lúc 9 giờ sáng.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi không thôi hy vọng. Vẫn kiên trì cầu nguyện… dù mọi diễn tiến bận rộn vẫn tiếp tục diễn ra xung quanh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xe vẫn trên những con đường zíc-zắc ven núi để đi qua vùng sông Nho Quế và ngày mai chúng tôi mới về lại Hà Nội, nhưng hình ảnh các chấm đánh dấu trên bản đồ của vùng Ninh Bình và giáo xứ Ngọc Lũ cứ trải ra và lui tới trong tâm trí tôi. Không ngưng!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi đến thăm thầy Quyên Di thứ bảy tuần trước, 11 tháng Hai, thầy hoàn toàn không biết chi tiết chuyến đi Bắc của tôi. Tôi thường không có thói quen phổ biến chuyện đi lại của mình trước khi nó kết thúc. Khi đọc về Cha Vinh trên máy bay và trong tôi bắt đầu nhoi nhóm ý định tìm lại dấu vết sống của Cha Vinh, tôi đã có ý chia sẻ với thầy Quyên Di về ý định này nhưng lại ngại… nói trước bước không tới nên lại quyết định thôi. Cho đến hôm nay, khi đang có mặt ngay ở dãy núi Cổng Trời, đang tận mắt nhìn thấy cánh rừng, đang rất gần nơi Cha Vinh đã từng hiện diện những ngày cuối đời của Ngài, tôi vẫn chưa nói cho thầy Quyên Di biết. Tôi muốn đợi khi xong hết sẽ kể và gửi hình cho thầy xem luôn, như thế sẽ hay hơn.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Hài cốt Cha Vinh…</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Về nhà nghỉ homestay vùng Đồng Văn, khi đang còn cố gắng tìm cách để đến giáo xứ Ngọc Lũ thì tôi lại đọc được một bài khác nói, (5) “Năm 1992, hài cốt của Ngài được chuyển về Hà Nội và được lưu giữ tại Đại Chủng Viện Hà Nội cho đến nay. Ngày 02/6/2019, hài cốt của Ngài được chuyển vào Nhà Thờ Chánh Tòa, đặt dưới gầm bàn thờ thánh Antôn.” (5)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Ồ, như vậy hài cốt của Cha Vinh không còn ở nhà thờ Ngọc Lũ nữa sao? Tôi thắc mắc. Nhưng biết hỏi ai?! Tôi thấy phân vân quá và đã quyết định nói chuyện với thầy Quyên Di. Có thể thầy sẽ biết rõ hài cốt Cha Vinh hiện ở đâu. Lúc này thầy mới biết tôi đang ở vùng Hà Giang.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Thầy ơi, dù về VN rất nhiều lần, con chưa bao giờ có dịp đi Bắc. Và vì lý do gì đó mà phút chót con đã quyết định đi Bắc với mấy người bạn. Song, qua nhiều địa điểm nổi tiếng để chọn tham quan, tụi con đã chọn hai vùng chính là Hà Giang-Ninh Bình… Khi được biết về Cha Vinh khi đến thăm thầy, con chỉ nhắm đến giáo xứ Ngọc Lũ ở Bình Lục nếu có thể đến thăm và hoàn toàn không có thông tin gì về việc hài cốt Cha Vinh. Vậy mà chỉ trong khoảng một tiếng đồng hồ trên xe, trên những con đường ven núi khi đi quanh vùng Cổng Trời, Quản Bạ, Đồng Văn… khi con xem lại các địa điểm sắp đến ở Ninh Bình cho hai ngày tới thì con mới tìm ra thông tin hài cốt của cha đã được đưa về Chánh Tòa. Cha như nối kết với con và cho con biết nếu không đến được giáo xứ Ngọc Lũ thì hãy đến nhà thờ Chánh Tòa.</div><div style="text-align: justify;">Cha Vinh thật linh hiển, thầy ơi!</div><div style="text-align: justify;">Vậy trước mắt con sẽ đến thăm Cha Vinh ở nhà thờ Chính Tòa. Và nếu mọi chuyện thuận lợi khi con đi Ninh Bình thì con cũng sẽ đến giáo xứ Ngọc Lũ.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Sự thật hài cốt Cha Vinh đang ở trên lầu đại chủng viện Hà Nội, bên cạnh nhà thờ Chính Tòa. Thầy cũng chưa được lên viếng. Nếu KV được viếng thì là đại hồng phúc. Thầy ra xe đi dạy học. Tối về đọc tiếp. Xin Cha Vinh phù hộ KV.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Mấy hôm nay vì vẫn còn quen giờ bên Mỹ, con toàn dậy lúc 3-4g sáng. Con xem emails sở làm, trả lời những gì quan trọng… và ngồi bình yên nhận năng lượng tinh khiết buổi sáng… Sáng nay chuyện trò được với thầy con rất vui. Con chúc thầy có ngày mới an lành.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Sau khi nói chuyện với thầy Quyên Di, đã mười giờ tối giờ Việt Nam, tôi nhắn tin qua Messenger của FaceBook cho giáo xứ Ngọc Lũ hỏi thăm cầu may.</div><div style="text-align: justify;">Mầu nhiệm thay, có người trả lời và xác nhận, “Ở giáo xứ Ngọc Lũ có một phần hài cốt của Ngài, và còn lại là ở nhà thờ Chính Tòa”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Ôi, như vậy thì hay quá. Vậy thì tôi có thể đến thăm cha ở nhà thờ nào cũng được rồi!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi mừng vui khôn tả. Càng tin tưởng như đã “kết nối” được với Cha Vinh và Ngài như biết được mọi mong muốn và lịch trình của tôi và đã trả lời mọi thắc mắc. Tôi yên tâm hơn và nghĩ mình sẽ chắc chắn thăm được cha ở nhà thờ Chính Tòa vì khi xong phần hai của Tour, chúng tôi sẽ trở lại Hà Nội. Chúng tôi sẽ có buổi sáng trước khi bay về lại Saigon.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đi thăm sông Nho Quế tuyệt đẹp và thăm làng dệt Lanh Thổ Cẩm Lùng Tám. Cơm tối xong, khi đợi xe đến đón thì người chủ Tour lại báo tin xe sẽ đưa chúng tôi về thẳng nhà nghỉ ở Ninh Bình chứ không phải Hà Nội và khách sạn đặt sẵn ở Ninh Bình sẽ chờ cửa chúng tôi. Chủ Tour đưa cho tôi địa chỉ khách sạn để tôi có thông tin khớp với đường xe chạy. Tôi cũng thấy lạ sao tuyến xe lại thay đổi phút chót. Khoảng 9 giờ tối chúng tôi lên xe có giường nằm, và tiếp tục cuộc hành trình qua đêm.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi lên xe, tôi lại dò trên bản đồ xem khách sạn sẽ đến ở Ninh Bình chính xác nằm ở đâu. Tôi lại bất ngờ khám phá chỗ nghỉ này chỉ còn cách giáo xứ Ngọc Lũ 45 cây số thay vì nếu chúng tôi được đưa về Hà Nội như ban đầu thì từ đó đi giáo xứ Ngọc Lũ những 90 cây! Và vị trí của nhà nghỉ mới này cũng chỉ cách điểm tham quan đầu ngày rất gần. Tôi tính toán thật nhanh trong đầu: có nghĩa xe Tour sẽ đón chúng tôi cuối cùng, như vậy khoảng thời gian trống từ bây giờ đến giờ hẹn của Tour sẽ rộng đủ để tôi làm được những gì mình đã mong muốn.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Ôi, Cha Vinh như đã sắp xếp lại vài chi tiết của chuyến đi để thuận tiện hơn cho tôi trong ước nguyện thăm cha ở giáo xứ Ngọc Lũ. Tôi cảm thấy vô cùng phấn chấn với những gì mình đang trải nghiệm. Tôi không muốn phô trương những điều nhiệm mầu đang diễn ra để gìn giữ nó không bị bất cứ năng lượng tiêu cực hay tư tưởng cản trở nào vướng vào. Tôi chỉ không ngừng cầu nguyện với hết cả lòng thành của mình.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Mong ước… thành hiện thực…</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xe về đến khách sạn ở Ninh Bình khoảng 4 giờ sáng. Tôi cùng các bạn lên phòng. Mọi người thay phiên tắm rửa và tranh thủ ngủ nghỉ thêm vài tiếng trước khi xe Tour đến đón lúc 9 giờ. Các bạn thấy tôi lại sẵn sàng như chuẩn bị đi đâu.</div><div style="text-align: justify;">“Nãy giờ em đã tìm được xe Grab có thể chở em đi giáo xứ Ngọc Lũ. Chỉ cách chỗ này của mình khoảng một tiếng lái xe thôi!”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Mấy người bạn nhìn nhau ngạc nhiên. Họ không ngờ tôi lại dứt khoát như vậy. Một người bạn còn thử thuyết phục, “Nếu em đã tìm được thông tin và biết có thể thăm Cha Vinh ở nhà thờ Chánh Tòa rồi thì khỏi phải đi giáo xứ Ngọc Lũ nữa. Khách sạn của mình ở Hà Nội chỉ cách nhà thờ Chánh Tòa chừng 5 phút đi bộ. Mình sẽ có dư thời gian cho em tha hồ thăm cha trước khi ra sân bay Nội Bài.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Em biết vậy và sẽ làm như vậy. Nhưng em cũng muốn thăm cả giáo xứ Ngọc Lũ, là quê của cha, nơi cha đã sinh ra và cũng có hài cốt của cha ở đó. Không phải tự nhiên mà mình lại được về Ninh Bình một cách lạ lùng như vầy. Chẳng ai biết em có ước nguyện đi giáo xứ Ngọc Lũ. Chỉ Cha Vinh biết. Nếu cha đã xui khiến mọi thứ được diễn tiến thuận tiện đến như vầy rồi; em đã băng được nửa vòng trái đất về đến đây, chỉ còn 45 cây số nữa, em không thể nằm xuống ngủ mà phải mau mau đi thôi.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Nhìn ra trời vẫn còn tối; các bạn thấy không thể thay đổi được sự dứt khoát của tôi, một người phải thay đồ đi cùng, vì ngại tôi con gái con lứa, đi một mình không an toàn.</div><div style="text-align: justify;">Trước chuyến đi, chúng tôi đã dặn nhau phải luôn đi chung với nhau, không riêng rẻ, nhất là khi đến những chỗ lạ. Theo như người tài xế, kiêm hướng dẫn Tour và nhiều người địa phương đã xác nhận thì hiện tại vẫn còn rất nhiều tình trạng có người bị lâm vào những việc bất trắc không ngờ!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi xuống phòng lễ tân thì người chủ khách sạn đề nghị kêu giùm xe quen thay vì đi xe Grab. Tôi đã nghĩ nếu được vậy thì sẽ yên tâm hơn nên đồng ý và đợi xe. Gần 20 phút không thấy xe đến, tôi nóng ruột nhờ người chủ khách sạn gọi lại. Thì ra là vì còn sớm quá, người tài xế nói chuyện xong, ngủ quên, không dậy. Lúc điện thoại reng lần thứ nhì mới giựt mình luống cuống đi. Tôi nói họ không cần qua nữa vì không thể đợi thêm. Tôi mở Grab lại thì hình như vẫn chiếc xe lúc nãy và anh ta chỉ lái qua từ bên kia sông và có mặt sau hai phút.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Hai anh em chúng tôi lên xe, hướng về Bình Lục. Đường càng dần đi về phía làng quê, càng vắng vẻ yên ắng. Thấy các em nhỏ mặc đồng phục và mang khăn quàng đỏ đi học. Đồng lúa có người lúi cúi cấy mạ. Tôi cố gắng ghi lại từng hình ảnh trong trí nhớ vì chắc chắn sẽ không có nhiều chuyến đi như vầy.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgK3UTlkP2lrZkqe9MbFlEcbjWFlLYZGQMpn2XZT26Rz9qHStm0hmP5URbsi0PacTvLlG2NKRM7PvxODqcImV52JzTtgsyDuUR7jOhcGH2DLej8Kqf01v78pH_edqxs5VeSFVilDAVnFHuGghbFgnqU6fZAjvq0dE7-howj6fvV6ISrH_Uy7ntXPIXm/s2580/IMG_4565.jpg"><img alt="Hình 5: Khánh Vân chụp lại bản đồ đường đi khi trên xe" border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgK3UTlkP2lrZkqe9MbFlEcbjWFlLYZGQMpn2XZT26Rz9qHStm0hmP5URbsi0PacTvLlG2NKRM7PvxODqcImV52JzTtgsyDuUR7jOhcGH2DLej8Kqf01v78pH_edqxs5VeSFVilDAVnFHuGghbFgnqU6fZAjvq0dE7-howj6fvV6ISrH_Uy7ntXPIXm/w318-h640/IMG_4565.jpg" width="318" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 5: Khánh Vân chụp lại bản đồ đường đi khi trên xe</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tối hôm trước, khi xem giờ giấc và sinh hoạt của giáo xứ Ngọc Lũ, tôi có thấy nói nhà thờ chỉ mở cửa lúc 6 giờ chiều. Tôi không biết điều đó chính xác thế nào. Lần đầu tiên đến, không rõ mọi thứ sẽ ra sao. Tôi muốn chắc ăn sẽ có người mở cửa nên trên đường đi cứ tiếp tục nhắn tin và gọi điện thoại hỏi thăm về chuyện giờ giấc, nhưng không ai trả lời. Trong lòng có hơi phập phồng lo âu, nhưng tôi vẫn vững tin sẽ vào được nhà thờ.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Anh tài xế là người địa phương Ninh Bình, chưa bao giờ đến giáo xứ Ngọc Lũ ở Bình Lục, Nam Định, nên cứ chạy theo hướng dẫn trên bản đồ. Trên đường đi khi gần đến, vì không rõ kích cỡ các con đường địa phương, có một đoạn vì đường làng nhỏ quá, xe hơi không qua lọt, chúng tôi phải quay ngược ra ngoài và hỏi người làng có thể đi đường lớn nào thế. Khoảng bảy giờ rưởi sáng, chúng tôi đến nơi. Tôi quay video được cảnh đường vào nhà thờ từ bên trái, tháp nhà thờ hơi bị khuất từ phía ngồi của tôi.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi thấy cửa sắt của nhà thờ rộng mở như chào đón, tôi mừng hết sức. Xe ngừng ở phía tòa nhà mục vụ. Cửa vào tòa nhà mục vụ cũng mở toang. Tôi nhanh chân chạy vào trong. Hình của Cha Vinh hiện ra trước mắt khi tôi vừa bước vào. Cứ như Ngài đã ngồi sẵn ở đó đợi tôi vậy. Tôi xúc động khôn tả. Cha Vinh như vẫn sống và thật linh cảm.</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0by5oGCeO5rb1qYiAtds_e7kEizdcx_0apJZxwDzNhGyF1aFxHo9g0pPzW8Bl1KgtH8QzGs-0TGAYQZs-vmqESeqgP4jbC_xXOhRW1e-7-yrl0Q2gxmDQX1hVj38kjxNBN-qjkZES4PaJZ9uF6du7snuDQ65-eadPr1yK8GkfP7cG9RqT8AmgbteU/s2276/IMG_4503.PNG"><img alt="Hình 6: Hình Khánh Vân ghi lại khi vừa bước vào phòng mục vụ" border="0" height="226" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0by5oGCeO5rb1qYiAtds_e7kEizdcx_0apJZxwDzNhGyF1aFxHo9g0pPzW8Bl1KgtH8QzGs-0TGAYQZs-vmqESeqgP4jbC_xXOhRW1e-7-yrl0Q2gxmDQX1hVj38kjxNBN-qjkZES4PaJZ9uF6du7snuDQ65-eadPr1yK8GkfP7cG9RqT8AmgbteU/w400-h226/IMG_4503.PNG" width="400" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 6: Hình Khánh Vân ghi lại khi vừa bước vào phòng mục vụ</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Ôi, đúng là giáo xứ Ngọc Lũ của Cha Vinh,” tôi tự nhủ. Tôi thưa chào và không nghe ai trả lời. Tôi đi qua các phòng sinh hoạt, vừa đi vừa kêu, cũng không thấy có người. Tôi chạy sang nhà thờ. Các cửa vào nhà thờ đều khóa. Có lẽ nhà thờ chỉ mở cửa lúc 6 giờ chiều như tôi đã thấy thông báo trên mạng cho giáo dân đi lễ chiều chăng?</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi suy nghĩ một chút. Chắc cha xứ phải sống nơi đây và có thể có người giúp chăm sóc khuôn viên nhà thờ. Mọi thứ tươm tất quá. Tôi lại trở qua tòa nhà mục vụ, đi ra phía nhà ăn, nhà bếp. Vẫn không bóng người.</div><div style="text-align: justify;">Tôi thầm nghĩ, mình chỉ có 15-20 phút và phải trở về lại Ninh Bình. Thế này thì làm sao?</div><div style="text-align: justify;">Tôi ngừng lại một chút, không đi lanh quanh nữa và định thần xem cần phải làm gì. Anh bạn đi theo như người làm chứng; anh ta chụp hình quay phim, giữ lại các cảnh xúc động và hạnh phúc đang trào dâng và bộc lộ ra nơi tôi. Chắc chắn có cả cái cảnh tôi bối rối không biết làm sao để tìm được người mở cửa cho vào nhà thờ.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi nói thành lời, “Cha Vinh ơi, con đã đến được nơi rồi, con đang ở ngoài,… Làm sao con vô trong thăm cha được đây?”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Lúc bấy giờ, tôi đang đứng bên ngoài và phía sau tòa nhà mục vụ. Tôi nhìn thấy bầy gà và ngỗng. Tôi ngừng lại, khẽ cầu nguyện vài giây lát và nghe trong đầu mình vang lên lời nhắn nhủ, “Hãy xin sẽ được, hãy tìm sẽ gặp, hãy gõ cửa sẽ mở cho.” Song, tôi đến gần bầy ngỗng và nói với chúng hãy kêu lên thật to phụ với tôi, để nếu cha xứ hay ai đang có mặt ở nhà thờ, đang làm vườn xa ngoài kia hay đang ở những nhà gần quanh nhà thờ sẽ nghe và đến. Bầy ngỗng kêu lên inh ỏi. Hy vọng cha xứ không đi đâu vắng và sẽ nghe tiếng ngỗng kêu. Ở làng quê, người ta vẫn nuôi ngỗng để giữ nhà.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi ngước lên trời cầu nguyện thì nhìn thấy ở tầng trên của tòa nhà mục vụ có một cánh cửa sổ kiếng hơi hé mở. Có nghĩa âm thanh sẽ có thể vào trong. Tôi bất giác liên tục kêu to. “Cha ơi, cha, cha ơi...” Có tiếng trả lời trước khi tôi thấy được bóng người xuất hiện ở cửa sổ, “Đợi cha ở phòng khách, cha xuống bây giờ!” Tôi mừng không sao tả. Tôi đi ngược ra phía trước và đứng đợi ngay chân cầu thang. Tôi nhận ra cha chính xứ Giuse Vương Văn Đệ khi cha đi xuống vì đã thấy trên trang Facebook của giáo xứ Ngọc Lũ.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg7S8iANAcSooBbKFJVTybPxAVGP9piDd1799Xxjqv6HqNS-xVhgVkP_McOb5N4wiQqZbs3ottZHPYCBz6sWI9zo7Aj-ZwzsAXrMoT5S0gZhxkMj3WEicUaQ71N6u_ubeIkuiNMEWhA7BpjaCqH48CjysG-e0oWmArdwFw6InxOT-eBv1g5ia4AVMXh/s1340/IMG_4567.jpg"><img alt="Hình 7 Cảnh Khánh Vân chuyện trò với cha xứ và vào bên trong nhà thờ Ngọc Lũ" border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg7S8iANAcSooBbKFJVTybPxAVGP9piDd1799Xxjqv6HqNS-xVhgVkP_McOb5N4wiQqZbs3ottZHPYCBz6sWI9zo7Aj-ZwzsAXrMoT5S0gZhxkMj3WEicUaQ71N6u_ubeIkuiNMEWhA7BpjaCqH48CjysG-e0oWmArdwFw6InxOT-eBv1g5ia4AVMXh/w376-h400/IMG_4567.jpg" width="376" /></a></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: x-small;"><i>Hình 7 Cảnh Khánh Vân chuyện trò với cha xứ và vào bên trong nhà thờ Ngọc Lũ</i></span></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Cha xứ Guise mời tôi ra bàn khách uống nước. Tôi cảm ơn cha và thưa chuyện thật nhanh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Dạ, con đang đi Tour và sắp xếp đến thăm giáo xứ mình và hài cốt của Cha Vinh. Con không có nhiều giờ lắm vì phải trở về lại điểm hẹn của Tour khoảng 9 giờ sáng. Dường như Cha Vinh đã dẫn dắt con về giáo xứ mình đó cha. Cha có thể mở cửa cho con vào trong nhà thờ để con thăm Cha Vinh chút xíu được không?”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Cha xứ không kịp thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, chỉ mau mau lấy chìa khóa và vừa đi qua nhà thờ vừa chuyện trò với tôi.</div><div style="text-align: justify;">Bên trong nhà thờ Ngọc Lũ có kiến trúc như nhà thờ Phát Diệm. Bên cánh trái nơi có tượng Lòng Chúa Thương Xót, hài cốt Cha Vinh ở phía dưới bàn thờ, thật giản dị.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUXmyTP-GLuG2JjRMR2ONogHyrsT6jF8vdnHXbW2QeiClBV2ojJHSkwdrX9FxyRHCW7Z64T-7P3VPTKwy8uooXhD0gyzfXqwJATdDnuzWwHQwuELK56_kSQcWXwHvICwazsQ4ycwfODtzwMiEME1vFbRy5znFBXGVeSqfBU_B6ECeQdstYojsQ70ka/s1863/IMG_4566.jpg"><img alt="Hình 8 Cảnh bàn thờ Cha Vinh bên cánh trái bên trong Nhà Thờ Ngọc Lũ do Khánh Vân ghi lại" border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgUXmyTP-GLuG2JjRMR2ONogHyrsT6jF8vdnHXbW2QeiClBV2ojJHSkwdrX9FxyRHCW7Z64T-7P3VPTKwy8uooXhD0gyzfXqwJATdDnuzWwHQwuELK56_kSQcWXwHvICwazsQ4ycwfODtzwMiEME1vFbRy5znFBXGVeSqfBU_B6ECeQdstYojsQ70ka/w276-h400/IMG_4566.jpg" width="276" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 8 Cảnh bàn thờ Cha Vinh bên cánh trái bên trong Nhà Thờ Ngọc Lũ do Khánh Vân ghi lại</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi cùng cha xứ chuyện trò đôi chút về Cha Vinh và đọc cho Cha Vinh một hồi kinh. Cha xứ đưa tôi đi thăm bên trong nhà thờ và kể cho tôi nghe về những trùng tu trong và ngoài nhà thờ.</div><div style="text-align: justify;">Lòng tôi vô cùng mãn nguyện!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Cảnh vật xung quanh nhà thờ rất xanh tươi, nhiều cây cối. Xoài đầy hoa và hồng xiêm xum xuê trái. Tôi nghĩ bụng phải mà có thư thả thời gian, chắc chắn tôi sẽ xin cha xứ cho hái vài trái hồng xiêm. Tôi thấy cha chạy đi khi tôi chưa kịp chào cha để ra về. Tôi đang mãi mê nhìn trái trên những cây hồng xiêm cao lớn như cổ thụ… thì cha xứ trở ra với một bao đầy hồng xiêm cho tôi quà mang về.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi cầm bao hồng xiêm vừa bất ngờ, vừa xúc động. Cứ cảm giác như Cha Vinh đã đọc được tư tưởng của tôi như mấy ngày qua và đã cho tôi quà qua tay cha xứ. Tôi vui không tưởng. Tôi cảm ơn cha xứ và chào cha ra về. Tôi đi ra xe và chia cho anh tài xế một nửa số hồng xiêm. Anh ta cũng bất ngờ và rất vui.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi chuẩn bị rời nhà thờ, tôi có hơi luyến tiếc đã không có cảnh quay phim của nhà thờ từ phía phải đi đến vì phía đó nhìn thấy rõ tháp nhà thờ hơn. Lúc nãy xe Grab của tôi chạy đến là từ phía trái và tôi lại ngồi bên trái nên chỉ thấy phần vườn bên trái của nhà thờ; và bây giờ khi ra về cũng sẽ đi như đã đến.</div><div style="text-align: justify;">Xe đi được khoảng mười phút thì tôi phát hiện anh bạn đi chung đã để quên nón và bình nước của anh ta. Còn gần vừa đủ để có thể trở lại. Thế là chúng tôi đã quyết định quay trở lại. Hai anh em chúng tôi mở bản đồ đọc phụ anh tài xế các ngã quẹo để trở lại nhà thờ cho nhanh. Và lạ lùng thay, sao bản đồ lại thông báo điểm đến sẽ nằm bên phải, và vì lý do gì đó tôi cũng ngồi bên phải chứ không ngồi bên trái như lúc nãy. Tôi nhanh chóng lấy phone ra quay phim cảnh đến nhà thờ từ phía phải, thấy rõ tháp nhà thờ… chính xác như đã mong muốn.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi chỉ mỗi lúc thêm kinh ngạc về sự nhiệm mầu trong những điều mình mong ước.</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgO63w1l1srr2EdAqdticuAFrj8XDQYMmaNxViGTlqr9zrD_BgOVXGzq2vHWQs-5dQJpszpf5El8NYrBME1JJ_uYcNTf1WDFt-acERbxzHWhzDsQh_HFD2yY7E8-fRU1l7cl0KQoPPtBCbwUwSynjiJbhr6_UQcsTPNqOBxBr4kDnqCRTXU8EgzyiRX/s1544/IMG_4564.jpg"><img alt="Hình 9: Cảnh Khánh Vân phía trước và bên hông Nhà Thờ Ngọc Lũ" border="0" height="312" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgO63w1l1srr2EdAqdticuAFrj8XDQYMmaNxViGTlqr9zrD_BgOVXGzq2vHWQs-5dQJpszpf5El8NYrBME1JJ_uYcNTf1WDFt-acERbxzHWhzDsQh_HFD2yY7E8-fRU1l7cl0KQoPPtBCbwUwSynjiJbhr6_UQcsTPNqOBxBr4kDnqCRTXU8EgzyiRX/w640-h312/IMG_4564.jpg" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 9: Cảnh Khánh Vân phía trước và bên hông Nhà Thờ Ngọc Lũ</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Gần về đến khách sạn, tôi hỏi anh tài xế tiền xe để chuẩn bị sẵn và đưa khi xuống xe. “Cho anh xin 8 trăm ngàn. Nếu không quay lại lấy đồ quên thì anh lấy bảy trăm rưỡi, em nhe.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Nghe xong giá tiền thì tôi lại lần nữa “hết hồn”! Cho đến giờ phút đó, mọi chi tiết liên quan đến Cha Vinh cứ y như đã được sắp xếp một cách hoàn hảo để một là thật thuận tiện, hai là sẽ thật vừa ý để tôi thực hiện mọi điều ước muốn một cách vui vẻ và tốt đẹp nhất!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chuyện tám trăm ngàn là vầy: khi cài điểm đến và tìm xe trên Grab để đi nhà thờ Ngọc Lũ, tôi có thấy giá xe xê dịch từ 525 đến 650 ngàn đồng, một chiều. Tôi đã nói trong bụng, tôi sẽ không trả giá vì tôi chỉ muốn bằng mọi cách đến được giáo xứ Ngọc Lũ; bao nhiêu tiền, miễn có người chở, tôi sẽ vui lòng trả. Song, tôi chợt nhớ lại chiều hôm trước, khi nhóm chúng tôi thăm làng dệt Lanh Thổ Cẩm Lùng Tám, hai người bạn có mua áo khoác Lanh giá 8 trăm ngàn. Tôi cũng có xem hàng nhưng không thấy có gì thích hợp. Thật ra thì tôi cũng không có tính tiêu xài xa xỉ nên nếu không cần thì tôi sẽ không mua dù món hàng có rẻ bao nhiêu. Và sáng sớm nay khi kêu xe, trong một thoáng chốc, tôi có nói với lòng, “Ồ, hôm qua mình không mua quà cho mình như các bạn. Mình vẫn còn 8 trăm ngàn để tiêu. Mà dù tiền xe có hơn, cũng không sao. Thăm được Cha Vinh, món quà vô giá cho cuộc đời, vì mình như đang chứng nghiệm được nhiều phép lạ!”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Và rồi tiền xe không phải một triệu, hai triệu, cũng không phải 750 ngàn, mà chính xác 800 ngàn. 800 ngàn vì phải quay lại lấy đồ quên nhưng cũng là để mình quay được phim từ xa, phía bên phải của nhà thờ để thấy tháp như mình đã thầm mong ước chỉ trong giây phút trước.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chính giây phút đó, qua những gì đã diễn ra trong từng sự việc, từng chi tiết, từ hôm tôi có ước mong đi tìm dấu vết sống của Cha Vinh, tôi đã quyết định sẽ viết lại tất cả. Trước hết là cho bản thân vì tôi không thể quên những chuyện này trong đời mình. Quan trọng hơn, tôi mong muốn được chia sẻ với thật nhiều quý bạn, những ai đã từng biết về Cha Vinh, hay chưa biết về Cha Vinh, và những ai cần nghe thêm những minh chứng nhiệm mầu về hiệu lực của sự cầu nguyện.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Chỉ là bắt đầu của hành trình tìm dấu vết sống của cha Vinh…</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi về đến nhà nghỉ đã hơn 9 giờ sáng, tôi được xe Tour báo tin họ sẽ đến trễ một chút, khoảng 10 giờ vì phải đón hơi nhiều nhóm khách từ Hà Nội. Nếu chuyến xe đêm của chúng tôi hôm qua không có thay đổi thì chúng tôi cũng đang trong xe trên đường từ Hà Nội ra Ninh Bình, chứ không đã có mặt ở Ninh Bình bốn tiếng vừa qua. Bây giờ xe đến trễ, tôi sẽ có chút thời gian để ăn sáng. Một lần nữa, Cha Vinh lại giúp sắp xếp giờ giấc thật chu đáo. Và hồng xiêm quà của cha xứ nhà thờ Ngọc Lũ vừa cho đã không thể thiếu sáng hôm đó. Chúng thơm và ngọt lịm. Tất cả các chi tiết không thể hoàn hảo hơn!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi tranh thủ gửi ngay cho thầy Quyên Di xem một số hình vừa chụp. Thầy xem hình xúc động nhắn lại với tôi: “Quê thầy đấy. Đã nhiều lần quỳ xem lễ ở cung thánh nhà thờ này khi còn bé.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Dạ, con biết, và có thể hình dung cảnh đó ạ. Thật xúc động lắm, thưa thầy ơi! Con sẽ có rất nhiều chuyện kể cho thầy nghe khi về lại!”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Cám ơn KV nhiều đã cho thầy biết những tin tức cập nhật mà chính thầy không biết.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Thầy ơi, Cha Vinh có biết thầy không? Cha đi học bên Pháp khi còn rất trẻ. Vậy lúc còn bé, thầy có được gần gũi gặp Cha Vinh trực tiếp không?”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Hồi nhỏ thầy được gặp Cha nhiều lần khi gia đình hồi cư Hà Nội. Khi ấy Cha Vinh vừa là cha chính xứ vừa là hiệu trưởng trường Dũng Lạc. Kể lại chuyện trước: khi Mẹ sinh ra thầy, Cha Vinh đặt cho thầy cùng tên thánh với cha là Gioan Baotixita, có ý sau này nối chí cha đi tu. Trong các anh chị em của thầy, cha sắm riêng cho thầy quần áo, giày dép…”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Vậy thời gian cha bị bắt và bị đày ở Cổng Trời Hà Giang, gia đình thầy có biết không?”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Có chứ. Khi đó gia đình đã di cư vào Nam. Được tin, chỉ biết cầu nguyện cho cha. Chẳng làm sao thăm được!”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Thầy đã thật may mắn có được những kỷ niệm này với cha. Bức hình thầy có và đang thờ cha là trong gia đình có hay là thầy sưu tầm sau này ạ? Các hình con thấy ở những nhà thờ khi con thăm viếng có vẻ cũng khoảng thời gian đó của Cha Vinh nhưng cha nhìn nghiêng chứ không thấy ở đâu có hình chụp chính diện như hình thầy đang thờ ở nhà.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Hình cha ở nhà thầy là hình khi gia đình thầy vào Nam năm 1954, cha cho để mang theo hầu nhớ đến cha. Hình này treo trong nhà thầy ở Saigon từ 1954. Năm 1991, Mẹ thầy được sang Mỹ đoàn tụ với các con liền đem theo.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><b>* Thăm Cha Chính Vinh ở nhà thờ Lớn</b></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Sau hai ngày thăm các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Ninh Bình, chúng tôi trở về lại Hà Nội. Đến nơi khi trời đã tối. Chúng tôi thả bộ ra thăm Hồ Gươm và nhà thờ Chánh Tòa. Từ đường Lý Quốc Sư vừa quẹo sang đường Nhà Chung, nhà thờ lớn Chính Tòa hiện lên thật uy nghi. Nét cổ kính được tăng thêm dưới những luồng đèn sáng vừa phải. Nhà thờ đã đóng cửa. Du khách tụ tập phía ngoài chụp hình.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi nôn nao mau qua sáng hôm sau để trở lại nhà thờ và được vào trong, thực hiện phần thứ nhì của ước mong.</div><div style="text-align: justify;">Cứ ngỡ chuyện thăm Cha Vinh ở nhà thờ Lớn sẽ phải dễ dàng hơn là chuyện ở giáo xứ Ngọc Lũ, ấy vậy mà cũng lại có những điều vô cùng lạ lùng, ngoài sự chuẩn bị.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tối đến nhà thờ Lớn khoảng 15 phút trước tám giờ sáng. Cổng rào đã mở và tôi đi vào bên trong. Nhưng khi đến cửa vào nhà thờ thì cửa vẫn khóa. Tôi đi vòng quanh thì thấy nhà sách có người đang xếp tượng và các quà lưu niệm lên kệ.</div><div style="text-align: justify;">Tôi gợi chuyện với chị nhân viên và hỏi thăm khi nào có thể vô bên trong nhà thờ. Sau đó tôi hỏi thăm luôn về Cha Vinh. Chị ấy nhìn tôi như thể tôi từ thế giới nào đến. “Ở đây không có Cha Vinh. Chắc chị đi nhầm nhà thờ rồi.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Ô, lạ vậy kìa? Tôi nghĩa bụng, cứ tưởng tên Cha Vinh tại nhà thờ Chính Tòa hẳn phải quen thuộc lắm nếu hài cốt của Cha Vinh đang được thờ phượng ở đó, và lễ rước hài cốt của Ngài từ Đại Chủng Viện sang Nhà Thờ Chính Tòa chỉ mới diễn ra cách đây vài năm. Sao chị này lại có vẻ không biết? Chắc chị ta nghĩ ý tôi đang muốn nói đến một linh mục đương nhiệm chăng? Hay là chị ta chỉ mới đến đây làm việc, sau ngày lễ rước hài cốt của Cha Vinh, nên không biết? Tôi bảo mình hãy kiên nhẫn cho thêm vài chi tiết vào mẩu đối thoại.</div><div style="text-align: justify;">“Dạ… Cha Nguyễn Văn Vinh là chánh xứ của nhà thờ Lớn hồi xưa và đã mất từ lâu rồi chị ạ. Em chỉ muốn viếng bàn thờ của cha.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chị nhân viên nhà sách lại xác nhận, “Em đi lễ hàng tuần, ra vào nhà thờ hơn trăm lần, đâu bao giờ thấy có bàn thờ cha Vinh nào đâu chị.”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi có hơi một chút không hài lòng về những câu trả lời này vì tôi đã không hề chuẩn bị cho những câu trả lời đó… vì tôi biết chắc tôi không đi lộn nhà thờ, và rõ ràng tôi đã được xem rất nhiều hình ảnh ghi lại ngày lễ hôm ấy. Cùng với các quý cha, tôi thấy mấy trăm vị, từ các thầy, đến người giúp lễ, thiếu nhi và giáo dân. Một buổi lễ rất long trọng đã diễn ra. Tôi đã đọc trên nhiều tài liệu và đều cùng một nội dung kể rằng, “chiều Chúa Nhật ngày 2/6/2019, hài cốt của cha Gioan Baotixita LaSan Nguyễn Văn Vinh đã được chuyển từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa dưới sự chứng kiến của Đức Tổng Giám mục Giuse Vũ Văn Thiên, Cha Anton Nguyễn Văn Thắng, Tổng Đại diện và cũng là cha xứ Nhà thờ Chính Tòa Hà Nội, Cha Bruno Phạm Bá Quế, Giám đốc Đại Chủng Viện, cùng đông đảo cộng đoàn tín hữu.” (5)</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi… dạ dạ… coi như mình đã đi lộn nhà thờ, cảm ơn chị nhân viên nhà sách và rời khỏi nơi đó! Tôi nghĩ bụng, không chừng tôi đang đi ngược thời gian giống mấy chuyện phim và đến nơi sớm hơn một thế kỷ, khi Cha Vinh chưa hề có mặt nơi đây!</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi đi vòng quanh nhà thờ chụp vài hình lưu niệm và đợi đúng 8 giờ sáng để có thể vào bên trong nhà thờ. Có lẽ tôi là người đầu tiên bước vào trong. Vì khi vừa đẩy cánh cửa gỗ lớn bước vô, tôi cảm giác mọi chú ý như dồn về phía mình. Người thanh niên trẻ – có lẽ là người mở cửa và phụ giúp nhà thờ, đứng gần cánh cửa chỉ năm bảy bước. Cậu ta như đứng đó chờ quan khách hay là vì nhìn tôi có vẻ lơ ngơ nên hỏi, “Chị có cần gì không ạ?” Tôi thật sự có hơi lưỡng lự trả lời và rồi đã quyết định cứ thử hỏi xem sao. Bỗng dưng tôi thoáng có suy nghĩ, cái gì có được dễ dàng quá ta sẽ bớt quý! Và tôi lại hỏi lại câu hỏi chỉ vừa hỏi ngoài nhà sách năm bảy phút trước.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Người thanh niên thản nhiên cười và nói “Ở đây không có cha nào tên Vinh hết chị ạ. Chị có đi đúng giáo xứ không?”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Chuyện này quả thật quá lạ lùng. Tôi lại lập lại, “Cha Nguyễn Văn Vinh mất lâu rồi. Chị chỉ muốn tìm bàn thờ cha thôi!”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">“Không có bàn thờ Cha Vinh ở đây đâu chị ơi.” Và cậu thanh niên như có vẻ buồn cười khi nghe tôi có vẻ bướng bỉnh nói, “không sao, để chị cứ viếng nhà thờ và đi tìm!”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi nghĩ bụng, “Cha thử thách đức tin con chăng, hay là những điều này có ý nghĩa gì khác?” Không sao. Con sẽ cứ vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình như con đã ước nguyện.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Không như hai hôm trước tôi chỉ có 15-20 phút để tìm cách vào được nhà thờ Ngọc Lũ để đến được bàn thờ Cha Vinh. Sáng nay, tôi sẽ có rất đủ thời gian để đi tìm những gì tôi cần trước khi ra sân bay Nội Bài về Saigon.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi đi từ dưới lên trên cung thánh. Tôi cứ chậm rãi viếng từng bàn thờ và xem từng tranh ảnh, từng bức tường, từng miếng đá cẩn. Khi đến gần phía cung thánh, bên cánh trái, người tôi rần rần nổi da gà. Tôi nhận ra có vài đài hài cốt. Và bàn thờ như thờ phụng các đấng tử vì đạo. Tôi mừng vội và đã tưởng tìm được bàn thờ và hài cốt Cha Vinh trong số các đài hài cốt, nhưng khi đọc những miếng đá khắc tên và tiểu sử thì không thấy có tên Cha Vinh. Tôi cung kính lạy và tiếp tục đi qua phía cung Thánh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Một cái gì đó nói với tôi hãy vững tin… và tôi tiếp tục đi sang cánh phải. Từ xa, tôi nhận ra bàn thờ thánh Antôn nhưng mọi chi tiết khác với trên hình. Không còn là bàn thờ và phong gỗ đen. Cũng không thấy tủ kiếng bên trong để những dấu vết hài cốt của Cha Vinh như những hình chụp lại buổi lễ rước hài cốt.</div><div style="text-align: justify;">Lúc đó tôi đã nghĩ có thể vì vậy mà những người làm việc trong nhà thờ không biết về bàn thờ Cha Vinh. Cũng có thể đã có thay đổi. Hài cốt Cha Vinh không còn ở đó nữa (?).</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi đến gần để thấy mọi thứ rõ hơn. Phía trước bàn thờ thánh Antôn, phía dưới đất có một miếng đá hoa cương đen như có vẻ khuôn viên một phiến mộ. Bên trên khắc “Đức Hồng Y Phaolo Guise Phạm Đình Tụng”. Xung quanh có dây khoanh vùng để phân biệt không phải là vùng đi lại. Tôi luồng mình vào phía bên trong, đi sát đường giăng dây, tránh giẫm lên vùng phiến đá hoa cương và đến sát bàn thờ. Tôi thầm thầm nói nhỏ, “Cha ở đây hở cha? Hộp kiếng hài cốt của cha như trong hình đâu sao con không thấy?” Và ngay lúc đó khi tôi nhìn xuống đất, tên “Nguyễn Văn Vinh” hiện lên. Một miếng bia đen nhỏ, đặt sát chân bàn thờ, khắc những chi tiết về Cha Vinh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi xúc động và nước mắt trào dâng. “Cha ơi, con tìm được cha rồi… và có lẽ con đã hiểu ra vì sao phải chính con lần mò tìm ra, để con có thể có được những giây phút riêng tư này cho chính mình. Nếu có người cầm tay, dẫn con đến, chỉ ngay cho con… thì con sẽ không thể mừng vui, hạnh phúc và xúc động hơn được. Cảm ơn mấy chị em lúc nãy đã trợ duyên, thử thách đức tin của con, thử thách sự kiên trì của con, thử thách mức độ bao dung, chấp nhận của con…”</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Ngay giây phút này, khi viết đến đây, tôi vẫn còn xúc động và pha chút bâng khuâng không biết có phải hài cốt của Cha Vinh thật sự nằm bên phải của cung Thánh (?!). Tôi chìu theo sự thắc mắc của mình và lên mạng, nhấn tìm với các từ khóa “hài cốt ở nhà thờ Chánh Tòa”. Những bài viết mà tôi đã từng thấy mấy hôm trước lại hiện lên với màu khác vì nhớ là tôi đã đọc qua. Tuy nhiên, ngay phía trên, hôm nay tôi thấy có một video từ gốc nhà thờ Ngọc Lũ. Tôi nhấn vào để xem thử thì chính xác là đoạn phim hôm rước hài cốt của Cha Vinh từ Đại Chủng Viện sang nhà thờ Chánh Tòa. Video quay rõ khi kiệu được rước vô cung Thánh và đi sang phía bên phải. Người quay phim quay từ phía trái quay sang, sau đó đi vòng ra phía sau cung Thánh và đi qua cánh phải để quay cận cảnh. Tôi thấy rõ từng chi tiết hài cốt của Cha Vinh đã được đặt vào trong, phía dưới bàn thờ Thánh Antôn ra sao.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Một lần nữa, tôi vừa thắc mắc thì Cha Vinh đã lại ngay tức khắc trả lời. Cha đã đồng hành cùng tôi mỗi giây phút suốt cuộc hành trình dõi theo bước chân Ngài.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Cha Gioan Baotixita LaSan Nguyễn Văn Vinh ơi, chúng con vô cùng thương kính và cảm ơn Cha!</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiu2jVzVXT38H0fxcDXO2NYl97B73UHK4ukMx3Kb0Hc2QhWAkL0oqsO3ClGwlUBx4fDpylX2slXrq5qQ4XgOn3VNfd_SkVyUicJHhF6k_dN7mJyGwp4TBfD7pmFEvztwzY-bAKOpqujRzmxkvDwUNLlRX_lMiBq8Nb6PjwxKpwKkDQVASXXV5q5axyF/s2397/IMG_4573.jpg"><img alt="Hình 10, 11, 12: Ảnh rước hài cốt Cha Vinh từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa và hình bàn thờ Cha Vinh" border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiu2jVzVXT38H0fxcDXO2NYl97B73UHK4ukMx3Kb0Hc2QhWAkL0oqsO3ClGwlUBx4fDpylX2slXrq5qQ4XgOn3VNfd_SkVyUicJHhF6k_dN7mJyGwp4TBfD7pmFEvztwzY-bAKOpqujRzmxkvDwUNLlRX_lMiBq8Nb6PjwxKpwKkDQVASXXV5q5axyF/w154-h320/IMG_4573.jpg" width="154" /></a> <a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZ62F6cEolYPmez9b8Ki_VDkGBOtvEsPtyY_2EUCeTnEcQsI_qhdRia-Bk5O5f1xfWlJeMN_LJM5hmetlcY980TP8wZMtO3wYVw1ZggF4ej2HaUf-0tHM5S7KBuMyH-wZzgOJZNDMVx7keS6vRdmN_OE6LlW-Uj0zTm6LLuctX9V7UNftkkN0VmVW4/s2306/IMG_4577.jpg"><img alt="Hình 10, 11, 12: Ảnh rước hài cốt Cha Vinh từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa và hình bàn thờ Cha Vinh" border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZ62F6cEolYPmez9b8Ki_VDkGBOtvEsPtyY_2EUCeTnEcQsI_qhdRia-Bk5O5f1xfWlJeMN_LJM5hmetlcY980TP8wZMtO3wYVw1ZggF4ej2HaUf-0tHM5S7KBuMyH-wZzgOJZNDMVx7keS6vRdmN_OE6LlW-Uj0zTm6LLuctX9V7UNftkkN0VmVW4/w178-h320/IMG_4577.jpg" width="178" /></a> <a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-Ed7_ie_pBtvCl-g-frWyBnmiOKgojbo6JgcQP9PaNaukxL-dqkzeajCeVc3DwyNOlYWGMOyNPFR_nPac6FmslK63TP4e6dPQjGgm9-AqFmQ5jZ5RLsCrXEJcT7_dNaEbnpuDTu6UxXJB7ZKanriU80ku_ZiLrFnrjMOpvMjwXTemhE4UvkaPMMu1/s2274/IMG_4510.PNG"><img alt="Hình 10, 11, 12: Ảnh rước hài cốt Cha Vinh từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa và hình bàn thờ Cha Vinh" border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-Ed7_ie_pBtvCl-g-frWyBnmiOKgojbo6JgcQP9PaNaukxL-dqkzeajCeVc3DwyNOlYWGMOyNPFR_nPac6FmslK63TP4e6dPQjGgm9-AqFmQ5jZ5RLsCrXEJcT7_dNaEbnpuDTu6UxXJB7ZKanriU80ku_ZiLrFnrjMOpvMjwXTemhE4UvkaPMMu1/w163-h320/IMG_4510.PNG" width="163" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 10, 11, 12: Ảnh rước hài cốt Cha Vinh từ Đại Chủng Viện vào nhà thờ Chính Tòa và hình bàn thờ Cha Vinh</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div>*<br />Vừa trở về, chi tiết của chuyến đi còn rõ rệt, tôi cố gắng viết lại mọi thứ một cách kỹ lưỡng. Vẫn tràn đầy hạnh phúc khi được trải nghiệm bao điều thật nhiệm mầu, nhất là những lời cầu nguyện, những tâm tình mình dâng cho Mẹ, cho Cha Vinh đã được đáp lại vô cùng linh ứng.<br /><br />Ba tháng sau khi bài viết hoàn tất và phổ biến, tôi được các bác cựu chiến binh và các trưởng hướng đạo kết nối với linh mục Nguyễn Hữu Lễ vì cha Lễ cũng đã từng ở tù ở Cổng Trời. Ngài đọc xong bài viết liền hồi âm. Tôi đã xin phép cha chia sẻ chứng thực của cha.<br /><br /><br /><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgQkO88AKZRkPJIug-6vU8AdHAOWZShMazL1C3GRQ6f3DWSPWkp01PsjXp2w7H5LhmJgpcSNn_e01MQy1RkjC_L5kckjg_bqmjf0JdJRplTuSVcQh0N3RoOx_A5W82tyFhc-ClaVXpxmlF-005RK42VyaAkl2DD78ZOzonad1GLcg77L034Lgzid7cn8wk/s499/Th%C6%B0%20Cha%20L%E1%BB%85%20v%E1%BB%81%20Cha%20Vinh.png"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgQkO88AKZRkPJIug-6vU8AdHAOWZShMazL1C3GRQ6f3DWSPWkp01PsjXp2w7H5LhmJgpcSNn_e01MQy1RkjC_L5kckjg_bqmjf0JdJRplTuSVcQh0N3RoOx_A5W82tyFhc-ClaVXpxmlF-005RK42VyaAkl2DD78ZOzonad1GLcg77L034Lgzid7cn8wk/w489-h508/Th%C6%B0%20Cha%20L%E1%BB%85%20v%E1%BB%81%20Cha%20Vinh.png" /></a></div><div><br /></div><br />Hằng ngày chúng ta vẫn thường quá bận rộn và bỏ sót bao nhiêu cơ hội nhận ra rất nhiều ý nhiệm mầu diễn ra xung quanh.<div><br /><div>Cha Vinh chưa hề rời xa chúng ta. Anh linh của Cha Vinh vẫn luôn sống trong chúng ta dưới nhiều hình thức. Tôi có thể nghe được tiếng hát của Cha Vinh trong những giờ lễ. Tôi có thể nghe được tiếng Ngài giảng trong những giờ dạy học. Tôi có thể nghe được tiếng Cha Vinh dõng dạc nhấn mạnh hay lớn tiếng khi cần thiết. Tôi có thể cảm nhận được Cha đã kết nối, đưa cho tôi những thông tin cần thiết khi tôi xin Ngài hướng dẫn. Cha luôn đáp lời khi tôi cầu nguyện.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Khi lương tri chúng ta trong sạch và hướng chúng ta đến việc làm đúng và khi chúng ta vững tin có các Đấng Bề Trên bên trên tất cả, chúng ta sẽ không hề sợ sệt.</div><div style="text-align: justify;">Sự trong sáng của lương tri của chúng ta sẽ có sức mạnh thuyết phục trước hết là chính chúng ta, kế đó là những người đồng hành; và khi chúng ta thành tâm cầu nguyện và cố gắng hết sức bổn phận của chúng ta, Bề Trên sẽ thực hiện phần của Bề Trên.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Quý bạn thân mến, Cha Vinh như một đóa sen vững vàng tinh khiết vươn cao lên khỏi bùn. Ngài là một trí thức tài hoa, có mọi điều kiện để sống an nhàn sung sướng, đã có thể chọn lựa tiếp tục đời sống tu học thoải mái tự do ở Pháp, nhưng Ngài đã chọn trở về Việt Nam để cống hiến... Trong những ngày tháng tận cùng nhất của khó khăn, lao tù, đói khổ, đau bệnh… Ngài vẫn một dạ phục vụ, cống hiến và trung kiên với đức tin và đức mến đã chọn lựa. Nhân đức và gương sáng về lòng yêu nước thương dân của Cha Vinh, sự cương nghị, can trường và dũng mãnh của Cha để sống với đức tin và bảo vệ đức tin, thật đáng cho chúng ta phải noi gương và cảm phục.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Tôi không thấy có lời nhận xét nào đầy đủ hơn những gì Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh đã viết thay cho chúng ta, “Cha Gioan Baotixita LaSan Nguyễn Văn Vinh đã bước vào cõi vĩnh hằng nhưng vẫn sống gần gũi với mỗi người chúng ta qua gương sống chứng nhân cho lẽ phải, cho công bình, cho tình thương của Ngài, đặc biệt qua những bài thánh ca chuyên chở Lời Chúa thấm đẫm sắc thái dân tộc Việt Nam” (3).</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Cầu mong cho chúng ta học được nơi Ngài gương kiên nhẫn, yêu thương, tha thứ…</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Nguyện xin Ngài cầu bầu cùng Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con, Đức Chúa Thánh Thần, Đức Mẹ Maria, cùng các Thánh, các Thánh Tử Vì Đạo Việt Nam… ban muôn ơn lành và bình an đến quê hương đất nước và dân tộc Việt Nam.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhItKKFIzRG6wrvVw695Ko4RXssKQ_6ebH-_wglqbgwPkYOvQXHHCQlbbxkmNoJpI9FnWCQzRzExuzjk4FTSy4YAlJR8QO4h2uT5XOePdQbUNG2-3l522xq5_zVPDcTpYD8qpmL_yHd2oUaSh3VrOBu21IW6MNBm_uRN-eXDQvMuBBez1L_zOddP_XM/s1284/View%20recent%20photos%20(1).png"><img alt="Hình 13: Bia đá về cha Vinh do Khánh Vân ghi lại bên trong nhà thờ Chánh Tòa" border="0" height="197" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhItKKFIzRG6wrvVw695Ko4RXssKQ_6ebH-_wglqbgwPkYOvQXHHCQlbbxkmNoJpI9FnWCQzRzExuzjk4FTSy4YAlJR8QO4h2uT5XOePdQbUNG2-3l522xq5_zVPDcTpYD8qpmL_yHd2oUaSh3VrOBu21IW6MNBm_uRN-eXDQvMuBBez1L_zOddP_XM/w320-h197/View%20recent%20photos%20(1).png" width="320" /></a></div><div style="text-align: center;"><i><span style="font-size: x-small;">Hình 13: Bia đá về cha Vinh do Khánh Vân ghi lại bên trong nhà thờ Chánh Tòa</span></i></div><div style="text-align: center;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Anne Khánh Vân</div><div style="text-align: justify;">28 tháng Ba, 2023</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">**********</div><div style="text-align: justify;"><b>Phụ lục:</b></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin tri ân Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh, nghĩa tử của cha chính Vinh, đã ghi lại rất nhiều chi tiết và kỷ niệm sống với Cha Vinh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin tri ân thi sĩ, nghệ sĩ ngâm thơ, dịch giả Việt Nam Tuân Nguyễn (1933-1983) … và đặc biệt cũng là bạn tù của Cha Vinh đã chia sẻ lại những suy nghĩ và kỷ niệm về cha trong thời gian chính người cũng là một trong những tù nhân ở Quản Bạ - Cồng Trời.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin tri ân nhà văn Phùng Quán (1/1932 - 22/1/1995) đã ghi lại những lời kể của người bạn Tuân Nguyễn đầy đủ và chính xác nhất có thể.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin tri ân thầy Quyên Di đã chia sẻ nhiều kỷ niệm và hình ảnh đáng quý về Cha Vinh.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin tri ân các bạn đồng hành thân thương của tôi suốt hành trình.</div><div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">Xin tri ân giáo xứ Ngọc Lũ, cha xứ Giuse, Nhà Thờ Chánh Tòa, và tất cả các cá nhân hay tập thể đã có những bài viết và phim ảnh về cuộc đời đáng trân trọng của Cha Vinh.</div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">(1) “Linh Mục Nhạc Sĩ Gioan Lasan Nguyễn Văn Vinh (1912-1971), Cha Chính, Tổng Đại Diện, Giáo Phận Hà Nội,” Hòa Giang Đỗ Hữu Nghiêm <a href="http://www.vietcatholic.net/News/Html/55454.htm">http://www.vietcatholic.net/News/Html/55454.htm</a></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">(2) “Cuộc đời Cha chính Vinh - Bài 1: Cậu bé hát hay, giỏi Pháp văn” Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh</div><div style="text-align: justify;"><a href="https://donghanh.vn/cuoc-doi-cha-chinh-vinh/">https://donghanh.vn/cuoc-doi-cha-chinh-vinh/</a></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">(3) “Cuộc đời Cha chính Vinh – Bài 2: Đau đáu nỗi đau người thuộc địa,” Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh</div><div style="text-align: justify;"><a href="https://donghanh.vn/cuoc-doi-cha-chinh-vinh-bai-2-dau-dau-noi-dau-nguoi-thuoc-dia/">https://donghanh.vn/cuoc-doi-cha-chinh-vinh-bai-2-dau-dau-noi-dau-nguoi-thuoc-dia/</a></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">(4) “THẰNG KHÙNG (Thanh Ngang Trên Thập Tự Giá) - Phùng Quán ghi theo lời kể của nhà thơ Nguyễn Tuân”</div><div style="text-align: justify;"><a href="https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=pfbid02Zs3oQH37gtTF2iH3FwQhCm9TNef71acedxW8h33zjknv9FyYkSx7UWtUNKowMYdtl&id=166567697213758&mibextid=l066kq">https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=pfbid02Zs3oQH37gtTF2iH3FwQhCm9TNef71acedxW8h33zjknv9FyYkSx7UWtUNKowMYdtl&id=166567697213758&mibextid=l066kq</a></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">(5) “Chuyển Hài Cốt Cha Gioan Lasan Nguyễn Văn Vinh Vào Nhà Thờ,” Tin Giáo Phận</div><div style="text-align: justify;"><a href="https://www.tonggiaophanhanoi.org/chuyen-hai-cot-cha-gioan-lasan-nguyen-van-vinh-vao-nha-tho/">https://www.tonggiaophanhanoi.org/chuyen-hai-cot-cha-gioan-lasan-nguyen-van-vinh-vao-nha-tho/</a></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;">(6) Cuộc rước hài cốt cha Gioan Lasan Nguyễn Văn Vinh - cố cha xứ nhà thờ lớn <a href="https://fb.watch/jq0dKX3G7u/">https://fb.watch/jq0dKX3G7u/</a></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div><div style="text-align: justify;"><br /></div> <div style="text-align: justify;"><br /></div></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com11tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-77195670914651706742023-01-20T16:48:00.001-05:002023-04-01T17:01:26.418-04:00Chân Đi Ngàn Bước, Cơm Ngàn Nhà…Anne Khánh Vân<br /><a href="https://vietbao.com/a314713/chan-di-ngan-buoc-com-ngan-nha-">https://vietbao.com/a314713/chan-di-ngan-buoc-com-ngan-nha-</a><br /> <br /><div style="text-align: right;"><br /><div style="text-align: center;"> <img border="0" data-original-height="531" data-original-width="625" height="272" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNWxo3cRf_lFgovkjgafFWGFHodWY5usDBWMfUy8B3qcjmcZ-TrpCYIQslzAPx1Cj7Cv2ftTJIqpk6qKZyCSZXmkUXN7DfMaH_1qala7iLdoqfGAyQjSLV7sZUGW38A-0YRV2ecvqggXgpk6LFuaGRFjXwhuSCN207jxS0rcAboDWoHVc4gtyg-zTg/s320/Thay%20Ban%20Banh%20Tet.JPG" style="color: #0000ee; text-align: center;" width="320" /></div></div><div><div style="text-align: center;"><span style="background-color: white; color: #777777; font-family: "Times New Roman", serif; font-style: italic;"><span style="font-size: x-small;">Anne Khánh Vân và sư thầy</span></span></div><div><div style="text-align: center;"><span style="color: #0000ee;"><br /></span></div>Cuối tuần trước tôi ra khu Eden mua một số thức ăn. Trời đã lạnh nên tôi chỉ đi thẳng đến tiệm mình cần chứ không đi dạo vòng quanh. <br /><br />Từ xa thấy có hàng đợi dài từ trong ra cả phía bên ngoài cửa nên tôi chỉ hướng nhanh đến phía tiệm, không nhìn những chi tiết xung quanh. Khi vừa bước vô hàng thì nghe có tiếng mời, “mua bánh tét ủng hộ chùa đi con gái.” Tôi ngước về phía có tiếng nói thì thấy một người đàn ông trong y phục của một sư thầy với một chiếc áo khoác, đầu đội nón len. Tôi gật đầu chào và sư thầy tiếp tục nói, “thầy có bánh tét nhân đậu, nhân chay nấm đông cô đậu hũ ky và có cả bánh tét nước tro nữa con… Mua ủng hộ chùa đi con.”<br /><br />Thầy trông rất hiền hòa và có giọng nói rất thân thiện. Trước kia, trước mùa dịch, tôi ra khu Eden thường hơn và có thỉnh thoảng thấy một vài người ngồi phía ngoài các tiệm, giới thiệu là Phật tử công quả bán rau củ bánh trái thức ăn chay dùm chùa. Tôi không nhớ đã từng thấy các sư cô và sư thầy tự thân ngồi bán hàng ngoài hiên, nhất là mấy hôm nay trời đã lạnh, thế nên tôi có hơi ngạc nhiên. <br /><br />Bên cạnh chiếc ghế nhỏ thầy ngồi có một thùng giấy để đứng. Bên trên thùng đó có một thùng nhỏ để ngang qua và thầy bầy một số bánh tét và vài hộp bánh ăn vặt. Dù chưa biết thầy là ai, ở chùa nào… hình ảnh này tự dưng làm tôi xúc động. Tôi tách rời khỏi hàng đang đứng đợi và đi qua chỗ thầy ngồi. Thầy giới thiệu lại chi tiết từng loại bánh. Tôi thích bánh ít tro và hay mua những dịp mồng năm tháng năm nhưng chưa bao giờ thấy bánh tét nước tro nên quyết định mua thử một cái. <br /><br />Trong lúc thầy thối tiền thì tôi hỏi thăm thầy ở chùa nào và có ai phụ thầy gói bánh hay nấu nướng không. “Có, con gái, có sư cô phụ. Thầy ở chùa Di Đà ở Annandale. Thầy có dán số điện thoại của chùa trên lá gói, nếu con ăn thử mà thích và muốn mua thêm thì con có thể gọi đặt thầy gói thêm nghen con.” <br /><br />* <br /><br />Về đến nhà tôi ăn thử ngay bánh tét nước tro vừa mua. Quả thật bánh thầy làm rất ngon. Phần nếp trong và dẻo như những bánh ít tro và nhân đậu xanh rất dầy, mềm và dẻo, trong khi nhiều bánh ít tro có khuynh hướng nếp nhiều nhân ít. <br /><br />Tôi bèng gọi điện thoại ngay cho thầy để khen cho thầy vui nhưng không ai trả lời phone. Chắc thầy vẫn còn bán hàng, chưa về lại chùa. <br /><br />Chiều tối thầy gọi lại và quả thật thầy đã rất vui. Thầy gửi cho tôi xem hình khi thầy vừa vớt bánh và bầy bánh trên bàn cho ráo. Mỗi tuần sư cô và sư thầy gói 120 bánh tét. Xem hình thật thích. <br /><br />Mấy năm rồi tôi không thường lui tới khu Eden nên không rõ sinh hoạt thường ngày ngoài ấy. Tôi cũng không biết hết tất cả các ngôi chùa trong vùng nên không biết hết các sư cô và sư thầy. Tối hôm đó tôi nhắn tin hỏi chuyện với cô Lý. Cô Lý là Phật tử thuần thục và có văn phòng TSN ngoài Eden mấy chục năm qua. Chắc cô biết nhiều sư cô sư thầy. <br /><br />Thế là hai cô cháu lại có dịp chuyện trò các món chay. Mỗi ngày sư cô chùa Di Đà ra Eden bỏ mối các món chay cho vài hàng quán và những ai đặt thức ăn chay với cô thầy. Cô Lý khen chả giò của chùa làm cũng rất ngon. Vài ngày sau tôi đã đến chùa mua thêm ba bánh tét nước tro và cũng mua thêm hai chục chả giò. Sau đó tôi được biết sư cô ở cùng chùa và phụ thầy làm bánh và nấu các món chay là em ruột của thầy. <br /><br /><b>Chùa… Chuồng Bò <br /></b><br />Trước đó vài năm chúng tôi đã có duyên lành lui đến thăm chùa Xá Lợi ở Frederick tiểu bang Maryland. Một kỳ tích đáng được biết đến để khâm phục và quý trọng. Thầy viện chủ là một võ sư Nga My Phật Gia Quyền. Thầy và các võ sinh đã biến chuồng bò ở một nông trại bỏ hoang như một sở rác trở thành một ngôi chùa nghiêm trang và đầy từ hạnh. Thời gian đầu sau khi mua đất và trong lúc xây dựng chùa, thầy đi làm McDonald để có chi phí trả nợ tiền mua đất. Chùa dần được hình thành và công việc xây dựng cứ tiếp tục cho đến hôm nay, khoảng 20 năm. <br /><br />Chùa vẫn còn những hình ảnh ngày xưa, khi chuồng bò còn như một sở rác. Cái cảnh mà theo cụ Nguyễn Du ngày xưa đã từng nói: <br /><br /><i>Trải qua một cuộc bể dâu <br />Những điều trông thấy mà đau đớn lòng… </i><br /><br />* <br />Lúc nhỏ tôi nhớ có xem một cuốn phim kể chuyện một linh mục trong khu đạo nghèo nuôi rất nhiều trẻ em mồ côi. Ông đánh box như nguồn thu nhập để lo cho các em. Dù xem phim đã hơn ba chục năm, một cảnh trong phim mà tôi không thể nào quên là trận đấu sinh tử tưởng chừng người linh mục đã mất mạng. Ngài đã lớn tuổi và cũng không phải người đánh box chuyên nghiệp. Hôm đó ngài bị đối phương tấn công thê thảm. Trận đấu rất căng thẳng. Mặt mày ngài sưng vù máu me. Một… Hai… Ba… Người linh mục vẫn nằm thẳng đơ. Bảy… Tám… Chín… Và động lực vực ngài đứng lên lại được và thắng trận, có tiền đem về khi ngài nghĩ đến các trẻ em và nghe tiếng các em kêu tên mình. Chuyện phim dựa trên một chuyện thật ở Mexico. <br /><br />Chúng ta tận mắt nhìn đầy dẫy những hành động, việc làm phung phí hàng ngày, khắp mọi nơi. Vậy nên khi chứng kiến cảnh các cha, các thầy, các sơ, các ni-cô làm việc, lao động cực nhọc để có nguồn tài chính cho chùa, cho nhà thờ, cho các công việc từ thiện… tôi như được nhắc nhớ dường như mình vẫn tiết kiệm chưa đủ. <br /><br /> <b>Nước Sạch<br /></b><br />Thời gian còn làm việc với AECOM International Development, hàng tháng chúng tôi luôn được thông báo những cập nhật về kết quả của các công trình phát triển kinh tế ở những nước đang phát triển, nào là công trình làm tàu điện ngầm, xây đường xa lộ, phát triển hệ thống nhà thương… Tôi đặc biệt quan tâm theo dõi tiến triển của dự án phát triển hệ thống nước và làm sạch nước ở Châu Phi. Hình ảnh trong các email gửi ra cho nhân viên xem là do chính nhân viên của công ty đã ghi nhận lại khi công tác bên ấy. <br /><br />Đọc các mẩu chuyện trên phúc trình và xem hình ảnh mỗi ngày các em nhỏ, các gia đình chỉ hứng được một sô nước vàng đục để dùng cho cả nhà trong ngày, rất xúc động. Những dịp đó, công ty kêu gọi mọi người nên tập tiết kiệm nước sạch. <br /><br />Trong đời sống hằng ngày, chúng ta có rất nhiều cơ hội để tiết kiệm. Ở xứ lạnh, mùa lạnh, nước cần xả ra một chút trước khi nước được nấu ấm chảy đến đầu vòi. Bao nhiêu trong chúng ta hứng lại nước sạch đó để dùng cho việc gì khác hữu dụng sau đó? Hay là chúng ta cứ để cho nước sạch đó chảy ào ào xuống cống? <br /><br />Trong những buổi hội họp, mỗi người được phát một bình nước. Nhiều quan khách chỉ mở ra hớp một miếng và bỏ lại. Khi dọn dẹp sau buổi hội họp, chúng ta giải quyết những bình nước đó ra sao? <br /><br />Mùa hè năm 2000 khi Đức Giáo Hoàng John Paul đệ nhị và Roma đón chào khoảng hai triệu bạn trẻ từ khắp nơi trên thế giới đến dự Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới, tôi cũng lẫn lộn trong số các bạn trẻ đó. Chúng tôi rảo bộ mấy chục cây số mỗi ngày trên các đường phố, con hẽm, viện bảo tàng, nhà thờ,… ở Roma. Vì số lượng giới trẻ khách tham dự quá lớn, Đức Giáo Hoàng và Roma đã tận dụng hết tất cả chỗ trống trong các trường học, sân vận động, trung tâm sinh hoạt cộng đồng… làm nơi cho chúng tôi tá túc ngủ nghỉ trong suốt tuần lễ dự đại hội. Lo cơm nước ba bữa mỗi ngày cho hai triệu người đã là cả một việc lớn. Làm sao giải quyết chuyện tắm giặt hàng ngày cho cái bọn cuối ngày người đứa nào cũng chua lòm, mồ hôi rít hít áo vào da? <br /><br />Bạn có thoáng nghĩ ra giải pháp chăng? <br /><br />Không tắm sẽ không thể ngủ được dù có mệt rã rời cách mấy. Chúng tôi phải xếp hàng và mỗi đứa sẽ được hứng một xô nước khoảng hai gallon. Nước lạnh! Không có nhiều nước, và cũng không có thời gian để mỗi người tắm lâu hơn ba phút. Tắm nhanh, sạch và đi ra để người sau đi vô. Mỗi địa điểm như vậy có đến mấy trăm người. Đêm đầu còn vụng về và tắm sót. Chỗ ướt chỗ khô. Sang đêm thứ hai tự dưng biết cách xoay sở với mớ nước giới hạn đó và từ đầu xuống chân đều trôi sạch mồ hôi. Mát mẽ, sạch sẽ, khỏe khoắn… chui vào túi ngủ san sát bên nhau và thi nhau ngáy… o o vô cùng hạnh phúc. <br /><br />Rõ ràng là sự phung phí hay tiết kiệm đều do thói quen và có thể luyện tập và thay đổi thích nghi rất nhanh. Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn thói quen dùng nước rất tiết kiệm. <br /><br />* <br />Thụt lùi khoảng bốn chục năm trước khi tôi còn ở cái xóm nghèo An Phú Cống Bà Sếp, Hoà Hưng, mỗi lần đi theo nội đi chợ, thỉnh thoảng tôi có được thấy những đoàn khất sĩ đi qua. Các ngài đầu trần chân đất bước đi thật chậm rãi, đều đặn và ngừng lại mỗi khi được thí thực. Có khi đoàn khất sĩ đi vào trong các xóm nhỏ. Khi đi ngang qua nhà, nội tôi chạy ra, mở nắp khăn trên bình bát, để bánh trái vào và đậy khăn lại. Các khất sĩ lại chậm rãi bước đi và ngừng lại vài chục giây trước mỗi nhà. <br /><br />Nội giải thích các thầy đi khất thực đồng thời tạo cơ hội cho chúng sinh tạo Phước khi cúng dường chia sẻ. <br /><br />Những hình ảnh thật an bình đó luôn khắc ghi trong trí nhớ thời thơ ấu của tôi. Và tôi luôn rất xúc động mỗi khi nhìn thấy những hình ảnh tương tự. <br /><br />Giây phút khi ngước lên nhìn thấy cảnh thầy ngồi bên hiên bán bánh tét, tôi đã nhớ lại hình ảnh đoàn khất sĩ năm xưa. Ngày nay, khi mọi thứ không còn bị giới hạn bởi biên giới đất liền hay thông tin truyền thông, hình thức khất sĩ của các quý cha, quý thầy cũng thích nghi hơn với hoàn cảnh. Có thể là những chuyến đi giảng pháp, chia sẻ lời Chúa… từ châu lục này sang châu lục khác; có thể là những đêm không ngủ vì phải đợi máy bay bị trở ngại vì bão tuyết; có thể là những món ăn chay gieo duyên ăn chay… <br /><br />Cảm ơn quý thầy, quý cha, quý sơ, quý cô… đã cho con có cơ hội được ủng hộ, được chia sẻ… và quan trọng hơn khi con đã được nhắc nhớ những thói quen mà ngày xưa nội ngoại đã gieo mầm trong con. <br /><br />Có những nơi dư thừa phương tiện, nơi khác vô cùng hạn chế. Có những nơi khá giả, thừa thãi; nơi khác túng thiếu đói rét… Và chỉ khi mọi thứ giới hạn và khi chúng ta biết chi tiết quá trình từng thứ được tạo ra, và nhận biết khi không có là như thế nào, thì mình mới thật biết trân quý. <br /><br />Ông ngoại Cả Viên của tôi thường nói, “chờ đến khi mình dư giả mới chia, mới cho… thì có thể người ta đã chết, hoặc chẳng còn cần nữa!” Dư giả và chia sẻ tạo phước mười thì nếu khó khăn mà vẫn tập tiết kiệm và chia sẻ thì tạo phước gấp bội. Tôi luôn nhớ ông dạy như vậy. <br /><br /><i>Chân đi ngàn bước, cơm ngàn nhà… <br />Một bình bát, một cà sa <br />Một bầu khất thực, ơn là trăm năm! <br />Ơn Thầy dừng lại <br />Cho con chung phần… <br /></i><br /><br />Anne Khánh Vân <br />Những ngày cuối năm Nhâm Dần 2022<br /></div></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-64755134434276804672022-11-24T17:48:00.010-05:002023-04-02T12:29:42.956-04:00Tạ Ơn<div>Anne Khánh Vân</div><div><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247730/ta-on-">https://vvnm.vietbao.com/a247730/ta-on-</a></div><div><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247730/ta-on-"><br /></a>*<br /> Sáng nay trên đường đến sở làm, tôi chợt nhớ đã quên mua cho cậu bé hàng xóm kế bên nhà giftcard Back to School. Vào đầu mỗi năm học, ngoài các cháu trong nhà mà tôi vẫn thường mua áo quần giày dép và dụng cụ học tập mới cho trước ngày đầu tiên trở lại trường, tôi có thói quen hùn vào quỹ học bỗng giúp các em miền thượng du và các em nhỏ khuyết tật nhà nghèo hiếu học bên nhà có phương tiện đến trường.<br /><br />Những hàng xóm gần nhà tôi bên đây ai cũng đã lớn và đi làm, chỉ có mỗi cậu con trai út của nhà sát bên là còn đi học. Lúc tôi mua nhà và dọn về đây ở, Nick chỉ mới lên bảy. Hôm nay cậu ta đã vào cấp ba. Thay vì lì xì vào mỗi dịp Tết, tôi tặng giftcard Back to School cho Nick vào đầu năm học. Riêng năm nay, vì bận nhiều việc phải đi travel mấy tháng hè, tôi đã hụt tặng giftcard cho Nick như thường lệ. Vì vậy tôi muốn tặng bù nhân dịp lễ Thanksgiving. Ấy vậy mà cũng lại lu bu quá, quên làm tối qua. Tôi tự dặn mình tối nay về nhà phải không được quên nữa.<br /><br />Khi đến sở, nhìn từ xa đã thấy một bó hoa để trên bàn làm việc. Đến gần thì thấy một bao thư với tấm card mừng lễ Thanksgiving kèm theo giftcard $50. Tôi ngừng lại vài giây ngẫm nghĩ, ủa, sao lại trùng hợp lạ vậy, mình cũng vừa mới nói sẽ mua cho Nick một giftcard $50.<br /><br /> <br /><div style="text-align: center;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/images/file/DESSZJjN2ggBALQS/khanh-van-ta-on-2.jpg"><img src="https://vvnm.vietbao.com/images/file/DESSZJjN2ggBALQS/w300/khanh-van-ta-on-2.jpg" /></a></div><div style="text-align: center;"><i>Bàn làm việc của Khánh Vân.</i></div><br />Văn phòng trung ương Headquarter (HQ) của tôi rất ít nhân viên. Phần lớn nhân viên làm việc rãi rác ở các nhà thương. Khi có họp quan trọng, bác sĩ, y tá và nhân viên làm việc hành chánh sẽ thay phiên về HQ để họp. Hôm nay có họp trước lễ Thanksgiving. Quà ngạc nhiên của tôi sáng nay là từ cô quản lý của một chi nhánh chăm sóc bệnh nhân.<br /><br />Tôi cho hoa vào bình và trưng ra phía ngoài phòng khách. Giftcard thì tôi quyết định tặng lại cho một nhân viên cấp dưới. Cậu em này học một đằng mà lại ra đi làm một nẻo vì không tìm được việc đúng ngành. Nhưng nhờ cậu ta rất chịu khó nên tôi luôn động viên và tận tình hướng dẫn công việc. Hoàn cảnh gia đình của cậu em này cũng hơi đặc biệt. Ba của cậu là cư dân Mỹ nhưng người gốc Ethiopia, ông đã lui về nước bản sứ sinh sống từ sau khi nghỉ hưu và mỗi năm khoảng thời gian này ông phải trở qua Mỹ để lọc máu. Cậu ta sẽ phải giúp bố trong thời gian lui đến nhà thương.<br /><br />Sáng nay khi dặn mình nhớ mua giftcard cho Nick, tôi cũng đã muốn sẽ tặng cho cậu em này một giftcard nhân dịp lễ Thanksgiving. <br /><br />Sau giờ nghỉ trưa, khi trở lại bàn làm việc của mình, tôi lại thấy một phong thư khác. Và lạ lùng thay, bên trong cũng lại có một giftcard. Vừa tặng cậu nhân viên cái giftcard được nhận lúc sáng thì bây giờ lại được nhận một giftcard khác mà còn gấp đôi cái trước. Trên tấm thiệp, Dr. Nihar viết mấy dòng cảm ơn…<br /><br />Bàn làm việc của tôi có một bình thủy trúc. Tôi chiết từ phần rễ của cái gốc lớn trong chậu thủy trúc lâu năm ở nhà, cho vào một bình thủy tinh cao, biến nó trở thành dạng thủy trúc bonsai để trưng ở bàn. Hình dáng của cây Thủy trúc cũng hơi khác lạ vì ít lá, không có nhánh um tùm chỉa ra từ thân cây nên nhìn rất gọn gàng thanh tao. Khi trưng trong bình có đất, cát, sỏi và nước ngập lên, nhìn rất mỹ thuật và theo danh từ phong thủy thì rất zing 😉. Gần như mỗi ngày, tôi luôn được rất nhiều lời khen cho bình thủy trúc. Có bạn còn nói mỗi khi cảm thấy căng thẳng là muốn chạy sang phòng làm việc của tôi nhìn cảnh cây thủy trúc, chuyện trò với tôi một chút để xả stress và trở về làm việc lại.<br /><br />Dr. Nihar đặc biệt thích bình thủy trúc của tôi. Sau khi hỏi tỉ mỉ tôi đã trồng nó và chuyển nó vào bình thủy tinh như thế nào, ông đã làm gan xin tôi làm cho ông một bình để trưng ở phòng làm việc của ông. Sau khi tôi làm xong và tặng thì ông xin được trả ít nhất là tiền bình thủy tinh. Dỉ nhiên là tôi không nhận tiền. Tôi la ông đã làm mất ý nghĩa của món quà. Thế là ông đã có một “cô bạn gái” từ hôm đó và luôn dùng ngôi số ba “cô ấy” để nói về cây thủy trúc và thường xuyên cập nhật cho tôi biết tình trạng của “cô ta”!<br /><br />Hôm nay, trong bức thiệp, Dr. Nihar nhắc lại “cô ấy”, tỏ lòng biết ơn vì “cô ta” đã giúp ông đỡ căng thẳng mấy tháng qua. Trong thiệp kèm theo một giftcard $100.<br /><br />Sau khi đọc xong thiệp Thanksgiving ông viết, tôi đi một vòng các văn phòng tìm ông. Giftcard $100 nhiều quá, tôi không thể nhận. Nhưng có vẻ không thể trả lại giftcard vì ông ta đã biến mất ngay sau phiên họp. Chắc ông đã canh chừng khi tôi vừa có việc phải rời bàn làm việc là tạt nhanh qua rồi đi luôn. Chúng tôi không làm việc trực tiếp với nhau và cũng không là cấp trên hay dưới của nhau nên không gặp nhau mỗi ngày.<br /><br />* Nghĩ cũng lạ và vui, mấy cái giftcard này cứ tiếp nối tiếp nối, thật… “đắt hàng” dù tôi vẫn chưa kịp đi mua cho Nick và sắp xếp sẽ làm tối nay.<br /><br />Tôi đang còn suy nghĩ sẽ làm gì với cái giftcard $100 thì điện thoại cá nhân reng. Đó là anh Darius, người bạn cựu chiến binh, từng làm thông dịch viên trên nhiều chiến trường ở Afghanistan. Anh ta bị chấn thương tâm lý hậu chiến tranh PTSD (post-traumatic stress disorder) và có một người bạn thân là chú chó Coby. Khi rời khỏi chiến trường về hưu, anh làm việc “giao máu” – chạy từ nhà thương này sang nhà thương kia, chuyển máu tươi vừa được nhận đến những bệnh nhân đang cần gấp cho những ca mổ sắp hoặc đang diễn ra.<br /><br />Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi anh bạn Darius có thể gọi mình trong ngày. Giờ này anh ta phải đang rất bận chay… xô, giao máu. Chưa nghe điện thoại, nhưng trong tíc-tắc đó, tôi biết mình sẽ làm gì với câu hỏi vừa hỏi ở trên.<br /><br />“Hi Anne, tôi sắp đến gần khu văn phòng của Anne, tòa nhà Anne làm có phải tòa nhà… đó không? Có thể nào Anne gặp tôi dưới lầu, ngay phía ngoài được không? Khoảng 10 phút nữa…” Anh Darius nói một lèo, trước khi tôi kịp hỏi anh ta có khỏe không và cần gặp để làm gì. Chắc chắn là anh ta đang lái xe.<br /><br />“Oh, ok, dỉ nhiên rồi, em sẽ đợi phía trước building.”<br /><br />Tắt điện thoại xong, tôi chỉ kịp tìm một bao thư khác, cho giftcard vào và ghi nhanh vài dòng, “Happy Thanksgiving, dear Darius! I am extending some love and some gift I got today to you…” Em tiếp tục nối dài niềm vui, quà và tình thương yêu được nhận hôm nay sang qua cho anh…<br /><br />Tôi chạy xuống lầu thì xe anh Darius cũng vừa quẹo vô trong và ngừng lại ở phía trước tòa nhà. Anh Darius bước ra khỏi xe, đi tới với một hộp chocalate khổng lồ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Anh ta trong bộ y phục có gắn huân chương và cười tươi:<br /><br />“Anne biết tôi bị cao đường, làm gì mà ăn nổi cái hộp chocolate này. Tặng lại cho Anne…”<br /><br /> <br /><div style="text-align: center;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/images/file/_dLqtpjN2ggBAIRL/khanh-van-ta-on.jpg"><img src="https://vvnm.vietbao.com/images/file/_dLqtpjN2ggBAIRL/w300/khanh-van-ta-on.jpg" /></a></div><div style="text-align: center;"><i>Khánh Vân nhận quà của anh Darius</i></div><div style="text-align: center;"><br /></div>Tôi cũng trao quà cho anh và hai anh em chỉ kịp chụp chung một tấm hình để anh ta tiếp tục công vụ.<br /><br />Tối đó, tôi phải mang hộp chocolate về nhà cho gia đình Hai Lúa vì ngày hôm sau là lễ Tạ Ơn, đa số nhân viên sẽ nghỉ qua tới thứ hai tuần sau. Trong văn phòng cũng đã có nhiều bánh trái vì sau Thanksgiving là Giáng sinh, kẹo bánh và trang hoàng Giáng Sinh đã bắt đầu. Trên đường về nhà, tôi ghé qua tiệm Target mua giftcard cho Nicky như dự tính và đưa cho Nicky trước giờ ăn tối.<br /><br />Anh Darius giờ đó cũng mới mở bao thư ra xem. Anh ta lại gọi phone la lên, “sao lại cho anh cái giftcard nhiều tiền dữ vậy?” – “… well, thì em cũng được nhận nó từ một trái tim nhân hậu, em chỉ tiếp tục chuyển qua cho anh…”<br /><br />*<br /><br /><div style="text-align: center;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/images/file/Rs5fiJjN2ggBAEMi/khanh-van-ta-on-3.jpg"><img src="https://vvnm.vietbao.com/images/file/Rs5fiJjN2ggBAEMi/w600/khanh-van-ta-on-3.jpg" /></a></div><div style="text-align: center;"><i>Khánh Vân tại vườn mít của chú Frank và cô Minh Hoa</i></div><br />Thụt lùi mấy tháng hè… Chú Frank và cô Hoa cắt cho tôi hai trái mít chín cây trong vườn nhà họ. Khi về Virginia bổ ra và thử một múi, ôi sao mà nó ngọt và mịn như nhung, ngon không thể tả. Tôi bèng cắt ra nhiều phần nhỏ và đem phân phát cho bảy gia đình. Sau khi đem cho hết rồi mới phát hiện không để dành lại miếng nào cho mình. Thành ra hai trái mít nặng cũng phải ba chục pound, tôi chỉ nếm được năm bảy múi. Nhưng không sao, có đến bảy gia đình khác được hưởng và vui (hihi).<br /><br />Tưởng là đã cuối mùa mít rồi và chắc phải sang năm sau và phải có đủ duyên phước mới được ăn mít trở lại, nhất là mít nhà chú Frank cô Hoa. Nhưng ngay ngày hôm sau, chú Frank lại nhắn tin, “còn một trái mít cuối cùng trong vườn, nó hơi bị đèo, nhưng cùng cây với hai trái trước, chắc sẽ ngon như vậy, sẽ để dành cho Anne khi Anne trở lại.” Ôi thôi, tôi đã vui ơi là vui.<br /><br />Mấy tháng hè có việc phải lui tới Florida, tôi được biết bao nhiêu là lộc trái cây vườn ngọt, ngon, thơm… và không gì bằng khi chúng được chia sẻ với biết bao là yêu thương.<br /><br />* <div>Thêm một chuyện vui khác cũng về ăn uống: Hai cây hồng sau vườn nhà tôi năm nay mới thật sự trưởng thành và cho trái; mùa vừa rồi có trên 600 trái, nhưng cả gia đình dòng họ bà con xóm giềng mấy chú sóc khu nhà tôi đã "xơi" sạch sẽ không thèm để dành cho chủ nhà đến cả một trái duy nhất như năm trước... 😕<br /><br />Mấy tháng sau, khi đi công việc về nhà còn chưa kịp soạn vali, hai ba người bạn dễ thương đã nhắn cho hồng. Ba má Hai Lúa chạy đi lấy dùm. Chưa kịp ăn thì lại phải chạy đi lo việc khác, hụt ăn. Nhưng rồi tự dưng mọi việc đưa đẩy được về nhà một người bạn tốt bụng dễ thương khác hái đầy ắp một bao hồng. Hôm nay lại vừa được ông phát thư giao cho một thùng quà… đầy hồng của ba Thời Nguyễn (cũng là một tác giả của VVNM) gửi từ Cali sang cho...<br /><br />Rõ ràng cái gì là phần của mình thì sẽ là của mình. Không cần lo âu, không nên tranh giành, không nên buồn tiếc, than thở,... càng chớ "trả thù" dòng họ nhà sóc mà làm bẩy... Phần mình sẽ hoàn phần mình. Sẽ không mất đi đâu hết! 😊<br /><br />*<br /><br />Tôi thường dặn mình phải cố gắng sống chậm lại và quan sát kỹ hơn những diễn tiến xunh quanh. Có những lúc chúng ta sống nhanh quá, hàng ngày cứ chạy đua với thời gian, với trách nhiệm, với deadlines hạn chót… Không kịp để ý những cái đẹp, những cái hay, những tốt lành mà chúng ta đã may mắn được nhận mỗi giây phút để chúng ta sống với thái độ vui vẻ hơn, biết ơn hơn và hạnh phúc hơn. Mọi thứ đều theo quy luật của vũ trụ. Khi chúng ta gieo hạt lành thì sẽ nhận trái ngọt. Chúng ta ra sao thì sẽ hấp dẫn những vật thể tương tự.<br /><br />Chứng nghiệm vô vàn những sự việc khác nhau, vô vàn những lần khác nhau, tôi chẳng còn bao giờ lo ngại mất phần của mình (nhất là phần ăn, vì mình hơi có tâm hồn ăn uống, hihi). Chúng ta càng trân quý những gì được có, được nhận, và càng rộng rãi cho đi, càng rộng rãi chia sẻ, ngay những lúc khó khăn túng thiếu nhất… thì cứ lại càng được nhận lại nhiều nhiều hơn, gấp nhiều nhiều lần, từ những việc nhỏ, như miếng ăn, bánh trái, quà cáp, đến những việc lớn hơn, như công việc làm, chức vị, lương bỗng, cơ hội tốt hơn trong mọi lãnh vực... Khi mình cố gắng hết sức, chân thành và hết lòng, phần của mình sẽ luôn hiện lên, rất công bằng, ý nghĩa và hoàn hảo.<br /><br />Cầu mong tất cả quý độc giả những ngày lễ Tạ Ơn an lành, hạnh phúc.<br /><br /><br />Happy Thanksgiving 2022,<br />Anne Khánh Vân</div></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-69174779334684208042022-11-18T17:38:00.009-05:002023-04-01T17:43:15.815-04:00Dĩ Pháp - Hộ PhápAnne Khánh Vân<br /><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247727/di-phap-ho-phap">https://vvnm.vietbao.com/a247727/di-phap-ho-phap</a><div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkxHPP0XgqpEaI-NM4j0-z3kIshiEjbOpmGdkJ9FLsvwUv7M477TGXcK-X9NaS5ZM8GoI_klRCsEWFjmGU7ooA2GA0bAPLNT2uHMLOEHt3lm5M7SG-UEv92W8Qq-TRt10dpW3xF8fcBRMoSNqyfxV0_Pn7M746gLUMi8Yo0mVBpp3teGkZHN1Z3hC7/s913/IMG_9052.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="913" data-original-width="677" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkxHPP0XgqpEaI-NM4j0-z3kIshiEjbOpmGdkJ9FLsvwUv7M477TGXcK-X9NaS5ZM8GoI_klRCsEWFjmGU7ooA2GA0bAPLNT2uHMLOEHt3lm5M7SG-UEv92W8Qq-TRt10dpW3xF8fcBRMoSNqyfxV0_Pn7M746gLUMi8Yo0mVBpp3teGkZHN1Z3hC7/s320/IMG_9052.jpg" width="237" /></a></div><div style="text-align: center;"><i>Ảnh từ Tranh Giấy Dừa Quê Tôi (Đà Nẵng)</i></div><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247727/di-phap-ho-phap"><br /></a>*<br />Những tuần sắp đến lễ Vu Lan, cuối ngày làm việc, tôi thu xếp đến một tu viện trong xóm phụ việc. Tu viện còn trong giai đoạn xây cất nên rất nhiều việc cần làm. Hầu như mỗi ngày, tùy thời khóa biểu của từng người, luôn có nhiều các anh chị Phật tử đến làm việc công quả.<br />Hôm nào đến được sớm khi trời còn sáng thì tôi phụ việc bên ngoài. Tôi thường chỉ đi vòng quanh sân lượm rác hoặc dọn những đồ vật linh tinh cuối ngày cần thu gọn. Hôm nào đến trễ khi trời đã tối, tôi sẽ phụ việc trong bếp. Hôm nay, khi vào nhà bếp thì thấy đã có nhiều các chị Phật tử đang nhặt rau, trộn bột, nấu nướng...<br /> <br />Cô bếp chính biết làm nhiều loại bánh và nấu các món chay rất ngon. Như nhiều gia đình Phật tử khác trong vùng, cả gia đình cô, vợ chồng con cái, và mấy chị em bắt đầu tham gia làm việc công quả từ những ngày đầu khi chùa mới được thành lập. Các anh chị rất nhiệt tình và siêng năng; hầu như ai cũng biết rõ mọi sinh hoạt trong chùa, làm việc rất hài hòa. Tôi thì không ở đây thường, chỉ thỉnh thoảng đi về nên chỉ giúp được những việc lặt lặt khi có thể sắp xếp đến. Tôi chào các chị rồi đến chỗ cô bếp chính hỏi thăm xem có việc gì cụ thể tôi có thể phụ.<br /> <br />Cô bếp chính nhìn vòng quanh với vẻ đo lường công việc trong bếp, suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Hôm nay chị chùi dọn toilet dùm cho em nhe. Toilet cần chùi dọn mà tụi em chưa làm được để chuẩn bị cho lễ ngày mai. Sẽ có nhiều khách đến nên mọi thứ cần phải sạch sẽ tươm tất.”<br /> <br />Vừa nghe dứt câu, nếu xem gương soi, không chừng tôi sẽ thấy khuôn mặt của mình chuyển màu xanh dờn. Tôi tham gia việc cộng đồng từ nhiều năm qua: Thăm người bệnh ở những trung tâm phục hồi hay viện dưỡng lão. Học thi lấy những bằng thuế hàng năm để làm thiện nguyện cho IRS qua chương trình VITA khai thuế miễn phí cho những gia đình có thu nhập thấp. Tôi cũng có hát ca đoàn, đọc kinh thánh, lau bụi bàn thờ ở nhà thờ. Và cũng có cắm hoa, rửa chén, dọn bếp, nhặt rác trong sân chùa… Nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi phải dọn cầu tiêu, đã vậy còn làm… free (đùa chút).<br /> <br />Tôi hoàn toàn không hề chuẩn bị tinh thần cho việc mới này nên vô cùng bất ngờ. Hôm đó nếu biết trước sẽ phải dọn cầu tiêu, không chừng tôi đã trốn ở nhà (xin đùa thêm một chút… hihi!). “Hay là mình nên xỉu cái rầm để có lý do đi về cũng chưa muộn ta?” Tôi nghĩ bụng. Nhưng không được, vì nào giờ mình cũng chưa bao giờ xỉu giả đò nên chắc khó mà làm cho ra hồn. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi nói thầm, đã chấp nhận làm việc công quả thì không thể nề hà bất cứ công việc gì. Hơn nữa, chắc cũng vì tôi đã lui đến nhiều lần và đã thân thiết với các anh chị Phật tử ở đây nên cô Lan mới dám nhờ việc “đại sự”. Chứ nếu chỉ vừa mới đến công quả lần đầu mà đã được mở hàng… dọn cầu tiêu thì chắc ít có người “hiên ngang” trở lại (hihi).<br /> <br />Nhưng thử nghĩ, những công việc nặng hơn, lớn hơn, khó hơn, như vẽ lại kiến trúc của chùa, xây cửa tam quan, xây bàn thờ, xây trà thất, chạy dây điện, xin giấy phép… cần phải có kiến thức chuyên môn và khả năng làm. Cả việc nấu nướng, những món ăn chay và bánh trái, để nấu được ngon không dễ chút xíu nào. Việc chùi dọn nhà cầu là dễ nhất, ai cũng có thể làm. <br />Nghĩ thì thấy dễ vậy nhưng sao khi phải thật sự làm, nó lại khó quá trời quá đất!<br /> <br />Phải thú nhận rằng nhà cầu duy nhất mà tôi phải chùi dọn hồi nào tới giờ chỉ là của chính mình, trong nhà mình. Tôi chưa bao giờ dọn nhà cầu của ai khác. Những giai đoạn cơ hàn trong đời, từ bảy tám tuổi, tôi cũng đã lăn lộn, trải qua cuộc sống túng thiếu và phải thức khuya dậy sớm, làm rất nhiều việc khó làm, nhưng vẫn chưa bao giờ dọn… nhà cầu. Đời sống hôm nay đã ổn định, tôi càng chẳng bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải làm công việc chùi cầu tiêu của ai khác.<br /> <br />Bây giờ làm sao để có đủ… “can đảm” đi làm cái công việc mà mình đã ít nhiều... tình nguyện này đây? <br /> <br />Chân thì đi đến phòng cất giữ những dụng cụ chùi dọn, nhưng đầu lại suy nghĩ đủ thứ điều. Tôi chợt nhận ra mình đang được trải qua một thử thách thú vị và muốn biết mình sẽ xử trí và trải qua nó ra sao.<br /> <br />Mà dọn nhà cầu thì đã có sao kia chứ? Phải chăng thành kiến đã tạo ra vách ngăn và khó khăn cho nhiều thứ trên đời này? Hãy cứ tiếp tục xem sao nào!<br /> <br />Tôi dọn bên phía phụ nữ trước. Vừa mới bắt đầu thì mấy em nhỏ chạy ào vào để thay áo dài ra tập múa. Mấy đứa con của các anh chị Phật tử thì cũng như con cháu trong nhà. Nhìn chúng tung tăng, lăng xăng, đi chân đất với áo quần dài lết phết dưới sàn… tự dưng trong lòng cảm thấy nhà vệ sinh cần sạch sẽ để mấy em có nơi ra vô thay đồ và trang điểm cho thoải mái. Khi các em nhỏ đi ra, tôi cảm thấy vui và tự nhiên hẳn lên. Không còn ngần ngại và thấy đây là một nhà vệ sinh công cộng nữa mà nó cũng giống như nhà vệ sinh ở nhà mình, dọn cho con cháu mình.<br /> <br />Những suy niệm vừa đến trong đầu tôi đó đã cho tôi dịp nhớ lại lời dặn về Dĩ Pháp - Hộ Pháp mà ông bà mình đã học từ Đức Phật và dạy lại con cháu. Một dụ ngôn rất đỗi thực tế, đơn giản, dễ hiểu nhưng đã giúp tôi có được lối thoát khi phải đối diện với một việc làm muốn xanh mặt và lè lưỡi. Khi biết dụng pháp thì mọi việc sẽ trơn tru, trôi chảy, nhẹ nhàng hơn.<br /> <br />Ở nhà, từ nhỏ, tôi đã có tiếng khó tính và rất gọn gàng ngăn nắp (clean freak). Tôi có thể có một ngày dài thật bận rộn, mệt mỏi, căng thẳng với việc ở sở,… và chiều tối khi về nhà, tôi vẫn thích dọn dẹp bếp núc nhà cửa, những chỗ mình đi ngang qua trong nhà, để mọi thứ sạch sẽ trước khi lên giường ngủ. Hồi nhỏ lỡ học được câu “cái gì có thể làm được ngày hôm nay thì không để ngày mai” và đã thực hành nó sớm quá nên lớn lên vẫn thói quen đó, hơi kỹ luật với chính mình, luôn ráng xong càng nhiều việc chừng nào tốt chừng nấy trước khi kết thúc một ngày.<br /><br />Có lần, anh bạn cùng sở đã dở khóc dở cười sau khi ba mẹ anh mất cách nhau vài tháng. Nhà ba mẹ anh gần như không có lối đi vì đồ đạc gần như chất kín trong các phòng ra tới bên ngoài. Anh đã ngần ngại và tính toán gần cả năm. Sau đó phải mướn nguyên container để trước nhà để dọn đồ. Anh ta không có thời gian soạn lọc từng món; mọi thứ cũng cũ vì chất chồng mấy chục năm. Anh cũng không biết hết cái nào là quý với cha hay mẹ, và họ cũng đã mất, thế nên cuối cùng anh đã phải quyết định bỏ hết những thứ mà anh không hiểu vì sao chúng ở trong nhà mấy chục năm qua.<br /> <br />Chúng tôi nói chuyện với nhau và tự nhủ, thôi bọn mình ráng không trữ đồ và không sống bầy hầy bề bộn. Chỉ giữ những gì thật quý, thật cần và luôn cho con cháu biết giá trị và ý nghĩa của từng thứ. Nếu sáng sớm hôm sau có lỡ đi du lịch qua thế giới bên kia, không thức dậy, cũng sẽ không khiến ai phải đi dọn rác của mình. Chúng đã mất mình và phải lo đám mà còn phải thanh toán cả một container rác, chắc chúng sẽ không mấy vui. Chẳng thà chính mình chọn lọc, bỏ đi hoặc cho lại đúng người cần và mình biết chúng hữu dụng. Chứ để con cháu về soạn tung mọi thứ và vứt đi hết, lúc đó không chừng mình lại không ra đi và yên nghỉ ở thế giới bên kia được mà lại thành mấy con ma nhà họ…Tức, họ Tiếc, và sẽ bị kẹt lại để canh chừng đồ. Chúng tôi phá lên cười, nhưng nghĩ lại thấy những điều vừa nhắc nhau đó cũng không có vẻ khôi hài cho lắm.<br /> <br />Riêng cá nhân tôi, tôi chỉ đơn giản nghĩ, mình ở gọn gàng sạch sẽ thì chính mình sẽ được sống trong không gian gọn gàng sạch sẽ và đẹp mắt đó đâu ai xa. Chứ thử tưởng tượng, làm việc cả ngày đã mệt, về nhà là nơi nghỉ ngơi mà lại như ổ lợn… thì cũng hại não lắm chứ phải không (hihi).<br /> <br />* Dọn dẹp xong bên nhà vệ sinh nữ, tôi đi ra hỏi thăm cô bếp chính lúc nãy xem có sẽ có người nam nào chùi dọn bên nhà vệ sinh nam không. “Không có chị ơi, mình làm luôn chị ơi.” Trả lời của cô làm tôi xanh mặt lần thứ hai. … Tôi thấy ở sở làm và những nơi công cộng, nhân viên nam làm việc bên nhà vệ sinh nam kia mà.<br /> <br />Tôi “gồng mình” trở lại phòng vệ sinh nam, cảm nhận như dễ dàng hơn lần đầu. Vì lần này tôi áp dụng “dĩ pháp - hộ pháp”, suy nghĩ rằng mình dọn dẹp nhà vệ sinh cho tía mình, cho anh em mình, cho chồng con cháu mình… và công việc kết thúc nhanh chóng nhẹ nhàng.<br /> <br />Tôi nghiệm ra, khi làm gì với tình yêu thương, mọi thứ trở nên dễ dàng và ý nghĩa. Từ việc nấu ăn, dọn dẹp… hay miễn chấp, đến bỏ qua và tha thứ. <br /> <br />Từ hôm đó, đặc biệt khi đi nhà vệ sinh công cộng tôi thấy trân trọng hơn những nhân viên làm việc vệ sinh. Mỗi lần có việc cần lái xe xuyên bang, ngừng lại ở những trạm nghỉ rest-area, tôi luôn cố tình tìm nhân viên dọn vệ sinh để cảm ơn. “Ở nhà chỉ mấy người mà giữ sạch đã khó; mỗi ngày hàng ngàn người qua lại nơi đây mà quý vị vẫn giữ được sạch sẽ như vậy, chắc chắn mọi người đã làm việc cật lực lắm. Xin cảm ơn thật nhiều!”<br /> <br />Dĩ nhiên những nhân viên này làm việc lãnh lương, nhưng công việc của họ sẽ nhẹ nhàng và họ sẽ vừa làm mà vừa vui biết bao khi họ biết công việc của họ được trân trọng chứ không bị coi thường và lạm dụng. Có khi sự trân quý đó còn khuyến khích họ làm việc tốt hơn nữa kia. Họ cũng có thể là chị chúng ta, em chúng ta, con cháu chúng ta… và cũng có thể chính là mẹ của chúng ta, những ngày đầu sang Mỹ đã đi làm cực nhọc như vậy để nuôi sống gia đình. Họ cũng có thể chính chúng ta nữa, những hoàn cảnh không biết trước. Vậy mỗi người mình chỉ cần để ý thêm một chút xíu trong mỗi cử chỉ việc làm hằng ngày, nghĩ đến mẹ mình, vợ mình, chồng mình, con mình… không ai phải theo sau chúng ta dọn dẹp, sắp xếp lại mọi thứ thì sẽ đỡ được hơn rất nhiều những phần việc có thể tránh và giảm thiểu luôn được cả những bực mình hay những tranh luận không cần thiết.<div> <br />*<br />Chúng ta đang sống trong một xã hội mà số đông có ý thức cao về việc giữ vệ sinh chung. Sở làm của tôi hàng năm vẫn tổ chức những buổi nhặt rác công cộng. Nhân viên có dịp được gặp gỡ, kết bạn với nhau ngoài giờ làm việc. Họ chia ra thành từng nhóm, đi ở mỗi khu khác nhau. Nhóm thì đi dọc bờ sông; nhóm thì đi vào công viên; nhóm thì dọc những ven đường… Vừa nhặt rác vừa vui vẻ chuyện trò. <br /> <br />Ở những miền quê, thỉnh thoảng trên đường chúng ta cũng đã từng bắt gặp những tù nhân được ra “dạo chơi” bên ngoài để phục vụ cộng đồng. Họ cũng nhặt rác, tỉa cây, dọn vệ sinh, vv. Mình không muốn dọn rác của bất cứ ai thì mình tập đừng xả rác bừa bãi. Mình cũng đừng để bị trở thành thành phần cuối cùng của xã hội.<br /> <br />Mùa dịch vừa rồi, khi bị giới nghiêm, bị cách ly, không được ra ngoài, hầu hết mọi người phải hướng vào trong, hướng về gia đình, dọn nhà, dọn vườn,… và tuyệt vời thay đã phát hiện và phát triển được những khả năng tưởng không hề có. <br /> <br />Trong và sau đại dịch, khi công việc làm bị thu hẹp, tài chính suy kiệt hơn, phương tiện bị gò bó đi… tự dưng mọi người chúng ta cùng đi vào hoàn cảnh phải biết tiết kiệm hơn, học cách bớt phung phí: bớt phung phí giấy, điện, nước, gas, thức ăn, thức uống và kể cả thời gian. Tái chế những thứ vẫn còn sử dụng được, hoặc dùng lâu hơn những thứ vẫn còn rất tốt, bớt đua đòi…<br />Trước kia chúng ta có thể đã từng tự hào đã “dác ngộ” (thấy cái gì ngộ ngộ vác/dác về, chất đầy tủ, đầy nhà,…), nay thật sự “giác ngộ”. Khi này, từ thân đến tâm, dần dà mọi thứ sẽ được thu dọn.<br /> <br />Nếu có xây chín cái chùa (hộ pháp) mà không tính toán, không cân nhắc đủ và quá đỗi phung phí thì coi như chẳng có dĩ pháp, vẫn u mê, vẫn vô minh! Tôi thường nhớ ví dụ đó của ông bà dạy để nhắc nhở mình.<br /> <br />Bài Sám Tống Táng trong một bài giảng của thầy Thích Pháp Hoà cũng nhắc nhở chúng ta những điều ấy:<br /> <br />Dù cho kẻ trí người ngu, <br />Kẻ khôn người dại, hình thù nhỏ to,<br />Chết rồi cũng táng một gò<br />Của trần để lại chẳng cho đem về<br />Có gì mà phải đam mê<br />Đeo theo vật chất nghiệp nghề làm chi<br /> <br />Anne Khánh Vân<br />Nov 6, 2022</div></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-38179853090779750222021-12-24T17:24:00.003-05:002023-04-01T17:30:24.643-04:00Ladybug – Xin Sẽ Được?Anne Khánh Vân<div>https://vvnm.vietbao.com/a247624/ladybug-xin-se-duoc-<br /><br />*<br /> Mấy ngày qua, khu vực Washington DC và vùng phụ cận gió bão khá nhiều. Nước từ thượng nguồn đổ dồn xuống làm mực nước các nhánh sông dâng lên cao. Nhiều hồ và suối, những nơi gia đình tôi thường lui tới vui chơi chèo thuyền bị nước tràn lên tuốt trên đường đi và bãi đậu xe ở phía ngoài, có nghĩa cao hơn mực nước bình thường độ hai-ba thước. Lá cây và các nhành cây khô nhỏ bị vướng trên những cành cây cao như có vẻ đã được máng lên thành từng hàng. Điểm dừng lại của chúng đánh dấu mức nước khi dâng cao nhất.<br /><br />Khi trở lại Deep Creek Lake State Park ở Maryland, lối đi từ nơi đậu xe vào nơi gia đình tôi ngồi chơi hai tuần trước, nhiều ghế gỗ, và các trò chơi ở vườn chơi thiếu nhi play-ground vẫn còn vết bùn.<br /><br />Từ nhà tôi đến đây lái xe khoảng hai tiếng. Tôi đã cầu nguyện từ những ngày trước và vẫn tiếp tục cầu nguyện suốt đoạn đường đi. Cầu nguyện và tin tưởng, nhưng không dám mong đòi điều mình xin được!<br /><br /><b>* Hai tuần trước…<br /></b> <br />Tháng Chín là tháng sinh nhật của gia đình tôi. Một tuần trước weekend sinh nhật của tôi, gia đình tôi đã đến Deep Creek Lake chơi. Quan cảnh nơi đây đẹp thơ mộng. Một trong những hồ đẹp nổi tiếng của Maryland. Rất đông du khách lui đến. Từ khi bị dịch Covid-19, nhiều người có khuynh hướng trở về với thiên nhiên. Dù vậy, mọi người tự ý thức và giữ giãn cách xã hội. Điều đó làm cảnh vui chơi ngoài trời nơi đây thêm bình an và trật tự. Nhịp độ sống như chậm lại…<br /><br />Tôi ngồi ở băng ghế có bàn và lò nướng dành để pic-nic và nhìn ra phía bờ hồ cách đó khoảng bốn năm chục thước. Cọp nhỏ Khánh-An đang vọc nước, chơi với cát sỏi. Bác Hai thì đang đứng trên các ghềnh đá gần đó dạy cho Huy Khang cách cột lưỡi câu, gắn mồi, tung cần câu cá. Ông bà nội và ba mẹ Khánh An ngồi trên bờ gần đó phơi nắng… Khung cảnh như những đoạn phim quay chậm. Thỉnh thoảng có những chuyển động nhanh khi Cọp nhỏ Khánh-An chạy lên và kêu “Má Hai xuống nước chơi với An.” Tôi không mang theo đồ ngắn nên chỉ muốn ngồi trên bờ ngắm cảnh, thư giãn và đọc sách chứ không xuống nước. Khánh-An liên tục kèo nài nên tôi gấp lại cuốn sách đang đọc và đi xuống phía bờ nước. Nước hồ rất trong. Có thể thấy cá bơi lượn. Hai má con tôi lội trong nước tìm những miếng đá đẹp như thói quen mỗi khi chơi trong nước. Thỉnh thoảng má tôi kêu mọi người tụ lại chụp hình. Nếu có ai đang quay phim sẽ thấy cảnh hai má con Cọp nhà tôi nhảy tung lên, chân không chạm nước. Tíc-tắc đó sẽ đứng lại, hiện trên một tấm hình. Chơi nhảy dưới nước một hồi lâu, hai má con Cọp nhà tôi lại lên bờ, chơi với sỏi cát.<br /><br />Mặt trời xuống, nước bắt đầu lạnh; mọi người chuẩn bị khăn gói ra về. Khi lái xe đi được khoảng nửa tiếng, tôi phát hiện bông tai một bên không còn nữa. Tôi bần thần không tin vào sự thật. Giây phút đó trong tôi dường như đứng lại dù âm thanh và mọi chuyển biến xung quanh đang xôn xao không ngừng. Mỗi người trong xe đoán và gợi ý một vài điều. Trời cũng đã bắt đầu tối, không thể quay trở lại. Mà dù vẫn còn sớm, trời vẫn còn sáng và có thể trở lại, làm sao biết phải tìm nơi nao…<br /><br /><b>* Chuyện Đôi Bông Tai...<br /></b><br />Thụt lùi thời gian hai mươi mấy gần ba mươi năm về trước, khi tôi còn ở Pháp…<br /><br />Đôi bông không phải hột xoàn, cũng không phải bằng vàng. Chỉ đơn giản là một cặp bọ cánh cam (tiếng Pháp gọi là Coccinelle), được làm bằng đá turquoise lam thạch và bạc. Tôi mua lúc còn đi học. Lúc đó Châu Âu chưa đổi tiền, nước Pháp vẫn còn dùng tiền Quan (Franc). Tôi đã mua nó khoảng ba mươi Quan ở tiệm Natures et Découvertes. <br /><br />Tôi không mấy thích đá quý như hột xoàn hay những loại mắc tiền tương tự. Những loại này thường làm người ta điên đảo đảo điên. Khi không đang tự do, nhận đeo mấy thứ đó vô liền mắc nợ thiệt lâu. Rồi lỡ vì lý do gì đó hết thích hay hết hạp với người trao mấy cái của nợ đó, cũng đâu có giữ lại tụi nó cho đặng. Đùa chút cho vui chứ tôi yêu thích loại đá thiên nhiên bình dị ít tiền hơn. Không phải vì chúng rẻ tiền hơn mà vì ngoài những màu sắc vô cùng phong phú, mỗi loại có tính chất vật lý hóa học khác nhau; chúng đem lại ích lợi tinh thần một cách diệu kỳ.<br /><br />Tôi thích nhiều loại đá và đặc biệt rất thích lam thạch (Turquoise). Mỗi khi nhìn thấy màu xanh lam của nó, tôi tươi tắn hẵn lên. Tuy kích thước của miếng lam thạch hình bọ cánh cam này chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay út, nhưng màu xanh lam của nó đủ làm khuôn mặt mình tươi sáng lên. Sự vui tươi tự tin đó dường như tự nó mang lại nhiều may mắn và suông sẻ trong việc làm hằng ngày.<br />Tôi có nhiều bông tai khác nhau và thường thay đổi tùy theo y phục (phụ nữ mà!), nhưng từ khi được biết thêm sự tích của bọ cánh cam ở Châu Âu, tôi đã thích bông tai bọ cánh cam lam thạch này đặc biệt hơn và chỉ đeo nó từ ngày đó.<br /><br />Trong năm, khi thấy bọ cánh cam xuất hiện là dấu hiệu những ngày tháng lạnh đã đi qua và Xuân đang đến. Ngày nay, khi bọ cánh cam thường được sử dụng như một phương pháp hữu cơ để loại trừ những loại sâu phá hoại cây trái vườn tược thì hàng trăm năm trước, trước khi thuốc trừ sâu ra đời, những người làm nông phải phụ thuộc vào bọ cánh cam để diệt trừ sâu rầy và bảo vệ mùa màng. Dân gian còn nói khi được một con bọ cánh cam đậu lên người là dấu hiệu của sự may mắn.<br /><br />Vậy rồi có khi nào các bạn đã thắc mắc tại sao chúng có cái tên tiếng Anh thật quý phái dễ thương “bọ Công Nương” (Ladybug)?<br /><br /><b>* Ladybug<br /></b><br /><div style="text-align: center;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/images/file/4yuGUe7G2QgBAE9s/nature-lady-bug-2021-08-29-04-41-57-utc.jpg"><img src="https://vvnm.vietbao.com/images/file/4yuGUe7G2QgBAE9s/w400/nature-lady-bug-2021-08-29-04-41-57-utc.jpg" /></a></div><div style="text-align: center;">hình minh họa</div><br />Theo truyền thống, vào thời Trung cổ, dịch hạch từ côn trùng nhỏ như rệp vừng đã tấn công mùa màng và đe dọa Châu Âu rơi vào nạn đói. Người dân đã cầu nguyện xin Đức Mẹ Maria can thiệp giúp đỡ. Lời cầu nguyện của họ đã được đáp lại khi một đám mây côn trùng nhỏ màu đỏ cam với những lốm đốm đen bay đến và ăn hết sâu bệnh. Đó là những con cánh cam. Để biết ơn, người dân đã đặt cho chúng cái tên danh dự "bọ Đức Mẹ" (Our Lady’s Beetle). Theo thời gian, tên này đã được rút ngắn thành "ladybeetle" hoặc "ladybird", và ở Hoa Kỳ bọ cánh cam đã được gọi ladybug. Từ điển Oxford cũng đã nhắc đến Ladybird và Ladybug lần đầu tiên năm 1674.<br /><br />Hai mươi lăm qua, mỗi sáng khi tôi đeo đôi bông tai này vào và bắt đầu một ngày mới, tôi luôn tin tưởng có hai vị thiên thần nhỏ cánh cam của Đức Mẹ đồng hành với mình khắp mọi nơi, trong mọi việc làm. Chúng nhìn thấy những chặn đường tôi đã đi qua; chúng trải qua mọi thử thách chung với tôi; chúng giúp tôi thêm vững tin và đi lên phía trước; chúng cùng tôi nhìn lại những thành quả và dặn mình những bài học cần ghi nhận cho tương lai… Chúng lớn lên, trưởng thành và già dặn đi cùng tôi. Chúng trở thành một phần của sự hiện hữu của tôi ở trường thế gian này!<br /><br />Không dễ để có thể giữ một đồ vật gì đó trong suốt 25 năm nhất là khi chúng nó bé tí ti và mình thì cứ liên tục đi từ chỗ này sang nơi khác. Không phải vì em ấy chỉ tương đương mấy chục quan nên tôi không nên cảm thấy mất mát. Những gì chúng tôi đồng hành với nhau bao nhiêu tháng năm qua không thể đánh giá bằng tiền hay so sánh với hột xoàn. Hôm nay, tôi như thể thất lạc một phần quan trọng thiêng liêng của mình, một đứa em tinh thần của mình. Không biết em nó đang lăn lóc ở góc nào, có bị đất cát bụi đường hay giày dép ai giẫm đạp lên không. Em nó chắc chắn không muốn bị ở đó một mình, nhưng em nó không thể tự về lại nhà… Nghĩ đến đó tôi không thể chịu nổi!<br /><br /><div style="text-align: center;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/images/file/7mf9c-7G2QgBADgB/hinh-trong-text-cua-bai-vvnm-01.jpg"><img src="https://vvnm.vietbao.com/images/file/7mf9c-7G2QgBADgB/w300/hinh-trong-text-cua-bai-vvnm-01.jpg" /></a></div><div style="text-align: center;"><i>Đang tìm trong sỏi cát trong nước</i></div><br /><br /><b>* Cầu Nguyện<br /></b><br />Trên phần đường đi còn lại và cả buổi tối khi về nhà, tôi mở máy phone thụt lùi lại thời gian, và xem lại từng hình chụp buổi chiều hôm đó. Tôi mường tượng lại những nơi mình đã đứng, đã ngồi, đã đi qua,… Cố gắng giới hạn từ lúc nào chỉ còn lại một bên bông tai để từ đó truy ra vị trí đã bị rớt chiếc bông tai. Kết quả cho thấy em ấy đã cất cánh bay… trong lúc tôi ở dưới nước. Rớt ở đâu trong nước thì có lẽ chỉ có Trời mới biết được vì tôi đã đi lung tung và nhảy lội khắp nơi với Khánh An. Tôi cũng có trợt chân té khi đứng lên một miếng đá lớn khi đứng lên nó chụp hình.<br /><br />Gia đình tôi lần đầu tiên biết chuyện xuất xứ của đôi bông tai. Ai cũng ngạc nhiên khi biết tôi đã giữ được nó hơn hai lăm năm qua. Khánh An cứ xít xoa lấy làm tiếc vì đã kêu nài tôi xuống nước chơi; nếu không chắc tôi đã không bị rớt bông tai trong nước. Tôi không muốn Khánh An buồn nên an ủi Khánh An, mà cũng là động viên cho chính mình, “Cái này như là tai nạn, mình đâu có muốn đâu con. Nhưng má Hai tin chiếc bông tai đó sẽ nghe mình nếu mình nói chuyện với nó, Mình cũng sẽ cầu nguyện và má Hai tin má Hai sẽ tìm lại được.” Khánh An mạnh mẽ trả lời, “An cũng cầu nguyện với má Hai và An cũng tin má Hai sẽ tìm lại được.”<br /><br />Một đêm khó ngủ trôi qua, một ngày khác trôi qua, một tuần trôi qua… và đáng lẽ cuối tuần đó tôi trở lại ngay Deep Creek Lake State Park để thử tìm, nhưng lại là sinh nhật của tôi và của Khánh An, nguyên cuối tuần bận rộn nên không đi được. Mấy ngày qua trời cũng mưa gió bão bùng. Không biết mọi thứ bị ngập lụt, dời đổi, cuốn trôi ra sao.<br /><br />Thật ra, tôi cũng đã từng thử tìm mua lại một hai đôi nữa đề phòng trường hợp bị thất lạc. Mỗi lần có dịp về Pháp, tôi luôn trở lại tiệm Natures et Découvertes và hỏi thăm. Cũng lạ là họ không bao giờ có lại mẫu đôi bông cánh cam lam thạch đó. Tôi cũng đã thử tìm trên cả internet. Có rất nhiều bông tai ladybug màu đỏ, màu cam, bằng vàng, bằng bạc, đủ loại nhưng cũng vẫn không bao giờ thấy một đôi lam thạch ladybug tương tự. Có vẻ hai em ladybug lam thạch tôi có hoặc là độc nhất vô nhị, còn không thì chắc cũng rất ít. Vì vậy mà từ đó tôi đã luôn giữ chúng rất rất kỹ và cũng vẫn chỉ đeo chúng nó đi khắp nơi, không mang những bông tai khác.<br /><br />Cũng may là tôi ít khi đánh mất cái gì. Có những lúc tôi đã để quên hay làm rớt gì đó và tôi luôn tìm lại được. Một lần hy hữu tương tự là khi cái lắc bằng đá Malachite của tôi bị mẻ một miếng khi tôi đang ở nhà. Đá malachite là đá lông công hay còn gọi là khổng tước thạch. Miếng đá cũng nhỏ tí như đầu ngón út. Tôi phát hiện một miếng bị mẻ sau khi xong việc dọn dẹp trong bếp. Nhà không lớn lắm nhưng cũng không quá nhỏ, từ phòng này sang phòng kia, vô ra bếp không biết bao nhiêu lần làm việc, rửa dọn, nấu nướng. Miếng mẻ malachite đó có thể rớt và nằm ở bất cứ góc kẹt nào trong nhà và trời cũng đã tối. Ngay tức khắc, tôi buông miệng cầu nguyện xin tìm lại được. Tôi cũng nói chuyện với miếng đá mẻ đó, không muốn nó bị lạc lõng nằm đâu đó một mình và mong nó giúp tôi tìm ra. Sau khi đi lanh quanh trong nhà nhìn nơi này, tìm nơi kia, tôi ngồi xuống ghế salon để nghỉ một chút. Khi vừa đặt tay xuống ghế thì liền chạm vô miếng mẻ malachite, cứ y như có một thiên thần đã đi tìm giúp mình và để nó ngay chỗ mình có thể chạm vào. <br /><br />Có những điều thế gian không thể hiểu. Có những điều thế gian không thể giải thích!<br /><br />Lần này dĩ nhiên tôi cũng đã cầu nguyện rất nhiều, nhưng vẫn lo ngại khó tìm lại được. Xác suất tìm được lại em nó chỉ một phần tỷ tỷ như tìm kim đáy biển. Có những lúc không dám nuôi nhiều hy vọng, ý nghĩ tìm một đôi khác thay thế đã len lõi vào tâm tư tôi. Song, ngay tức khắc tôi không cho phép mình được suy nghĩ như vậy. Lạ lắm, không phải chỉ với đồ vật mà với con người cũng vậy thôi. Khi mình luôn nâng niu trân quý cái gì đó nhất thì mình sẽ luôn có/còn nó. Nhưng một khi không còn cảm thấy quý một cái gì đó nữa và có ý nghĩ muốn có cái khác để thay thế thì luật loại trừ sẽ tự động khiến những gì mình không còn quý nữa biến mất.<br /><br />Nghĩ đến đó tôi sợ không tìm lại được chiếc cánh cam thất lạc, liền gạt bỏ ý nghĩ mua một đôi tương tự… Tôi chỉ nhất tâm nhất quyết cầu nguyện và xin tìm lại được!<br /><br /><b>* Trở Lại...<br /></b><br /><div style="text-align: center;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/images/file/d1QWfu7G2QgBAHgo/hinh-trong-text-cua-bai-vvnm-02.jpg"><img src="https://vvnm.vietbao.com/images/file/d1QWfu7G2QgBAHgo/w300/hinh-trong-text-cua-bai-vvnm-02.jpg" /></a></div><div style="text-align: center;"><i>Đã tìm đươc...</i></div><div style="text-align: center;"><br /></div>Một tuần sau sinh nhật của tôi là sinh nhật tía tôi. Sau khi cơm nước chuyện trò với gia đình và trao đổi quà cáp xong xuôi, tôi rủ anh hai lặng lẽ trở lại Deep Creek State Park. Trên đường đi hai anh em liên tục cầu nguyện… Sau hai tiếng lái xe, khoảng bốn giờ rưỡi chiều chúng tôi đến nơi.<br /><br />Mấy hôm nay mưa bão liên tục. Nước đã dâng tràn lên cao và cũng đã rút. Tôi trở lại bàn đã ngồi hai tuần trước. Rồi từ đó định hướng đi ra bờ nước. Khi ở nhà mường tượng cảnh nơi đây, mọi thứ có vẻ nhỏ hơn thật nhiều. Đến nơi, đứng đây giữa đất trời, cảnh vật nhân lên quá lớn, nước trời mênh mông. Không biết ngừng lại nơi đâu, bắt đầu tìm ở li tấc nào. <br /><br />Những viên sỏi nhỏ như được sàn lại sau các gợn sóng nổi lên trên bề mặt của cát. Tôi đã mong chiếc bông tai trôi lên bờ cát và nằm lẫn với sỏi đá trong khoảng mấy chục thước lui tới của tôi hai tuần trước. Hai anh em tôi chia khoảnh ra tìm trong từng bước đi. Vừa tìm tôi vừa cầu nguyện. Tôi cầu xin với Đức Mẹ, với Phật, với tất cả các vị bồ tát. Tôi nói với chiếc đôi bông còn lại, "Hãy gọi em đi, hãy nói với em giúp mình tìm lại được em, mang lại em về nhà..."<br /><br />Sau ba mươi phút, những người vui chơi ở bờ nước lần lượt ra về. Chỉ còn lại một cặp vợ chồng trẻ chơi banh gần chỗ chúng tôi. Họ có vẻ để ý việc chúng tôi đi lòng va lòng vòng, lui cui tìm kiếm gì đó trong sỏi cát hơn nửa giờ qua. Chúng tôi vẫn chưa thấy có màu xanh lam xen kẽ trong sỏi cát. <br /><br />Tôi như trở lại với thực tại và không còn dám mong nghĩ mình sẽ tìm lại được chiếc bông tai bị rơi hai tuần trước. Trong đầu tôi bỗng trỗi lên bao suy nghĩ “nếu mình không tìm lại được em nó thì sao? nếu mình không bao giờ được nhìn lại nó nữa thì sao? nếu mình thật sự mất nó thì sao?...”<br /><br />Cơn dịch sâu bệnh mấy trăm năm trước mà ladybug đã bay đến giúp ăn sâu bệnh làm tôi liên tưởng đến đại dịch Covid-19 hiện tại. Quả thật, trong gần hai năm qua khi đại dịch Covid-19 hoành hành thế gian đã có quá nhiều mất mát và hàng trăm hàng triệu những sự ra đi đột ngột không ai kịp chuẩn bị. Nếu lỡ ngày mai chúng ta mất đi một cái gì đó hoặc mất một ai đó vô cùng quý giá không gì ở thế gian có thể thay thế thì sao? Ai trong chúng ta sống hôm nay và có chuẩn bị hôm nay là ngày cuối? Chỉ một chiếc bông tai mà tôi còn chưa sẵn sàng để cho nó dễ dàng “ra đi”!<br /><br />Có những dịch bệnh có thể nhìn thấy. Cũng có những loại dịch bệnh không thể nhìn thấy; chúng ở trong tư tưởng, trong tâm linh,…<br /><br />Trong “Hiệu Lực Cầu Nguyện”, thiền sư Thích Nhất Hạnh có giảng về y khoa cộng nghiệp. Chúng ta đã tìm thấy rằng có những yếu tố chữa trị ngoài sắc và ngoài danh, tức là ngoài cả thân lẫn tâm. Bệnh tật của chúng ta có thể đến từ một nguyên do không phải từ tâm hay từ thân của chúng ta. Ảnh hưởng đó có thể đến từ rất xa chúng ta, trong không gian cũng như trong thời gian. Tới từ trong không gian ví dụ người thương của chúng ta ở quê nhà không có hạnh phúc thì ở đây chúng ta bệnh; hoặc là người ta thử bom nguyên tử ở đại dương Châu thì bên này chúng ta cũng vì việc thử bom nguyên tử đó mà bị bệnh. Ảnh hưởng đó cũng có thể đến từ trong thời gian, ví dụ hôm nay chúng ta bệnh thì có thể hai mươi đời về trước, tổ tiên chúng ta đã làm một điều không lành. Hoàn cảnh, thời gian và không gian có ảnh hưởng đến ta như vậy.<br /><br />Những nguyên do của bệnh là ở trong tâm, trong thân, và chúng còn ở trong một môi trường lớn lao hơn đó là môi trường của tâm thức cộng đồng. Khi tâm thức cộng đồng bệnh, chúng ta sẽ bệnh theo. Mà tâm thức cộng đồng xã hội ngày nay đang bệnh lắm. Chỉ cần nhìn, chỉ cần nghe, chỉ cần tiếp xúc với một số người là chúng ta bệnh. Vì vậy chúng ta phải biết phòng hộ và chuyển hóa cho chúng ta. Muốn vậy, chúng ta phải tạo ra một tâm thức cộng đồng để bảo vệ chúng ta. Khi chúng ta trở về với chính chúng ta, khi chúng ta có chánh niệm, biết quán chiếu, biết sàn lọc, chọn lựa, chúng ta có thể đóng lại cánh cửa có thể nhận bệnh và mở ra những cánh cửa của tăng thân.<br /><br />Y khoa cộng nghiệm hay y khoa nhất tâm (medicine of grand mind) là tâm thức cộng đồng, trong đó có tâm thức của các vị bồ tát, của chư bụt, và của chúng ta. Trong nhất tâm có phần chân tâm và phần vọng tâm. Điều gì xảy ra trong không gian và thời gian đều có ảnh hưởng đến cái nhất tâm này. Những cái xảy ra có thể rất xa trong không gian và cũng như thời gian. Cũng giống như sức hút và sự vận chuyển của mặt trăng ảnh hưởng đến thủy triều ở trái đất, dù hai tinh cầu này cách xa nhau rất xa. Sức khỏe của chúng ta cũng vậy. Đừng nói chỉ những người ở gần ta, cả những người ở xa ta ngàn dặm vẫn có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta.<br /><br />Trong giai đoạn y khoa cộng nghiệp này, ngoài việc chữa bệnh bằng kiến thức y khoa, với thuốc men và máy móc, còn cần phải cầu nguyện và chữa bằng trái tim. Nhiều bác sĩ thời nay trước khi đến phòng mạch làm việc đã bắt đầu biết ngồi thiền, luyện tập hơi thở, tĩnh tâm, và cầu nguyện cho các bệnh nhân. Trong tâm mình phải có năng lượng của thương yêu, của cầu nguyện thì sức khỏe cuả người mình thương mới có thể phục hồi được. Khi mình chế tác năng lượng của từ và bi trong tâm mình thì năng lượng đó trước hết là chữa trị cho chính mình, và sau đó là chữa cho người thương của mình. Năng lượng đó nằm trong tâm thức cộng đồng. Trong cái nhất tâm đó có những khối năng lượng rất lớn, nếu chúng ta biết dùng năng lượng của từ quán và bi quán của chúng ta mà xúc cảm…<br /> <br /><b>* Xin Sẽ Được?<br /></b><br />Cuối tháng chín, tiết trời và nước không còn ấm như mấy tuần lễ trước. Chân đã lạnh. Tôi rùng mình, rời khỏi nước, đi lên bờ cát, rứt mình ra khỏi những suy nghĩ miên man, giữa chuyện của mấy trăm năm trước và chuyện ngày nay…<br /><br />Càng suy nghĩ, tôi chỉ càng vững tin vào sức mạnh của sự cầu nguyện. Tôi thì thầm thưa chuyện với Bề Trên:<br /><br /> -- Thưa Phật, thưa Chúa, thưa Đức Mẹ, thưa các thánh, thưa các vị bồ tát… trong không gian, trong nước, trong cát… Con biết gần hai năm qua, chúng con đã ít nhiều học được những bài học mới, nhận ra được giá trị của những điều chúng con lờ mờ không rõ trước kia. Hầu hết chúng con đã cầu nguyện rất nhiều, xin cho con người sớm được chữa lành, hết bệnh tâm, hết bệnh thân. Vắc-xin đã được tìm ra, và rất nhiều chúng con đã được chữa lành… Mấy tuần qua con có xin cả việc tìm được con cánh cam lam thạch của con đi lạc… Con biết lời cầu xin đó lố bịch lắm và chắc Phật, Chúa, Đức Mẹ, các vị bồ tát… đã cười con lắm mấy hôm nay. Nhưng con không ngừng xin xỏ đâu. Con không tìm được thì con sẽ không ra về…<br /><br />Tôi ngồi suy ngẫm một chút và nghĩ, có thể chiếc bông tai rớt ở miếng đá tôi đã trợt chân té… Tôi lại xuống nước đi tới đi lui và cúi xuống nhìn vào nước. Nước ở vòng quanh miếng đá to đó bỗng dưng trong lên. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, “có thể đó là dấu hiệu” chăng?<br /><br />Sỏi cát ở xung quanh phiến đá cách mặt nước khoảng hai tấc. Tôi gọi anh Hai đến gần và nhờ anh thử hốt sỏi cát xung quanh phiến đá trút lên miếng đá xem có khi nào tìm lại được con cánh cam của tôi không.<br /><br />Tay đàn ông của anh da dầy và cứng, chịu lạnh giỏi hơn tay tôi (hihi). Anh thò tay vào nước và cứ hốt sỏi cát thảy lên miếng đá. Phải mà biết, sẽ đem theo cái rổ nhỏ như người ta đi đãi vàng thì chắc sẽ dễ làm hơn. Anh Hai làm vậy khoảng bảy lần thì một miếng bạc hiện ra và đúng là hình dáng phía sau của cánh cam lam thạch.<br /><br />Tôi nhảy tung mừng rỡ. Hai vợ chồng chơi banh gần đó cũng chạy đến muốn biết câu chuyện mà chắc 45 phút đồng hồ qua họ đã thắc mắc.<br /><br />Anh hai cầm chiếc bông tai vừa tìm được lên. Chiếc kia nằm trên tai tôi. Hai vợ chồng họ nhìn thấy tôi gỡ chiếc bông trên tai và cho nó “re-unite” tái hợp với chiếc vừa tìm được trong nước.<br /><br />Chúng tôi thuật lại chuyện, thụt lùi từ hai tuần trước tới giây phút đó… Họ không ngớt kêu “Oh my God, really, oh my God, Thanks God…”<br /><br />Tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn giây phút đó trong cuộc đời mình… Và dường như tôi cũng vẫn chưa nhận thức ra chuyện gì vừa diễn ra!<br /><br />Có những điều thế gian không thể hiểu. Có những điều thế gian không thể giải thích!<br /><br />Con xin cảm ơn Phật, cảm ơn Chúa, cảm ơn Đức Mẹ, cảm ơn tất cả các vị Bồ Tát…<br />Cầu xin cho tất cả chúng ta sớm được an lành.<br /> <br />Anne Khánh Vân </div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-21929437661254697742021-02-09T13:45:00.008-05:002021-11-23T21:16:12.145-05:00Thiên Lý Tương Ngộ<p><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247535/thien-ly-tuong-ngo">https://vvnm.vietbao.com/a247535/thien-ly-tuong-ngo</a></p><p>Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tài chính kế toán tại Pháp và Hoa Kỳ, hiện sống và làm việc ở miền Đông Hoa Kỳ. Tham gia VVNM từ những năm đầu của giải thưởng, tác giả nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với tự truyện "Duyên Nợ Với Nước Mỹ". Đây là bài VVNM mới nhất của cô gửi đến Việt Báo ngày 30 Tết, cùng lời chúc Tết gửi đến các tác giả và độc giả Viết Về Nước Mỹ: “Kính chúc quý cô chú bác anh chị và các bạn thân thương gần xa năm mới Tân Sửu 2021 được nhiều phước đức, an lành, sức khỏe và may mắn.”</p><p>* Mới Cũ</p><p>Những ngày gần cuối năm, chúng tôi nhận một ngôi nhà “mới” (của mình và “cũ” của người ta) không có đồ đạc và cần sắm sửa một vài thứ căn bản. Đồ mới, đồ đẹp thì ai lại không mê, nhưng ngặt nỗi đâu phải cái gì thích cũng đều có khả năng mua mới. Quần áo giày dép nào thích có khi còn nán đợi sale giảm giá vài ba lần mới mua, huống hồ những thứ đồ lớn với giá tiền gấp cả trăm lần…Phải thực tế và biết mình hỏng phải “First Daughter” (con gái lớn của tổng thống) mà là con gái lớn của cái anh Hai Lúa nhà kia từng làm việc ở tiệm Thrift Store (tiệm bán đồ của mấy nhà dư giả “biếu”). </p><p>Đã 10h giờ tối, nằm trong túi ngủ (sleeping bag) trải trên sàn nhà (vì chưa có giường), tụi tôi “đi dạo” trên mạng xem có ai trong vùng rao bán gì hấp dẫn không. Có một quảng cáo chỉ vừa mới đăng chừng 5 phút rất ngắn gọn: “Bộ bàn ăn 8 ghế gỗ và da – giá $395, bán bởi chủ nhà”. </p><p>Nhìn hình kèm lời quảng cáo phải nói là có cảm tình liền. Nguyên bộ bàn nhìn rất chắc và rất đẹp. Có vẻ là đồ “hiệu” thiết kế chứ không phải đồ sản xuất hàng loạt. Da bọc nệm lại còn màu xanh là màu tôi yêu thích. Qua hình thấy còn rất mới. Chúng tôi xem quảng cáo tới lui, vừa thích thú vừa lo ngại có khi nào người chủ nhà có đăng lộn giá (?). Dù không phải hàng mới tinh và dù bộ bàn ghế có làm bằng loại bột gỗ ép chứ không phải gỗ cây đi chăng nữa, giá $395 phải nói là quá thấp cho một bộ bàn ghế như trên hình. Mấy hôm nay chúng tôi có đi dạo quanh những tiệm bán đồ nội thất. Tùy mới hay đã dùng, tùy kiểu, tùy tên hiệu, tùy kích thước, tùy chất lượng và vật liệu, tùy số lượng ghế đi chung với bàn… giá mỗi bộ bàn ăn bằng gỗ xê dịch từ $500 tới mười mấy hai ba chục ngàn.</p><p>Vì đã qua 10 giờ tối nên chúng tôi không gọi điện thoại, cũng không dám nhắn tin ngại điện thoại có thể gây tiếng động sẽ làm phiền. Sáng sớm hôm sau chúng tôi mau mau gọi điện thoại, tỏ bày đã muốn liên lạc ngay từ tối hôm qua nhưng đợi đến sáng. Chúng tôi khen bộ bàn ghế trông rất đẹp và muốn được xem và mua. Người phụ nữ như có vẻ im lặng lắng nghe rồi từ tốn trả lời, “Quý vị thật lễ độ và tinh mắt. Đúng là tối qua chúng tôi đã đăng quảng cáo hơi trễ, cứ nghĩ chắc sẽ không ai thấy cho đến trễ hơn hôm nay. Bộ bàn ghế đúng rất tốt và đẹp.” Bà chủ nhà hỏi chúng tôi có thể nào đến trước 5 giờ chiều cùng ngày không. Chúng tôi mau mắn sắp xếp công việc và theo địa chỉ bà cho, đến ngay sáng hôm đó.</p><p>Nhà họ không mấy xa chỗ chúng tôi nhưng thuộc khu có gác cổng. Khi đến cổng phải trình căn cước và cho biết đến nhà địa chỉ nào, chủ nhà tên gì. Người gác cổng đã biết trước tên của chúng tôi. Mọi thứ phải ăn khớp với lời báo trước của chủ nhà. Có nghĩa tất cả những ai ra vào khu dân cư này đều được biết trước chứ không có ngạc nhiên; không có chuyện người lạ thình lình gõ cửa. </p><p>Cánh cổng sắt lớn mở ra và chúng tôi chậm rãi lái xe vô trong. Không cần tả chi tiết chắc quý vị vẫn có thể hình dung cảnh nhà cửa và trang hoàng vườn tược từ cổng đi vô từng con đường nhỏ phía trong đẹp và gọn gẽ ra sao. Trừ Châu Âu, ít thấy nhà mái ngói bên Mỹ. Ở đây, cảnh nhà mái ngói bên các hồ nước với nhiều cây cổ thụ trông rất lạ và đẹp mắt. Nhà nào dường như cũng nhìn ra bờ hồ. Tôi đã từng mơ có một ngôi nhà bên bờ hồ để tha hồ thả hồn rong chơi với thiên nhiên và sáng chiều viết lách (… khi về hưu, vì bây giờ sáng chiều vẫn còn phải đi làm, hihi). Cảnh đẹp với toàn “dream house” này làm chúng tôi (nhất là tôi) quên mất mình đang đi xem mua một bộ bàn ghế cho một ngồi nhà còn đang trống không!</p><p>Đến nơi, người phụ nữ ngoài 50 tuổi đi ra lịch sự chào đón chúng tôi. Bước vào nhà họ, tôi không khỏi trầm trồ bởi những đồ trang trí mắc tiền. Nào là đàn piano, nào là tranh và bao nhiêu là tủ bàn ghế thuộc loại thiết kế đặc biệt. Nhìn xuyên qua bức tường kiếng phía sau phòng khách là hồ nước và cây cối… Mọi thứ đẹp một cách lạ thường. Bà đưa chúng tôi đi qua phòng ăn gia đình và bộ bàn trên hình quảng cáo tối qua hiện ra ở trước mắt. Nó lớn hơn là chúng tôi đã hình dung. Phải công nhận bộ bàn ghế thật đẹp và gần như mới. Bàn ăn trong phòng ăn gia đình có lẽ luôn là món đồ nội thất ở tình trạng mới nhất trong nhà. Dường như nó nhằm để trưng hơn là để dùng. Vì ăn uống hàng ngày thường diễn ra tại bàn ăn trong nhà bếp; bàn ăn gia đình trong dinning room thường chỉ dùng khi có khách hoặc cho những ngày lễ đặc biệt. </p><p>Tôi nghĩ thầm bộ bàn ghế này ít nhất phải chục ngàn, cớ sao họ lại đăng bán chỉ $395? Mà tại sao lại phải bán? Chắc chắn không phải vì cần tiền mà bán. Họ cũng không có vẻ dọn nhà và không chở đi được. Một cảm giác bình an toát ra từ ngôi nhà và người chủ nhà. Tối qua tôi có thấy vui trong lòng khi tìm được một bộ bàn ghế đẹp với giá gần như chỉ tượng trưng. Nhưng giờ đây khi đứng trước khung cảnh này, trong nhà một gia đình người Mỹ khá giả và xa lạ, tôi trở nên vô cùng thắc mắc tại sao những chuyện này đang diễn ra và tại sao bộ bàn ghế đang thật đẹp và ăn khớp với mọi trang hoàng trong nhà lại tự nhiên phải đi nơi khác (?)!</p><p>Nếu là người Việt với nhau thì chắc chúng tôi đã mạnh miệng hỏi thêm… một lô câu hỏi.. . ủa cái này… ủa cái kia… (hihi). Với người Mỹ thì mình phải giữ kẽ một chút, không dám quá thân thiện và hỏi những điều có thể hơi cá nhân và gây khó trả lời. Thế nên chúng tôi chỉ khen nhà bà, khu nhà bà ở và nói chuyện xã giao rằng chúng tôi cũng vừa mới đến vùng này và nhận thấy mọi người nơi đây thật hiền hòa thân thiện; các sinh hoạt cũng đỡ bận rộn hơn nhiều so với vùng Thủ Đô ở phía bắc. Chúng tôi không dám hỏi chi tiết về bộ bàn ghế. Chẳng lẽ lại đi hỏi “Ủa sao bộ bàn ghế của bà đẹp vậy mà bà lại đi bán mà còn bán rẻ như thế?” Mau mau xin phép đem về đi chứ còn hỏi tới hỏi lui cái gì nữa. Nói đùa chút thôi chứ chúng tôi cũng có hơi ngại không chắc giá đăng là đúng $395. Chắc họ phải đăng thiếu ít nhất một con số không ở đằng sau (?!). Chúng tôi chưa kịp nói tới chuyện giá cả thì bà bắt đầu chuyện trò.</p><p>Bà cảm ơn chúng tôi đã mau mắn sắp xếp đến trước 5 giờ và giải thích, “Chúng tôi không có ý hối thúc quý vị đến gấp nhưng vì chiều nay chúng tôi phải ra sân bay.”</p><p>“Ô, chắc ông bà đi xa nghỉ lễ cuối năm?” Chúng tôi bắt đầu đối thoại qua lại thật vui vẻ.</p><p>“Không, chúng tôi không đi xa nghỉ lễ mà là đón người từ xa đến mừng lễ với chúng tôi.”</p><p>“Chắc các con ông bà được nghỉ lễ về nhà ha?”</p><p>“Đúng là các con, nhưng chúng không trở về mà là mới đến…” Ngộ chưa, các con… mà lại không phải trở về (come back) mà là mới đến (newly come)… Bà nói tiếp,</p><p>“Chúng tôi vừa nhận ba đứa con mới, 3, 5 và 6 tuổi. Có lẽ chúng đến cùng xứ sở với quý vị… Chúng sẽ đến Mỹ và về nhà chiều nay…” Nghe đến đó, chúng tôi mở tròn mắt và nói, “Ôi chao, thật vậy sao, bà xin một lúc những ba đứa con nhỏ về nuôi? </p><p>Bà như hiểu ý chúng tôi e ngại cho sự vất vả không chăm nổi, liền tiếp tục, “Vợ chồng tôi cũng có ba đứa con sinh ba. Ba cô nàng nay đã lớn và vào đại học. Chúng tôi đã quen cảnh chăm cho ba đứa con cùng một lúc ra sao.”</p><p>“Ôi! Tuyệt vời chưa. Vậy chúng có đến từ Việt Nam không? Chúng tôi là người Việt Nam.”</p><p>“À... vậy thì chúng chỉ ở gần đất nước nguyên thủy của quý vị thôi. Chúng đến từ Indonesia.”</p><p>Ôi chao ơi, phải nói là chúng tôi vô cùng bất ngờ. Không thể tưởng có thể có người xin một lúc ba đứa bé nhỏ về nuôi, lại còn ngay trong mùa dịch, khó khăn biết bao để ra vào nước Mỹ. Chúng tôi vẫn chưa liên hệ được chuyện ba đứa bé và bộ bàn thì bà nói tiếp, “Nếu không có dịch Covid thì chúng tôi đã sang Indonesia để đón chúng về. May thay có dịch vụ có thể đưa ba đứa bé sang dùm. Ba đứa bé này đang rất cần giúp đỡ nên chúng tôi đã quyết định không chờ hết mùa dịch hay chờ lâu thêm để thực hiện. Chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ sẵn sàng cho ba bé về ở nhưng còn thiếu chỗ để bàn học và để dạy cho cả ba cùng lúc nên đã quyết định xin phép bộ bàn này nhường chỗ cho các bạn nhỏ của chúng ta có chỗ ngồi học…” </p><p>À, thì ra là vậy! </p><p>Chúng tôi cứ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nuôi một đứa con đã mệt, sanh đôi càng cực hơn, họ có tới sanh ba. Cứ tưởng những người cha mẹ này sẽ phải mừng lắm khi ba cái “của nợ” (như người Việt Nam mình hay đùa nói) đã lớn vì sẽ được nghỉ ngơi và hưởng thụ, không còn phải bận rộn, mệt nhọc… Đằng này họ lại đi rinh về ba đứa nhỏ khác để tiếp tục nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ, yêu thương... Đó là chưa kể bao nhiêu là thời gian phải cho đi và những tốn kém vật chất.</p><p>Bà kể tiếp, “Lúc vợ chồng tôi dọn về đây, chồng tôi đã đặt với hãng Biedermeier tái tạo một bộ bàn ghế vừa với kích thước phòng cơm gia đình nhà và màu da ghế cũng hạp với màu tranh và sơn tường. Hy vọng nó cũng sẽ hạp với nhà của quý vị.” </p><p>Tôi để ý lắng nghe từng lời bà nói nhưng không nghe bà kể chồng bà đã trả bao nhiêu tiền khi đặt bộ bàn ghế. Có lẽ bà tế nhị, nhưng tôi hơi ngại, lỡ bà đăng lộn giá thì… không biết làm sao luôn á vì chúng tôi chỉ có trong túi vừa đủ số tiền đăng trên quảng cáo. Chúng tôi tìm cách đặt câu hỏi để nghe bà xác nhận lại giá trước khi rinh bộ bàn đi. Chứ còn hấp tấp rinh ra, đến khi trả tiền không có đủ thì lại rinh vô… sẽ hơi kỳ à nha. “Có phải bà đăng bán $375 không, thưa bà?” Chúng tôi giả bộ hỏi. Bà ngừng lại như mườn tượng cái quảng cáo. Bà bình thản trả lời, “Ô, thật vậy sao? Tôi nhớ đã đăng $395 mà. Để tôi xem lại xem.” </p><p>Chúng tôi cười lại với bà và trả lời rằng chúng tôi chỉ đùa để nghe bà xác nhận giá. Chúng tôi cũng thú nhận khi nhìn thấy bộ bàn ghế thì đã nghĩ chắc bà đã đăng nhầm giá rồi. Bà trả lời, “Không, vợ chồng tôi quyết định chỉ bán $395 thôi. Chúng tôi cũng mong bộ bàn ghế này sẽ được về căn nhà nào nó có duyên. Về phần chúng tôi thì một khi các bé về đến nhà thì chúng tôi sẽ bận rộn, vì vậy chúng tôi đã suy nghĩ và quyết định đưa bộ bàn đi trước khi rước các cháu về. Và chỉ muốn đổi lấy vừa đủ số tiền mua mấy bàn học cho ba đứa bé. Quý vị đã đến đúng thời điểm cần thiết. Nếu quý vị thích bộ bàn và nó hạp với nhà của quý vị thì đây đúng là một trao đổi công bằng và hoàn hảo.” </p><p>Bà ấy thật vui. Chúng tôi cũng thật vui và không thể ngờ những gì bà vừa nói. Tôi nghe rành rành mọi thứ mà vẫn chưa tin vào sự thật. Tôi không biết nó công bằng ở chỗ nào trong đầu bà, nhưng với tôi, rõ ràng sự trao đổi này không thể nào so sánh với một mua bán bình thường cho được. </p><p>* Cuộc hành trình đi “mua” bộ bàn ghế của chúng tôi càng lúc càng lý thú…</p><p>Chúng tôi đưa cho bà bốn tờ $100 đô. Bà cầm lấy và nói, “Ngay bây giờ tôi không có tờ $5 để thối, chút nữa tôi sẽ thối lại sau nhe. Bây giờ mình thử ra xe đo xem.” Bà đem ra cái thước đo và vừa đi ra xe chúng tôi vừa chuyện trò, “Trước kia vợ chồng tôi cũng có chiếc xe như của hai vị để chở ba đứa nhỏ đi học, và nhất là mỗi lúc chúng đi chơi bóng và đi chung với các bạn học, chở dùm thêm mấy đứa, nên phải luôn có xe lớn. Nhưng tôi e rằng xe sẽ không đủ chỗ cho cả bộ bàn. Chắc phải đi hai lần.” Quả thật! Diện tích mặt bàn hơi lớn. Nhiều lắm là chỉ chở được tám cái ghế nếu sắp xếp giỏi. Khi chúng tôi bắt đầu khiêng các ghế đi ra thì bà điện thoại nói chuyện với ai đó. Nãy giờ không thấy chồng bà dù bà hay nhắc ông.</p><p>Khi chúng tôi đang sắp xếp ghế vô xe thì một người đàn ông Mỹ lớn tuổi hơn đi về. Chúng tôi nhìn thấy ông mà lòng hơi lo lo. Có khi nào ông về và ngăn cản chuyện mua bán không? “…ủa, ai cho bà bán đồ khi tôi đi vắng? Mà bán bao nhiêu? $395? Bộ điên sao? $395 không đủ cả tiền chở…” Khi trong đầu chúng tôi hiện lên bao nhiêu là câu hỏi thì người đàn ông tiến về phía chúng tôi, tự giới thiệu là người chồng và chào chúng tôi. Ông lấy trong bóp ra và đưa cho bà chủ nhà tờ tiền $5 đô.</p><p>Chúng tôi có nói với bà rằng bà không cần phải thối $5 đô. Ấy vậy mà bà vẫn nói chuyện với chồng bà đang đi đâu đó và chắc đã nhờ ông ghé qua đổi tiền trước khi về nhà. Tôi càng lúc càng khâm phục hai vợ chồng người Mỹ này. Họ thật rõ ràng và tự trọng. Họ không “xin” $5 đô kia vì họ đã quyết định bán đúng $395.</p><p>Trong khi chồng bà ra vô phụ chúng tôi mang những ghế còn lại ra xe thì bà đi vô và mang ra một tờ giấy. Bà mở cho chúng tôi xem và nói, “Kèm với bộ bàn ghế, tôi rất muốn tặng quý vị tờ bill này để làm kỷ niệm vì nó có tóm tắt “khai sinh” của bộ bàn ghế từ năm 1880, nhưng vì tờ bill có nhiều món hàng khác chúng tôi đã đặt làm chung với bộ bàn nên không đưa tờ bill cho quý vị được. Đây là tên kiểu mẩu của bộ bàn nếu quý vị có nhu cầu mua thêm gì khác cho cùng kiểu. Tôi sẽ gửi thêm một số thông tin cho quý vị sau.”</p><p>Ôi chao ơi, tôi vừa nhìn thấy trên tờ bill ghi 8 cái ghế 8 ngàn đô và cái bàn 10 ngàn đô, chưa cộng thuế. Địa chỉ của họ khi đặt làm bộ bàn ghế trước khi về Florida là Holywood. Ngày tháng giao hàng là tháng 12 năm 2018. Có nghĩa bộ bàn về ở nhà họ chỉ vỏn vẹn hai năm. </p><p>Lúc chuyện trò, bà có nhắc cái tên "Biedermeier", nhưng lúc đó tôi mà biết chữ đó viết làm sao thì lăn đùng chết liền. Nhờ nhìn tờ bill tôi mới biết tên hiệu đó là Biedermeier, và dỉ nhiên nó cũng hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Hihi… Trong đời tôi, có lẽ tôi chưa bao giờ mua đồ hiệu nào mà nhiều tiền đến như vậy. Dỉ nhiên là trừ cái nhà, cái xe… nhưng mấy thứ đó lớn hơn và được dùng thường xuyên hàng ngày, và cũng có thể trả trong vòng 15 hay 30, hoặc ít nhất là 5 năm lận kia mà. Hihi</p><p>* Chuyển Kiếp…</p><p>Chúng tôi chở tám cái ghế về nhà trước, và sau đó thuê xe có thùng rộng, loại xe cho thuê để dọn nhà, và trở lại chở cái bàn đi sau; thong thả xong mọi thứ trước khi ông bà phải đi ra sân bay đón ba người bạn nhỏ mới của họ về nhà.</p><p>Bộ bàn ghế đã về nhà chúng tôi. Nó rất vừa vặn, ăn khớp và đẹp mắt trong dinning room của nhà chúng tôi. Cứ như nó cũng đã được tái tạo cho nhà của chúng tôi vậy. Nó đã đi lanh quanh, dạo chơi đông tây nam bắc, ngừng ở mỗi nơi nó được định sẽ ngừng… gần 150 năm trước khi ngừng lại ở nhà của chúng tôi. Chúng tôi cứ càng ngẫm nghĩ thì càng thấy mọi chi tiết thật kỳ diệu.</p><p>Tôi chợt nhớ câu nói của nhà bác học Albert Einstein:</p><p>“Chúng ta có thể sống và không nhìn thấy có gì là phép lạ, hoặc nhìn thấy tất cả mọi thứ đều là phép lạ.” (“You can move through life seeing nothing as a miracle, or seeing everything as a miracle.”)</p><p>Chuỗi của những sự nhiệm màu (hay kỳ diệu hay phép lạ) đã và đang tiếp tục diễn ra khiến chúng tôi muốn thụt lùi về từ đầu và tìm hiểu biết thêm về gốc tích của bộ bàn ghế đặc biệt này.</p><p>Nhà thiết kế Biedermeier ở miền Nam nước Đức. Những cây gỗ ở rừng Black Forest đã được nhà thiết kế Biedermeier chuyển kiếp trở thành những bộ bàn ghế cho những nhà quý tộc bắt đầu từ những năm 1815.</p><p>Riêng bộ bàn ghế này thì ra đời năm 1880. Sau đó một nhà tỷ phú nào đó ở khu Thousand Oaks ở California đã mua bộ bàn ghế này vào những năm đầu 1900… Qua nhiều lần chuyển kiếp và tái sinh, bộ bàn đến với gia đình ông bà người Mỹ này năm 2018. Và đúng vào chiều ngày Giáng Sinh, nó đến nhà chúng tôi…</p><p>Mỗi vật hay mỗi cá thể trong cuộc đời này luân chuyển và trải qua nhiều kiếp khác nhau. Qua những lần đổi kiếp như vậy đều có giá trị riêng của nó trong quan hệ và hoàn cảnh của kiếp sống đó.</p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6hROtJ3hs3XtHaQIaivdgVxR2higvwX0EVHrqp-LiV6h7xxWq8OxZOjt17dy7Zkgk1bdjTVpNwHcVW0w7M7xkqlggg5yoBwleZWiRIa4ShJ5IAYFtkc46UFOgCNwo4hq5vEuIcP9RnA0/s828/dinning+table+set.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="621" data-original-width="828" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6hROtJ3hs3XtHaQIaivdgVxR2higvwX0EVHrqp-LiV6h7xxWq8OxZOjt17dy7Zkgk1bdjTVpNwHcVW0w7M7xkqlggg5yoBwleZWiRIa4ShJ5IAYFtkc46UFOgCNwo4hq5vEuIcP9RnA0/s320/dinning+table+set.jpg" width="320" /></a></div><br /><p>* Tái Sinh…</p><p>Từ tháng ba năm 2020, khi mùa dịch bắt đầu, như phần đông chúng ta khắp nơi, tôi cũng làm việc từ xa, không cần lui tới văn phòng hàng ngày như thường lệ. Lịch sử nhân loại đã chứng minh, khi văn minh và sự tham lam, kiêu ngạo của loài người đến một đỉnh điểm nào đó, theo quy luật, sẽ có những sự kiện tai ương xảy ra để nó sẽ phải ngừng lại, đi chậm lại. Trong suốt bốn năm qua, có những lúc tình hình thời sự làm chúng ta đã phải xin phép Phật Chúa cho nghỉ tu năm phút... Rồi từ khi dịch Covid-19 xuất hiện, trong những mất mát, như nhiều thứ khác, nhiều giá trị tốt xấu thật hư hiện lên. Dường như con người có dịp sống chậm lại, biết thận trọng hơn, biết quán chiếu và chánh niệm từng cử chỉ, hành động, lời nói và việc làm hơn…</p><p>Trong gần hai tháng qua, khi biến thể của Covid-19 xuất hiện, nhiều người ra đi hơn. Trong số những người thân quen bạn bè gần xa của gia đình tôi, cũng có một vài người đột ngột ra đi… Hằng ngày tôi thường nhắc nhớ chính mình: Thời buổi dịch bệnh này, ai còn được mạnh khỏe, có cơm ăn áo mặc, có mái che nắng gió tuyết sương... là một Diễm Phúc và mỗi giây phút chúng ta được hiện hữu là một Phép Lạ (miracle). Chúng ta hãy học biết khiêm nhường. Đổi cách suy nghĩ và thói quen hay đòi hỏi (expectation) thành biết trân quý (appreciation), biết trân quý từng thứ nhỏ được có và sống bớt vật chất, bớt tham lam, bớt hơn thua… Không ngừng cảm tạ Bề Trên mỗi giây phút cho tất cả những gì chúng ta được nhận. Tập sống yêu thương tha thứ như hôm nay là ngày cuối. Vì không biết khi nào giờ của mình đến và mình sẽ phải ra đi bỏ lại mọi thứ sau lưng…</p><p>Bộ bàn ghế đã về nhà chúng tôi được sáu tuần nay. Mỗi lần đi qua nhìn bộ bàn, tôi không thể nào ngưng nghĩ về vô vàn điều kỳ diệu bên trong. Tôi đã ngồi xuống, và quyết định khai bút viết mở hàng một bài viết, nói về câu chuyện của chính nó, về những mầu nhiệm chúng ta được lãnh nhận mỗi giây phút.</p><p>Một câu hỏi đến trong đầu, rồi lại câu thứ hai…</p><p></p><p>Ai trong chúng ta sẽ mạnh dạn cho (gần như) không một bộ bàn ghế giá trị hai chục ngàn đô? Chúng ta có sẽ tiếc không? Có nhiều cách để chúng ta có thể đổi nó lấy vài ngàn dễ dàng, chứ không phải chỉ $395. Nhưng chắc chúng ta quên, khi đến giờ chúng ta phải ra đi, chúng ta sẽ phải bỏ lại mọi thứ, không chỉ bàn ghế, nhà cửa, công danh, sự nghiệp, người thân gia đình… và quan trọng hơn hết là mạng sống không thể mua hay đổi được bằng tiền.</p><p>Ai trong chúng ta, nếu có khả năng tài chính, thời gian, và sức khỏe… sẽ muốn xin ba đứa con nuôi về nuôi cùng một lúc. À mà ba đứa cùng lúc có thể hơi nhiều, thôi thì hai đứa thôi vậy? Hay là chỉ tập tành xin một đứa thử xem sao? Còn không thì chúng ta có thể bảo trợ một gia đình nghèo khó nào đó ở một đất nước nào đó và giúp đỡ họ khi chúng ta có thể, chứ không cần phải chính thức nhận nuôi ai thường trực tại nhà.</p><p>Hai vợ chồng ông bà người Mỹ xa lạ kia quả thật không coi trọng vật chất. Như họ đã nói khi chuyện trò với chúng tôi, “Chúng tôi đã luôn nhận được rất nhiều ơn phước. Chúng tôi có bổn phận chia sẻ chúng với những người cần và chúng tôi rất hạnh phúc khi có thể làm những gì có thể.”</p><p>Họ đã chứng tỏ điều đó khi “1 bán 99 cho” chúng tôi bộ bàn ghế thật đẹp kia.</p><p>Họ đã chứng tỏ điều đó khi xin cùng một lúc ba đứa con khác giòng máu khác màu da về nuôi khi ba đứa con ruột của họ đã lớn… và ngay trong mùa dịch khi mọi thứ phải ngừng lại… Có vẻ không có gì có thể ngừng lòng bác ái nhân từ của gia đình họ.</p><p>Họ cứ vẫn tiếp tục gieo những hạt giống phước đức dù chưa hẵn khi họ làm những gì họ làm họ đã làm với mục đích tích lũy phước đức cho chính họ… Và có lẽ nhờ vậy mà phước đức của họ càng lớn hơn.</p><p>Khi con người ác độc, tham lam, dối trá… chúng lây lan như dịch bệnh. Khi chúng ta thanh thản, nhẹ nhàng, bình an, và hạnh phúc, chúng ta sẽ toát ra sự bình an và hạnh phúc. Chính lúc đó, chúng ta đang tích lũy phước đức, và cho dù chúng ta không cố gắng, không ráng sức, không nổ lực làm cho những người chung quanh, ông bà, cha mẹ, con cháu mình hạnh phúc, nhưng chính thái độ ung dung đó, an nhàn đó đã khiến họ thấy bình an và hạnh phúc khi sống bên cạnh chúng ta. Cứ như thế mọi người bình an, thế giới bình an.</p><p>Lời Phật nói: Tái sinh là một quá trình xảy ra trong từng giây từng phút. Chúng ta chết đi và sinh ra trở lại trong từng phúc từng giây. Có thể chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã già nhưng chúng ta còn rất trẻ, vì chúng ta luôn vừa được sinh ra. Có ai trong chúng ta tìm lại được chúng ta 5 phút về trước không? Chúng ta luôn luôn mới, chúng ta luôn luôn được sinh ra. </p><p>Ai trong chúng ta cũng có lúc lạc khỏi chính mình, và cùng lúc cũng rất thường xuyên, chúng ta lại nhận những cái rất lạ trở thành mình…</p><p>Bộ bàn ghế chúng tôi vừa nhận được, có người sẽ cho là cũ, nhưng nó lại hoàn toàn mới với chúng tôi, vì vừa tái sinh trong nhà chúng tôi. Tái sinh trong mắt của chúng tôi, hòa chung nhịp đập và hơi thở hàng ngày của chúng tôi.</p><p>Trong suy nghĩ này, những bạn hữu người thân đã ra đi của chúng ta, họ không ra đi, không biến mất, không mất. Họ đã tái sinh trong chúng ta qua những kỷ niệm có với chúng ta, qua những thói quen tốt mà chúng ta học được, qua tình thương yêu mà họ đã để lại cho chúng ta.</p><p>Món quà chúng tôi được nhận từ gia đình ông bà Mỹ này không phải chỉ bộ bàn ghế giá trị gần hai chục ngàn đô. Đó là hữu vi. Món quà lớn hơn vô giá đó là cách sống và cách chia sẻ và tích lũy phước đức. Những giá trị vô hình đó đã “tái sinh” trong chúng tôi…</p><p>Anne Khánh Vân</p><p>Feb 9, 2021</p><p><a href="https://vvnm.vietbao.com/a247535/thien-ly-tuong-ngo">https://vvnm.vietbao.com/a247535/thien-ly-tuong-ngo</a></p><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-36910250060269192462020-08-01T22:29:00.002-04:002021-06-05T14:19:07.324-04:00Chỉ Có Trong Tưởng Tượng… I Can Only Imagine...<span style="font-family: "times new roman" , serif; text-align: justify;">Tác giả: Anne Khánh Vân</span><br />
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; mso-ansi-language: VI; mso-no-proof: yes;">Bài số 5421-19-31262-vb3062618<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: right;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 10pt; line-height: 107%;">Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tài chính kế toán tại Pháp và Hoa Kỳ, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải
Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau
đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Tiếp theo, hồ
sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má và vợ chồng người em trai
đã chính thức định cư, đoàn tụ.<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 10pt; line-height: 107%;">Mười ba năm trước đây, Khánh Vân có bài “30 Tháng Tư, Một
Ngày Để Yêu Quí Ba Hơn.” Mười ba năm sau, Anne Khánh Vân góp thêm bài viết mới,
với tựa đề gồm hai phần: Phần đầu đặt theo tên bài hát được dựng thành phim,
"I Can Only Imagine" và phần hai, lập lại tựa đề của bài viết cũ được
bổ túc bằng những uẩn ức lần đầu tuôn chảy...<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 6pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">***<span style="mso-tab-count: 1;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tối qua tôi tình cờ xem được cuồn phim
"I Can Only Imagine".<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Vào phim
là cảnh một cậu bé tai đeo ống nghe, vừa ủi máy cắt cỏ vừa nghe nhạc.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Sau một lúc, bà cụ chủ nhà gọi cậu vào bảo,
"Thôi hôm nay cắt như thế đủ rồi cháu ơi!<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Nghỉ thôi, vào bà cho tiền đây!"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Nhận tiền xong, cậu tung tăng phóng xe đạp
đi qua các xóm làng, tai vẫn đeo máy nghe.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Cậu ghé vào tiệm bán băng đỉa nhạc và dùng tiền vừa cắt cỏ mua thêm vài
cái.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Thoáng vài cảnh đầu cứ ngỡ cậu bé có một
đời sống yên vui hạnh phúc; nhưng không!<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Khi về nhà… cậu có một ông bố với gương mặt lúc nào cũng đỏ rần và đã bị
biến dạng vì uống rượu nhiều. Ông thường xuyên hành hạ hai mẹ con cậu. Khi người
mẹ không còn chịu nổi và bỏ đi, để cậu ở lại với bố, cậu chỉ khoảng 10, 11 tuổi,
tiếp tục một mình đương đầu với người bố hung bạo, thường xuyên la mắng đánh đập.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Những hình ảnh trong phim và câu chuyện
tự dưng đưa tôi trở về quá khứ của ba mươi mấy năm về trước.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Những năm tháng đen tối của nhiều mảnh đời… Ẩn
hiện, nổi chìm, quá khứ hiện tại… <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Màn hình tivi lại sáng lên. Cậu bé trong
phim lớn lên, học trung học và chơi bóng bầu dục cho đội tuyển của trường.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Và một ngày kia cậu bị gãy chân.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Thương tích khá nặng nên cậu buộc ngưng chơi
bóng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cậu phải tìm một môn học khác
không chạy nhảy va chạm để thay thế.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Thích âm nhạc từ bé, cậu chọn chuyển qua âm nhạc.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Chống nạng vào lớp, cậu giải thích với cô
giáo vì sao cậu phải xin vào lớp cô giữa khóa.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Cậu xác nhận không biết hát và chỉ xin được giúp bất cứ việc gì cô giáo
cần cho lớp.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cô giáo cho cậu làm phần điều
chỉnh âm thanh vì cậu không cần đứng để làm việc.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Một hôm cô giáo bất ngờ khám phá năng khiếu
ca hát của cậu khi cậu một mình hát nghêu ngao trong hội trường, tưởng không có
ai ở đó.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cậu đã chống đối quyết liệt khi phát hiện
cô giáo đăng bản phân vai và bài hát của từng người cho buổi trình diễn tổng kết
cuối năm học.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đó là ngày mọi người ai
cũng bất ngờ khám phá một giọng hát hay hiếm hoi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Người bố khám phá tài "tầm
phào" của con trai khi tình cờ đọc được mấy miếng quảng cáo ở những tiệm
ăn trong vùng. Về nhà, ông mắng con trai, "Mấy cái trò hát hò của mày có
kiếm được tiền đem cơm về để trên bàn không? Thực tế đi, đừng mơ mộng viển
vông nữa."<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Tại sao bố không tin là tôi có thể
hát? Hôm nay nhà thờ địa phương mời tôi hát, sao bố không đến nghe tôi hát thử
xem rồi hãy chế nhạo tôi?" <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Ta không muốn mất thời gian đâu…
Mơ với mộng!"<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Dù con ông nay đã xong trung học, 18 tuổi,
ông vẫn còn thói quen hay đánh đập con.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Từ phía sau, ông phang cái dĩa đồ ăn vào đầu cậu con trai đổ máu… Hai
cha con họ đụng độ nhau lớn ngày hôm đó.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Có lẽ tức nước vỡ bờ, cậu con trai trút hết mọi đè nén bấy lâu,
"Tôi với bố hôm nay coi như xong.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Đáng lẽ tôi cũng đã bỏ đi từ lâu như mẹ.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Nhưng tôi đã ở lại vì tội nghiệp bố sẽ một mình.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nhưng hôm nay tôi cũng quá đủ.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tôi không còn cần ở lại với bố nữa.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bố không cần ai ở cạnh bên." Ngay hôm
sau, anh ta khăn gói, lên xe máy, ra đi… Bart gia nhập một nhóm chơi nhạc cụ
nhưng thiếu người hát, thành lập ban nhạc và bắt đầu là ca sĩ chính cho ban nhạc
từ đó. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Câu chuyện này không phải sản phẩm của
tưởng tượng mà là chuyện đời thật của ca sĩ Mỹ nổi tiếng Bart Millard mà chắc
chắn nhiều người trong quý vị đã biết.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Biết được thêm chi tiết đời sống sinh hoạt trước khi có tên tuổi của
Bart Millard, chúng ta càng thêm rõ con đường đến thành công nào cũng đầy chông
gai, thử thách; có khi cũng đong đầy nước mắt và đau thương,…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bart Millard có tài hát, có khả năng viết
nhạc.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Các buổi trình diễn của nhóm anh
luôn có rất nhiều người đến xem và ủng hộ.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Nhưng các nhà đánh giá và đầu tư băng nhạc vẫn thấy nhóm anh có gì thiếu
để có thể thực sự đi xa.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Người đạo diễn,
đại diện nhóm nhạc của anh mà cũng là người thầy đã luôn sát cánh với Bart từ
những ngày đầu đã chuyện trò với Bart sau khi các nhà đánh giá chấm rớt nhóm của
anh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Có những lúc tôi thấy cậu viết được
những bài hát rất hay.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đang hát rất có hồn
thì tự dưng cậu như chạy trốn cái gì đó và những hứng khởi vụt tắt trong chính
cậu và trong cả khán thính giả.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cậu lẩn
trốn cái gì hở Bart?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Ai cũng có những nỗi niềm riêng. Khi những
niềm riêng đó càng chất chứa nhiều đau thương và nhất là bất thường thì càng
khó thổ lộ. Không dám chia sẻ. Nói ra sợ người ta không hiểu, nói ra sợ người
ta cười chê, coi thường… Lưỡng lự một hồi, Bart ngập ngừng, "Bố cháu… bố
cháu…"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Ông ta đã hành hạ cháu, đánh đập
cháu đúng không?" - Người thầy tiếp lời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Cháu phải sống với nó suốt đời,
chú biết không? Cháu phải che giấu nó suốt đời…" <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Không, Bart, cháu không phải che
giấu nó. Đừng chạy trốn nữa. Stop running from it. Face that fear. Let that
pain become your inspiration... Hãy đối diện với những sợ hãi đó.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Hãy để cho những đau thương đó trở thành nguồn
cảm hứng của cháu…"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Mắt Bart bừng sáng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Người thầy như khai mở những góc tối thâm sâu
trong lòng anh ta…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Chuyện đời của cậu bé Bart Millard ngày
xưa có nhiều điểm giống chuyện đời của tôi.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Chỉ khác khi lớn tôi không thành ca sĩ nổi tiếng. Tôi có hay hát nghêu
ngao trong… khi tắm chứ không hát nghêu ngao trong hội trường và không được có
cô giáo tình cờ nghe và khám phá… tài năng.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tôi viết, viết từ khi 8, 9 tuổi.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Viết với tôi như một trị liệu. Những dòng chữ
cũng đong đầy những tâm tình nhưng thiếu nốt nhạc nên không thành ca khúc.
Chúng thành những câu chuyện, những chứng nghiệm, những chia sẻ. Tuy nhiên, như
Bart, tôi cũng vẫn còn lẩn tránh một số chuyện của quá khứ. Chọn lọc chỉ viết
những điều nên viết.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Sợ viết ra một số
điều mà Bart cũng đã sợ và nghĩ mình sẽ phải giấu nó, phải sống với nó suốt đời…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bart nghe lời thầy phải đối diện với những
sợ hãi và dùng những đau thương làm nguồn cảm hứng trong sáng tác, rót hồn vào
các bản nhạc để chúng thật sự sống, sống mạnh mẽ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bart xin phép ban nhạc về nhà giải quyết
một số việc cá nhân.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Khi về nhà, cậu nhận
thấy có sự khác biệt. Sáng ra trên bàn thấy có bánh trái. Bart định bỏ đi ra cửa
thì bố gọi cậu lại mời con trai ngồi xuống ăn sáng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bố cậu khoe những thức ăn ông vừa chuẩn bị.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nào là bánh, nào là thịt chiên… Bart ngạc
nhiên vì Bố cậu có đời nào nấu ăn.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Trước
khi ăn, bố cậu còn đề nghị cầu nguyện.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Bart càng ngạc nhiên.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Pha chút chế
ngạo, Bart lên tiếng, "Ủa, bố phát hiện ra Chúa hồi nào thế?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bố Bart kể lại ông đã bắt đầu nghe các
bài giảng trên Radio, mỗi Chủ Nhật.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông
cũng đã đọc hết cuốn kinh thánh, tới lui đôi ba lần.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Những buồn hận về cha bị buộc chặt trong
lòng bấy lâu nay như được cắt dây bung mạnh ra ngoài.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bart chỉ căng thẳng đốp chát với bố cho thỏa
uẩn ức chứ không đón nhận những thay đổi nơi ông.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Người bố hung hăng luôn nóng giận của cậu hôm
nay thật kiên nhẫn từ tốn. Ông cứ để cho con trai trút giận rồi lựa lời,
"Bố biết bố đã rất nông nổi. Có thể nào chúng ta chỉ chọn nhớ những kỷ niệm
vui về nhau được không?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Bố đùa à? Bố và tôi làm gì có kỷ
niệm vui để mà chọn. Những kỷ niệm tôi có về bố chỉ toàn những kỷ niệm kinh khủng
tồi tệ!"<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bart ngừng một chút rồi
nói tiếp.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Bố có nhớ tối hôm đó không?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bố đã đánh tôi rất dã man. Tôi đã khóc suốt
đêm hôm đó. Không phải khóc vì sợ mà cả vì đau. Đau cả một vùng bụng. Đau không
ngủ được. Ngày đó tôi bao nhiêu tuổi, bố có nhớ không? Chừng mười một tuổi
thôi… Một tuần bố đánh tôi bao nhiêu trận? Bốn năm trận?…"<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Và cậu bé ngày xưa nay đã lớn đó lại rươm rướm
nước mắt.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Buổi nói chuyện trung thực cần có giữa
hai cha con cuối cùng đã diễn ra.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Họ nói
ra những gì cần nói cho nhau nghe.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Những
điều sâu thẳm tận đáy lòng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bố Bart nhẹ
nhàng nói, "Bố biết! Bố cũng đã từng khóc khi nhớ lại những lần mình đã
hành hạ con. Bố biết bố đã rất tệ hại. Chúa đã tha thứ cho bố, con tha thứ cho
bố được không?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Bố thật sự hỏi tôi tha thứ cho bố
à?" Nước mắt lưng tròng, Bart nhìn bố như không hiểu làm sao bố anh lại có
thể hỏi anh làm một điều mà có lẽ chỉ có ông Trời mới có thể làm được. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Ta đã tưởng lời cầu nguyện của ta
được Thượng Đế lắng nghe và trả lời.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Con
có nhận được các thư ta viết gửi cho con không?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Có, nhưng tôi xé bỏ hết!"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Bố tưởng con có đọc thư và vì vậy
mà con trở về!"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bart nhìn cha trả lời, "Chúa có thể
đã tha thứ cho bố, nhưng tôi thì không. Không thể!" và Bart bỏ đi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Mười ba năm trước, một trong những bài
viết đầu tiên tôi viết gửi Việt Báo cho giải Viết Về Nước Mỹ là bài "30
tháng 4: Một Ngày Để Càng Yêu Quý Ba Hơn".<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Ông bố trong chuyện của tôi cũng không kém ông bố của Bart nhưng có lẽ
tôi còn may mắn có được một số kỷ niệm đẹp với ông bố mình. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Ông là một kỹ thuật viên của không quân
VN, làm việc ngay trong phi trường Tân Sơn Nhất. Cuối Tháng Tư 1975, ông đã ngồi
trên chuyến bay cuối cùng có thể rời khỏi Việt Nam, nhưng rồi đã quyết định rời
bỏ chuyến bay, ở lại với vợ con. Năm đó tôi chỉ mới một tuổi khi Sài Gòn sụp đổ.
Và khi lớn khôn, trong hoàn cảnh cơ cực, tuyệt vọng của cả thành phố, tôi sẽ chỉ
được thấy một ông bố say sỉn, hung bạo. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Dù sao, tôi đã có được chút<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>kỷ niệm đẹp hiếm hoi của ngày 30 tháng Tư. Đó
là nguồn sống nuôi cái con bé làm việc cực nhọc từ 7, 8 tuổi, ăn đòn tứ phía, vết
bầm này chưa tan thì vết bầm khác lại chồng lên.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tôi đã dùng các kỷ niệm đẹp dù ít ỏi để giúp
con bé còi cọp túng thiếu nhiều thứ có đủ sức mạnh thoát ra khỏi những cảnh sống
và tháng ngày đen tối, giúp nó có đủ nghị lực vượt qua khó khăn, lo cho gia
đình, đem gia đình ra khỏi vùng tối tăm đến với ánh sáng. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Mấy tuần qua, một số chú bác nhắc viết
thêm bài mới. Tháng Tư đã trở lại. Lạ một điều, không hiểu sao, với tôi, ngày
30/4 mới thật là ngày của Cha của mấy ông bố Việt Nam.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bởi với tôi, ngày 30/4 đó đã đánh dấu nhiều
hy sinh mất mát của mấy ông bố Việt Nam. Ngày mà nhiều người trong số họ đã già
dặn hơn, thấy rõ hơn giá trị của họ, vị trí quan trọng của họ, không chỉ trong
gia đình, trong xã hội, mà cho cả tương lai đất nước và dân tộc Việt Nam. Nó
cũng cho thấy sự mạnh mẽ dẻo dai, cố gắng và ý chí kiên cường của nhiều ông bố.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cảm ơn các chú bác đã có lòng nhắc tôi
viết. Năm nay hình như tôi sẽ có nhiều điều để viết cho các ông bố Việt Nam, đặc
biệt là ông bố của tôi, nhân ngày của bố!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Chúa đã tha thứ cho bố.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Con có thể nào tha thứ cho bố được
không?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Trong tức giận và khi muốn lại bỏ đi,
Bart tìm thấy thư của nhà thương gửi cho bố anh về tình trạng căn bệnh ung thư
tụy tạng. Có nghĩa ông đã khám phá bị ung thư mấy năm qua. Bart trở vào nhà tìm
bố thì thấy ông trong gara, đang tức giận chính mình và đập chiếc xe cổ mà ông
đã sửa sang lại để chờ Bart về cùng ông đi.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Ông té quỵ trong gara.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cuộc chiến
nội tâm phát ra thành hành động trong chính hai cha con đã bùng lên và trụi xuống.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đâu đó trong mớ cảm xúc và cảm thông đang xáo
trộn, hai bố con họ cuối cùng đã tìm được nhau. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bart ngồi xuống cạnh chỗ bố nằm quỵ và hỏi,
"Bố sắp chết rồi đúng không?"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Đúng, bố sắp chết!"<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Những ngày sau đó họ bắt đầu mọi thứ lại
từ đầu. Họ bắt đầu tạo lại các kỷ niệm đẹp bị thiếu giữa hai cha con. Họ chuyện
trò với nhau như hai người đàn ông.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Họ hỏi
thăm nhau chuyện tình cảm yêu đương. Bố Bart kể ông đã tìm nghe con trai hát
trên các đài radio. Ông hối hận khi đã chế nhạo con khi nó bắt đầu sự nghiệp ca
hát. Ông hối hận khi đã chà đạp những ước mơ của con. Ông kể cho Bart nghe lời
Chúa trong kinh thánh đã đã giúp ông nhìn ra mình tệ hại ra sao và ăn năn thế
nào. Ông muốn được dịp sửa lại những gì đã sai trong thời gian ít ỏi còn lại.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Bart soạn lại những đồ đạc cũ của anh và
tìm thấy cuốn nhật ký anh đã bắt đầu viết khi đi trại hè, mùa hè mẹ Bart đưa
anh đến trại và đã bỏ đi, không bao giờ trở về.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Những đêm ở trại, giờ tâm linh bên ánh lửa, người thầy đã giảng và tập
cho các em viết một câu, "Today, I choose to forgive... Hôm nay, tôi quyết
định tha thứ…"<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Dấu ba chấm vẫn chưa
bao giờ được điền tiếp... Cuốn nhật ký phủ dầy một lớp bụi…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Quên không dễ; tha thứ càng khó hơn nhất
là khi những người để lại những vết thương trong mình, những người hành hạ thân
xác mình suốt từ tấm bé, không ai khác chính là những người thân của mình, những
người đáng lẽ phải bảo vệ, che chở mình, tránh đi cho mình những đau thương. Mọi
thứ bị khắc sâu trong tâm trí và ám ảnh mãi đến lớn, không làm sao bôi
xóa.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Quá khứ cứ dày vò. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Khi thì như đã quên tất cả; lúc khác thì từng
chi tiết lại hiện lên rõ rệt như chỉ mới hôm qua.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Chiến tranh nội tâm cứ diễn ra giữa nhớ và
quên, giữa tha thứ và cố chấp, giữa chấp nhận và chống trả.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Nếu con người ta có thể xóa đi những gì
không muốn giữ trong tâm trí dễ như mỗi khi ta muốn xóa đi một thứ gì đó không
cần giữ nữa trong thẻ nhớ của máy điện toán hay máy điện thoại... thì mọi thứ
trên đời này sẽ đơn giản biết là bao.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Có
lẽ Thượng Đế tạo ra con người biết thương biết ghét, biết buồn biết vui, và có
khả năng nhớ khác với muôn loài là để chúng ta thử thách chính chúng ta chăng?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Today I choose to forgive… Hôm nay, tôi
chọn Tha Thứ…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Trên giường bệnh trước khi từ trần, bố
Bart nói đã hãnh diện về con trai ra sao và ông muốn con trai hãy theo đuổi ước
mơ. Ông giải thích ông đã không thực hiện được những ước mơ của mình nên đã
không ủng hộ các ước mơ của Bart. Nhưng ông đã thấy Bart khác ông; Bart đã tỏ
rõ có thể thực hiện những gì nuôi nấng và ông đã tin Bart sẽ có thể đi tiếp đoạn
đường còn lại và đến đích.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông để lại bảo
hiểm nhân thọ giúp con có tiền chi phí hàng tháng, trong lúc còn phải theo đuổi
ước mơ và chưa có thu nhập.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Chỉ tưởng tượng thôi, không cần phải làm
thử hay sống thử chỉ một năm, hai năm, hay năm năm, mười năm, mười lăm năm… Khi
con người ta mất đi hết những gì quý giá nhất, quan trọng nhất và bị đá dồn xuống
tận cùng của tất cả, họ có thể trở nên điên loạn đến mức nào?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Nhớ lại rồi hiểu ra việc cả miền Nam Việt
Nam bị đẩy tới chỗ phải sụp đổ ra sao, tôi đã hiểu không chỉ riêng gia đình hay
bản thân mình. Cái con bé nhóc tì thời đó chỉ là một điển hình trong muôn ngàn
con bé thằng bé nhóc tì khác có cùng hoàn cảnh.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Chúng tôi là những nạn nhân của một thời đại. Những ông bố của chúng tôi
còn là những nạn nhân lớn hơn… Nhưng cũng đã gần nửa đời người trôi qua.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nhớ mãi, oán trách mãi có lợi gì?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tôi đã thử nhiều lần và nhận thấy giữa
khóc và cười, cười dễ hơn.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Khóc đòi hỏi
sự hợp tác của nhiều thứ quá.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nào là tuyến
lệ; rồi phải vận động các cơ cho đủ nhăn má, mắt, mặt, môi; rồi phải tạo nên âm
thanh, tạo tiếng nức nở; xong rồi phải nung nấu cảm xúc… Tất cả các thứ đó phải
diễn cùng lúc mới thành… khóc!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Khó
quá!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Mất công quá!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cười đến cái rẹt, nhanh hơn, dễ hơn, đỡ hao tốn
năng lượng thời gian hơn… Thôi thì quyết định cười thường xuyên hơn thay vì
khóc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cũng như thế, quên và tha thứ để yêu
thương dễ hơn, đỡ hại não hại tim hơn thay vì phải nhớ, cố chấp, và ghét bỏ…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Nói thì dễ vậy, nhưng khi làm thì không
chắc có sẽ dễ như vậy không!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Có lẽ tha
thứ sẽ xảy ra và có dễ làm hay không còn tùy thuộc vào thái độ và những thay đổi
của đối tượng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Sáng Chủ Nhật, ngày lễ Phục Sinh, tôi
đang ở xa nhà thì nhận tin nhắn của ông bố tôi (mà trong các bài viết trước tôi
hay gọi là tía Hai Lúa).<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông viết,
"Chiều nay Mimi về mấy giờ, có ăn tối với ba được không? Ba đãi." <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Khánh Vân tôi là con gái rượu, tức là
con gái thường (được nhờ) đi mua rượu (và trả tiền dùm luôn) cho tía má.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cũng là chị Hai trong gia đình nên thường chi
phí cho cả nhà mỗi lần đi kéo ghế.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bởi vậy
nên khi được ai lên tiếng đãi, tôi rất mau mắn nhận lời (hihi chỉ nói đùa chút
cho vui thôi, chứ cho dù tía Hai Lúa đòi đãi, tôi vẫn trả tiền để là con gái rượu
sang…).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tôi về kịp trước giờ ăn tối và cùng tía
Hai Lúa đi ăn vì má tôi vắng nhà. Khi ngồi ăn, ông kể "sáng nay nhà thờ
đông quá trời, chỗ đứng trong nhà thờ cũng không còn, nhiều người phải đứng tận
ngoài sân."<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tía Hai Lúa tôi theo đạo
bên vợ chứ không phải đạo gốc.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông đã từng
đùa phá kể chuyện hồi xưa còn trẻ học đạo khi bị ép và phải làm thì chỉ là
"con thờ lạy Chúa ba ngôi, con lấy được vợ, con thôi nhà thờ."<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nghe tía kể chuyện sáng nay đi lễ, tôi đã
nghĩ bụng, "À, đâu phải ba chỉ đi nhà thờ khi có má ở nhà vì phải chở má
đi. Ông ấy ở nhà một mình vẫn tự đến nhà thờ dự lễ, ngày lễ trọng."<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Để một người đã từng mất hết niềm tin trong tất
cả có lại đức tin và chăm chỉ đi lễ, chăm chỉ cầu nguyện, chắc hẳn ông đã được
cứu rỗi và tìm thấy sự mầu nhiệm khi có đức tin và cầu nguyện.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cũng như thế, khi má tôi không có nhà,
tía Hai Lúa tôi vẫn đều đặn đến văn phòng Boat People SOS mỗi thứ Sáu để làm
thiện nguyện giúp phân phát bánh trái rau quả cho các gia đình khó khăn. Ông
cũng đã có thể mượn lý do tòa-nhà ngoại giao (má Hai Lúa tôi) không có nhà và
ông không phải làm những việc mà bà đăng ký làm chứ chưa hẵn ông đã thích.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tôi đã từng nghĩ tía Hai Lúa tôi là người hơi
bị không mấy siêng nhất nhì thế gian. Nhưng tía Hai Lúa hôm nay của tôi đã
khác.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông thích tham gia những việc xã hội.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh
mình và muốn là người hữu dụng không chỉ giới hạn trong gia đình mà cả trong bạn
bè, người quen.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông tự túc, tự giác, làm
những gì tin mình cần làm, không cần phải có người hối thúc đưa tay lôi kéo ông
đi.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Khi tôi đem được má tía qua Mỹ, họ chưa
60 tuổi. Tía tôi tìm được việc làm ở tiệm Thrift Store bên kia đường, với mức
lương tối thiểu của tiểu bang $7.25 một giờ.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Ông đã kiên trì làm ở đó 6, 7 năm.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Cứ ngày ngày thu nhận các đồ đạc vật dụng được cho, sắp xếp theo loại
cho gọn gàng trong nhà kho, sửa lại nếu cần những gì hư nhẹ và còn dùng được… để
sau đó đồ được định giá và đem ra bán.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Ông cũng thường giúp khách hàng mang đồ nặng ra xe hoặc giúp khách hàng
lắp ráp những thứ hơi cần chút kỹ thuật. Tối đến, ông sẽ dọn dẹp lau chùi tiệm,
tắt đèn và đóng cửa.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Một công việc mà
theo nhiều định nghĩa trong tiếng Việt là làm "cu-li", chắc chắn nhiều
người sẽ chê không muốn làm vì sĩ diện.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Nhưng tôi thấy ông tía Hai Lúa tía tôi lại có vẻ rất tự hào có được công
việc làm đó. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Riêng cá nhân tôi, tôi nhận thấy công việc
làm này vô giá vì nó đã giúp tía tôi hòa nhập vào đời sống và tư duy mới ở Mỹ.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tính tình ông đã thay đổi nhiều mà không hẵn
ai cũng nhận ra và thấy được giá trị, ngay cả chính ông.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Trong thời gian làm việc ở đó, ông đã được
khám phá bị ung thư và phải chữa trị.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Ông vẫn đi làm và học cầu nguyện.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Mỗi ngày trong công việc, khi sắp xếp gọn gàng lại những ngổn ngang bừa
bộn xung quanh mình, cũng chính là dịp để ông suy gẫm và sắp xếp cho gọn gàng lại
những gì còn ngổn ngang bừa bộn trong chính tâm hồn và thể xác mình.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Ông cũng nhận thức rõ hơn và mạnh dạn
quyết định khi phải vứt bỏ đi những gì đã quá hư, không còn thích hợp, không
nên giữ.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cuối cùng lại, khi làm một công
việc mà ít người muốn nhận làm vì nó có vẻ quá thấp kém có lẽ cũng đã giúp cho
tía rèn luyện tính khiêm nhường, thấy mình nhỏ bé.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Hôm nay tía Hai Lúa tôi đã được nhận vào
làm cho hệ thống trường học của quận Fairfax.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Tôi giúp ông nộp đơn từ lúc mới qua Mỹ; sau đó nhờ bác Chí ở gần nhà,
người thầy đã dạy má tía tôi tiếng Anh trong nhiều năm qua, đã hướng dẫn thêm
nên đến văn phòng nhân sự nhắc chừng để họ biết mình vẫn kiên trì chờ đợi được
chọn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Sau gần 8 năm, với nhiều hướng dẫn và
giúp đỡ, cuối cùng tía Hai Lúa tôi được nhận vào làm và gửi tới một trường học
cách nhà khoảng 30 dặm. Ông làm ca nhì, từ 3 giờ chiều đến 11 giờ tối. Tôi đã
hơi lo tía lái xe hơi yếu buổi tối, lại không rành nhiều đường sá; 11 giờ tối mới
tan ca lái về nhà, không biết ông có vững vàng đủ để nhận việc và làm lâu dài
không.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Khi xin nghỉ ở tiệm Thrift Store chỉ
cách nhà nửa dặm, từ nhân viên đến cấp trên và cả những người khách hàng thân
quen của tía Hai Lúa, ai cũng buồn và tiếc sẽ không còn dịp làm việc với tía
tôi nữa. Nhưng họ đều mừng là tía tôi bước lên được một bước cao hơn. Lương ông
lên $15 một giờ bắt đầu cho thời gian còn là nhân viên tạm.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nhân viên tạm có nghĩa trường học nào có nhân
viên chính thức bị đau bệnh hay nghỉ hè dài hạn và cần được bổ sung nhân viên
thì nhân viên tạm sẽ được điều đến đó tạm trám vô chỗ trống.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tía tôi cứ như thế được chuyển đi vòng
vòng các trường học trong quận và mỗi nơi chỉ làm độ vài tháng. Các trường này
vẫn tương đối xa nhà. Ông vẫn kiên trì và vẫn thường xuyên lui tới nhắc chừng với
phòng nhân sự xin được điều về làm gần nhà khi điều kiện thích hợp.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Sau gần một năm, với những phê bình tốt của
những quản lý ở từng trường cho làm thử việc, ông đã được về làm ở trường học
cách nhà 3 dặm và được gửi đi học cách sử dụng các máy móc hoặc kỹ thuật cần
thiết cho công việc để vào biên chế, chuẩn bị trở thành nhân viên chính thức.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Ông chỉ làm công việc dọn dẹp và bảo trì
trường học sau khi học trò tan trường. Vẫn là người bật hệ thống an ninh báo động
trừ trộm cắp, tắt đèn, đóng cửa... Một công việc cu-li như cách ông hay nói
nhưng ông rất hãnh diện và hài lòng về nó.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Phải đi bộ rất nhiều mỗi ngày, ông như vừa được tập thể dục và vừa được
phát lương.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ông làm ra tiền, không phải
nhờ cậy hay xin trợ cấp của ai. Cuối năm ông cũng có bản thuế và đóng thuế, để
dành vô an sinh xã hội và hưu trí như mọi công dân Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Khi có người thân quen than không có việc
làm, tía tôi sẽ nói, "Trời ơi, dở nhứt là tui nè, mà tui vẫn còn được cho
việc để làm. Mấy người sẽ có việc dễ chắc nếu không kén chọn và cứ vui vẻ đón
nhận những gì được cho."<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Năm 2001, ban nhạc rock Christian
MercyMe đã phát hành đĩa nhạc “I Can Only Imagine” do chính Bart Millard viết
và trình bầy. Bài hát nhanh chóng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>mang lại
tên tuổi cho Bart Millard và ban nhạc Christian MercyMe. Với giải thưởng Dove
cho “nhạc sĩ của năm”,<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>hơn 2.5 tri</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">ệu</span><span face=""tahoma" , sans-serif" lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> </span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">đĩa hát đã bán hết và năm 2018 đạt mức
đĩa hát Christian<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>bán chạy nhất mọi thời
đại. Cũng trong năm 2018, câu chuyện thật về cha con Bart được dựng thành phim.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Trong buổi phỏng vấn của đài phát thanh
cơ đốc uy tín dành cho những người tài ba có tác phẩm xuất sắc, khi Bart nói là
chỉ chừng mười phút là anh viết xong<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>bài
hát, người phỏng vấn biết tâm sự của Bart, cô bổ túc, "Không, anh không viết
nó trong chỉ mười phút.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Anh đã đánh đổi
cả cuộc đời của anh để có được một tác phẩm tuyệt vời như vậy!"<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Bart ngừng lại một chút rồi nói, "My dad
was a monster, the only word for it.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>But
I saw God transformed him from someone I hated to someone I wanted to become… Bố
tôi đã như một con quái vật,<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>không có chữ
nào khác để diễn tả.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nhưng tôi đã được
thấy Thượng Đế thay đổi con người của ông ta, từ người tôi vô cùng căm ghét trở
thành người tôi muốn được trở thành."<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Đúng như Bart nói, tôi cũng đã từng thấy
Thượng Đế thay đổi con người của cha tôi.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">I can only imagine what
it will be like<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">When I walk, by your side<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">I can only imagine what my
eyes will see<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">When your face is before
me<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">I can only imagine…<o:p></o:p></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">(Tôi chỉ có thể tưởng tượng sẽ ra sao<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Khi tôi đi bên người<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tôi chỉ có thể tưởng tượng những gì sẽ nhìn thấy<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Khi người đối mặt tôi…)<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Mới đó, cuối tháng Tư năm nào, chàng Hai
Lúa trẻ trung rời khỏi chuyến bay tự nguyện ở lại với gia đình và Sài Gòn tan
nát. Sau đó, mọi niềm tin sụp đổ. Tuyệt vọng là lúc quỉ dữ có thể biến hình con
người thành hung hãn. Những rồi đức tin sẽ trở lại. Cứ cố gắng hết sức phần
mình, Thượng Đế sẽ biết và tiếp sức trong phần việc của ngài. Và ông tía Hai
Lúa ngày hôm nay của tôi đã trở thành một con người khác, một người mà tôi đang
thực sự hãnh diện.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Sáng nay, một ngày cuối tháng Tư năm
2019, Tía Hai Lúa đóng bộ bảnh bao, đi thi quốc tịch. Lái xe đưa ông đi,<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>hai bố con truyện trò vui vẻ, có lúc còn dừng
xe bên đường “ngoạn cảnh”, chụp hình đám cây cối mà ông khen đẹp, không nhắc gì
về những bài học thi quốc tịch mà ông sắp trả bài. Bao năm qua, tự ông biết lo
lấy. Quan sát và theo dõi những thay đổi chậm rãi trong người cha đã cho tôi niềm
tin vào ông. Kết quả: Tía Hai Lúa của tôi được chúc mừng trở thành công dân Mỹ,
chỉ còn chờ ngày dự lễ tuyên thệ, lãnh bằng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: center;">
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"><v:shapetype coordsize="21600,21600" filled="f" id="_x0000_t75" o:preferrelative="t" o:spt="75" path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe" stroked="f">
<v:stroke joinstyle="miter">
<v:formulas>
<v:f eqn="if lineDrawn pixelLineWidth 0">
<v:f eqn="sum @0 1 0">
<v:f eqn="sum 0 0 @1">
<v:f eqn="prod @2 1 2">
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelWidth">
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelHeight">
<v:f eqn="sum @0 0 1">
<v:f eqn="prod @6 1 2">
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelWidth">
<v:f eqn="sum @8 21600 0">
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelHeight">
<v:f eqn="sum @10 21600 0">
</v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:f></v:formulas>
<v:path gradientshapeok="t" o:connecttype="rect" o:extrusionok="f">
<o:lock aspectratio="t" v:ext="edit">
</o:lock></v:path></v:stroke></v:shapetype><v:shape id="Picture_x0020_1" o:spid="_x0000_i1025" style="height: 381.75pt; mso-wrap-style: square; visibility: visible; width: 298.5pt;" type="#_x0000_t75">
<v:imagedata o:title="" src="file:///C:\Users\ANNEDO\AppData\Local\Temp\msohtmlclip1\01\clip_image001.jpg">
</v:imagedata></v:shape></span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZQX0zWBx9aklI2ZmvqiFLFYuD7QbRVYNXZZSdk0XNibEwKR7wV7XfKmEudB2g3L3iVtNft459bltNwyL4WNevTGjZmQ2c3hoQ2OizXkb413kNTyqb3mVjlwzGwgIrDci9eRBiE7WeiMQ/s1600/79F7E1FF-446D-47AE-BA72-4DF170F46BD4.jpeg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1254" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZQX0zWBx9aklI2ZmvqiFLFYuD7QbRVYNXZZSdk0XNibEwKR7wV7XfKmEudB2g3L3iVtNft459bltNwyL4WNevTGjZmQ2c3hoQ2OizXkb413kNTyqb3mVjlwzGwgIrDci9eRBiE7WeiMQ/s320/79F7E1FF-446D-47AE-BA72-4DF170F46BD4.jpeg" width="250" /></a></div>
<i><span face=""arial" , sans-serif" lang="VI" style="background: white; color: blue; font-size: 8.5pt;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<i><span face=""arial" , sans-serif" lang="VI" style="background: white; color: blue; font-size: 8.5pt;">Sáng nay, một ngày cuối tháng Tư 2019, tôi đưa Tía Hai Lúa đi thi quốc
tịch.</span></i><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Tôi viết bài viết này để mừng “công dân
Mỹ” Hai Lúa. Mừng ông bố đã vượt thoát bệnh ung thư và vượt được chính mình.
Bài viết nhỏ này cũng mong được gửi tới các ông bố ngày xưa ngày nay, các ông bố
giữa Nam và Bắc, các ông bố của thời chiến và thời bình, các ông bố còn ở lại
hay đã ra đi,… Các ông bố mà hôm nay các con đây đã hiểu nỗi thống khổ vô hình,
những đau thương mất mát một thời. Mong cha con chúng ta hãy cùng nhau trút bỏ
và cho qua đi những gì phải qua và cùng nhau bước tới.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">*<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">"Ba mươi tháng Tư, một ngày để yêu
quý ba hơn" là tựa đề bài viết năm xưa. Ngày này, năm nay, tía Hai Lúa của
tôi thực sự thành một công dân Mỹ và vẫn đúng như xưa, tôi đang có thêm một ngày
30 tháng Tư để yêu quý ba hơn. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Với tôi, đây
là ngày mà bao năm qua tôi vẫn hằng ước mơ, tưởng tượng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cám ơn ơn trên. Cám ơn nước Mỹ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cám ơn các bậc cha chú của thế hệ chúng
tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Cám ơn Tía Hai Lúa của con.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Và chân thành cám ơn tất cả các cô chú
bác anh chị em độc giả khắp nơi đã luôn hỗ trợ Khánh Vân suốt nhiều năm tháng
qua.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cầu chúc tất cả chúng ta ngày ngày
được an vui thư thái.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 6pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Anne Khánh Vân<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 6pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">***<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 6pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="background: white; color: #00283c; font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">Đường dẫn bài
của tác giả đã viết về 30 tháng Tư trên Việt Báo online / Viết Về Nước Mỹ<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<b><span lang="VI" style="background: white; color: #00283c; font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">30-4: Nhìn Lại! Nhìn Lại!
Nhìn Lại Nữa!</span></b><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"> <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span class="pddate"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">08/05/2010 </span></span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span class="MsoHyperlink"><a href="https://vvnm.vietbao.com/a164939/30-4-nhin-lai-nhin-lai-nhin-lai-nua">https://vvnm.vietbao.com/a164939/30-4-nhin-lai-nhin-lai-nhin-lai-nua</a></span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<b><span lang="VI" style="background: white; color: #00283c; font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">30 Tháng 4: Một Ngày Để
Quý Yêu Ba Hơn</span></b><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"><span style="mso-spacerun: yes;">
</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span class="pddate"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;">27/04/2006 </span></span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12pt;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span class="MsoHyperlink"><a href="https://vvnm.vietbao.com/a163636/30-thang-4-mot-ngay-de-quy-yeu-ba-hon">https://vvnm.vietbao.com/a163636/30-thang-4-mot-ngay-de-quy-yeu-ba-hon</a></span><span style="mso-no-proof: yes;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-27239687146679184152020-03-09T22:34:00.000-04:002020-03-09T22:34:41.778-04:00 Ask, and It Will Be Given To You<!--[if gte mso 9]><xml>
<o:OfficeDocumentSettings>
<o:RelyOnVML/>
<o:AllowPNG/>
</o:OfficeDocumentSettings>
</xml><![endif]--><a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html">Anne Khanh-Van</a> <br />
<div style="text-align: right;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2016/03/hay-xin-se-uoc.html">(In Vietnamese)</a></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:TrackMoves/>
<w:TrackFormatting/>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:DoNotPromoteQF/>
<w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
<w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
<w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
<w:SplitPgBreakAndParaMark/>
<w:EnableOpenTypeKerning/>
<w:DontFlipMirrorIndents/>
<w:OverrideTableStyleHps/>
</w:Compatibility>
<m:mathPr>
<m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
<m:brkBin m:val="before"/>
<m:brkBinSub m:val="--"/>
<m:smallFrac m:val="off"/>
<m:dispDef/>
<m:lMargin m:val="0"/>
<m:rMargin m:val="0"/>
<m:defJc m:val="centerGroup"/>
<m:wrapIndent m:val="1440"/>
<m:intLim m:val="subSup"/>
<m:naryLim m:val="undOvr"/>
</m:mathPr></w:WordDocument>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="false"
DefSemiHidden="false" DefQFormat="false" DefPriority="99"
LatentStyleCount="371">
<w:LsdException Locked="false" Priority="0" QFormat="true" Name="Normal"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 7"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 8"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 9"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 9"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 7"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 8"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 9"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footnote text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="header"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footer"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index heading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="35" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="caption"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="table of figures"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="envelope address"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="envelope return"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footnote reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="line number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="page number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="endnote reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="endnote text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="table of authorities"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="macro"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="toa heading"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="10" QFormat="true" Name="Title"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Closing"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Signature"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="Default Paragraph Font"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Message Header"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="11" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Salutation"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Date"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text First Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text First Indent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Note Heading"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Block Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Hyperlink"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="FollowedHyperlink"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="22" QFormat="true" Name="Strong"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="20" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Document Map"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Plain Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="E-mail Signature"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Top of Form"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Bottom of Form"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal (Web)"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Acronym"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Address"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Cite"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Code"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Definition"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Keyboard"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Preformatted"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Sample"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Typewriter"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Variable"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal Table"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation subject"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="No List"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Contemporary"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Elegant"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Professional"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Subtle 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Subtle 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Balloon Text"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="Table Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Theme"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" Name="Placeholder Text"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="1" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" Name="Revision"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="34" QFormat="true"
Name="List Paragraph"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="29" QFormat="true" Name="Quote"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="30" QFormat="true"
Name="Intense Quote"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="19" QFormat="true"
Name="Subtle Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="21" QFormat="true"
Name="Intense Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="31" QFormat="true"
Name="Subtle Reference"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="32" QFormat="true"
Name="Intense Reference"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="33" QFormat="true" Name="Book Title"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="37" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="Bibliography"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="41" Name="Plain Table 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="42" Name="Plain Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="43" Name="Plain Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="44" Name="Plain Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="45" Name="Plain Table 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="40" Name="Grid Table Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46" Name="Grid Table 1 Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51" Name="Grid Table 6 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52" Name="Grid Table 7 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46" Name="List Table 1 Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51" Name="List Table 6 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52" Name="List Table 7 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 6"/>
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin-top:0in;
mso-para-margin-right:0in;
mso-para-margin-bottom:8.0pt;
mso-para-margin-left:0in;
line-height:107%;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:11.0pt;
font-family:"Calibri",sans-serif;
mso-ascii-font-family:Calibri;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-hansi-font-family:Calibri;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0nyLuxjQEVVomBp4o0sjsPmFWn8_QSteg84Nas2CXOthg2uqp0j5v-YHkdQZw5q9ZcgAuTnpzzcv-tIASUP1YNtIUdHWMx8WnhhzycafsBUdjQxb_T7ShaLF0Am4HQpLu7f-lNrwiHno/s1600/20160206_141933.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="382" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0nyLuxjQEVVomBp4o0sjsPmFWn8_QSteg84Nas2CXOthg2uqp0j5v-YHkdQZw5q9ZcgAuTnpzzcv-tIASUP1YNtIUdHWMx8WnhhzycafsBUdjQxb_T7ShaLF0Am4HQpLu7f-lNrwiHno/s400/20160206_141933.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"> Ask,
and it will be given to you; </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Seek,
and you will find;</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Knock,
and it will be opened to you.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">(Matthew 7:7)</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">~*~ </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"> </span><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<o:OfficeDocumentSettings>
<o:RelyOnVML/>
<o:AllowPNG/>
</o:OfficeDocumentSettings>
</xml><![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">My little
nephew was playing and fell down. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>He
cried and called "Mommy, mommy!"<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>We have seen this same scene replayed many times, everywhere.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>When we come across difficult moments or
dangerous situations, our first reaction is usually to call for our Moms.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>For difficulties beyond human power or
control, what should we do? <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>What would
you do? Would you pray?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>But how to pray
exactly?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">I am Catholic
and was taught how to pray when I was a child: Lord, please give me health.
Lord, please give me peace. Lord, please give my loved ones prosperity...
Praying became a daily habit; but in fact, the real meaning of praying was
very vague... Maybe because I was still young and living under my parents'
protection; I had not experienced anything beyond my capability to deal with,
so praying was just like saving something for rainy days.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>It was not until the day I went away from
home, away from all of my loved ones, <span style="font-family: "times new roman" , serif;">confronted</span> by many obstacles beyond my
capability to resolve, that praying finally had more specific meaning.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Praying with full conviction became the
intent of my action.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">It was 5:30pm,
a summer day, I left the office and rushed to the bus stop to <span style="font-family: "times new roman" , serif;">catch </span>the bus <span style="font-family: "times new roman" , serif;">and </span>go
to one of my evening classes.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I checked
my penny pouch and counted: Oh, shoot, there were only 70 cents left. The bus
ticket was $1.10 at that time.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>It was
very sunny and hot that day.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The
temperature was about 110F.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I still
remember that afternoon clearly.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>All
possibilities were running all around my mind: I could either run to an ATM
machine nearby to get some cash... but then the chance to miss the bus would be
very high, then I would probably miss the class; or I could "bravely"
get on the bus and tell the bus driver "Sir, I am so sorry, I have only 70
cents.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Would you please still give me a ride?"
then the bus driver might loudly talk to the people on the bus to help me get
the 40 cents I was missing; or I would just simply walk to school and of course
it would take me about 2 hours to get there... I was totally confused, anxious,
and panicking. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I wasn't sure what to
do.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I suddenly stopped and called
"Oh Mary! Please advise me what best to do."</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">At that time,
my mother was on the other end of the globe; I had just arrived in the United
States.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I had to take care of everything
myself to survive.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I didn't know anyone
in the area but one person: Mary!<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Luckily, Mary was everywhere.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>So,
I called for Mary again, just in case. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>She
heard me – I thought to myself.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Although
I didn't know how She would be going to advise or help me, I just kept thinking
about all the possibilities and mumbling "Mary, Mother of Perpetual
Help…" and asked for her help.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">A couple of
minutes had passed. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>A car stopped right
in front of the bus stop. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The window was
lowered.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>A young female driver asked me,
"Where are you going? Come on in. I will give you a ride. It's extremely
hot today."<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>If <span style="font-family: "times new roman" , serif;">it </span>was a man, I
would have hesitated to get in the car...<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Our Mary thought about every single detail.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>That young lady drove me to school.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I got to my class in time but couldn't stop
thinking about what had happened.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>That
wasn't a coincidence.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>To me, there is no
coincidence in life at all.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>That young
lady didn't stop at the bus stop by chance.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>In some ways, Mary sent her my way.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>I strongly believe so!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Mary had
heard me call for her help and answered my call. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Even though the difficulties I encountered were
not serious enough for me to bother Mary, I was scared and rushed to call for Her,
as I had previously called for my Mom when I was younger.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">After being
"proved" that day, I saw the anatomy of prayer.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Praying is like sending a message to someone
up there, or to God, or to Quan-Yin Goddess.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>He receives the message, arranges what is needed, and then
responds.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I could see that God saw
me.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>God was listening to me and
responded although my presence was nothing compared to the presence of the
countless creatures God has created on this earth.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">After that, there have been so many other times,
and the obstacles I have encountered were much more grave than missing 40 cents for <span style="font-family: "times new roman" , serif;">a </span>bus ticket<span style="font-family: "times new roman" , serif;">.</span> Mary has never left me alone (I will share more stories about
receiving Mary's responses in other articles).</span></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:TrackMoves/>
<w:TrackFormatting/>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:DoNotPromoteQF/>
<w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
<w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
<w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
<w:SplitPgBreakAndParaMark/>
<w:EnableOpenTypeKerning/>
<w:DontFlipMirrorIndents/>
<w:OverrideTableStyleHps/>
</w:Compatibility>
<m:mathPr>
<m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
<m:brkBin m:val="before"/>
<m:brkBinSub m:val="--"/>
<m:smallFrac m:val="off"/>
<m:dispDef/>
<m:lMargin m:val="0"/>
<m:rMargin m:val="0"/>
<m:defJc m:val="centerGroup"/>
<m:wrapIndent m:val="1440"/>
<m:intLim m:val="subSup"/>
<m:naryLim m:val="undOvr"/>
</m:mathPr></w:WordDocument>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="false"
DefSemiHidden="false" DefQFormat="false" DefPriority="99"
LatentStyleCount="371">
<w:LsdException Locked="false" Priority="0" QFormat="true" Name="Normal"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 7"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 8"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 9"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 9"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 7"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 8"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 9"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footnote text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="header"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footer"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index heading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="35" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="caption"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="table of figures"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="envelope address"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="envelope return"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footnote reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="line number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="page number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="endnote reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="endnote text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="table of authorities"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="macro"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="toa heading"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="10" QFormat="true" Name="Title"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Closing"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Signature"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="Default Paragraph Font"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Message Header"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="11" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Salutation"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Date"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text First Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text First Indent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Note Heading"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Block Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Hyperlink"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="FollowedHyperlink"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="22" QFormat="true" Name="Strong"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="20" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Document Map"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Plain Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="E-mail Signature"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Top of Form"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Bottom of Form"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal (Web)"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Acronym"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Address"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Cite"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Code"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Definition"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Keyboard"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Preformatted"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Sample"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Typewriter"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Variable"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal Table"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation subject"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="No List"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Contemporary"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Elegant"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Professional"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Subtle 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Subtle 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Balloon Text"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="Table Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Theme"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" Name="Placeholder Text"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="1" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" Name="Revision"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="34" QFormat="true"
Name="List Paragraph"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="29" QFormat="true" Name="Quote"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="30" QFormat="true"
Name="Intense Quote"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="19" QFormat="true"
Name="Subtle Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="21" QFormat="true"
Name="Intense Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="31" QFormat="true"
Name="Subtle Reference"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="32" QFormat="true"
Name="Intense Reference"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="33" QFormat="true" Name="Book Title"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="37" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="Bibliography"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="41" Name="Plain Table 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="42" Name="Plain Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="43" Name="Plain Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="44" Name="Plain Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="45" Name="Plain Table 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="40" Name="Grid Table Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46" Name="Grid Table 1 Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51" Name="Grid Table 6 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52" Name="Grid Table 7 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46" Name="List Table 1 Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51" Name="List Table 6 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52" Name="List Table 7 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 6"/>
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin-top:0in;
mso-para-margin-right:0in;
mso-para-margin-bottom:8.0pt;
mso-para-margin-left:0in;
line-height:107%;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:11.0pt;
font-family:"Calibri",sans-serif;
mso-ascii-font-family:Calibri;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-hansi-font-family:Calibri;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;}
</style>
<![endif]--><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhntyrOXPySEzOh_BOLQ14PirY6QRJlQ6h6FArn0F1peg1OR3FEIouZPVmPejEjiZnh3M4OdwARM9I0tBs4w5CiLDMRZEb2fjsatZeDtxfblV6AfoMs_JkOiGWQ5iJh5FzvYGQbQ_vBzjE/s1600/MotherPerpetualofHelp.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhntyrOXPySEzOh_BOLQ14PirY6QRJlQ6h6FArn0F1peg1OR3FEIouZPVmPejEjiZnh3M4OdwARM9I0tBs4w5CiLDMRZEb2fjsatZeDtxfblV6AfoMs_JkOiGWQ5iJh5FzvYGQbQ_vBzjE/s400/MotherPerpetualofHelp.jpg" width="300" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
Mother of Perpetual Help Pray for Us</div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<o:OfficeDocumentSettings>
<o:RelyOnVML/>
<o:AllowPNG/>
</o:OfficeDocumentSettings>
</xml><![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">More than
thirty years ago, among <span style="font-family: "times new roman" , serif;">many other</span> people, I tried to escape Vietnam by boat, and
as soon as our boat sailed away, it <span style="font-family: "times new roman" , serif;">was </span>chased and <span style="font-family: "times new roman" , serif;">fired upon</span>.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The boat was <span style="font-family: "times new roman" , serif;">damaged </span>and water <span style="font-family: "times new roman" , serif;">began coming </span>inside.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Everyone on the boat started to pray.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Christians called upon Mary; Buddhists called
for Quan Yin.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The cries and prayers were
steady and nonstop.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The boat was pulled
ashore. 130 people were put in prison.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I
did not understand why the result of our prayers that night was that 130 of us
were put in prison.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>At that time I was
not yet 10 years old.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I blamed Mary for not
helping our boat escape from the Communists.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Later, I understood.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The capacity
of our boat was for only 80 people. The other 50 people were on the boat
illegally.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The boat was overloaded.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>If we had escaped and encounte<span style="font-family: "times new roman" , serif;">red </span>big waves and storms, the boat probably would have sunk and all 130 people would have drowned
in the ocean.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>So, Mary, Quan-Yin, and
all the Saints helped 130 of us.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The
solution <span style="font-family: "times new roman" , serif;">did </span>not seem to be perfect when our boat was pulled in and everybody was put in
jail.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>But that solution gave us back our lives and time to prepare for a better result.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">There are
times when the responses don't match with what we've asked for.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Do not rush to blame God.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Do not lose faith in God.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>It's just that our limited vision <span style="font-family: "times new roman" , serif;">has not allowed us to see</span> his entire plan for us.</span></div>
<br />
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Seeing the
sacredness of prayer, I have been more careful in praying and also know better how
to pray.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Before, I prayed mechanically
without really understanding the meaning of prayer.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>As a child, I prayed to feel peace and not
necessarily to ask for something.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>To me,
praying to ask for something is like applying for something: applying for a
green card, for example.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I need to know
how to apply for the green card: what kind of application form, how to fill out
the form, and then to whom <span style="font-family: "times new roman" , serif;">I must</span> submit the application. I know that <span style="font-family: "times new roman" , serif;">i</span>f I send the application
to the wrong government office, <span style="font-family: "times new roman" , serif;">it</span> will never be received and
processed, and as a result, the green card will never be approved.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Similarly, when praying or begging for
something, I need to know <span style="font-family: "times new roman" , serif;">of </span>whom I am asking, what I am asking, what positions
are b<span style="font-family: "times new roman" , serif;">eing requested </span>and if <span style="font-family: "times new roman" , serif;">my request </span>will be accepted.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>I also need to prepare for the means to pray and the p<span style="font-family: "times new roman" , serif;">ro<span style="font-family: "times new roman" , serif;">per </span></span>language of p<span style="font-family: "times new roman" , serif;">rayer</span>.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">The attitude of
the people who pray must be humble and it must acknowledge their positions to deserve
and receive the grace they are asking for.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>When the land is too high, the water will not be able to flow there...
because water flows downward.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>In
other words, if we are in a humble position, grace will come to us.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>But if we are haughty or arrogant, it's going
to be a little too hard for God to send help up to us.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>He will have to run all the pipes to send the
water to where we are.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>He could say,
"Come on, you guys are too high up in the air, please climb down a little
bit, then I will try to help you with what you need."</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Praying also
has its own language.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Praying cannot be
silent.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Praying cannot be
insensitive.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Praying must be sincere and
must express the necessity of what we want to ask.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>For example, when we are in danger and call
911, the message must be specific and clear.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Otherwise, 911 staff will not be able to understand and know how and
where to send the appropriate help.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">When a child is
hungry and asks his father for food, a good father will give him a bowl of rice
and not a bowl of sand.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Similarly, when
the children ask their father to teach them wisdom, transparency and knowledge,
a good father would certainly not guide them to darkness.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The Givers could be our fathers, our
teachers, our ancestors, our Saints, or Gods... If we are asking our ancestors,
or ask God for a beautiful bird, our ancestors or God will give us a beautiful
bird and not a poisonous snake.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>When
praying, we must recognize and believe in the kindness and generosity of our
Givers.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">A couple of years ago, I got my mind into a state of panic and <span style="font-family: "times new roman" , serif;">could not seem to find </span>way to steer away from
what bothered me.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I did not know where
to go, but in <span style="font-family: "times new roman" , serif;">despera<span style="font-family: "times new roman" , serif;">t<span style="font-family: "times new roman" , serif;">ion, I </span></span></span>went to the local emergency room.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>I thought I had no strength to stand, but once I was inside, after
being taken care of, I felt significantly stronger.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I felt the presence of Mary, the mother that
I had often called.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">I was lucky to
live not too far away from the Basilica of the National Shrine of the
Immaculate Conception in Washington DC.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>I go there so often that every time I go, I feel like I<span style="font-family: "times new roman" , serif;">'m </span>going home.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The Basilica of the National Shrine of the
Immaculate Conception is the largest Roman Catholic Church in the United States
and North America, and is one of the ten largest churches in the world, and (best of al<span style="font-family: "times new roman" , serif;">l)</span> it's not far from my home.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">The Basilica is
the nation’s preeminent Marian shrine, dedicated to the patroness of the United
States—the Blessed Virgin Mary under her title of the Immaculate Conception.
Byzantine-Romanesque in style, its massive, one-of-a-kind superstructure is
home to over 70 chapels and oratories that relate to the peoples, cultures and
traditions that are the fabric of the Catholic faith.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I prepared my prayers clearly and
accurately.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I knelled at each chapel.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I sent my prayers to Mary, Joseph, and
Jesus.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>I called our Lady of Perpetual
Help:<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Please give me strength and wisdom
to <span style="font-family: "times new roman" , serif;">take</span> the right path, get to the right place, meet the right people, and do
the right things.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Within seven
days, continuously praying days and nights, the Blessed Virgin Mary answered my
prayers.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>The solutions were even beyond
expectations!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Mary has always been there
when I pray for help.</span><br />
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"> </span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsimPt8hTvvCchjmGAeRtmkGenJSazKG2IkqqiAxH5kOt4JdCYECuJSVr-cRvbzb53cO9AZAvtoQgAkqq1ecGIaxEvNtrjtYsz2NFB8qnEFdQA7Tp8_2Nah6K-2_Igl0jJcuJA52NO7zk/s1600/VuongCungThanhDuong-2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsimPt8hTvvCchjmGAeRtmkGenJSazKG2IkqqiAxH5kOt4JdCYECuJSVr-cRvbzb53cO9AZAvtoQgAkqq1ecGIaxEvNtrjtYsz2NFB8qnEFdQA7Tp8_2Nah6K-2_Igl0jJcuJA52NO7zk/s400/VuongCungThanhDuong-2.jpg" width="300" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<div style="text-align: center;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">
* </span></div>
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"><!--[if gte mso 9]><xml>
<o:OfficeDocumentSettings>
<o:RelyOnVML/>
<o:AllowPNG/>
</o:OfficeDocumentSettings>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:TrackMoves/>
<w:TrackFormatting/>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:DoNotPromoteQF/>
<w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
<w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
<w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
<w:SplitPgBreakAndParaMark/>
<w:EnableOpenTypeKerning/>
<w:DontFlipMirrorIndents/>
<w:OverrideTableStyleHps/>
</w:Compatibility>
<m:mathPr>
<m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
<m:brkBin m:val="before"/>
<m:brkBinSub m:val="--"/>
<m:smallFrac m:val="off"/>
<m:dispDef/>
<m:lMargin m:val="0"/>
<m:rMargin m:val="0"/>
<m:defJc m:val="centerGroup"/>
<m:wrapIndent m:val="1440"/>
<m:intLim m:val="subSup"/>
<m:naryLim m:val="undOvr"/>
</m:mathPr></w:WordDocument>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="false"
DefSemiHidden="false" DefQFormat="false" DefPriority="99"
LatentStyleCount="371">
<w:LsdException Locked="false" Priority="0" QFormat="true" Name="Normal"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 7"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 8"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="heading 9"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index 9"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 7"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 8"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="toc 9"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footnote text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="header"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footer"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="index heading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="35" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="caption"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="table of figures"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="envelope address"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="envelope return"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="footnote reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="line number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="page number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="endnote reference"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="endnote text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="table of authorities"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="macro"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="toa heading"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Bullet 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Number 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="10" QFormat="true" Name="Title"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Closing"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Signature"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="Default Paragraph Font"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="List Continue 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Message Header"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="11" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Salutation"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Date"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text First Indent"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text First Indent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Note Heading"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Body Text Indent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Block Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Hyperlink"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="FollowedHyperlink"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="22" QFormat="true" Name="Strong"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="20" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Document Map"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Plain Text"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="E-mail Signature"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Top of Form"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Bottom of Form"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal (Web)"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Acronym"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Address"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Cite"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Code"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Definition"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Keyboard"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Preformatted"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Sample"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Typewriter"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="HTML Variable"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Normal Table"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="annotation subject"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="No List"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Outline List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Simple 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Classic 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Colorful 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Columns 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Grid 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 4"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 5"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 6"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 7"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table List 8"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table 3D effects 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Contemporary"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Elegant"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Professional"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Subtle 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Subtle 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 2"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Web 3"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Balloon Text"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="Table Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" UnhideWhenUsed="true"
Name="Table Theme"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" Name="Placeholder Text"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="1" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" SemiHidden="true" Name="Revision"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="34" QFormat="true"
Name="List Paragraph"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="29" QFormat="true" Name="Quote"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="30" QFormat="true"
Name="Intense Quote"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="60" Name="Light Shading Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="61" Name="Light List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="62" Name="Light Grid Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="63" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="64" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="65" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="66" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="67" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="68" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="69" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="70" Name="Dark List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="71" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="72" Name="Colorful List Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="73" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="19" QFormat="true"
Name="Subtle Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="21" QFormat="true"
Name="Intense Emphasis"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="31" QFormat="true"
Name="Subtle Reference"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="32" QFormat="true"
Name="Intense Reference"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="33" QFormat="true" Name="Book Title"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="37" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" Name="Bibliography"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="39" SemiHidden="true"
UnhideWhenUsed="true" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="41" Name="Plain Table 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="42" Name="Plain Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="43" Name="Plain Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="44" Name="Plain Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="45" Name="Plain Table 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="40" Name="Grid Table Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46" Name="Grid Table 1 Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51" Name="Grid Table 6 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52" Name="Grid Table 7 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="Grid Table 1 Light Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="Grid Table 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="Grid Table 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="Grid Table 4 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="Grid Table 5 Dark Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="Grid Table 6 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="Grid Table 7 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46" Name="List Table 1 Light"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51" Name="List Table 6 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52" Name="List Table 7 Colorful"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 1"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 2"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 3"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 4"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 5"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="46"
Name="List Table 1 Light Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="47" Name="List Table 2 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="48" Name="List Table 3 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="49" Name="List Table 4 Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="50" Name="List Table 5 Dark Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="51"
Name="List Table 6 Colorful Accent 6"/>
<w:LsdException Locked="false" Priority="52"
Name="List Table 7 Colorful Accent 6"/>
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin-top:0in;
mso-para-margin-right:0in;
mso-para-margin-bottom:8.0pt;
mso-para-margin-left:0in;
line-height:107%;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:11.0pt;
font-family:"Calibri",sans-serif;
mso-ascii-font-family:Calibri;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-hansi-font-family:Calibri;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;}
</style>
<![endif]-->
</span><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">If there was a
time that you <span style="font-family: "times new roman" , serif;">doubled </span>the presence of God, do not doubt.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>If there was a time you thought God did not
see you, did not hear you, did not respond to you - Be more confident because
God has said, "Ask, and it will be given to you; seek, and you will find;
knock, and it will be opened to you.." (*) That the door is closed does not
mean we cannot get in.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Knock at the door
and know how to ask, the door will open for us.</span></span></div>
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">
</span><br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Trusting in
God, I have peace, and you also will have peace!<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>We will be patient and accept<span style="font-family: "times new roman" , serif;">ing</span>; we will be humble and gentle; we will
know to notice and care about everyone and everything around us; we will know
how to live as a human being and to do what is right <span style="font-family: "times new roman" , serif;">and </span> humanitarian... And
then, when we pray, God will hear and answer...</span></span></div>
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">
<br />
Anne Khanh-Van<br style="mso-special-character: line-break;" />
<br style="mso-special-character: line-break;" />
</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">***************</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"><br />
(*) Matthew is one of the twelve disciples of Jesus and one of the four
Evangelists.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Before becoming Jesus'
disciple, Matthew was a tax collector, a bookkeeper, so he was very fair and
accurate with numbers. To rewrite these words of Jesus in his testament: "</span><span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Ask,
and it will be given to you; seek, and you will find; knock, and it will be
opened to you,</span></span><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">" Matthew must have seen and witnessed the fairness and transparency in
Jesus' teachings and deeds while following Jesus and being Jesus' disciple.<br />
When rewriting those words: "</span><span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Ask, and it will
be given to you; seek, and you will find; knock, and it will be opened to you,</span></span><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">" Matthew metaphorized the idea of
fairness and accuracy. Why </span><span class="highl"><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">Ask, and it will be given to you?
Seek, and you will find? And knock, and the door will be opened to you</span></span><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">? When praying with a strong will, with
strong effort and purposeful, with confidence and courage, then the person whom
we ask is our father, our mother, our teacher, our Saints, our God... these Supreme
beings will not refuse. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>All doors will
open.<br />
<br />
The Lord has said, "Behold your vocation; He hath done all things well;
teach ye all nations."</span><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"></span><br />
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: small;"><br /></span><span style="font-size: small;">
<span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">All the pictures have been taken at </span></span><span style="font-size: small;"><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;"><span lang="EN" style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 12.0pt;">the Basilica of the National Shrine
of the Immaculate Conception in Washington DC</span></span><span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 21px;">.</span></span><br />
<br />
<a href="http://www.nationalshrine.com/site/c.osJRKVPBJnH/b.4719297/k.BF65/Home.htm">http://www.nationalshrine.com/site/c.osJRKVPBJnH/b.4719297/k.BF65/Home.htm</a><br />
</div>
<div id="ext_searchPromptBtn" style="left: 127px; top: 8px; z-index: auto;" textsel="Anne Khanh-Van">
</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-55587372444549464212019-12-27T23:05:00.003-05:002022-10-28T22:55:49.642-04:00Đúng Đẹp Hay Sai Xấu Dở?<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEKOUuxcW0mGQ2YO_XzDfZYV8wkIPxf0ys7NGyszUE_kcVP7dfUeOi_xQf52Yv9BPXu6iwhNI0HMMZrLW9VyY3Y2TmzcvCDPs6gAOz8tpVf1s0qp8gcMtZ1tVFcRAYH36LpbgWBoCur9E/s414/btm.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="414" data-original-width="400" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEKOUuxcW0mGQ2YO_XzDfZYV8wkIPxf0ys7NGyszUE_kcVP7dfUeOi_xQf52Yv9BPXu6iwhNI0HMMZrLW9VyY3Y2TmzcvCDPs6gAOz8tpVf1s0qp8gcMtZ1tVFcRAYH36LpbgWBoCur9E/s320/btm.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="text-align: left;">https://vietbao.com/p301420a301643/dung-dep-hay-sai-xau-do-</span></div><p></p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Quý vị nào thích môn thể thao bóng bầu dục của Mỹ chắc hẳn có nghe "tiếng" của Redskins. Redskins là đội nhà của vùng Virginia, Washington DC và Maryland. Từ lúc ra đời từ đầu thập niên ba mươi đến mãi những năm chín mươi, Redskins là một trong mười đội dẫn đầu trong đường bóng bầu dục của Mỹ. Nhiều ông bố đã dùng một phần lớn tiền hưu để mua vé thành viên trọn đời. Và cứ thế nhiều gia đình đã trở thành hội viên của Redskins từ đời cha tiếp nối đời con. </p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Mùa Super Bowl sắp tới, bảng quảng cáo và cờ Redskins phấp phới trên đường phố làm tôi nhớ lại một chuyện vui.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Bố của ông sếp tôi từ trần và chúng tôi đi đám (Hừm, đi đám tang mà lại có chuyện vui?!) Đó là lần đầu tiên tôi đi đám tang của người Mỹ. Nhiều thứ lạ và mới nên tôi quan sát và lắng nghe là chính. Tôi đi theo các bạn đồng nghiệp Mỹ và ai làm sao thì tôi làm vậy. Ngày "nhìn mặt lần cuối" trước khi chôn cất, nhiều người thân và bạn bè tụ họp. Đến nhà quàn, trong phòng có một màn hình Tivi to. Có tiếng nhạc đệm rất dễ chịu ở phía sau. Màn hình hiện lên các hình ảnh kỷ niệm của nhân vật quá cố. Từng tấm hình chậm rãi lướt qua: từ lúc còn bé, với cha mẹ anh chị em, rồi lớn lên, đi học, đi lính, lập gia đình, lần đầu tiên được làm bố, nghỉ hè với vợ con, dạy con tập đi, dạy con câu cá, giúp con dọn đồ đạc đến ở gần trường đại học, dự lễ ra trường của con, mừng các con trong ngày cưới, đón chào đứa cháu nội đầu tiên, lên chức ông ngoại, chia tay đồng nghiệp và về hưu, đi những chuyến đi xa…</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Biến chuyển cả cuộc đời dài gần tám mươi năm như được thu ngắn và kể lại bằng một tập hình kéo dài khoảng mười lăm phút. Tập hình chạy đến cuối thì tự động bắt đầu trở lại để khách đến sau có thể xem từ đầu nếu muốn. Tôi bắt gặp nhiều nụ cười trên mặt khách viếng sau khi xem hình. Họ có thể có một phần trong các kỷ niệm. Họ có thể đang hình dung lại cảnh vật và âm thanh lúc bấy giờ. Họ lục lại trong trí nhớ…</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Tôi quên là mình đang đi đám tang. Cách tổ chức, không khí, và tinh thần của từng diễn tiến rất ư nhẹ nhàng, có lúc còn có vẻ như một ngày lễ mừng ngày đoàn tụ, mừng một sự hoàn tất gì đó...</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Giờ lễ "nhìn mặt lần cuối" được chính thức bắt đầu. Người anh trai lớn của sếp lên bục làm lễ và nói lời cảm ơn. Ông ta đọc lại sơ lược cuộc đời và thành quả của người cha. Kế đến là một ông lão cỡ tuổi bố của sếp chậm rãi đi lên. Tôi đoán có thể ông là một người anh hay em của bố sếp. Nhưng không, ông giới thiệu mình là bạn thân của người quá cố từ thời niên thiếu. Ông mặc bộ vest đen và quàng khăn có hình đội bóng Redskins. Và chuyện vui mà tôi nhắc ở trên bắt đầu từ đây.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Ông bắt đầu nói về người bạn của mình: "Tôi và ông này biết nhau từ thời hai đứa còn bắn bi. Chúng tôi ở chung xóm, đi học chung trường, và cũng cùng đi lính. Chúng tôi làm bạn với nhau hơn bảy chục năm qua. Giải trí của chúng tôi là môn bóng bầu dục. Đã có lúc hắn muốn trở thành cầu thủ cho Redskins; chỉ ngặt cái hắn không thể chạy nhanh nên đành chấp nhận chỉ là người hâm mộ." </p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Mọi người chăm chú lắng nghe và bắt đầu thấy sự liên hệ giữa chiếc khăn quàng cổ của ông và câu chuyện ông sắp kể. Ai cũng có vẻ nôn nao muốn nghe phần kế tiếp. Ông lão tiếp tục nói, "Khi Redskins còn dưới sự quản lý của Jack Kent Cooke, Redskins chơi rất hay và tôi cũng đã rất mê đội Redskins. Nhưng từ khi Redskins bị đổi quản lý, mọi thứ từ từ đi xuống. Nhiều người hâm mộ đã bỏ đi, trong đó có tôi. Riêng ông bạn tôi thì vẫn luôn trung thành và thích Redskins cho đến tận phút cuối. Mới tuần trước, khi tôi đến thăm, ông ta vẫn rủ tôi ở lại xem với ông một trận của Redskins. Tôi thì ngủ gà ngủ gật, trong khi mắt hắn thì cứ dán vào màn hình Tivi và theo dõi say sưa. Tôi đã thắc mắc suốt bao nhiêu năm và nhiều lần tự hỏi tại làm sao Redskins chơi càng ngày càng tệ, càng ngày càng xuống cuối bảng mà ông bạn mình vẫn cứ thích thú xem. Hắn có một niềm tin nơi Redskins đến lạ thường! Và một ngày kia tôi đã tìm được trả lời cho thắc mắc của mình."</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Ông ngừng lại. Mọi người bắt đầu tò mò và nóng lòng muốn nghe ông cụ giải thích. "Tôi rất rành ông bạn già của tôi nên để tôi kể cho quý vị nghe. Ông bạn tôi là một tên giờ giấc rất dây thun." Nghe đến đây, nguyên cả gian phòng cười ồ lên. Có lẽ mọi người hơi bất ngờ khi thấy một ông cụ 80 tuổi đang phê bình chế giễu ông bạn thân đang nằm trong hòm của mình. Ông cụ chờ mọi người cười xong lại chậm rãi, "Khi người ta xong hết chuyện và sắp ra về thì cha con nhà hắn mới lò mò tới. Lần nào cũng thế! Hắn hẹn với ai cũng luôn tới trễ gần cả tiếng đồng hồ… Redskins cũng chính xác như thế! Người xem chờ mãi vẫn không thấy chúng ghi điểm. Tới cuối gần xong mới vô được một trái, và đứng cuối bảng!"</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Ông lão ngừng lại cho mọi người cười hả hê. Ông lại nói tiếp, "Có được trả lời này rồi thì tôi lại có thêm một thắc mắc khác. Không biết có phải vì hắn thích Redskins nên dần trở thành tên dùng giờ dây thun, luôn chậm trễ, và chỉ xuất hiện ở giờ cuối để chứng kiến phần kết thúc; hay là vì bản chất hắn là tên luôn sai hẹn nên hắn có thể thông cảm và chấp nhận Redskins đứng ở cuối bảng?" Mọi người thích thú với câu chuyện của ông lão, lại cười rần rần.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Ngồi giữa gian phòng lớn với bao tiếng cười xung quanh, tôi đã nghĩ thầm. Quả thật phong tục của người Mỹ có nhiều cái khác so với phong tục của người Việt Nam. Nói về người quá cố, nhất là trong đám tang trước mặt bao nhiêu khách viếng, mà dám cả gan chế giễu! Ở Việt Nam mà làm kiểu này thì có nước bị uýnh về ba má nhận không ra (đùa tí!)</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Ông lão tiếp tục, "Tôi lại thấy lạ một điều, với bản chất luôn trễ nãi như ông bạn già của tôi, đáng lẽ hắn phải ra đi sau tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến hắn làm một việc sớm hơn dự kiến. Thôi thì tôi và quý vị cùng nhau tiễn đưa ông bạn già của tôi về nhà Chúa." </p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Vẫn chưa xong, ông lại làm mọi người cười thêm lần nữa: "Hy vọng Redskins sẽ từ từ bò lên trên hạng bét một chút để vài bữa khi tôi ra đi và gặp lại ông bạn già trên đó, tôi sẽ cập nhật cho hắn biết 'bọn Redskins quả thật luôn chậm trễ y chang mày, mãi tới khi mày đi mất đất, chúng mới thắng giùm cho vài trận…'"</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Mọi người lại cười. Không biết từ nãy giờ mọi người đã cười bao nhiêu lần. Tôi chưa bao giờ dự một đám tang nào vui đến như vậy. Ra về, lòng vẫn còn đọng lại nhiều cảm giác thích thú của những khám phá mới trong phong tục của người Mỹ. Đám tang này đã diễn ra hơn mười năm trước, khi tôi vẫn còn mới mẻ đối với nước Mỹ. Hôm nay tôi đã "lớn" lên thêm được tí và đã có thêm dịp chứng nghiệm những khác biệt trong suy nghĩ và lối sống của những gì diễn ra xung quanh mình hằng ngày.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;"><br /></p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Cùng một sự việc, người này có thể cho như vậy là phạm thượng và họ phẫn nộ. Người khác lại nhận thấy chẳng sao hết, mà ngược lại như vậy là rất thân thiện, gần gũi và họ vui vẻ cười hề hề. Cứ như thế hằng ngày xung quanh ta, bao nhiêu lần chúng ta đã chứng kiến cùng một sự việc, với cách nhìn, quan điểm sống và hiểu biết khác nhau, kẻ thấy đúng, người thấy sai; kẻ thấy hay, người thấy dở; kẻ thấy xấu, người thấy đẹp… Tranh luận nhau về những thứ chính mình cũng chưa biết hết đủ. Tôi đã thường tự nhắc mình mọi thứ chỉ tương đối thôi. Kể cả sống và chết cũng chỉ là những định nghĩa giới hạn so với bao nhiêu hiểu biết vô biên mình còn chưa với tới. Mình càng nhìn và đối xử với mọi thứ một cách nhẹ nhàng thì mọi thứ càng đẹp, càng dài, càng hay, càng vui… Mỗi ngày, tôi cũng vẫn còn phải cố gắng làm như vậy dù nhiều lúc gặp những chuyện muốn tu mà tu không nổi nên cứ phải xin phép Trời Phật cho mình xin nghỉ tu năm phút...</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">*</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;"><br /></p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Viết đến đây thì tôi nhận tin chú Bồ Tùng Ma vừa ra đi… Da gà tự nhiên nổi rần rần. Cứ như chú Bồ Tùng Ma nói chuyện với tôi từ nãy giờ. Chú Bồ là một ngòi bút xuất sắc của Việt Báo Việt Bút gần 20 năm qua. Kể về chú Bồ Tùng Ma thì vô vàn những chuyện đặc biệt, vui nhộn và lý thú; gặp một lần, nhớ hoài. Chú Bồ là một ví dụ điển hình cho cách cư xử nhẹ nhàng và mọi thứ vô thường, có có không không.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ thường được Việt Báo tổ chức vào tháng Tám hằng năm. Công việc của tôi ngày càng bận và tháng Tám cũng là tháng tôi khó sắp xếp nghỉ nhất. Vắng mặt dự lễ mấy năm qua, tôi không được thăm gặp nhiều cô chú bác anh chị trong gia đình Việt Báo Việt Bút. Hơi hụt hẫng không kịp thăm trước khi chú Bồ Tùng Ma ra đi, tôi quyết định lấy vé giờ chót bay về tiễn chú lần cuối; cũng là dịp tốt để thăm đại gia đình Việt Báo Việt Bút.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Mấy ngày qua, ai trong gia đình Việt Báo Việt Bút cũng thương tiếc chú Bồ Tùng Ma, nhưng dường như thâm sâu trong cái buồn cái mà chúng ta gọi là "mất mát chia ly", mọi người như cảm nhận được sự thân thương và vị trí quan trọng từng người nơi nhau ra sao. Một cái gì đó vô hình và mạnh mẽ, cùng hướng về nhau. Nghĩ đến nó, cảm được nó, hạnh phúc vô biên. Chắc chắn là chú Bồ Tùng Ma đang vui khi nhìn xung quanh, nhận thấy tình thương mến tràn ngập, và mọi người sẽ xum vầy, đến thăm viếng chú đúng trong ý nghĩa mà chú đã viết trong bài "Bạn Tôi và Họp Mặt Viết Về Nước Mỹ": Chết là bắt đầu một sự sống khác.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">*</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Nhớ lúc còn bé, tôi rất "không thích" màu trắng. Mỗi lần đi nhà thờ và má mặc cho áo quần màu trắng thì tôi luôn càu nhàu, không thấy vui. Có lần, tôi đã nói với má, "Con ghét mặc đồ màu trắng lắm!" Má tôi cũng ngạc nhiên và hỏi tại sao. Tôi đã trả lời, "Vì màu trắng là màu tang, là màu buồn; con thấy ai có tang cũng toàn mặc đồ trắng." Thế là má nói với tôi, "Tại sao con không nghĩ màu trắng là màu tinh khiết, trong sáng như thiên thần thay vì nghĩ nó là màu buồn, màu của đám tang?" Từ ngày đó, mỗi khi mặc đồ trắng, tôi đã tập nghĩ mình mặc trang phục của thiên thần và dần thôi "bớt ghét" màu trắng.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Ông ngoại cũng là người đã dạy cho Khánh Vân gốc cọp của tôi tập suy nghĩ và dùng chữ nhẹ nhàng. Khi sinh thời, ông hay hát mấy câu "Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói, mến nhau qua nụ cười…"</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;"><br /></p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Khi lớn lên một chút, tôi dần thấm vào thói quen cách nói giảm, khi suy nghĩ, khi nói, khi viết… Có nghĩa là, thay vì dùng chữ "ghét" thì sẽ là "không được thích lắm", "sai" thì sẽ là "không đúng", "dở" thì "không hay", "xấu" thì "không đẹp", v.v… </p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Cũng không dùng từ "khó khăn" mà dùng từ "thử thách". Khó khăn làm mình chùn bước. Thử thách làm mình mạnh mẽ!</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Cùng một sự việc, cách suy nghĩ sẽ đưa mình đến kết luận của vấn đề, tốt hay "không tốt". Mọi thứ tự nhiên tích cực và nhẹ nhàng hẳn, nâng tinh thần và nhiệt huyết của mình lên cao.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">*</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Năm nay có nhiều tin không vui. Nhiều người thân ra đi. Khi nhớ ông ngoại, tôi thường nghĩ ông ngoại vẫn còn ở Việt Nam, ông vẫn sống, và hai ông cháu chỉ cách nhau một đại dương bởi ông vẫn sống trong tôi dù tôi không thể gặp bằng xương bằng thịt. Cũng giống như ông bố của sếp, dù đã ra đi, ông vẫn sống và sống một cách đặc biệt trong lòng con cháu và bạn bè của ông, những người còn ở bên này. Có thể, ông ngoại tôi, bố của sếp, họ đi lên cung trăng cũng không chừng. Suy nghĩ đó có thể không đúng mà cũng có thể đúng. Chỉ là chúng ta nào có thể biết, chưa biết!</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Tôi chỉ biết gần đây nhất, sự ra đi của chú Bồ Tùng Ma đã nhắc nhớ tôi hãy biết sống chậm lại, hãy vui nhất, hãy tìm thấy ý nghĩa sống mỗi ngày và trân quý những gì hiện đang có trong đời sống này. Khi mình sống mà không có <i style="line-height: 1.5; outline: none;">expectation</i>, không đòi hỏi gì cả thì mọi thứ sẽ luôn là những <i style="line-height: 1.5; outline: none;">bonus</i>, những món quà và mình luôn hạnh phúc khi được quà dù rất nhỏ. Còn khi mình sống mà luôn có nhiều <i style="line-height: 1.5; outline: none;">expectation</i>, luôn đòi hỏi cao, thì mình sẽ không bao giờ hài lòng, sẽ luôn muốn hơn và luôn luyến tiếc.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Chú Bồ Tùng Ma biết chú được yêu thương và quý trọng ra sao. Chú biết chú sẽ được nhớ đến và nhắc tới ra sao. Chúc mừng chú Ma mãn khóa, lên lớp.</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Và trên đó, cháu biết chú Ma sẽ vẫn tiếp tục viết, vẫn làm giám khảo và sẽ chia sẻ lại những chuyện vui khi chúng ta lại gặp lại nhau… Cầu mong chú Bồ Tùng Ma yên nghỉ</p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;"><br /></p><p style="appearance: none; background-clip: padding-box; background-color: white; box-sizing: border-box; color: #333333; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 20px; line-height: 1.5; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-overflow: ellipsis;">Anne Khánh Vân</p>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-89903206818901668772019-11-09T17:00:00.007-05:002020-10-16T22:37:31.415-04:00Chuyện Ngắn Ngày Đầu Năm --- Ông Về...Chuyện Ngắn Ngày Đầu Năm --- Ông Về...<br />
~*~<br />
Tối qua, tức 30 Tết VN, tôi ngủ mơ thấy cảnh VN và thật nhiều người thân, bạn bè... Sau khi thấy đủ mọi người, tôi bỗ<span class="text_exposed_show">ng
thấy ông ngoại ngồi ở bàn cách tôi năm bảy thước. Ông mặc áo xanh da
trời, có lẽ màu áo ông chưa bao giờ mặc trong đời khi còn sống. Ông trông mạnh khỏe, vui vẻ. Tôi Ồ lên một tiếng và kêu "Ông Ngoại!" Chưa
kịp đứng lên chạy đến phía ông thì ông đã đi đến phía tôi. Tôi ôm chầm
lấy cổ ông và cứ dúi đầu vào cổ ông hôn không dứt... Tôi nói "Sao ông
ngoại mặc áo đẹp vậy? Cháu chưa bao giờ nhìn thấy áo này." Ông chỉ mặc
những áo thun màu đậm như màu xanh dương đậm, màu đỏ đô... Khi mặc đồ
vest và phải mặc áo sơ-mi thì dường như ông chỉ mặc áo trắng... Tôi đâm
thắc mắc không biết ai đã may cho ông áo sơ mi màu xanh da trời này... </span><div><span class="text_exposed_show">Sau khi ôm ông thỏa thích, tôi giựt mình, cố gắng ghi nhận lại mọi cảnh
vật và cảm xúc trong mơ, không sót một chi tiết. "Cuồn phim" này sẽ
được quay đến quay lui nhiều lần những khi tôi nhớ ông ngoại... Từ khi
ông mất, có lẽ tôi rất thường được mơ thấy ông. Đã gần năm qua tôi chưa
gặp lại ông ngoại. Tối qua, tôi cảm thấy quá trời sướng cái bụng - cứ
mỉm mỉm cười và nói trong bóng đêm "À, ông về thăm mình...Tết mà!"<br /> *<br />
Sáng ra, tôi hỏi má, "Tối qua ông ngoại về thăm mình... Có ai chiêm bao
thấy ông ngoại không?" Song tôi kể chi tiết giấc mơ... Tôi tả lại màu
áo của ông và má bảo, "có phải màu xanh Đức Mẹ không?" À há... Sao
trong mơ mình không nghĩ ra đó là màu xanh Đức Mẹ ta?... Chắc là vậy
rồi. Ông ngoại tôi khi sống ông như một ông tiên... Cả đời sống hiền
hòa, giúp đỡ mọi người, chịu nhiều nhọc nhằn và luôn hy sinh, nhịn
nhục... Cứ hỏi thăm tất cả những người biết ông ngoại tôi. Ai lại không
thương kính ông Cả Viên?... Khi ra đi, chắc ông được Đức Mẹ đưa về nhà
Đức Mẹ... <br /> *<br /> Còn được làm người, bất kể kiếp nào... tôi luôn xin
được làm cháu ông ngoại... Làm cháu ông ngoại Cả Viên, tôi cảm thấy
mình vô cùng diễm phúc... Thương ông, lòng vô vàn hạnh phúc... Được mơ
thấy ông khi ông đã ra đi... càng cảm thấy diễm phúc hơn vì biết dù ở
bất cứ nơi đâu, ông luôn yêu thương và nhớ đến con cháu của mình.<br /> *<br /> Ông ngoại ơi, cháu thương ông ngoại vô vàn... Thương không bờ bến... <br /> Cảm ơn ông ngoại đã về thăm cháu tối qua...<br /> Hun hun hun hun hun ông thêm vạn cái....<br /> Mimi Baxiđế của ông...</span></div>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-61580743970295093302019-05-31T00:30:00.000-04:002019-11-10T00:31:06.688-05:00Cậu ơi, Hãy Về!<div style="text-align: justify;">
Bài số: 5788-20-31594-vb2091619</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjArMXxGzFFdsX8oS4woN1IGVAiRKpA3InuGvpr_eMYJnRmYlQ4W04pKyhxnzdDlWNash8d1caWuM09QcKzWQux4z8HEKW0TW4q1g3Bd6ex75_vAPDEh9InwKLOzSFTifHqugbUrm7fsBc/s1600/34AF5951-2BAD-40AF-AB90-AEEB56E82992.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1280" data-original-width="720" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjArMXxGzFFdsX8oS4woN1IGVAiRKpA3InuGvpr_eMYJnRmYlQ4W04pKyhxnzdDlWNash8d1caWuM09QcKzWQux4z8HEKW0TW4q1g3Bd6ex75_vAPDEh9InwKLOzSFTifHqugbUrm7fsBc/s320/34AF5951-2BAD-40AF-AB90-AEEB56E82992.jpeg" width="180" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
Khánh Vân và cậu ở nhà thương...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ, từng nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.“ Bài mới của cô cho VVNM năm thứ 21 là chuyện về người cậu từng cùng cô cháu 10 tuổi đi tù vì vượt biển.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
***</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ba mươi lăm năm trước, cũng một ngày tháng Năm, khi gia đình đi vượt biên, cậu có dẫn tôi theo. Chuyến đi không thành, hơn mười mạng trong gia đình cùng 120 người khác, vào khám.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi còn nhớ như in: trong đêm tối, thuyền bị bắn lủng và lôi vào bờ; sáng ra mọi người ngồi xếp lớp, chờ đếm và cho lệnh đưa về đâu. Khi xe tải chở chúng tôi từ biển về nhà tù, xe đi ngang qua mấy xóm chài. Không khí khô mặn, sánh đặc mùi cá và nước mắm như hút hết tất cả những gì tươi sống đi ngang qua. Còn lại chỉ những khô cằn, chát mặn…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vào tù, vì không có cha mẹ cùng đi, cậu khai tôi là con gái. Gương mặt tôi ngày xưa cũng chữ điền và rám nắng màu bánh mật, có nhiều nét giống cậu, nên ai cũng tin hai cậu cháu tôi là hai cha con.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Lên thuyền ra đi là đã chấp nhận rồi. Một là ăn cá, hai là cá ăn. Còn không thì "thoát thì nuôi má, hụt thì má nuôi," có nghĩa là vô tù chờ má thăm nuôi. Ngày ấy tôi chỉ là con bé con ốm tong teo, đếm lịch tới ngày 90 được thả về. Nhưng cậu Nam tôi vì là thợ máy chính, có tên trong danh sách nhóm tổ chức con tàu vượt biển, nên bị tống vào biệt giam. Vậy là dù đã được thả, tôi vẫn tiếp tục lui tới trại giam vì phải đi theo bà ngoại và má để đóng vai con nhỏ thăm nuôi cha. Nói là đi thăm nuôi nhưng khi đến nơi, gia đình tôi chỉ có thể gửi những giỏ đồ thăm nuôi cho cậu chứ chẳng được gặp cậu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cảnh người tù bị vợ bỏ, chỉ còn đứa con nhỏ lui cui vào tù ra khám tới lui thăm viếng, có lúc làm mọi người thấy thương. Có lẽ cũng phải một năm sau, từ tù biệt giam, cậu được cho “ra tập thể” -có nghĩa là chung một khu nhà giam với mọi người tù khác- và được dùng là người sửa chữa các máy móc cần thiết trong nhà tù. Sau 4 năm siêng năng lao động cải tạo, cậu được thả.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ra tù đã là năm 88, số lượng người vượt biên đã thưa. Nhiều đảo đã đóng cửa không nhận thuyền nhân. Cậu vẫn dứt khoát phải ra đi, vì "không có cách gì ở lại mà mà chịu nổi." Sau gần hai tuần trôi dạt trên biển, trải qua nhiều đói khát, đối diện với chết chóc, thuyền cậu cũng đã đến được đảo.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
*</div>
<div style="text-align: justify;">
Tháng Hai vừa rồi là sinh nhật 64 của cậu Nam. Cậu đã rất nôn nao và sẵn sàng cho những dự án muốn làm sắp tới. Khoảng cuối năm 2018, cậu đi khám tổng quát để kiểm tra sức khỏe chung, chuẩn bị chờ xong năm 2019 là sẽ về hưu. Kết quả chụp hình phổi cho thấy có vết đen to. Thêm những xét nghiệm cần thiết thì được biết cậu đã bị ung thư phổi ở giai đoạn cuối. Các bướu ung thư đã di căn lên vai, xuống cột sống, xuống tay, xuống chân…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhận tin dữ, tôi không khỏi bàng hoàng. Mới ngày nào cậu cháu tôi còn trong tù, thăm viếng nhau. Hôm nay tôi cũng lại tới lui thăm viếng cậu, nhưng không phải nhà tù Đắk Nông hay Hàm Tân mà ở một bệnh viện Mỹ tận New Jersey, khu chuyên trị ung thư. Nhìn cậu trên giường bệnh, ốm đi gần một nửa, nước mắt tôi cứ như trực sẵn để trào ra. Khi cậu mở mắt nhìn tôi cười và nói "Ah… Mimi đó hả?" bụng tôi cuộn lại, nhưng rán giục mình miệng phải luôn mỉm cười thật tươi. Ngày đi thăm cậu lần đầu tiên ở nhà thương cũng đúng là ngày sinh nhật của cậu. Tôi cùng tía má Hai Lúa, nào hoa, nào bánh, nào bong-bóng. Mọi người cũng chuẩn bị chỉ nói những chuyện vui…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi kể cho cậu nghe những mầu nhiệm mình được biết. Cô bạn làm chung sở có người anh họ đang mạnh khỏe thì khám phá bị bướu ung thư trên đầu. Ngày có kết quả của các thử nghiệm, bác sĩ nói anh chỉ còn hai tháng. Bao nhiêu tiền tiết kiệm bấy lâu, anh gửi về nước Ethiopia cho cha mẹ xây nhà. Anh để dành lại 60 ngàn nhờ cô em họ giữ để chi trả tiền nhà thương và mai táng để gia đình cha mẹ không phải lo. Khi đưa tiền cho cô em họ giữ dùm, anh ta đã nói, "Tao đưa tiền mày giữ dùm nhưng tin chắc tao chưa chết bây giờ đâu. Nếu Thượng Đế đã bảo vệ cho tao bao nhiêu lần nguy khốn, sống còn sau bao năm bên Afghanistan hay Iraq, nơi khói bom lửa đạn bay vùn vụt trước mắt, thì tao chưa thể chết bây giờ được. Mày tin tao đi!"</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Anh ta kiên nhẫn nhận đủ cách chữa trị, cầu nguyện và siêng năng tập thể dục. Cứ cách ngày anh ta lại chạy bộ cả chục dặm. Năm tháng trôi qua, và như anh ta đã nói, anh ta đã không thể chết dễ như vậy! Hôm nay, đã 12 năm sau, anh ta vẫn sống mạnh khỏe, đã có vợ và con trai 5 tuổi. Anh ta đã thôi lái taxi, cái nghề tạm sau khi giải ngũ. Anh đã học và ra trường ngành chụp x-quang.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi nói với cậu, "Như anh bạn đó cậu không chết khi đi vượt biển thì không thể chết dễ như vầy được. Cậu sẽ đánh bại căn bệnh và khỏe mạnh lại." Mắt cậu sáng lên sau khi nghe chuyện. Cậu có thêm niềm tin.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi lại kể thêm chuyện vị thánh chủ của các bệnh nhân bị ung thư – thánh Peregrine cũng đã bị ung thư bên chân và được Chúa làm phép lạ. Trước ngày phải mổ ung thư, cưa chân, thánh Peregrine đã quỳ cầu nguyện dưới chân thập giá suốt cả đêm. Khi ngủ thiếp, ngài thấy Chúa như bước xuống từ thập giá và đặt tay lên chân, chỗ đau của ngài. Sáng ra, khi đến nơi để làm giải phẫu, các bác sĩ thấy vết thương ung thư như đã biến mất, không còn cần phải giải phẫu nữa. Thánh Peregrine sống thêm 25 năm và chết do cảm sốt vào ngày 1 tháng 5 năm 1345 ở tuổi 85. Ngài được phong thánh và được phong là thánh chủ của các bệnh nhân bị ung thư.</div>
<div style="text-align: justify;">
Giữ vững được tinh thần, nhất là khi đang đau bệnh ngặt nghèo, không phải dễ. Sự mạnh mẽ và tận tình chăm sóc của người thân xung quanh sẽ bồi thêm sức mạnh cho người đang bị vơi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Gia đình tôi ở Washington DC, cậu ở New Jersey. Đi thăm cậu cuối tuần, có khi má tôi ở lại với cậu, tuần ở, tuần về…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
*</div>
<div style="text-align: justify;">
Khi viết bài "I Can Only Imagine - Chỉ Có Thể Tưởng Tượng - 30 tháng Tư – Ngày Để Yêu Quý Cha Hơn" phần sau một bài cùng tên viết 13 năm trước, tôi đã đối diện với nhiều sự kiện trong cuộc đời mình. Như anh chàng ca sĩ Bart Millard, có những điều tưởng chừng chỉ có trong tưởng tượng, đã đến trong cuộc đời tôi. Những vết thương xưa đã có dịp lành để tôi có dịp hiểu và thương hơn, những người cha, người chú, người cậu… Họ cũng đã trải qua không kém những mâu thuẫn và chiến tranh nội tâm như bản thân tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Viết xong bài và gửi đi, tôi và gia đình đã phải tiếp tục lo việc cho cậu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
*</div>
<div style="text-align: justify;">
Tháng Năm, tôi trở lại nhà thờ, mặc áo dài hồng nhạt. Sau lễ, lúc chia xẻ những lời cảm ơn, tôi đi lên cung thánh. Không giấy bút, mọi thứ như tuôn trào từ tim. Bây giờ ngồi đây, viết lại những dòng chữ này, từng chữ từng lời, như còn đầy cảm xúc:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
"Thưa cha, thưa cộng đoàn.</div>
<div style="text-align: justify;">
Con là Mimi, con của mẹ Huỳnh, chị kế của cậu Nam…</div>
<div style="text-align: justify;">
Con không chuẩn bị để đứng ở đây. Chỉ khoảng 15 phút trước lễ, con mới được bác Nguyên sắp xếp cho ít phút để có đôi lời về cậu mình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cậu Nam với con có một số kỷ niệm có thể nói là… dễ thương. Ngày xưa khi gia đình đi vượt biển, cậu dẫn con theo. Lúc đó con chỉ mới 10 tuổi. Khi bị bắt và nhốt tù, cậu khai con là con gái cậu. Trong tù, khi cán bộ tra khảo tại sao hai cha con bây đi vượt biên, mẹ đâu?... thì vì đâu có mẹ thiệt nên hai cậu cháu khai đại là mẹ có bồ nhí bỏ hai cha con nên hai cha con buồn quá xách nhau đi vượt biên... (cộng đoàn cười)</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những ngày lễ tang như vầy, người Mỹ có làm hơi khác so với thói quen của người Việt Nam. Họ celebrate một cuộc đời bằng cách kể những kỷ niệm vui về người đó, những thành quả của người đó. Vì vậy con xin bắt chuớc một chút xíu như thế.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vài tuần trước, tụi con đi câu được một con cá rất bự và đẹp. Tuần đó má con cũng đang trong nhà thương với cậu. Khi làm cá xong và kho nghệ, con chụp hình gửi cho má con xem. Cậu còn thức nên má cho cậu xem hình. Cậu nhìn nồi cá kho nghệ hấp dẫn quá bèn xin cho cậu một khứa ăn với cơm. Ngày hôm sau chúng con lái xe lên New Jersey, đem cá và cơm lên cho cậu. Con cũng có gỡ xương và cuốn thêm vài cuốn với các loại rau thơm và lá thì-là cho cậu chấm với tương Cự Đà. Cậu ăn mà cứ hít hà khen lâu lắm mới được ăn cá kho và cá cuốn thì-là ngon như vậy.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sau tám chín tuần liên tục lên xuống thăm và thấy cậu khỏe ra, gia đình đã rất mừng. Cậu lên tinh thần, ngồi dậy được, và đi tập vật lý trị liệu. Cậu ăn có khẩu vị và muốn ăn nhiều hơn vì phần ăn trong nhà thương nhỏ quá… Mọi người đã rất mừng và có nhiều hy vọng. Sau đó cậu được cho về nhà… Rồi yếu lại, phải trở lại nhà thương...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tối thứ Năm, đã khuya, con nhận được một cái text của má. Má con đang trong nhà thương với cậu. Má nói cậu hỏi Mimi có giận cậu gì không? Con đọc và khựng lại suy nghĩ. Tại sao cậu bỗng hỏi lạ vậy? Con nhờ má nhắn lại với cậu là con không giận cậu gì hết. Ngay từ ngày đầu tiên biết tin cậu bệnh và đi thăm cậu, con chỉ cầu xin với Đức Mẹ cho cậu được chữa lành.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sáng hôm sau, 6 giờ sáng, má nhắn tin báo cậu đã ra đi. Con chợt hiểu ra vì sao cậu đã hỏi câu hỏi đêm hôm qua. Cậu muốn mọi người vui vẻ, mọi chuyện Ok... để cậu thanh thản ra đi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Con đã rất hụt hẫng vì con đã đặt nhiều niềm tin trong việc cậu sẽ mạnh khỏe trở lại. Con không bao giờ nghĩ cậu sẽ ra đi sớm như vậy. Con không chấp nhận sự ra đi của cậu... Nhưng con đã suy nghĩ lại. Có lẽ cậu đã quyết định ra đi. Có lẽ cậu biết đã đến lúc và thấy như vậy là tốt nhất. Thôi thì chúng ta hãy tôn trọng và chấp nhận quyết định của cậu.</div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi con hiểu ra thêm một điều, là sự hiện diện của chúng ta ở cuộc đời này cũng giống như đi học một khóa học. Khi mình học và chứng nghiệm đủ những gì muốn trải nghiệm thì sẽ mãn khóa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Mỗi sự kiện đến trong cuộc đời của mình sẽ là những cơ hội giúp chúng ta trưởng thành và tốt hơn ở một lãnh vực nào đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau celebrate cậu mãn khóa, ra trường, được lên lớp... (thành ra con không mặc đồ đen vì hôm nay con đi dự lễ ra trường của cậu)</div>
<div style="text-align: justify;">
Chúc mừng cậu đã qua được final exam hơi khó ở chặng cuối. Cậu đã pass exam không than van hay làm nó khó hơn. Cậu đã rất mạnh mẽ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cậu Nam là một người con rất hiếu thảo; một người anh, người em tốt bụng; một người chồng, người cha rất có trách nhiệm và thương yêu vợ con; một người cậu người bác có tình biết nghĩ đến con cháu; một người bạn tốt.</div>
<div style="text-align: justify;">
Cậu rất siêng năng chịu khó, thích việc. Cậu làm việc ca đêm, sáng về nhà vẫn tiếp tục làm việc giúp vợ con. Số giờ cậu làm việc trong suốt cuộc đời qua chắc chắn nhiều gấp bốn năm sáu lần so với số giờ cậu ngủ. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ gắn cho cậu mấy cái huân chương bự.</div>
<div style="text-align: justify;">
Trong nhà, cưng cậu nhất là bà ngoại con. Đúng không bà ngoại? (cộng đoàn cười). Hôm nay cậu đã được gặp lại bố mẹ cậu, ông bà ngoại con. Họ đang vui mừng gặp lại nhau. Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ gặp lại cậu và những người thân đã ra đi trước chúng ta.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng ta sẽ nhớ cậu rất nhiều. Chúng ta sẽ không gặp cậu trong cái thân xác của cậu nữa nhưng linh hồn của cậu vẫn còn đó, vẫn tồn tại... Cậu sẽ vẫn biết và cảm nhận đuợc khi chúng ta thương và nhớ đến cậu.</div>
<div style="text-align: justify;">
Trong những tháng ngày qua, khi cậu nằm viện, nhiều người thân bạn bè đã thăm viếng, giúp đỡ cậu và gia đình cậu. Chỉ khi nào thật sự yêu thương, người ta mới làm được những gì cần.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Con xin đại diện cậu và gia đình, cảm ơn từng cô chú bác anh chị em về những thăm viếng và giúp đỡ. Cậu và gia đình đã rất trân trọng tất cả những chia xẻ giúp đỡ đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
Xin cảm ơn cha, cảm ơn cộng đoàn, cảm ơn tất cả các cô chú bác anh chị và các em, ở địa phương hay đến từ rất xa, đã có mặt ngày hôm nay, để cùng "chúc mừng cậu ra trường,” và đưa cậu đi qua bờ bên kia được bình an, trong tình yêu thương của Chúa và Đức Mẹ. Amen!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Anne Khánh Vân</div>
<div style="text-align: justify;">
https://vvnm.vietbao.com/p247076a247306/cau-oi-hay-ve-</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-70488383795252527082018-04-30T22:12:00.001-04:002023-04-30T10:32:56.991-04:0030-4: Nhìn Lại! Nhìn Lại! Nhìn Lại Nữa!<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Anne Khánh Vân</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><br /></span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/a164939/30-4-nhin-lai-nhin-lai-nhin-lai-nua">https://vvnm.vietbao.com/a164939/30-4-nhin-lai-nhin-lai-nhin-lai-nua</a></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj5JEtyD7AYB4OvBOxxOrqNGpJ1RS23niAOoQRPBUIn0CBD7kFThO2qvZZWkjb4NSfH_nYLFYxShJZRdWqWdCjdREXzxwqtz0RPyHEQPi0J2iYwkKrcoSqv9_6wRKj7RSWMemA5G4UEpEo/s1600/30-4-1975.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj5JEtyD7AYB4OvBOxxOrqNGpJ1RS23niAOoQRPBUIn0CBD7kFThO2qvZZWkjb4NSfH_nYLFYxShJZRdWqWdCjdREXzxwqtz0RPyHEQPi0J2iYwkKrcoSqv9_6wRKj7RSWMemA5G4UEpEo/s400/30-4-1975.jpg" width="266" /></a></div>
<span style="font-size: large;"></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="font-size: large;">*** </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thưa các chú bác 101,</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con được đến với Nội San Ái Hữu Đơn Vị 101 là nhờ bác Lê Trị. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Năm trước, tháng Tám 2009, Việt Báo Online phổ biến bài "Chuyện Nước Mỹ, Chuyện Việt Nam" của Anne Khánh Vân, kể chuyện tổng thống Obama mời hai thường dân vào Nhà Trắng để... cụng bia. Bác Trị ra công copy bài này gửi các đồng đội cũ mời đọc. Thương làm sao lời giới thiệu của bác, "Anne Khánh Vân là cháu của Lê Trị..." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Mới đây, con nhận thêm email, "Chú là Bảo Trâm, bạn của chú Lê Trị, hiện phụ trách biên tập Nội San Hội Ái Hữu Đơn Vị 101. Được biết Anne Khánh Vân đã hứa trước nên chú gởi thư này xin Anne viết riêng một bài cho Nội San Hội Ái Hữu Đơn Vị 101, dự trù ra mắt trong dịp 30 tháng Tư."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đúng là khi được bác Lê Trị biểu viết bài cho nội san 101, con đã mau mắn "dạ dạ", dù chưa biết mình sẽ viết lách ra sao. Bây giờ, nhờ email chú Bảo Trâm nhắc tới ngày 30 tháng Tư, con bỗng "ngộ" ra nhiều điều bất ngờ. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con cám ơn chú Bảo Trâm nhắc bài. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con biết ơn các chú bác 101 đã ưu ái, tin cậy, cho con cơ hội để... cà kê dê ngỗng. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Xin bắt đầu ngay bằng chuyện cha mẹ chú bác mình. "Hồi đó,… Hồi xưa…"</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">**</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Khi Saigon còn là thủ đô của miền Nam, có chàng học trò nghèo -con côi mẹ goá- được một gia đình bố mẹ nuôi người Mỹ từ Hoa Kỳ giúp ăn học và sẵn sàng bảo trợ du học. Chính chàng quyết định hoãn việc xin du học, ở lại để... lấy vợ, rồi sinh con. Đứa con đầu lòng ấy là... con, Anne Khánh Vân, chỉ mới 6 tháng tuổi khi Saigon hấp hối. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Tháng Tư năm 1975, ba con đang làm việc với người Mỹ trong căn cứ không quân Tân Sơn Nhất. Ứng trực ngay tại nơi lên lịch những chuyến bay di tản, ông có sẵn chỗ trên máy bay cho cả gia đình, lại có sẵn bố mẹ nuôi người Mỹ bảo trợ, nhưng không thể liên lạc với vợ con. Phút cuối, chính ông quyết định... rời khỏi máy bay, vất vả để ra khỏi phi trường, về nhà. Mọi chuyện lỡ làng. Chiều 30 tháng Tư, ông cùng mẹ và vợ đốt hết giấy tờ hình ảnh liên hệ đến người Mỹ. Và sau đó, đi tù. Rồi trăm cay nghìn đắng... </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Má à, sao Ba không đi Mỹ như các chú các bác?" </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Còn vì sao nữa. Hỏi ba mày đi."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Con muốn có ba đi Mỹ để gửi quà về nhà hay muốn có ba ở bên con?" </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con đã hỏi má, hỏi ba, rồi ba hỏi lại con, sau khi đã kể lại chuyện cũ. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thì ra vì không nỡ bỏ rơi con, ba con đã quyết định ở lại. Nhờ điều này, suốt thời thơ ấu, dù cơ cực thua kém chúng bạn, con vẫn có thể hất mặt lên, hãnh diện nhớ ngày 30 Tháng Tư. Ngày ấy, với ba, không phải ai khác mà chính con là... V.I.P. - nhân vật quan trọng nhất. Từ đó, đây là ngày để yêu quí ba hơn. Con nhớ mình đã hiểu như vậy khi mới chín, mười tuổi. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Cũng từ tuổi này, con nghe nhắc tên bác Lê Trị. Chỉ nghe nhắc tên thôi. Chưa thể gặp mặt. Vì lúc ấy bác Trị cũng như nhiều bậc cha chú khác của chúng con vẫn đang còn trong tù. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Bác Trị gái và má con vừa là bạn thân, cũng vừa là bạn hàng... chợ trời. Không biết má con, bác Trị gái, hay trăm ngàn các bà vợ, bà mẹ miền Nam khác trước kia từng sống với những công việc ngành nghề tốt đẹp, sung túc ra sao, nhưng những năm cuối 70 và đầu 80, con thấy nhà nhà đều có cảnh "chà đồ nhôm, chôm đồ nhà" mang ra hè đường bán. Sau màn "tư bản mại sản" -có nghĩa là bán hết những gì có thể bán trong nhà- các bà vẫn phải tiếp tục mua bán cái gì đó mỗi ngày, để có khoai có gạo nuôi con, rồi nuôi chồng trong tù. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Vậy là tại chợ trời Tân Bình, má con có cái sạp bán quần áo. Bác Trị gái thì vòng vòng khắp chợ lựa đồ cũ để mua đi bán lại. Mua được cái quần cái áo nào khá khá thì bác đem cho má con lựa trước. Chiều đi bán về, má con sẽ giặt giũ mớ quần áo cũ mua được trong ngày. Hôm sau, khi mớ quần áo cũ này được phơi khô, con có bổn phận tháo tung chúng ra thành những manh vải nhỏ, ủi cho thẳng thớm. Tối đến, khi đã cơm nước và lo cho các em xong, má con sẽ vừa đọc chính tả cho con viết, hoặc dạy con làm toán và vừa cắt đồ. Những mảnh "vải" do con "chế biến" từ đồ cũ hôm qua sẽ được má cắt thành những bộ đồ trẻ con, những chiếc áo sơ mi, áo bà ba... Sáng sớm, má con ra chợ bán. Phần con, trong khi đạp xe mi-ni lọc cọc đến trường, con sẽ ghé ngang nhà các cô thợ may, đưa họ mớ đồ má con cắt tối qua. Trưa tan học, con ghé nhà các cô lấy những gì các cô may xong. Về nhà kết nút áo, luồn thun, hoặc luông lai áo. Khi xong việc, con sẽ mang mớ đồ "cũ hôm qua nhưng mới hôm nay" này ra chợ "tiếp tế" cho má con có thêm "đồ mới" bày bán. Cứ như thế, từng ngày trôi qua... Chợ Tân Bình là nơi kiếm sống của gia đình con, cũng như trăm ngàn gia đình khác. Và chính nơi đây, con đã được biết bác Trị gái. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Những khi con ra chợ phụ má, má con thường sai con chạy qua chỗ bác Trị gái ngồi để đưa tiền và có khi là xin khất sang ngày mai. Bác Trị gái sẽ cười và gật đầu, "Ừa, không sao đâu." Hai bà mẹ thương nhau như chị em; họ cùng "nín thở" nương nhau qua sông... Con còn nhớ rõ chỗ bác Trị gái ngồi là gần bên cô Phúc bán cà-phê có cái bàn thấp thấp. Chỉ là một tấm ni-lon trải trên thềm xi-măng. Trước kia má con cũng toàn trải ni-lon bày bán hàng dưới đất ngay trên đường vào chợ. Trước đó nữa, khi con mới hai ba tuổi, theo má bán chợ trời ở chợ Long Khánh, thì đường vào chợ cũng đâu có chỗ. Phải trải tấm ni-lông bên cạnh những đống rác ở sau chợ... Nắng mưa, ruồi nhặng, lầy lội gì cũng phải bám lấy nó. Mãi sau này, nhờ "hụi sống hụi chết," má con chắt chiu đủ tiền sang được cái sạp lộ thiên phía sau lồng chợ. Biết cảnh ngồi dưới đất mưa nắng ra sao, nên khi thấy bác Trị gái phải ngồi như thế, con ái ngại hỏi má, "Ủa má, sao bác không ngồi sạp bán hàng như má?" Má con giải thích "Bác đi mua đồ cũ vòng vòng trong chợ suốt ngày, rồi lại đi vòng vòng bán lại với chút tiền lời... Nếu chiều tới mà còn nhiều thứ cần bán thì bác mới trải tấm nhựa ngồi ráng chút thôi." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Có ngày không thấy bác Trị gái ra chợ, con hỏi thăm. Má con nói bác phải đi thăm nuôi bác trai. Đã nhiều lần thấy má và các cô dì của con người nào cũng từng "đi thăm nuôi", con không ngạc nhiên vì điều này. Nhưng vẫn chưa hiểu vì sao mà mấy ông chú bác này nhà có không ở, cứ "rủ nhau" vô tù. Cũng chẳng thể hình dung nơi họ ở tù như thế nào. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Cho tới khi chính con cũng đi vô... nhà tù.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Vào mùa hè khi con gần mười tuổi, con được má cho theo cậu dì đi vượt biển. Hên xui may rủi thế nào không hiểu, chuyến tàu bị bắt, cả đám "thuyền nhân hụt" bị tống vô nhà tù. Vậy là con cũng đi tù (như ai!). À, đây là nhà tù, là trại cải tạo. Ồ, kia có thể chính là bác Lê Trị. Con chưa biết mặt bác, không biết bác ở nhà tù nào, nhưng con đã nghĩ vậy khi thấy những người tù cải tạo ốm yếu, tơi tả, đi từng đoàn dài, hoặc làm đủ mọi thứ việc khổ sai dưới mưa nắng và những họng súng canh gác của cai tù được gọi là cán bộ quản chế, quản giáo. Ba con, chú bác con từng là những người tù như vậy.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thật ra hồi nhỏ, con cũng chẳng hiểu tại sao đi vượt biên mà không thoát thì sẽ đi vô tù. Có trộm cướp gì đâu. Có đánh phá ai đâu. Chỉ "đi chỗ khác chơi" thôi, có gì đâu mà tù.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">*</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Mấy năm sau đó, Việt Nam có chính sách “đổi mới” – cầu cứu tư bản, nói chuyện lại với Mỹ. Nhiều chú bác từ nhà tù trở về và con đã có dịp chào bác Lê Trị. Lúc này, các bà vợ bà mẹ "gốc ngụy" có chồng về "phụ việc" thấy cũng đỡ hơn. Má con đã mở được một tiệm may và dạy nghề may. Má con vốn là nhà giáo. Nhờ thừa hưởng từ bà nội là thầy dạy may giỏi, nên má con dạy may vá cũng giỏi. Bác Trị gái cho mấy chị qua phụ may với má con để học thêm. Gia đình bác đang chờ làm thủ tục đi Mỹ, nghề may biết đâu sẽ có ích cho các chị. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chơi thân với mấy chị con bác Trị, mỗi lần qua lại, con thấy trong nhà bác có rất nhiều tủ kệ mới rất đẹp do bác Trị trai tự tay đóng. Vài năm sau, khi gia đình bác Trị có vé máy bay đi Mỹ, hai bác đã "chia gia tài" cho những bạn nghèo còn ở lại, trong đó có gia đình con. Con còn nhớ sáng hôm ấy, chị Duyên, thứ nữ của hai bác, đưa chiếc xe ba bánh chở một bàn may qua nhà con. Khiêng bàn may vào nhà, chị Duyên nói, "Ba má con gửi tặng cô." Hình dáng bàn may này trông hơi "khác thường" vì là "sản phẩm... chế biến" của bác Trị. Nó được đóng bằng thứ gỗ rất dầy và chắc. Gắn đầu máy vào và ngồi may, trông rất oai.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Vì bác Trị ở tù đến 13 năm nên gia đình bác được đi Mỹ theo diện HO. Ba con không ở tù lâu, nhưng có lẽ vì được con ở tù thêm cho phần ba, nên trời thương, cũng cho con được đi... Mỹ. Con đường đến Mỹ tuy vòng vo, ngoằn ngoèo, nhưng cuối cùng con cũng đã đến nơi. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Tạm yên việc học, việc làm, chiều tháng Tư, một mình ngồi bên dòng sông Potomac đúng mùa hoa anh đào nở, con bỗng lờ mờ thấy lại đống lửa hỏa thiêu lý lịch chiều 30 tháng Tư năm nào, khi vì con mà Ba bỏ chỗ trên chuyến bay di tản. Con nhớ ba, nhớ má, nhớ bà Nội, nhớ các em, nhớ cả hình ảnh ông bà bố nuôi người Mỹ của ba con. Trong album gia đình, hiện vẫn còn tấm hình ông bà - được lượm lại từ đống lửa hoả thiêu. Tên tuổi địa chỉ không còn nữa. Không biết ông bà ở nơi nào, cõi nào. Nhưng từ tấm ảnh cũ một phần bị nám cháy, con vẫn hình dung được là ông bà bố nuôi của ba con đang cười, khi biết là cái con bé làm lỡ chuyến bay của ba nó năm xưa, nay đã thay ba đến được với nước Mỹ. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chính từ những ký ức lu bù ấy, con đã viết "30 Tháng Tư, Ngày Để Yêu Quí Ba Hơn", rồi viết thêm "Duyên Nợ Với Nước Mỹ". Cả hai bài được gửi dự Viết Về Nước Mỹ, một giải thưởng đặc biệt do hệ thống Việt Báo tổ chức liên tục từ mười năm nay; các giải thưởng hàng năm là 35,000 mỹ kim. Khi gửi bài đi, thiệt tình con cũng chưa biết Trần Dạ Từ, Nhã Ca là ai.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Kết quả: Giải chung kết Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm 2007 được loan báo là... Anne Khánh Vân. Đây là giải lớn nhất trong năm. Người trúng giải một mình "ẵm" gọn...10,000 mỹ kim. Mèn ơi. Đúng chuyện khó tin mà có thực. Chưa hết. Còn thêm một chuyện khó tin được chính vị trưởng ban tuyển chọn là nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa loan báo ngay trong lễ phát giải hôm Chủ Nhật 26 tháng Tám, 2007. Chú Nguyễn Xuân Nghĩa là một chuyên gia kinh tế, trước 1975 từng là Thứ trưởng Bộ Tài Chánh VNCH, đồng thời là một giáo sư tài chánh của đại học Saigon. Xin cho con được trích nguyên văn lời chú khi công bố giải thưởng:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Duyên nợ với nước Mỹ" là câu chuyện về một gia đình từng được người Mỹ nhận làm con nuôi từ thời ông bà nội của tác giả, mà trải qua nhiều cơ hội trong suốt 50 năm thăng trầm, cả nhà vẫn cứ hụt mãi cái hẹn với Hoa Kỳ. Chuyện ly kỳ và cảm động nhất là bài viết của tác giả đã góp phần biến giấc mơ ấy thành sự thật. Khi được thông báo bài viết vào danh sách chung kết, tác giả lập tức vận động khắp nơi và chỉ trong 10 ngày đã hoàn tất mọi giấy tờ đưa được ba má từ Việt Nam qua Mỹ theo thủ tục khẩn cấp. Kết quả là trong câu chuyện có câu chuyện khác và trong giải thưởng có giải thưởng khác là sự đoàn tụ của một gia đình trên đất Mỹ, cùng dự họp mặt với Việt Báo hôm nay." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đúng như chú Nghĩa kể, nhờ giải thưởng Viết Về Nước Mỹ, rồi nhờ sự trợ giúp đặc biệt của văn phòng Thượng Nghị Sĩ Jim Webb tại Virginia, văn phòng Dân biểu Loretta Sanchez tại California, ba má con đã kịp thời đến được nước Mỹ để dự buổi lễ phát giải thưởng hôm ấy. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">[Mọi bài viết liên quan tới giải thưởng có in trong sách Viết Về Nước Mỹ do Việt Báo ấn hành. Cũng còn lưu trên Việt Báo Online, có thể đọc lại: <a href="http://www.vietbao.com/?ppid=74&pid=51&auid=2842&nid=100143&page=2">http://www.vietbao.com/?ppid=74&pid=51&auid=2842&nid=100143&page=2</a>.]</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con nhớ rõ lời vị chánh chủ khảo dành cho chuyện khó tin của con, "Trong câu chuyện có câu chuyện khác và trong giải thưởng có giải thưởng khác..." Vậy mà riêng với con, vẫn còn thêm một câu chuyện khác nữa chưa kể. Chuyện nhờ bác Lê Trị mà có, nhưng cho tới nay, hai bác cháu vẫn chưa có cơ hội ngồi lại với nhau, để con có thể kể với bác phần lạ lùng cuối chuyện.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Hai bác Trị và các chị, những tấm gương của một thời khó khăn, là người thân của cả gia đình con. Từ ngày sang Mỹ theo diện H.O., hai bác định cư ngay tại vùng Little Saigon. Ba má con lần đầu tới đây, sau khi mừng tái ngộ, hai bác và các chị đều có mặt tại nhà hàng Seafood World trong buổi lễ phát giải. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nhà thơ Trần Dạ Từ và nhà văn Nhã Ca là những người sáng lập Việt Báo và giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Trong dạ tiệc phát giải tại nhà hàng, chú Từ cô Nhã chia nhau đi từng bàn thăm hỏi mọi người. Khi chú Từ đến bàn của gia đình con, bác Trị đứng lên. Chú Từ tức thì nắm tay bác, rồi lập tức "kể tội" bác Trị với mọi người: </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Đây là ông bạn tù đã góp phần hành hạ tôi không biết bao nhiêu đêm trong tù."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ủa, sao có thể vậy? </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con đã nghe bác Trị kể từng ở tù chung với chú Từ, không ngạc nhiên khi hai người nhận ra nhau, nhưng nghe vậy cũng hơi... hoảng. Còn nhớ ngay sát bàn con lúc ấy có chú Tân Ngố và cô Iris Đinh. Cả bàn chuyện trò đang rôm rả bỗng thấy lắng hẳn lại. Hai người cựu tù cùng ngồi vào bàn. Cụng ly. Không có vẻ gì là sắp... đấu súng. Chú Từ hỏi "ông gặp Lão Tam chưa?" Bác Trị nói "tôi thăm thầy Tế rồi." Nhiều tên người hoặc biệt danh được nhắc tới: cụ Khánh, cụ Sinh, ông Hinh, rồi Lão Đại, Lão Nhị... </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Cái ông Lê Trị này là một cây kỳ tài trong các xưởng mộc của trại tù," chú Từ kể. "Không phải chuyện đóng bàn, đóng tủ bình thường đâu. Ông ta đóng đàn. Ghi-ta. Violin. Đàn bầu. Đàn cò... Đủ loại cho các bạn tù. Từng có lần bị lãnh búa vì tội 'chôm' gỗ quí của nhà tù xẻ ra đóng đàn và 'làm chuyện riêng trong giờ công' mà cũng không tởn. Hồi còn ở trại tù Z30D Hàm Tân, chúng tôi nằm cạnh nhau. Ông Trị trổ tài làm cho ông Tế một cây violin. Kết quả là đêm nào trước khi ngủ ông Tế cũng vác cây đàn tự chế lên. Cứ hết 'ông nghe Schubert nhé', rồi lại 'ông nghe Chopin nhé.' Trong các loại đàn không gì ghê rợn bằng tiếng đàn violin lạc giọng. Dây đàn thì quấn bằng dây điện. Cần kéo đàn thì căng bằng sợi ny lông... Làm sao mà tiếng đàn chính xác. Ông Tế thì nghễnh ngãng, cứ tưởng tiếng đàn của ông ấy hay lắm. Ông Trị thì khoái chí thưởng thức cái violon ông ấy tự chế biến. Vậy là chỉ mình tôi nằm cạnh lãnh đủ. Đã tù khổ sai còn bị cái đàn ấy hành hạ không biết bao nhiêu đêm." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nghe chú Từ than, mọi người trong bàn đều cười.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thì ra chỉ là chuyện "mắng vốn" vui vẻ để gợi lại kỷ niệm thân thiết giữa ba người bạn tù "sành điệu" về âm nhạc. Bác Trị từng đóng cả trăm câu đàn, chú Từ từng viết nhiều ca khúc. Riêng người được bác Trị kêu thầy Tế, chú Từ kêu Lão Tam, là Giáo sư Nguyễn Sĩ Tế, rất giỏi nhạc cổ điển. (Nhạc sĩ Sỹ Đan thường xuất hiện trong video ca nhạc ASIA là trưởng nam của bác Sỹ Tế). Những người được nhắc trong câu chuyện đều là các nhà văn, nhà báo con từng đọc bài trên báo xuân Việt Báo. Cụ Sinh là nhà văn Mặc Thu Lưu Đức Sinh. Cụ Khánh là nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh, Ông Hinh là nhà văn Thảo Trường Trần Duy Hinh. "Cụ Khánh" hay "Ông Hinh" còn từng là giám khảo giải thưởng viết văn của Việt Báo mà con đang lãnh giải.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Còn nhớ hôm ấy, khi mọi người cười vui, thì con tuy cười mà... lờ quờ, vì tên cái nhà tù được nhắc trong câu chuyện: trại tù Z30D ở Hàm Tân. Đó là nơi chính con đã từng… ở tù vì tội vượt biên năm 10 tuổi. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Có phải đúng cái nhà tù ấy? Có thể lầm lẫn không? Không. Con nhớ rõ lắm. Con đường đất đỏ dẫn vào trại tù. Cổng trại tù K1, K2... Con biết cả cái nhà lô nơi đội tù thợ mộc cưa cưa đục đục. Bác Trị từng ở đó. Chú Trần Dạ Từ từng ở đó. Chú Bảo Trâm từng ở đó. Các chú bác khác cùng đơn vị 101 với bác Lê Trị cũng từng ở đó. Má con từng tới đó thăm nuôi con. Bác Trị gái, cô Nhã Ca hẳn cũng đã tới đó. Và rồi, hơn 20 năm sau, cái con bé lon ton trong trại tù năm xưa, hôm nay ngồi đây... Làm sao có thể tưởng tượng nổi. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Có nên kể ngay với các chú bác sự tình cờ lạ lùng này không? Con tự hỏi. Không. Không nên kể ngay. Phải coi lại. Phải hiểu thêm đã. Con tự nhủ và tiếp tục... lờ quờ. Cho tới bây giờ. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">*</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thưa các chú bác 101,</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thư chú Bảo Trâm nhắc con ngày 30 tháng Tư. Đúng là nhờ viết về những ký ức từ ngày này, con đã có duyên may lãnh giải Viết Về Nước Mỹ 2007; rồi trong buổi phát giải, thêm duyên được thấy sự tái ngộ giữa những người từng "chung một nhà tù". Nhờ đó mà con thình lình hiểu ra là mình... chẳng hiểu gì cả. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Là con bé từng lon ton vào tù vài ba tháng, con có thể tự cho mình biết "nhất nhật tại tù..." là gì hoặc mô tả cái nhà tù Hàm Tân ra sao. Thật ra, đó chỉ mới là cái hiểu biết con nít. Chuyện 30 tháng Tư, chuyện nhà tù không chỉ như con tưởng. Suốt ba năm qua, con đã cố tìm hiểu thêm, học thêm, suy ngẫm thêm về nó và nhiều lần... "tá hoả tam tinh." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đọc Nội San Ái Hữu Đơn Vị 101, con biết thêm có 10 vị chỉ huy các ngành an ninh - trong số này có vị chỉ huy trưởng của 101, Đại tá Lê Đình Luân- đã tù luôn một lèo... 17 năm. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đọc nhà văn Thảo Trường, con biết thêm nhóm "lão tù" này gồm bao nhiêu vị, họ tù ở đâu, tù ra sao: "Trại còn mười hai tù binh, mười sáu công an, hơn bốn trăm con bò. Công an giữ tù. Tù giữ bò. Cứ thế mà thống trị nhau." Đó là mấy dòng mở đầu truyện "Con Bò" trong sách "Những Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nhà văn Thảo Trường chính là vị lão tù thứ 11, cạnh 10 vị chỉ huy mà nội san 101 đã kể. Đọc ông, con không chỉ hiểu các chú bác đã ở tù ra sao, mà hình như còn hiểu mấy chục năm nay bà con cả nước đang phải sống ra sao:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Trong tù, công an vẫn gọi tù là anh xưng tôi, dù người tù ấy bẩy tám chục tuổi còn công an mới mười chín, hai mươi! Kể ra về vai vế thì phải là ông cháu. Phúc đức dày thì phải là cụ cháu. Nhưng thời này phúc đức rất mỏng! Anh tôi suốt thành… quen miệng và quen tai. Con cháu cũng không thấy mình là sách mé hỗn láo vô phép mất dạy. Cha ông cũng không thấy phiền muộn vì bị xúc phạm. Chẳng qua là cái chính sách đàn áp nó xiềng xích đầu óc người ta lại thành quen rồi. Bọn khủng bố còn tập cho tù nhân chịu đựng cái sức ép lún xuống một độ sâu hơn nữa, chúng lên lớp rằng chính sách cải tạo là một chính sách giáo dục, trại giam là trường học, tù nhân là học trò, còn chúng tự nhận là... thầy! Chúng nói hoài nói mãi suốt mấy chục năm, nói từ Bắc vô Nam, nói từ Nam ra Bắc, ai nói khác đi chúng bắt bẻ, buộc tội ngay. Miết rồi quen, vợ con họ hàng ở nhà có ai hỏi cũng quen miệng trả lời 'nhà tôi đi... học, bố cháu đi học, chú ấy, bác ấy đi học...'"</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Và cứ thế kéo dài tới năm thứ 17. Nơi "thập nhị lão tù" này thành "cowboys" vung roi coi bò vẫn là... nhà tù Z30 Hàm Tân. Đừng tưởng bò ở đây hiền hơn bò Texas. Thắm, tên con bò dữ nhất trong đàn từng húc chết một nữ tù xinh đẹp tên Thủy khi cô tới lấy phân bò. Nhưng rồi con Thắm cũng có ngày về già, và... "công an ôm súng AK đi theo đội hình hàng ngang tiến tới, in như trong bài tập tấn công. Có anh còn đi theo thế lom khom như đang xung trận thật sự. Anh trưởng toán công an giải thích ‘Ban Giám Thị cho... làm thịt.’ Bác (tù) già thở phào: ‘Tưởng cán bộ đi tấn công quân đế quốc bành trướng gì chứ...’ </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Sau đó là trận chiến máu me bi hài. Nhà văn lão tù viết, </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"...không hiểu sao hình ảnh con Thắm tội nghiệp, hình ảnh cô Thuỷ xinh đẹp, hình ảnh các bác tù binh già lầm lì khốc liệt, khu Rừng Lá âm u, và tính chất súc vật của một nền văn minh cộng sản, nó cứ ám ảnh lẽo đẽo theo tôi hoài."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nhà tù Hàm Tân, ngoài đàn bò, còn có một con voi nổi tiếng, từng lên báo, lên đài. Các chú bác đơn vị 101 từng qua năm tù thứ 13 ở đây hình như đều biết. Sách "Những Miểng Vụn của Tiểu Thuyết" có truyện "Ông Bồ" kể về nó. Đàn voi Rừng Lá có con voi mẹ bị bắn chết gần trại tù (nghe nói tư dinh Thành Uỷ sau đó có trưng cặp ngà voi quí lắm). Voi con mất mẹ đói quá nằm vạ tại nhà lô, trại trưởng sai tù đẩy nó vào trại, bắt nhà bếp bớt phần khoai gạo của tù nấu cháo cho voi ăn. Mỗi bữa, cả chảo cháo bự, voi con làm loáng cái là hết. Hai nhà văn "ngụy" nằm trong tù tán gẫu: </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"...Thụy Điển họ từng viện trợ cho cả một nhà máy giấy Bãi Bằng lớn nhất Đông Nam Á, sao không mang 'cu tí' này 'cống' vua Thụy Điển gây cảm tình 'hữu nghị quốc tế bền vững,' tù khỏi bị bớt phần ăn và khỏi phải 'đẩy đít ông Bồ' về rừng." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chuyện tán gẫu của hai ông - tác giả "Bụi Tầm Xuân" và tác giả "Người Đi Qua Đời Tôi"- được "Ban Tự Quản" lắng nghe. Sau đó báo chí và truyền hình nhà nước có ảnh con voi con của trại tù được đưa lên máy bay cùng với thú y sĩ và chuyên viên sở thú đi theo chăm sóc. "Bản tin nói thủ tướng chính phủ nước ta gửi quốc vương Thụy Điển con voi quí làm quà tặng để kỷ niệm tình hữu nghị thắm thiết..."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Truyện "Ông Bồ" được ghi là "Tặng NC&TDT". Con biết người được đề tặng là ai. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Sách "Hồi Ký Nhã Ca" có kể chuyện đi thăm nuôi gặp nhà văn Thảo Trường và gọi ông là "Tướng Cướp Núi Mây Tào." Ngọn núi này nằm gần nhà tù Hàm Tân. Bên cạnh con suối chẩy qua trại tù có cái nhà thăm nuôi. Con biết nơi này. Sau đây là đoạn chuyện trò giữa chú Từ, cô Nhã trong nhà thăm nuôi vào lúc chộn rộn nhất:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Giờ thăm gặp sắp hết. Ở bàn đầu, thân nhân thăm nuôi đã lục tục kéo lên bàn cán bộ làm thủ tục gửi tiền.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Lần thăm nuôi trước, lúc vào, nghe tin cán bộ trại giữ em lại làm việc?"</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chuyện từ mấy tháng trước. Giờ thăm nuôi bị rút ngắn. Vào một phòng nhỏ. Cán bộ trưởng trại đích thân gặp. Có trà nóng mời uống. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Chẳng có gì đâu. Đài BBC loan tin anh và anh Tế đang bị hành hạ trong trại tù. Họ bảo anh phải ở đội lao động nặng chỉ vì anh chưa tự giác, em phải động viên anh để anh an tâm (học tập) cải tạo. Trưởng trại hỏi em có muốn anh sẽ là người trở về sau cùng không?"</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Em trả lời sao?"</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Em nói anh không phải là người về sau cùng. Người về sau cùng sẽ chính là cán bộ. Vì còn một người tù, cán bộ còn phải ở lại để coi tù."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đúng quá. Cho tới giờ này, cái nhà tù ấy vẫn còn và đương nhiên vẫn còn anh cán bộ coi tù. Khi đọc xong đoạn đối thoại này, con nhớ mình đã phá ra cười. Nhưng cười xong thì ngẩn ngơ. Sách "Hồi ký Nhã Ca" về nhà tù nhỏ, nhà tù lớn viết từ năm 1990. Bây giờ đã thêm 20 năm. Mới đây, nhiều nhà hoạt động cho dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam bị bắt cũng được đưa tới đó. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Vẫn còn, vẫn vậy, nhà tù lớn, nhà tù nhỏ. Vì đâu nên nỗi?</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Sách "Quê Hương Bạn Hữu Tù Đầy" do Trung Tâm Độc Lập, Stuttgard, Cộng Hoà Liên Bang Đức, ấn hành nhân "Ngày Văn Nghệ Sĩ Việt Nam 1990" có bài của nhà báo Hồ Văn Đồng, kể chuyện "Ở tù với Trần Dạ Từ và bạn hữu": </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Hồi hai anh em cùng nằm một chiếu ở trại khổ sai Gia Trung, đến phiên tôi dạy anh Từ học thêm tiếng Pháp. Lại có thêm một chuyện buồn cười. Không khá gì hơn ông thầy Nguyễn Mạnh Côn (bắt học tiếng Tây bằng bản tuyên ngôn vô sản thế giới đoàn kết lại), anh Từ lại phải tộng cho bằng hết toàn văn Lê Nin bằng tiếng Tây, nhờ hình Lê Nin, mà sách gửi được vô trại tù. »</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Tụng Lê Nin kỹ quá, có lần anh Từ nói, 'Có dịp, anh em mình phải chú giải lại Lê Nin bằng sự việc ông ạ. Tức cười thật, thì ra trí tuệ phương tây bị chữ nghĩa bắt nạt, chả hiểu gì cả.’ </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đầu năm 1978, thân nhân anh Mai Văn Lễ (Khoa trưởng luật khoa Huế, nguyên phó chủ tịch Hội đồng kinh tế quốc gia, rất thân quí anh Từ) lên thăm cho hay chị Nhã và lũ nhỏ bị đuổi khỏi nhà, trục xuất khỏi thành phố. Suốt cả năm không có tin nhà, chả biết vợ con sống chết ra sao, anh Từ không hề hé răng nói một câu lo lắng, vẫn bình tĩnh tụng Lê Nin toàn tập."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">(Có thể đọc toàn bài tại .)</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Cũng trong sách này, con tìm ra cái chú giải về "chính sách lương thực" của Lénine, "Phải cầy đi cầy lại, cầy tới cầy lui, sao cho trên luống cầy của chúng ta không còn một hạt giống tư sản nào có thể mọc lại được." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đúng là thời còn học tại nhà trường xã hội chủ nghĩa tại Việt Nam con từng biết chính sách này, từng thấy nó được xưng tụng là "Vũ khí chuyên chế vô địch của giai cấp, Chủ nghĩa bách chiến bách thắng của thế kỷ." Chỉ không hiểu sự liên hệ giữa nó và cái đói, không chỉ đói trong tù mà đói từ Bắc chí Nam. Cho tới khi đọc chú giải Lê Nin bằng... thơ:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Cái đói thành vũ khí chuyên chế vô địch</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nó được tính toán, được kết hợp lô-gích</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Sự co thắt dạ dầy. Nước miếng. Tiếng kẻng</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Được tung, được hứng</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Được quảng cáo xôm tụ:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Kiểm kê. Quản lý. Làm chủ</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Và nó vơ. Nó vét. Nó ban phát ơn huệ</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Biến chén cơm, miếng bánh thành ma tuý</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Biến tiếng kẻng cho ăn thành lệnh của ma quỉ</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Để khuất nhục đồng loại.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">(Trần Dạ Từ, Hòn Đá Làm Ra Lửa)</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Hậu quả, với thế giới, là cái "vũ khí chuyên chế vô địch" ấy đã tàn sát cả trăm triệu người. Tại Việt Nam, cái đuôi của nó là "Cải cách ruộng đất" tại miền Bắc, là chiến tranh Nam Bắc tương tàn. Rồi 30 tháng Tư, cải tạo tư sản công thương nghiệp, chính sách kinh tế mới, 240,000 quân cán chính miền Nam đi vào nhà tù, hàng triệu người ra biển, chết dưới đáy biển... cho tới bây giờ.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Trí tuệ phương tây đã qua cơn "bị chữ nghĩa bắt nạt". Tại vùng Washington DC, nơi con đang sống, đã có Đài Tưởng Niệm Những Nạn Nhân Cộng Sản. Nhiều dân tộc, Đông Âu, các nước cựu thuộc địa Sô Viết ở vùng biển Baltic cũng như chính nước Nga của ông Lê Nin, tất cả đã tỉnh cơn ác mộng. Còn Việt Nam thì sao?</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ở vườn hoa Hà Nội, có tượng ông Lê Nin. Ông ta đã đứng đó từ sau khi đất nước bị chia đôi năm 1954, khi cộng sản đặt cả miền Bắc dưới cái ách chuyên chế của họ, phát động cải cách ruộng đất, giết hàng trăm ngàn người.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">"Ông Lê Nin ở nước Nga. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Mà sao ông đứng vuờn hoa nước ....mình?”</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Từ lâu rồi, con nghe dân Hà Nội có câu đồng dao ấy. “Đúng là một câu hỏi ngây ngô, trong trăm ngàn cái ngây ngô khác của đất nước,” một ông anh của con bình luận. Nhưng ngây ngô mà hỏi vậy quá đúng. Nói cho ngay, cái ông Lê Nin đứng ở công viên Hà Nội cũng chỉ là cái tượng xi măng thôi. Khổ nhục của dân mình, nước mình, trăm tội đổ hết lên đầu ổng cũng... tội! Vậy thì nó là ai? Nó là cái gì, mà vì nó ông ta đứng ở đó, vì nó mà cả một vùng đất lịch sử địa linh nhân kiệt của đất nước phải đói khổ, nhục nhã. Dân ngây ngô còn biết đặt câu hỏi. Vậy thì các vị học giả, trí giả của Bắc kỳ đâu rồi?</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Hên quá. Con tìm hiểu thêm và tìm thấy. Đâu phải các nhà văn nhà báo chỉ là những tên tuổi mà bọn con đã phải tụng trong sách dạy thơ văn cách mạng. Cũng đâu phải đợi đến bây giờ. Ngay từ năm 1955 tại Hà Nội, đã có người chỉ đích danh tên nó. Người đó là cụ Phan Khôi, một học giả, một nhà thơ. Báo xuân Việt Báo có trích thơ cụ. Con đọc là nhớ luôn 2 bài thơ sau đây. Bài “Nắng Chiều” chỉ có 4 câu: </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nắng chiều đẹp có đẹp</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Tiếc tài gần chạng vạng</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Mặc dù gần chạng vạng</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nắng được thì cứ nắng.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Bài thứ hai lui tới hoài hoài cũng chỉ gồm mấy từ ngang như... cua. Đọc mà bái phục, ngậm ngùi:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Làm sao cũng chẳng làm sao</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Làm chi cũng chẳng làm chi</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chính là với tinh thần ấy, ngay từ năm 1955 -chắc cũng cùng lúc ông Lê Nin xi măng đến đứng vườn hoa - cụ Phan Khôi đã chỉ ra cái tên của "nó". </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Nó là "Ông Bình Vôi." Bài viết cùng tên của Phan Khôi được mở đầu bằng câu: "Khắp nước Việt Nam có tục ăn trầu, cho nên ở đâu cũng có bình vôi." Mỗi khi quệt vôi têm trầu, vôi dư được gạt vào miệng bình. Dần dà, bình vôi bị vôi lấp kín miệng, hết xài, phải bỏ ngoài gốc đa. Dân quê ra đó đốt nhang cúng vái, gọi nó là "Ông Bình Vôi". </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Và cụ Phan kết luận: "Tôi viết cái bài khảo cứu nhỏ nầy cốt để cắt nghĩa mấy câu thơ của Lê Đạt:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Những kiếp người sống lâu trăm tuổi</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Y như một cái bình vôi</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Càng sống càng tồi</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Càng sống càng bé lại."</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Cả thơ Lê Đạt và bài viết Phan Khôi đều được đăng trong "Nhân Văn Giai Phẩm" do chính cụ Phan làm chủ nhiệm. Kết quả là tất cả "bọn Nhân Văn Giải Phẩm" gồm nhiều văn nghệ sĩ trí thức Hà Nội thời ấy được "Bác và Đảng" cho đi "học tập cải tạo" và đầy đoạ đến chết. Trong số này có tác giả bài quốc ca miền Bắc là nhạc sĩ Văn Cao, bị cấm viết, bỏ đói. Riêng cụ Phan khi chết rồi, con trai (một Đại Tá từng làm chủ nhiệm báo Cứu Quốc thời "khởi nghĩa" 1945) không dám đi đưa đám. Di hài cụ, sau khi vùi xuống đất còn bị cầy xới lên cho mất hết dấu tích. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">["Hồ Sơ Lịch Sử Nhân Văn Giai Phẩm" do nhà nghiên cứu văn học Thụy Khuê biên soạn hiện có trên trang web của đài RFI - <a href="http://www.viet.rfi.fr/tong-hop/20100311-nhan-van-giai-pham">http://www.viet.rfi.fr/tong-hop/20100311-nhan-van-giai-pham</a>. Mọi người có thể đọc đầy đủ.] </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Riêng con, từng có thời là "Thiếu nhi quàng khăn đỏ", con nhớ mãi cái hình ảnh các thiếu nhi cháu ngoan Bác Hồ khiêng kiệu diễn hành, trên kiệu là tấm hình tổ chảng của "Bác". Trong khi thiếu nhi ở những nước văn minh thì ngồi học với computer, laptop, chỉ có "Ông Bình Vôi" mới lo cho tương lai nước ta kiểu này.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chính cái "Ông Bình Vôi" này còn đặc biệt liên hệ chuyện Tháng Tư, cho tới tận bây giờ.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">*</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thưa các chú bác 101,</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Là con cháu những người miền Nam từng đi tù, lớn khôn trong chế độ xã hội chủ nghĩa, con biết đủ thứ chuyện "cười ra máu mắt" hậu ba mươi tháng Tư. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đến được nước Mỹ, con đã hơn một lần bồi hồi khi học lịch sử Hoa Kỳ. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Như Việt Nam, đất Mỹ cũng từng là thuộc địa của Anh, của Pháp và từng có chiến tranh dành độc lập. Dân Mỹ cũng từng có nội chiến Nam Bắc. Nội chiến cũng kết thúc đúng vào một Tháng Tư lịch sử.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ngày 8 tháng Tư năm 1886, khi Tướng Robert Lee, tổng tư lệnh Nam quân loan báo quyết định đầu hàng, tại nơi hẹn, Tướng Grant tư lệnh miền Bắc chiến thắng và bộ tham mưu của ông đón vị tướng bại trận bằng nghi thức danh dự, chào kính. Quân đội miền Bắc thắng trận cũng lập tức được lệnh "tuyệt đối không reo mừng" trên chiến bại của quân đội miền Nam. Ba ngày sau, 12 tháng Tư 1886, lễ giao nạp vũ khí được tổ chức tại cánh rừng Appomattox, phía Nam bang Virginia. Khi 28,000 sĩ quan và binh sĩ miền Nam bại trận được chỉ huy bởi tướng John Gordon bước theo nhịp quân hành, tiến vào khu hành lễ, tướng Chamberlain hô lệnh, "Bồng súng chào!" cho quân đội miền Bắc thắng trận. Một tiếng kèn lệnh. Toàn quân miền Bắc bồng súng nghiêm chào. Họ chào những "anh hùng bại trận". Họ bày tỏ sự tôn trọng của người Hoa Kỳ đối với người Hoa Kỳ. Không thêm một tiếng kèn, tiếng trống, tiếng hô chiến thắng. Sau khi giao nạp 100,000 tấn vũ khí, đạn dược, quân kỳ, hiệu kỳ, tất cả sĩ quan binh lính miền Nam được giữ lại lừa, ngựa và cả võ khí cá nhân. Họ còn được phía thắng trận cung cấp 25,000 phần ăn để lên đường trở về quê quán sống đời tự do.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Lá cờ của miền Nam bại trận được tôn trọng. Cho tới bây giờ vẫn còn được treo nhiều nơi tại các bang miền Nam. Tên tuổi các danh tướng miền Nam vẫn được trân trọng trong sách sử. Tư dinh vị tướng bại trận Robert Lee tại Virginia sau này còn trở thành một bảo tàng với nguyên vẹn cờ hiệu, huy chương sách vở mở cửa cho du khách. Nước Mỹ sau Tháng Tư 1885, không ai bị tập trung cải tạo, không gia đình nào bị cướp đoạt nhà cửa, đuổi đi kinh tế mới, cũng không có ai phải vượt biển, tị nạn. Và rồi... </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Tháng Tư Mỹ 1885 trước tháng Tư Việt Nam 1975 đúng 110 năm. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ôi, cùng một tháng Tư. Người ta thì như thế, mà mình... Lần đầu học về tháng Tư lịch sử của nước Mỹ, con nhớ đủ thứ chuyện rồi bồi hồi tưởng tượng. Nếu ngày 30 tháng Tư năm ấy, từng sự việc được xử lý bằng chính sách như thế này... thế này... thì kết quả mọi sự đã trở thành thế kia, thế nọ... Cứ thế mà bần thần, tiếc rẻ, mơ mộng. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Bây giờ, ôn lại chuyện tháng Tư nước Mỹ, hiểu thêm chút chút, con thấy đúng là lúc ấy mình chẳng hiểu gì cả. Nếu những lãnh tụ Việt Minh phần nào xử sự được như vậy, thì năm 1954 ông ngoại con -người từng được tuyên dương là anh hùng nhờ tiếp tế thuốc tây cho kháng chiến chống Pháp- đâu đến nỗi phải bỏ nhà cửa, quê quán để trở thành... "bắc kỳ di cư". Cũng vậy, các chú bác đâu phải cầm súng tự vệ khi miền Nam bị dìm trong lửa đạn, để rồi bị phản bội, tù tội. Đừng mơ mộng hão nữa. Thấy ra được điều giản dị này, con thấy thương ông ngoại mình hơn, đồng thời thân thiết hơn với ông cha, chú bác của mình, những thế hệ đã tận lực chiến đấu. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">35 năm sau tháng Tư 1885, Hoa Kỳ từ 1920 với 106 triệu dân đã có đài phát thanh, thừa giàu mạnh, vượt mặt cả Âu châu.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">35 năm sau tháng Tư 1975, Việt Nam mất đất, mất biển, thua kém mọi lân bang, thua luôn cả Cam Bốt. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Khác biệt dễ thấy nhất giữa hai tháng Tư là trong khi tại Mỹ, đạo lý tự mình trông vào mình thể hiện qua việc "người Hoa Kỳ tôn trọng người Hoa Kỳ", thì tại Việt Nam, đạo lý vay mượn từ chủ nghĩa ngoại lai được thể hiện qua cách người Việt không biết trọng người Việt, thù hận lăng nhục được cổ võ. "Thương mình thương một thương ông thương mười." Ông đây không phải ông Việt Nam mà là ông Nga, ông Tàu. Nguyên do chỉ là vì "Ông bình vôi" còn đó. Ông ta không chỉ ở Hà Nội, mà còn ở khắp nước. Cả nước thờ cúng và cứ thế "càng sống càng tồi, càng sống càng bé lại." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thực tế tháng Tư Việt Nam 2010, ngay cạnh lời chủ tịch nước kêu gọi hoà hợp hoà giải, đoàn kết để xây dựng đất nước (chắc nhắm món kiều hối 8, 9 tỉ đô mỗi năm), các trang báo điện tử nhà nước CSVN vẫn tiếp tục phô trương hình ảnh 50,000 người "mít tinh" mừng 30 tháng Tư ở Saigon, có bộ đội súng ống diễu hành, xe tăng diễn lại cảnh phá xập cánh cổng Dinh Độc Lập, đủ thứ văn hay chữ tốt khoe thành tích anh hùng, kể "tội ác mỹ ngụy." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đặc biệt kỷ niệm "35 năm thống nhất", còn có cả một "hội nghị khoa học" nghiên cứu lại lịch sử 30 tháng Tư được tổ chức rình rang. Lịch sử có sẵn đó những bài học đáng học. Tại sao năm ấy chỉ riêng miền Nam đã khá hơn Hàn Quốc, Thái Lan, mà bây giờ cả nước thua kém? Có thể Nam Bắc cùng "ra biển lớn" ngay từ những năm 1970’ thay vì phải chờ 30 năm sau. Có thể quan hệ đôi bên cùng có lợi với Mỹ ngay trong hai ngày thay vì 20 năm. Có cách nào hay hơn để bảo vệ máy móc cơ khí tối tân thay vì gỡ chở ra bắc bỏ ngoài mưa nắng để bị xẻ thịt? Có cách nào bảo vệ vườn cây trái, đồng lúa miền Nam thay vì để dân phải tự động chặt bỏ...? Nghiên cứu khoa học về 30 tháng Tư có thể nào không biết đến tháng Tư 1885 của Mỹ? Có thể nào không biết suốt 35 năm qua, người Mỹ cũng không ngừng nhìn lại, tranh luận, phê phán sửa chữa về những sai lầm của chính họ trong chiến tranh Việt Nam? Có thể nào không coi lại về người cựu tù Hỏa Lò John McCain? Có thể nào không đọc bài "Our Saigon Friends Still Need Help" (James Webb, NYT 1991)? Cả hai và nhiều vị khác, vì muốn cứu giúp mang gia đình những tù nhân "cải tạo" -cùng chiến đấu một thời- sang Hoa Kỳ, mà đã giúp nhà nước ta "xuất khẩu H.O.". Rồi cứ thế thâu lời trên lưng những người mà chính công sản đã hành hạ.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ông Webb nay đã là chủ tịch uỷ ban Đông Á Thái Bình Dương của Thượng Viện Mỹ, đang giúp tạo quân bình lực lượng tại biển Đông, tạo cơ hội vận động "đa phương hoá" biển Đông, giảm bớt thế Trung Quốc độc bá. Nhà nước ta hình như cũng bắt đầu "yêu thích" TNS James Webb. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đúng là nhiều kinh nghiệm từ 30 tháng Tư cần được nhìn lại. Nhưng cái hội nghị khoa học 30 tháng Tư ấy nghiên cứu đề tài gì? Chỉ là nghiên cứu cách chế tác sự kiện lịch sử, làm bật lên tên tuổi vài ba anh hùng khác để thay thế cái ông Thượng Tá "tiếp thu" sự đầu hàng tại Dinh Độc Lập ngày 30 tháng Tư?! Lý do, vì ông ta đã bỏ Đảng, bỏ quân đội anh hùng để tị nạn chính trị bên Pháp.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Cùng trong tháng Tư này, Vietnam Net, nhật báo điện tử chính thức của nhà nước CSVN -do một cấp thứ trưởng làm tổng biên tập- tin và hình ảnh lớn nhất trang Quốc Tế mỗi ngày của báo này đại loại là "Một sinh viên (Mỹ) ăn cắp 200 cái quần lót của nữ sinh", "Tỷ phú (Tàu) kén vợ", "MC truyền hình (Quảng Đông) tự khoả thân vì yêu nước", "10 siêu mẫu quốc tế bốc lửa" hoặc "Vị thành niên vũ khoả thân mỗi đêm kiếm 350 đô la"...</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Đó là cách nhà nước "mở cửa" học hỏi thế giới để "đổi mới". </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Có đáng ngạc nhiên không, khi nước Việt Nam sau 35 năm hoà bình được quốc tế xếp hạng thứ ba về thành tích... buôn người, cung cấp các bé gái cho thị trường mãi dâm Cam Bốt, cung cấp cô dâu, "osin" cho Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc, Malaysia, Li Băng…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">*</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thưa các chú bác 101,</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Khi giới thiệu con với các chú các bác, bác Lê Trị đã nói, "Kính mời quý niên trưởng và chiến hữu đơn vị 101 dành chút thì giờ xem qua bài viết để hỗ trợ cho hậu duệ con cháu chúng ta có tinh thần hướng về quê hương Việt Nam." </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Trong bài "Chuyện nước Mỹ, Chuyện Việt Nam" mà bác Trị giới thiệu, con có đề cập tới cảnh các em thiếu nhi Hà Nội được (người lớn) tổ chức rước ảnh tưởng niệm ca sĩ nhạc Pop Micheal Jackson. Đám rước thiếu nhi ấy đi qua cái vườn hoa có tượng ông Lê Nin đứng. Ông ta vẫn tiếp tục đứng đó. Nhiều ông Nga, ông Tàu khác cũng vẫn tiếp tục đứng trong sách giáo khoa ở Việt Nam. Khi viết bài này, con nhớ thêm điều ấy.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Biết ơn sự hỗ trợ của các chú bác 101 dành cho, con hãnh diện được là con cháu các chú bác, những người đã tận lực chiến đấu và trả giá cho tự do và hiểu biết, hãnh diện được nghe, được đọc về ông cha, chú bác. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ba năm trước đây, tại đêm nhận giải Viết Về Nước Mỹ, khi thình lình thấy mình từng "chung một nhà tù" với bác Lê Trị, với chú Trần Dạ Từ và biết bao chú bác khác, con đã... lờ quờ rồi im như thóc vì thực tình chẳng biết gì để nói. Làm sao kể được "thành tích" ấy. Bây giờ, biết thêm chút chút, khoe được với các chú bác rồi, con còn muốn chia sẻ thêm với các em của con những gì con thấy được. Em gái con còn ở Việt Nam, đã có hai cháu. Em trai con đang ở Úc, vợ chồng em cũng sắp có cháu. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Con biết lớp bạn trẻ ngày nay thường không hiểu cái giá mà cha chú từng phải trả để mình được an lành, tự do, no đủ. Có một số bạn trẻ từng ra vẻ… duyên dáng khi kể về chính cha chú mình, nói các ổng "theo đạo Hồi". Hồi đây không phải là Hồi Giáo. Chỉ là từ câu "Hồi xưa, hồi đó, hồi tụi tao..." mà các bạn thường phải nghe khi các vị cha chú bắt đầu câu chuyện. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thưa các chú bác, </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Thưa ba má, thưa ông ngoại của con,</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Mọi chuyện con kể trong bài viết này đã bắt đầu bằng mấy tiếng “Hồi đó… Hồi xưa...”</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Chuyện Việt Nam 30 Tháng Tư 1975 cũng có thể được coi là loại chuyện "Hồi đó, xưa rồi." Nhưng đạo nào thì đạo, hồi nào thì hồi, xưa mấy thì xưa, chừng nào chưa thật hiểu cái ngày 30 tháng Tư ấy, chưa học được bài học từ nó, thì ngay chính nước Việt Nam cũng khó mà khá hơn. Và người Việt hôm nay, ngày mai, nếu không hiểu về nó thì cũng thật khó có thể là... chính mình. Con đã nhận từ ông bà, chú bác biết bao chuyện về nỗi đau "hồi đó", niềm tin "hồi đó", ý chí "hồi đó". Với cả lòng biết ơn và hãnh diện, con thật muốn chia sẻ và nhắc nhở các em của con, cả với lớp con cháu của chị em chúng con sau này, rằng: Muốn tương lai khá hơn, muốn bước tới vững hơn, thì phải cố nhìn lại, nhìn lại, nhìn lại nữa! </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">30 Tháng Tư 2010</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Anne Khánh Vân</span></div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-60396115707331554322018-04-29T14:51:00.000-04:002018-08-24T23:56:35.577-04:00Tình Yêu Thương và Phép Lạ<div style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiy1rWLm9sKSxN995ZzgzkV6Jld0DLQhOaJWJgkTFBG5RG5kbl_P-3CK9tRaSIAO3eiSjXCkVjy3pgwJWuT3K0iQZUdQjLts5X1zlAD2TRZSpkzVQA63w9T7SgxhENaniPAER4OEDt17kM/s1600/Phu-Binh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiy1rWLm9sKSxN995ZzgzkV6Jld0DLQhOaJWJgkTFBG5RG5kbl_P-3CK9tRaSIAO3eiSjXCkVjy3pgwJWuT3K0iQZUdQjLts5X1zlAD2TRZSpkzVQA63w9T7SgxhENaniPAER4OEDt17kM/s400/Phu-Binh.jpg" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<div style="text-align: center;">
Tình Yêu Thương và Phép Lạ ❤️🙏<br />
<br /></div>
</div>
</div>
<div style="text-align: justify;">
Chuyến đi tuy ngắn ngủi, nhưng đã có nhiều gặp gỡ, nhiều kỷ niệm khó quên… sẽ rất khó quên. Thăm được trường, thăm được lớp, thăm được thầy cô, bạn bè, thăm được một vài người thân, thăm được một số nhà thờ, và… đặc biệt là một người rất đặc biệt... đã hơn 30 năm giờ mới được gặp lại nhau. Chỉ không may, bạn mắc chứng bệnh teo bắp thịt bắt đầu cũng từ khi KV rời xa cái xóm nhỏ đó. Hai chân yếu, bạn không đứng lên được. Hai tay thì cũng yếu nhưng còn hoạt động được chắc khoảng 20, 30%; tay trái nâng tay phải lên, bạn vẽ những bức tranh đẹp tuyệt cho nhà thờ…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi KV vào nhà và xin phép ba mẹ bạn lên phòng thăm, KV cứ chuyện trò và cố tình không nói mình là ai… Sau vài phút, bạn nhìn KV và hỏi, “Mimi hả?” Ôi! Không thể nào tả KV đã vui ra sao. Mình đã nghĩ chắc là phải nhắc bạn thôi, ngờ đâu bạn đã nhận ra mình. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Người anh trai cả ngồi gần bên, khi vừa nghe người em nói “Mimi hả” thì anh liền lên tiếng, “Ah, Khánh Vân, người chị lớn.” Mình đến gần, choàng vai, ôm anh một cái. Vui quá nên mình cứ lập đi lập lại chắc phải chục lần, “Trời ơi, anh Bình vẫn nhớ em rõ, đúng rồi, Mimi là Khánh Vân, tên ở nhà, tên trên trường… Nhỏ chị hai nhỏ xíu mà anh Bình đã biết. Làm sao mà anh Bình vẫn có thể còn nhớ Mimi là Khánh Vân ta? Không thể tin được! Trong xóm, ai cũng chỉ gọi em là Mimi thôi mà!"</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Anh Bình cũng vui và cứ cười khúc khích. Tiếng cười bị đứt quảng như khi người bị tai biến nói chuyện. Như nhiều cơ bắp trong người đã bị cứng, lưỡi của anh Bình cũng bị cứng và không thể phát âm rõ như khi còn khỏe. Mình nhìn anh, vừa thương, vừa xúc động. Anh Bình chỉ lớn hơn KV hai tuổi. Anh bị tai biến khoảng mười năm trước và mất nhiều trí nhớ. Cách đây một năm, bệnh tình anh Bình trở nặng và gia đình tưởng anh đã mất. Nhưng rồi anh Bình đã trở lại nhờ gia đình kiên trì cầu nguyện… Anh Bình qua khỏi và có vẻ khỏe hơn. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những đứa trẻ nghèo hay chơi với nhau. Đó là lý do vì sao mấy chị em nhà mình lại chơi thân với anh em nhà anh Bình. Kỷ niệm và tình cảm thời thơ ấu của trẻ nghèo dành cho nhau sẽ khác một chút. Chúng hiểu hoàn cảnh của nhau, thương nhau, và luôn muốn giúp đỡ nhau. Phụ nhau gánh nước, chia nhau miếng khoai, nhắc nhau đi học, đợi nhau đi nhà thờ… Chúng khó mà quên nhau… Đi đâu, bao xa, rồi cũng sẽ tìm về thăm nhau… </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi nhớ nhau bằng tim thì dù thời gian có trôi qua và ai cũng già nua đi, mình cũng sẽ luôn nhận ra nhau. Tuy nhiên, chuyện anh Bình bị tai biến, mất trí nhớ, và tưởng đã chết… mà vẫn còn nhớ mình, nó hơn là sự nhớ nhau từ con tim. Đối với KV, điều đó như một phép lạ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sau khi KV chia tay với mọi người, người em trai, người họa sĩ, người bạn học cùng lớp, cùng tuổi đã viết email cho KV: </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
“Mimi ơi! Phú cảm thấy thực sự bất ngờ về sự hiện diện của Mi lúc đó. Phú phải định hình và tư tưởng lại mới có thể nhận ra Mimi. Nhìn ở ngoài Mimi khác lạ và có vẻ đẹp hơn so với trong hình Phú xem trước đây nên hơi ngờ ngợ không nhận ra được ngay. Và nhất là Phú không nghĩ là Mi sẽ về VN vì cô chú đã ở hết bên đó rồi, vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm gia đình Phú nữa chứ! Phú cảm thấy rất vui về điều này, chỉ hơi tiếc một chút là không có nhiều thời giờ để trò chuyện với nhau, để gợi nhớ thêm vài ki ức mà cảm nhận cuộc sống dù luôn thay đổi nhưng tình thương mến dành cho nhau vẫn mãi đọng lại trong tâm của mỗi người trong cuộc đời. Tạ ơn Chúa đã ban cho mình những khoảnh khắc vui tươi trong cuộc sống, và cảm ơn Mi rất nhiều vì đã nhớ đến mọi người trong gia đình Phú. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Phú thực sự quý mến và trân trọng tình thương mến của Mi đối với gia đình. Phú thực sự cảm mến sự giản dị nhưng chân thành sâu sắc của những người sẵn sàng mang niềm vui và truyền cảm hứng đến cho người khác. </div>
<div style="text-align: justify;">
MiMi ơi! Hãy luôn vui tươi, dễ thương, và xinh đẹp trong mắt mọi người nhé! </div>
<div style="text-align: justify;">
God bless you”</div>
<div style="text-align: justify;">
***</div>
<div style="text-align: justify;">
Cảm ơn bạn mình đã nhấn từng con phiếm và viết thành email này gửi cho KV. Với hai tay đã yếu, không biết bạn đã mất bao lâu để gõ thành lá thư này. Xin được ôm bạn mình thêm một cái. </div>
<div style="text-align: justify;">
Mình cũng đã mong có nhiều thời gian hơn để được ngồi bên bạn chuyện trò lâu hơn. Mình tự biết có rất nhiều người rất mong được gặp lại mình, nhưng mình đã không thăm được hết. Chuyến đi chỉ đúng một tuần. Thời khóa biểu với san sát từng lốc giờ phải đi những đâu và làm gì mỗi ngày, từ sáng sớm đến tận tối… Chưa kịp quen múi giờ để đêm đến ngủ giống mọi người thì đã phải ra đi… </div>
<div style="text-align: justify;">
Mong những người mong mình thông cảm và kiên nhẫn đợi gặp lại nhau trong lần sau. Xin cảm ơn tất cả những lòng thương mến. Khi luôn nhớ nhau bằng tim thì dù không gặp được mặt, mình sẽ biết đã có gặp được nhau rồi… ❤️❤️<br />
<br />
AKV </div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-67914417560865674262018-01-30T15:05:00.000-05:002019-02-11T15:00:30.706-05:00Hàng Xóm...<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"></span></b><span style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Anne Khánh Vân</span></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_0CmUM3FcsygF91JIwP8IAFSxD0PZQycrfjkeUtMy9Q7JCvWCRoGcwVjVH5abZ-Mbt-MOslNePgrWtiF1BLhv9Ks7pQto1VMl3hKCp8bLQOG56YZU63idreziKAPD-cy77YmJrx8_4y8/s1600/H%25C3%25A0ngXom.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="750" data-original-width="500" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_0CmUM3FcsygF91JIwP8IAFSxD0PZQycrfjkeUtMy9Q7JCvWCRoGcwVjVH5abZ-Mbt-MOslNePgrWtiF1BLhv9Ks7pQto1VMl3hKCp8bLQOG56YZU63idreziKAPD-cy77YmJrx8_4y8/s400/H%25C3%25A0ngXom.jpg" width="266" /></a></div>
<br />
<span style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"><a href="https://vvnm.vietbao.com/a246909/hang-xom-">https://vvnm.vietbao.com/a246909/hang-xom- </a></span></span><br />
<span style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"></span></span>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Washington
DC có một chợ bán đồ biển ở dọc bờ sông, đoạn đường Maine Ave. Chợ đồ biển này
khá nổi tiếng, không chỉ với dân địa phương mà với cả khách viễn phương. Các bạn
sẽ ngạc nhiên khi nhận ra không ít những người bán hàng là người Việt Nam. Nhiều
người trong số họ làm việc ở đây đã từ ba bốn chục năm qua.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Mỗi
lần ra đây tìm mồi đồ biển về cho tía Hai Lúa nhậu, tôi thường trò chuyện với
các anh chị bán hàng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Không phải vì đời
sống của mọi người ở đây đã yên ấm, ổn định mà những người tưởng chừng chẳng
còn dính dáng tới Việt Nam này – như tôi của hôm nay hay anh bán cua chẳng hạn,
lại trở nên vô tâm với chuyện cá mắm, ngư dân, biển nước, đất đai, biểu tình,…
tuốt ở bên nhà.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Anh
T. vừa gắp mấy chú ghẹ xanh bỏ vô bao cho tôi, vừa như nói cho chính mình nghe,
vừa như chia sẻ với tôi: “… Sao không ở gần Mỹ hay Canana… lại đi ở gần cái xứ
chó đẻ! Dân tình gì mà khó ưa, đi đâu ai cũng dị ứng… Tụi nó đi vòng vòng ngoài
này mua cá, mua cua, không ai bán hết chị ơi, dù người phục vụ là Mỹ chứ không
phải bọn em… Đâu phải cứ có tiền và huênh hoang muốn mua gì thì cũng có người
bán!”</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Mấy
tuần qua, người Việt nào yêu nước, dù ở nơi đâu, cũng xốn xang với chuyện ở quê
nhà.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Đọc
tin tức thấy em kia ở Lăng Cha Cả - Tân Bình, sát nách khu nhà tôi ở ngày xưa,
cùng chồng đi biểu tình, hòa trong đám đông, giăng biểu ngữ… Em bị công an bắt
và đánh đập bầm khắp mặt mũi.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Dĩ nhiên
đó chỉ là một sự việc trong hàng trăm, hàng ngàn vụ việc... Nhưng sự kiện ấy
làm tôi suy nghĩ vì người trong chuyện và nơi chốn xảy ra cứ y như xảy ra với
hàng xóm mình, em út mình còn ở quê nhà.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Suy
nghĩ gì ư? Giả dụ trong số các bạn học của tôi có vài bạn hiện giờ đang là công
an thì sao nhỉ?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cả lớp chúng tôi dù ngày
xưa đi học thân thiện, quý mến nhau,… giờ lớn lên, mỗi người đi mỗi hướng, trở
thành những thành-phần-giai-cấp khác nhau trong xã hội, có những quan điểm, lý
tưởng và lập trường khác nhau.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nếu bất đồng
với ý định hiện tại của nhà nước về việc cho Trung Quốc thuê đất 99 năm, xây dựng
đặc khu, hay Luật An ninh mạng, hoặc bất kỳ sự việc gì và đi biểu tình - bạn học
mà có thể cũng là hàng xóm, nay là công an, mới hôm qua vẫn còn vui vẻ, gặp gỡ,
ăn uống, chuyện trò với nhau; hôm nay sẽ cầm dùi cui đập vào những bạn học kia,
y như em gái ở Lăng Cha Cả bị đập bầm dập khắp người? Những người đi biểu tình
kia cũng có thể là thầy giáo của mình, cha mẹ của bạn bè mình, hay chính những
ông bà trong xóm…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Cảnh
đó loạn đến cỡ nào!?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Loạn từ trong lòng ra
tới ngoài da, trên mắt, trên môi…<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tôi sẽ
thắc mắc người bạn nay là công an đó, về nhà, tối ngủ, gát tay trên trán, bạn ấy
sẽ nghĩ gì? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Chỉ có những kẻ không có dòng máu
Việt Nam tuôn chảy trong người, mới có thể đánh đập người Việt Nam vì họ yêu nước,
muốn giữ vẹn nguyên đất nước!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">* </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Đài
BBC và CNN hôm qua</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"> </span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">vừa đăng tin, ngày 22</span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">.</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">6</span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">.2018</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">, phát ngôn viên chính thức của tòa Bạch Ốc</span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;"> -</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">
Sarah Sanders, bị “đuổi” ra khỏi nhà hàng vùng Lexington, Virginia</span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">, </span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">khi cùng gia đình đi ăn. Sau khi nhận diện người khách vào ăn chính là
phát ngôn viên của tổng thống đương thời, Donald Trump, nhân viên nhà hàng đã
liên lạc với người chủ nhà hàng - bà Stephanie Wilkinson, và quyết định “đuổi”
người khách đó ra khỏi nhà hàng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Khi
phỏng vấn và được hỏi, người chủ nhà hàng Stephanie Wilkinson đã không ngần ngại
trả lời bà sẽ làm y như thế nếu có dịp làm lại. Có nghĩa bà không hề hối tiếc
cho những gì đã làm, bởi như bà đã nói với người phát ngôn của tòa Bạch Ốc: “Nhà
hàng của chúng tôi có một số các giá trị mà tôi bắt buộc phải gìn giữ như là
lòng chân thật, sự đồng cảm và hợp tác, do đó chúng tôi xin phép mời bà ra khỏi
nhà hàng. Người nhà của bà vẫn có thể ở lại và được phục vụ”.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Lý
do bà Wilkinson và toàn nhân viên của nhà hàng Gà Mái Đỏ (Red Hen) không chấp
nhận phục vụ người khách này (Sarah Sanders) vì họ tin rằng, Sarah Sanders phục
vụ cho một chính phủ bất nhân và phi đạo đức, rằng Sanders đã công khai bênh vực
những chính sách ác độc nhất của tổng thống đương nhiệm, và chuyện đó không thể
chấp nhận được (Wilkinson believed, that Sarah Huckabee Sanders worked in the
service of an “inhumane and unethical” administration. That she publicly
defended the president’s cruelest policies, and that that could not
stand”)</span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Bà
Wilkinson đã nói bà chẳng thích đối nghịch với ai. Trong suốt thời gian 10 năm
quản lý nhà hàng, bà Wilkinson luôn gìn giữ không để chính trị lẫn lộn vào thực
đơn (“keeping politics off the menu”). Bà muốn chuyện làm ăn buôn bán thuận lợi
và phát triển. Nhưng khi đến thời điểm quyết định thì phải hành động để gìn giữ
đạo lý của mình.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Sarah
Senders đã phản ứng rất từ tốn. Cô lịch sự trả lời người chủ nhà hàng, “Được
thôi, tôi sẽ đi” và rời khỏi nhà hàng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Vài
ngày trước đó, Trời cũng đánh trúng bữa ăn của bà Kirstjen Nielsen, Bộ Trưởng bộ
Nội An của chính quyền Trump. Bà Nielsen cũng buộc phải rời khỏi một nhà hàng
Mexico trong Washington DC khi đang ăn vì bị nhiều người tụ họp biểu tình phía
ngoài la lớn, “Xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ! (Shame! Shame! Shame!).</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Như
quý vị đã theo dõi tin tức những tuần qua, Mỹ đã áp dụng sắc lệnh “đuổi” những
người nhập cư bất hợp pháp ra khỏi lãnh thổ Mỹ, không trừ ai, không có ngoại lệ.
Sự việc này đã dẫn đến chia cắt không ít cha mẹ và con cái của họ và vì vậy chính
quyền Trump bị lên án.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Không
đi vào chi tiết phe này phe kia, hay ai đúng ai sai, phải làm gì hay không nên
làm gì. Đây chỉ là những ví dụ cho thấy l</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">òng tự trọng và anh
dũng của người dân Mỹ. Họ tự do ngôn luận, tự do phát biểu cảm nghĩ. Chính phủ
Mỹ cũng không vì thế mà tìm cách trả thù nhà hàng, hay đàn áp những người dám
lên tiếng vì nước Mỹ là nước tự do dân chủ.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Sự việc cũng cho thấy tầm quan trọng của
việc gìn giữ và bảo vệ quan điểm và giá trị đạo đức của từng con người ở một
đất nước tự do.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Cùng với những cuộc biểu tình phản đối chính quyền trong nước lớn nhất từ
sau 1975, trong những tuần qua là Giải Túc Cầu Thế Giới.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Người thì lo lắng cho vận mạng đất nước, xuống đường lên tiếng, biểu tình,
phản đối và bị đánh đập, đàn áp.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Kẻ thì bận cá độ và nhảy cầu tự tử vì </span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">“</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">thua độ</span><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">”!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Mạng xã hội lại xôn xao bình luận “Tưởng chết vì yêu nước thì đáng thương,
đáng quý… Tự tử chết vì thua độ đá banh, vì đầu óc không sáng suốt, không biết
quý trọng sự sống và công lao nuôi dưỡng của cha mẹ, thì cũng đáng chết!”.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Tin rằng số người tự tử thua độ đá banh chỉ là một phần một tỷ của dân số
gần một trăm triệu của Việt Nam hiện nay. Sức mạnh của toàn dân Việt Nam vẫn
còn đây, con Rồng cháu Tiên không chỉ ở trong nước mà ở khắp năm châu. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Đã qua lâu rồi cái thời con người đi khai hoang, đánh dấu lãnh thổ, như khi
ông Columbus khám phá Châu Mỹ từ hơn trăm năm trước. Khó mà chứng minh được Châu
Mỹ thuộc về người thổ dân nếu không chứng minh được người thổ dân là những
người có mặt trước tiên trên vùng đất Châu Mỹ. Biết đâu chừng người Eskimo
xuống từ bắc cực để trốn lạnh mới là những người đến Châu Mỹ đầu tiên. Giả
thiết khác cũng có thể người Viking mới là những người đến Châu Mỹ trước hết,
trong những chuyến thám hiểm và di dân vĩ đại vượt qua eo biển Bering… </span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt;">Công ước quốc tế đã ra đời từ lâu. Bản đồ
từng lãnh thổ đã rõ ràng. Việt Nam hay bất cứ đất nước nào trên thế giới không
thuộc của riêng của một vài cá nhân lãnh đạo để họ tự cho quyền quyết định những
điều trái ngược với ý kiến của đại đa số người dân.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Tiếng
hát của cô Thanh Nga trong Tiếng Trống Mê Linh lại vang lên, </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">"Hỡi đồng bào trăm Họ!</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Giặc Đông Hán đang xéo giày đất nước</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Nhục nào hơn nhục nô lệ ngoại bang</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Thà chết mà đứng thẳng,</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Không cam chịu sống quỳ</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Đất nước Nam cẩm tú</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Người dân Nam anh hùng,</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Trước đền thờ Quốc Tổ,</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Thề hy sinh giết giặc cứu non sông”</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">Anne
Khánh Vân</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">6.23.2018</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<a href="https://www.washingtonpost.com/news/local/wp/2018/06/23/why-a-small-town-restaurant-owner-asked-sarah-huckabee-sanders-to-leave-and-would-do-it-again/?utm_term=.be9616154d53"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">https://www.washingtonpost.com/news/local/wp/2018/06/23/why-a-small-town-restaurant-owner-asked-sarah-huckabee-sanders-to-leave-and-would-do-it-again/?utm_term=.be9616154d53</span></a></div>
<span style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 107%;"><a href="https://www.cnn.com/2018/06/20/politics/kirstjen-nielsen-mexican-restaurant-protest/index.html"><span lang="VI" style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 12.0pt; line-height: 107%;">https://www.cnn.com/2018/06/20/politics/kirstjen-nielsen-mexican-restaurant-protest/index.html</span></a></span>Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-39113356348813062472017-10-22T23:01:00.001-04:002021-11-20T20:42:24.467-05:00Gốc Cây Khởi Động Yêu Thương<span class="fbPhotosPhotoCaption" data-ft="{"tn":"K"}" id="fbPhotoSnowliftCaption" tabindex="0"><span class="hasCaption"></span></span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhYocQUEavPs_V4B0agx-S70hnZJmJSwQQ4CPboim44Ftajt5PK0NORqHkzYxwR0viI-O1utUMyy-gjYzgCy2XPAY4WJ4Wx1a4_l1VIJWMiU4THXRZgyvXIE4kmpo6OTyR5k73xFJXgbJ8/s1600/SanTruong_GocCay.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhYocQUEavPs_V4B0agx-S70hnZJmJSwQQ4CPboim44Ftajt5PK0NORqHkzYxwR0viI-O1utUMyy-gjYzgCy2XPAY4WJ4Wx1a4_l1VIJWMiU4THXRZgyvXIE4kmpo6OTyR5k73xFJXgbJ8/s400/SanTruong_GocCay.jpg" width="300" /></a></div>
<span class="fbPhotosPhotoCaption" data-ft="{"tn":"K"}" id="fbPhotoSnowliftCaption" tabindex="0"><span class="hasCaption"></span></span><br />
<div style="text-align: center;">
Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ<br />
Kỷ Niệm với Thầy Thể Dục - Gốc Cây Khởi Động Yêu Thương <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f4f/1/16/1f601.png" width="16" /><span class="_7oe">😁</span></span></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đúng là trong gần 30 năm qua KV có lớn lên, có cao hơn và nặng thêm…
nôm na là có “bự” hơn một chút so với ngày còn nhỏ tì ti… ở Kỳ Đồng, An
Phú <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f57/1/16/1f609.png" width="16" /><span class="_7oe">😉</span></span>
Hồi xưa, phải công nhận mình lớn chậm thiệt. Người ta hay nói “ôm
nhiều thì yếu, yêu nhiều thì ốm”… Thời đó tui chưa yêu mà cũng chẳng ôm
ai… Không hiểu sao mình vẫn ốm lẫn yếu <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f57/1/16/1f609.png" width="16" /><span class="_7oe">😉</span></span>.
Chắc vì vừa có gen nhỏ con của bà nội, vừa bị… “si-dinh-dưỡng”, và vừa
phải làm việc nhiều… nên cơ thể ù lì hổng thèm lớn cùng thời gian. Và
ấy là chuyện nhỏ con đó ảnh hưởng tới một môn học của KV, cái môn mà với
nhiều người có thể là dễ nhất.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu tập thể dục mà không phải chuyển động quá xa chỗ mình đứng (có nghĩa thể dục nhưng không được hoạt động quá nhiều <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f4f/1/16/1f601.png" width="16" /><span class="_7oe">😁</span></span>)
như khi còn bé trong An Phú thì mình còn xoay sở có điểm tương đối.
Chứ còn phải chuyển động quá nhiều, như phải chạy cả vòng sân trường Kỳ
Đồng chẳng hạn, thì KV chỉ có nước rớt…đài! </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Để ý vài lần, chắc
là thầy thể dục thương tình con bé không dai sức, nên hễ bữa nào có giờ
chạy thì thầy luôn cho mình đi lên trước lằn gặch xuất phát cũng phải
hai chục bước. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
KV vẫn còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua. Lần đầu
tiên thầy làm vậy, mình không tin nên không dám đi lên hai chục bước.
Thế là ở phía sau, thầy cứ nói vói lên, “Đi tới cái gốc cây trước mặt
luôn, đi đi…” </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có nghĩa mình luôn được bắt đầu tất cả cuộc chạy
đua với ít nhất hai chục bước trước mọi người. Ấy vậy mà, lần nào cũng
như lần nào, mình vẫn luôn là kẻ đến sau… cuối <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/ff2/1/16/1f615.png" width="16" /><span class="_7oe">😕</span></span><span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f4f/1/16/1f601.png" width="16" /><span class="_7oe">😁</span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_5mfr _47e3"><span class="_7oe"> </span></span> </div>
<div style="text-align: justify;">
Mà giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng ngộ. Thầy “thiên vị” với KV như vậy, sao
không bạn nào trong lớp ganh tỵ với mình dù chỉ một lần nhi?! <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f7f/1/16/1f60a.png" width="16" /><span class="_7oe">😊</span></span>
Mà còn ngộ hơn nữa là sao lúc đó mình cũng không một lần cảm thấy xấu
hổ vì đã chạy không nổi! Có lẽ mình biết khả năng chạy của mình chỉ tới
đó thôi, không thể bon chen chạy đua với ai! Phải chi thầy cho đua xe
đạp mi-ni thì chắc KV sẽ đỡ hơn chút đỉnh… vì đạp xe thì tui đã ít nhiều
được luyện đi cùng khắp các ngõ hẻm...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhưng thiếu kém trong đời
của một con người chưa hẳn là dỡ và đáng xấu hổ vì nhờ có sự thiếu kém
đó mà mình vẫn còn nhớ thầy, thương bạn. Nhớ thầy vì thầy đã cảm thông
và thương cái sự yêu-sắc của mình. Thương bạn là vì bạn cũng đã thương
và không bao giờ gây khó khăn cho thầy trong việc thiên vị với mình… </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thầy thể dục đó là thầy Thư. Thầy là một chú bộ đội giải ngủ và mắc
chứng sốt rét. Hôm nào thầy lên cơn sốt mà không có cách chi đứng nỗi
dưới sân trường thì thầy sẽ cho tụi mình lên lớp, và giảng lý thuyết.
Mình vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt của thầy. Hồi còn nít nhỏ thì
mình không thấy thầy đẹp trai, nhưng bây giờ nhớ lại thì thấy thầy có
hơi bị đẹp trai <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f57/1/16/1f609.png" width="16" /><span class="_7oe">😉</span></span><span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f7f/1/16/1f60a.png" width="16" /><span class="_7oe">😊</span></span>
Với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ của thầy… khó mà tin thầy có thể lên cơn
sốt và trở nên yếu xìu như khi KV chạy không nổi… Hình như thầy chỉ dạy
thể dục bọn mình năm lớp 6, rồi đi… Không biết thầy đã đi đâu, và bây
giờ ra sao… </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Bao nhiêu năm xa thầy, xa trường, học lên bao nhiêu
là lớp, cao lớn lên bao nhiêu thì bao… giỏi gì thì giỏi, em vẫn dỡ ẹt
môn chạy đua và không bao giờ dám đua với ai dù có được cho tiền để về
sau cuối, chứ em cũng rất muốn rinh về khoe thầy một huân chương chạy
điền kinh Olympic <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f4f/1/16/1f601.png" width="16" /><span class="_7oe">😁</span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
Giỏi dỡ trong cuộc đời con người giúp mình hiểu ra rằng một người không
thể giỏi tất cả được. Những yếu kém của mình sẽ giúp mình khiêm nhường
lại và có cơ hội khâm phục và khen ngợi khả năng của người khác. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
(Về lại trường vừa rồi, KV có trở lại gốc cây ngày xưa, cái mốc yêu thương, và chụp cả một lô hình với gốc cây yêu thương <span class="_5mfr _47e3"><img alt="" class="img" height="16" role="presentation" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v9/f4f/1/16/1f601.png" width="16" /><span class="_7oe">😁</span></span>)</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-45143226888329532262017-09-25T08:16:00.002-04:002017-09-26T22:50:08.395-04:00Rà...<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgnCFYulYSOOqFmAjihkgjyJT-BNeA3vuUYEJhJr0t033ygw3N6sJsQBluv7x5bJyMcOgIOd5BiKptHdjZUFBnK9iKPBtC1yqdQ3f_U-t8nFDozmF-Y_MSV85Ai84V7gjI3xu5XoijnVPU/s1600/Aging-Anne+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgnCFYulYSOOqFmAjihkgjyJT-BNeA3vuUYEJhJr0t033ygw3N6sJsQBluv7x5bJyMcOgIOd5BiKptHdjZUFBnK9iKPBtC1yqdQ3f_U-t8nFDozmF-Y_MSV85Ai84V7gjI3xu5XoijnVPU/s400/Aging-Anne+%25281%2529.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<br />
Rà... ? 😊🤔</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm qua, tui xem được một cuồn phim khá đặc biệt, tên “The Age of Adaline” (Tuổi của Adaline). Sau khi bị một tai nạn chí chết và chết đi vài phút, cô Adaline sống lại nhưng ngưng già đi từ sau đó. Con gái cô lớn lên và già đi nhưng cô Adaline thì cứ vẫn trẻ như lúc cô 29 tuổi – lúc bị tai nạn và sống lại. Cô ta cứ phải chạy trốn tình yêu, và những ai nhận biết được sự không già của cô. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cô Adaline này đã làm tui nghĩ tới cái muốn “không già” của mình. Người ta nói mấy người làm việc với con số và phải luôn kiểm tra, tính toán… sẽ mau già hơn những người làm ngành nghề khác. Tui yêu thích công việc kiểm toán của mình nhưng như bao cô gái khác, tui đâu có thích mau già. Tuy là nhiều người thường hay “khen” tui trẻ nhiều so với tuổi, tui có để ý thấy các nếp nhăn trên mặt bắt đầu xuất hiện. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Má tui thỉnh thoảng nhắc chừng, “con phải bắt đầu đánh kem đi, phải massage mặt, phải…, phải…, phải… ” Tui thì làm biếng lắm ba cái chuyện đó, bằng chứng là tới mãi 25 tuổi, tui mới tập tành trang điểm, và tới giờ này, tui cũng chỉ xức những loại kem chống nắng hay giúp không khô da chứ cũng hổng biết phải xức cái thứ kem gì để độ co giãn của da vẫn tốt như khi còn ít tuổi hơn bây giờ. Có nghĩa là hồi xửa hồi xưa, khi cười hết ga, da có giãn bao nhiêu cũng sẽ thu lại khi cười xong. Bây giờ, cười xong lâu rồi mà da nó cũng cứ nằm lì như vậy, không chịu thu lại… làm cho dấu chân chim, chân cò, chân gì đó… cứ nằm chình ình trên mặt 😆</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Mắt mờ thường đi đôi với các nếp nhăn… Tui đeo kiếng để nhìn xa từ hơn hai chục năm nay. Độ cận của mắt tui hổm rày hơi bị lên nên tui phải đi cắt kiếng mới. Vừa chọn và ngắm kiếng mới trên khuôn mặt, tui vừa chuyện trò với cô làm kiếng, “hình như tui đeo kiếng nhìn già hơn là không đeo, chị có thấy vậy không hở chị?” Chị làm kiếng trả lời tỉnh queo, “Ai nói đeo kiếng mà không già là họ xạo ke hết! Tui làm kiếng hơn ba chục năm nay, tui thấy đeo kiếng làm mình chửng chạc hơn, và cũng có vẻ hiểu biết hơn… thành ra có nhiều đứa cũng đeo kiếng trắng zero độ.” Tui đổ cười… Lâu rồi, tui có đọc được cái khúc sau của câu trả lời của chị trong mớ chuyện cười nào đó… 😊</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tui chưa cười xong, da mặt chưa thu lại… thì chị làm kiếng lại nói tiếp, “Cả lô người đi kéo da cho trẻ ra, tốn cả một mớ tiền và sau đó bị cả một mớ chứng bệnh… Tui thì tui để yên vậy. Tụi tự hào về các nếp nhăn của tui vì tui đã đạt được nó. Tui đã sở hữu được nó như những hiểu biết và kinh nghiệm tui thu nhận được với thời gian.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tui thích cái kiểu suy nghĩ của chị này rồi đó nghen. Thiệt tích cực và thông minh. Thử nghĩ, nếu tui mà ngưng già như cái cô Adaline trong phim kia, có nghĩa cứ phải chạy trốn tình yêu và sự tò mò và đôi lúc ác độc của người khác thì tui có mà chết… dịch 😜</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tui mới qua sinh nhật thứ 43. Mấy người trong văn phòng khi biết được tuổi của tui ai cũng nói, “Tui không bao giờ nghĩ cô chừng đó tuổi, trừ cái là cô rất wise (khôn ngoan, hiểu biết?).” Tui hết ngại khai tuổi và sợ cười hết ga từ sau khi tui niềng xong mớ răng khểnh kia. Phải đợi tới 117 tuổi mới được tiếp tục già như cái cô Adaline kia thì kinh khủng biết là bao. </div>
<div style="text-align: justify;">
Người ta hay nói “tình cũ không rủ cũng tới”, nôm na là chưa xong chuyện tình với ai đó thì sớm muộn gì cũng phải trở lại để mà kết thúc… Cô Adaline này sau khi chạy trốn mệt mõi, cuối cùng có đón nhận một tình yêu. Khi được đưa về nhà giới thiệu với gia đình, té ngửa khi bố của anh bạn trai chính là người yêu của cô Adaline 40 năm trước. Chạy trốn lần cuối này lại tạo ra một tai nạn xe chí chết y như lần cô bị lúc 29 tuổi, chỉ khác là bây giờ cô đã 117 tuổi. Lần này cô Adaline chết lâu hơn. Mọi người chẳng còn hy vọng… nhưng cô lại tỉnh lại và được đưa vào nhà thương. Ngoài người con gái đã là một cụ bà ngoài 80, người yêu cuối này là người thứ hai được cô giải thích “bí mật” của cô. Từ sau đó cô ta đã bắt đầu già đi như mọi người bình thường khác.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Các anh em đàn ông con trai thì chắc hổng bận tâm mấy về chuyện mình già đi. Có khi họ còn thích có nếp nhăn vì chị em phụ nữ thường thích những người đàn ông già dặn, giỏi dắn… để họ nễ trọng. 😊</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Còn các chị em phụ nữ mình thì dù có vài nếp nhăn trên mặt cũng hổng có sao lắm 😉. Bọn mình đã hên hơn cái cô Adaline kia. Hãy tự hào về các nếp nhăn như sự khôn ngoan giỏi dắn mà mình đã thu nhặt được như cái cô làm kiếng của tui nói hay thiệt hay.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu ai cần làm quen chấp nhận các nếp nhăn thì cứ đeo vào cặp kiếng mát và tập cho mình có một nụ cười thật tươi… 😁 Ai đeo kiếng mát cũng đều đẹp hết. Càng đẹp hơn khi có một nụ cười thiệt tươi. 😁</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
AKV</div>
<div style="text-align: justify;">
(Hôm nay tui có ra ngoài và chụp một mớ hình với kiếng mát… 😎 Đó chỉ là vì trời quá nắng thôi nghen… haha 😁</div>
<div style="text-align: justify;">
À mà nữa, nếu ai có biết kem gì tốt có khả năng giữ độ đàn hồi của da lâu thì nhớ nói nhỏ cho tui biết với nghen hihi 😁)</div>
<br />Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-9435215984290567042017-09-12T22:35:00.004-04:002017-09-12T22:37:01.565-04:00Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ (1)<div style="text-align: center;">
Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ</div>
<div style="text-align: center;">
Tình yêu thương bắt đầu từ đây - Kỷ niệm với cô Lạc</div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTicaC_TqBP_ybbNhxfOfGOVLIvVZkFK_pbEgBew-BwHZymOeh_llUXVjJdkp-j_EnYL2HBKmGx_5eHPtO4DZjYK6JShnOpbNvKaIqzcNiqmpj-74WOj9DxsltrwzecOl07-rNd2EGJDU/s1600/CoLac2JPG.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTicaC_TqBP_ybbNhxfOfGOVLIvVZkFK_pbEgBew-BwHZymOeh_llUXVjJdkp-j_EnYL2HBKmGx_5eHPtO4DZjYK6JShnOpbNvKaIqzcNiqmpj-74WOj9DxsltrwzecOl07-rNd2EGJDU/s400/CoLac2JPG.JPG" width="300" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
***</div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu bọn học trò có hay nghêu ngao “Nắng mưa là chuyện của trời, cúp-cua là chuyện của đời học sinh” thì trong những bạn chơi với KV những năm tháng ở Kỳ Đồng, chắc có bạn còn nhớ KV có một thời hay đi học trễ. Năm đó cô Lạc dạy văn là giáo viên chủ nhiệm. Mình vẫn còn nhớ cô Lạc rất rõ. Cô người Bắc; nước da ngâm ngâm; cô có giọng nói hơi lơn lớn và rất thân thiện với học trò. Cô còn một đặc điểm nữa là rất khéo đan len. Mình có để ý thấy hễ rãnh một chút thì cô sẽ tận dụng thời gian đan thêm vài mũi. Cô có hai người con trai và người con trai lớn hình như bằng tuổi với bọn mình, học bên lớp Anh. Chuyện KV đi học trễ dỉ nhiên đã được cô để ý.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cúp-cua thì KV chưa bao giờ thử, nhưng đi học trễ thì có hơi bị nhiều… 😉 Và bây giờ mà có can đảm ngồi kể lại cũng là nhờ mình đi học trễ có lý do… Những năm đầu 80, như nhiều gia đình, gia đình KV cũng thuộc loại khó khăn. Má KV mua áo quần cũ ngoài chợ trời về “biến hóa” thành đồ mới, bán lại lấy lời, tạo nguồn tài chính chính cho gia đình. Phụ với má trong quá trình “biến hóa” đồ cũ thành đồ mới đó có nhiều cô bác thợ may, và một cô thợ rất nhỏ tuổi. Đồ sau khi được má giặt sạch, cô thợ nhỏ tuổi đó sẽ có bổn phận tháo tung từng mãnh và ủi mọi thứ ra thẳng thớm. Một khi đồ đã được cắt và may lại thành sản phẩm mới thì cô bé đó sẽ kết thúc quá trình biến hoá bằng cách luồn thun, kết nút, luôn vắt lai…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
KV đã bắt đầu làm việc từ khi còn rất nhỏ - có lẽ lúc đó mình chỉ mới 7, 8 tuổi, đêm thường chỉ ngủ năm sáu tiếng. Sáng sớm, khi má KV ra chợ thì KV đến trường, nhưng trước khi đến trường, KV phải đi một vòng giao những bó đồ má đã cắt tối qua cho các cô thợ may. Trưa tan học về, KV sẽ ghé ngang nhà các cô thợ may đó lấy mớ hàng giao của ngày hôm trước. Khi về đến nhà, sau khi tìm được gì đó ăn lót dạ, KV sẽ phải hoàn tất sản phẩm các cô bác thợ vừa may xong và đạp xe ra chợ cung cấp hàng cho má bán thêm trong ngày. Trở về nhà, vừa học bài, bắt nồi cơm, lo cho các em, KV sẽ lại xử lý mớ đồ cũ: chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chiều tối, sau khi cơm nước, má sẽ cắt những mãnh vải cũ đó thành những chiếc áo bà-ba, áo sơ-mi hay đồ bộ, đầm cho trẻ con… và để sẵn từng bó hàng với tên của từng cô bác thợ may cho KV mang giao trên đường đi học buổi sáng. Khi má KV cắt đồ thì KV tiếp tục học bài cùng các em. Hôm nào làm bài chưa xong, KV sẽ đi ngủ sau mọi người khi đã quá nửa đêm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cứ như thế, KV thức dậy lúc 5, 6 giờ sáng và sinh hoạt của một ngày mới lại bắt đầu bằng việc giao hàng may rồi đến trường. Hôm nào các cô thợ có những chuyện khác thường cần KV về thưa lại với má, hoặc má có gì đó đặc biệt cần nhắn với các cô… thì bữa đó KV sẽ đến trường trễ vì mình bị làm over-time nhiều hơn over-time của mọi ngày. 😉</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Như nhiều người, có lẽ cô Lạc cũng đã thắc mắc vì sao bé con KV cứ thỉnh thoảng đến sau mọi người. Và cô đã cuối cùng “hỏi thăm sức khỏe” 😉 Mình không có chọn lựa nào khác, đành thổ lộ với cô lý do khiến mình đi học trễ. Mình còn nhớ ánh mắt của cô nhìn mình khi nghe mình giải bày. Cô Lạc không chỉ là một cô giáo. Cô cũng là một người mẹ… Cô đã hiểu và thông cảm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Và đã rất lạ… từ sau khi được cô hiểu dường như mình cũng đã đi trễ ít lại. Mình cứ nhủ lòng: Làm được điều mình mong muốn trong hoàn cảnh thuận tiện thì là chuyện bình thường. Lạm dụng sự thông cảm của cô để tiếp tục đi trễ cũng sẽ là chuyện bình thường. Mình cứ nhớ đến ánh mắt của cô, dù đầy lòng thương mến, nhưng nó lại thúc dục mình phải cố gắng hơn. Số công việc phải làm không ít đi nhưng mình đã dậy sớm hơn, cố gắng làm mọi thứ nhanh hơn và đã đến trường đúng giờ hơn.</div>
<div style="text-align: justify;">
*</div>
<div style="text-align: justify;">
Mấy bữa trước, khi nhóm bạn Kỳ Đồng tạo trang Cựu Giáo Viên và Học Sinh Kỳ Đồng, cáccứ kêu gọi mình viết bài cho trang. Mình đã bắt đầu viết lại những kỷ niệm thời ấu thơ, kỷ niệm với Kỳ Đồng, nhưng rồi cứ chần chờ chưa chịu post chia sẻ. Hôm nay mình đã hiểu lý do vì sao. Chưa post được bởi tâm sự còn thiếu phần kết…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trở về trường sau gần 30 năm xa cách, nhiều bạn vẫn còn nhớ KV ngày xưa đi chiếc xe đạp mi-ni màu hồng, chiếc xe có sườn xếp. Mình nhận ra hầu hết các thầy cô và mình đã nhận ra cô Lạc. Chân cô hôm nay đã yếu, tóc cô đã bạc, nhưng giọng nói cô vẫn như ngày nào. Mình đến gần và hỏi, “Cô có nhớ con không cô?” Cô nhìn mình trong giây lát và trả lời, “Cô không thể nhận ra con được.” Mình chỉ hỏi cho vui chứ cũng hiểu ngày xưa mình còn bé, chưa hết lớn… và mình tiếp lời cô, “Dạ phải rồi, hồi đó con còn bé xíu… bây giờ có lớn hơn một chút… hihi. Con nhắc cô tên của con nha. Con là Khánh-Vân.” Chỉ nói đến đó thôi thì mắt cô sáng lên, “À, Khánh Vân lớp 8/6.” Ôi cô quý yêu! Sau gần 30 năm, với bao nhiêu là lớp học và học trò, cô vẫn nhớ con bé Khánh Vân!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Quả đúng, trong cuộc đời mình, có những thứ đến rồi đi, và cũng có những thứ đến và ở lại…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đã lâu rồi con không có dịp trở về quê nhà. Con đã cố gắng sắp xếp để có thể về dự kỷ niệm họp mặt cựu giáo viên và học sinh Kỳ Đồng. Chuyến đi của con dù ngắn ngủi nhưng đã thật ý nghĩa và con đã rất vui. Như ngày xưa, con cũng đã làm được nhiều việc trong thời gian giới hạn 😊</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Con xin cảm ơn cô 🤗❤️, sự thông cảm và tình yêu thương của cô đã giúp con rèn luyện và trở thành người rất ư là nề nếp 😊, luôn cố gắng dù hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Cô có thể tự hào về con ngày hôm nay 🤗😁</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Anne KV Khánh Vân lớp 8N6 năm 88.</div>
<div style="text-align: justify;">
(KV còn khá nhiều kỷ niệm với thầy cô và bạn bè Kỳ Đồng, sẽ lần lượt chia sẻ. Mấy bữa nay mới về và phải đi làm lại liền, ngày và đêm giữa hai đầu trái đất còn hơi bị xáo trộn nên chưa viết lại được nhiều. Đêm nằm ngủ mà chữ cứ chạy quanh)</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-69970499508559990862017-02-09T13:23:00.000-05:002019-02-11T14:59:36.265-05:00Kỷ Niệm với Thầy Hóa Học – Bữa Học Đầu Tiên<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjh223xOwkOkjzcGdWP_5G4WpjaHb4DkSCkHYYCjfCJcnw_AaL41RAdJLhVQxTptdp-7iCihuH6AhGSayTMwZaRLB-sIOk_lnENCvUhq0E7_sp1QzDZ7hS3QmhbF3edZkJ2noogHgO8iWc/s1600/KD_ThayCo.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjh223xOwkOkjzcGdWP_5G4WpjaHb4DkSCkHYYCjfCJcnw_AaL41RAdJLhVQxTptdp-7iCihuH6AhGSayTMwZaRLB-sIOk_lnENCvUhq0E7_sp1QzDZ7hS3QmhbF3edZkJ2noogHgO8iWc/s320/KD_ThayCo.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
***<br />
<br />
Khi lên
cấp II, ra Kỳ Đồng, một trong những môn học mới là môn Hóa. Hóa Học
không phải là một môn học dễ vì nghe nói ai muốn vào ngành y thì phải
giỏi hóa. Đúng không? <span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t57/1/16/1f609.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">😉</span></span> <br />
Ngày học đầu tiên của môn học không dễ chắc hẵn sẽ phải hơi căng thẳng –
ít nhất là đối với KV. Như với hầu hết mọi thứ, ấn tượng đầu tiên luôn
quan trọng. Mình sẽ thích môn học hay không lệ thuộc vào bữa học đầu
tiên.<br />
<br />
KV vẫn có thể hình dung lại được dáng thầy bước vào lớp.
Thầy thư thái, nhẹ nhàng, lịch sự. Sau khi giới thiệu và làm quen với
lớp, thầy vào đề không ai hay. Thầy hỏi cả lớp, “Khi nhóm bếp, cần phải
làm sao để lửa cháy?” Lớp im lặng một chút. Có lẽ mọi người hơi bị
bất ngờ với câu hỏi của thầy.<br />
<br />
Chưa hiểu ra vì sao chuyện bếp núc có
liên quan tới môn Hóa Học. Chưa nghe bạn nào trả lời, KV rụt rè lên
tiếng, “dạ… thoáng ạ”. KV nhớ rõ mình chỉ luôn nói vừa đủ nghe, ít khi
nào nói lớn. Ấy vậy mà từ phía bục giảng, thầy đã nghe và tiến tới bàn
KV ngồi. Thầy nói KV lập lại câu trả lời, và KV đã nói đầy đủ hơn câu
trả lời của mình: “Dạ, để bếp bắt lửa mau, cần phải xếp củi cho thoáng.”
Thầy liền khen đúng lắm và mở rộng câu trả lời. Lửa sẽ bật cháy khi
môi trường có vừa đủ khí oxy. Nếu nhóm bếp với đầy nghẹt củi, không khí
(có chứa oxy) sẽ không vào được, thì lửa đốt lên bao nhiêu lần cũng sẽ
bị tắt.<br />
<br />
Chả phải vì KV giỏi ngoại lệ hay vì còn nhớ môn học Hóa
Học đã được học từ kiếp trước nên trả lời đúng câu hỏi của thầy. Chỉ là
vì khi được giới thiệu về môn Hóa Học thì mình đã 13 tuổi. Bắt đầu nấu
cơm từ 7, 8 tuổi thì tới tuổi thứ 13, mình đã nhóm bếp chắc cũng phải
cả trăm lần. Khi trả lời câu hỏi của thầy, ai mà biết thầy đã mượn
chuyện nhóm bếp để giới thiệu khí oxy. Phải công nhận thầy vào đề thiệt
điệu nghệ <span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t4f/1/16/1f601.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">😁</span></span>.<br />
<br />
Vậy rồi đối phương của khí Oxy sẽ là khí nào? Có bạn nào còn nhớ không ta? <span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t57/1/16/1f609.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">😉</span></span>
Chỉ đùa chút thôi chứ KV biết bạn nào cũng biết rõ. Để tiêu hủy sự
hiện diện của khí oxy thì cần phải có carbonic, thành ra lính cứu hỏa
khi đi dập tắt lửa, ngoài cách dùng áp xuất thủy lực, họ còn xịt bọt
carbonic vào lửa. Ở những nơi công cộng, nhất là các trường học, người
ta thường trang bị các bình khí có vỏ sắc màu đỏ, dùng để dập tắt lửa
trong trường hợp khẩn cấp. Các bình chữa cháy thông thường này thường
chứa nhiều thán khí CO2.<br />
<br />
Thế là sau bữa học đầu tiên, mình đã
được làm quen và hiểu công dụng của hai khí quan trọng trong cả lô khí
trong muôn vàn sự sống xung quanh ta.<br />
<br />
KV cũng hổng ngờ chuyện
giỏi nấu bếp mà cũng giúp mình trong chuyện học hành. Thì ra mọi thứ
luôn liên hệ với nhau trực tiếp hay gián tiếp. Lúc đó thật ra KV cũng
chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ biết đã được thầy để ý và thấy sướng cái bụng
hihi <span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t7f/1/16/1f60a.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">😊</span></span>
Nhưng chắc vì KV cũng có nét giống một cô học trò cưng nào đó trước kia
của thầy nữa. Bởi cuối buổi học, thầy hỏi KV có phải là em của… Cái
chị đó tên gì ta? Mình quên mất tiêu! Thầy còn nhớ không hở thầy?<br />
<br />
Dài dòng để nói bữa học đầu tiên nó quan trọng vậy đó. Nhờ cảm tình
thầy tạo nơi học trò với môn học mà mình có trớn và ráng học giỏi luôn
môn học của thầy cho tới lớn. Lên cấp 3, mình vẫn tiếp tục học giỏi môn
Hóa và dù có học Hóa với bao nhiều thầy cô giáo khác, mình vẫn luôn nhớ
ơn thầy Kim Hùng đã khởi điểm đam mê về môn Hóa Học cho mình.<br />
<br />
Mình đã thích nó nhiều đến nổi vẫn còn nhớ cách nhớ hóa trị của các
nguyên tố hóa học và chỉ xin hí hí một chút xíu ở đây thôi: Khi Nào Cho
Hắn Một Đồng Bạc… có nghĩa các khí Ka, Na, C, H, Cu, Ag có hóa trị 1… Vui không?!<br />
<br />
Về lại trường vừa rồi, gặp lại được thầy, mình mừng vui quá cỡ! Tóc
thầy tuy bạc nhiều nhưng gương mặt thầy vẫn còn rất trẻ. Vẫn các nét
của thầy Kim Hùng mà mình đã rất quý mến. Mình đến ngồi bên thầy trò
chuyện. Đã không ngờ sẽ có được giây phút đó. Khi vào lớp 8, bắt đầu
được biết về môn Hóa, được biết thầy… là năm 87, có nghĩa đã 30 năm. Nếu
thầy thấy em đã nhớ đúng bài học đầu tiên thì em phải đòi thầy cho điểm
em đó. Hihi<br />
<br />
Liên lạc lại được với thầy Nguyễn Kim Hùng, biết các sinh hoạt của thầy
với các bạn học Petrus Ký của thầy, càng thêm quý mến thầy. Tuy thầy đã
về hưu, thầy vẫn rất hoạt động. Thầy tham gia nhiều sinh hoạt thiện
nguyện, giúp chữa bệnh cho những người nghèo, chia sẻ với họ thuốc men,
cơm gạo… Ở thời điểm nào, dường như thầy của mình cũng luôn là động lực
cho những điều tốt đẹp. <br />
Em xin cảm ơn thầy cho bài học đầu tiên.
Em xin được tiếp tục cảm ơn thầy cho những gương tốt, những động lực
tốt đẹp trong cuộc sống. <span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t80/1/16/1f64f.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">🙏</span></span><span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/te3/1/16/1f490.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">💐</span></span><span class="_5mfr"><span class="_6qdm" style="background-image: url("https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/tb7/1/16/1f917.png"); font-size: 16px; height: 16px; width: 16px;">🤗</span></span><br />
<br />
KVAnne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-16584501394808388172017-01-15T01:42:00.001-05:002017-03-14T19:54:07.950-04:00 Sinh Lão Bệnh Tử - Ung Thư và Con NguờiGiai Phẩm Xuân Đinh Dậu - đã phát hành khắp nơi!<br />
(Dầy 320 trang)<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTSk4_MgR_jNd1i1E1EppJfYs3XAGoMc6TOOmjGt54J_UWnRGabHtyfIxzZ7dZdOLo06PKL-uP_GKav86uctXEg5O7CtcEACPOip-SitZVXer0QTdxWZw-QGZexxYLP9oow3WmMesgwM0/s1600/VB_2n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="200" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhKyhTYB4-80NX0DCy4V6CY92c5oblbIeAbnMGIC4UCnv15WthED1uN_TatpAWL_y_NELwSR_j3iHaqmXyclkxxLpnZDjTbFckQVtggeKh6WXSnPduISg5LNBrJ4xOhUkkIXEPlQhuq0i4/s200/VB_1n.jpg" width="200" /><img border="0" height="184" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTSk4_MgR_jNd1i1E1EppJfYs3XAGoMc6TOOmjGt54J_UWnRGabHtyfIxzZ7dZdOLo06PKL-uP_GKav86uctXEg5O7CtcEACPOip-SitZVXer0QTdxWZw-QGZexxYLP9oow3WmMesgwM0/s200/VB_2n.jpg" width="200" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<a href="https://vvnm.vietbao.com/p246459a246506/sinh-lao-benh-tu">https://vvnm.vietbao.com/p246459a246506/sinh-lao-benh-tu</a></div>
<div style="text-align: center;">
<b> Sinh Lão Bệnh Tử - Ung Thư và Con Nguời (trang 121)</b></div>
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html">Anne Khánh-Vân</a><br />
***<br />
<br />
<div style="text-align: justify;">
Từ ngày có gia đình sang ở gần, tôi “phong phú” được thêm một số "đức
tính" cùng một số kiến thức, nhất là kiến thức về các bệnh tật.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những kinh nghiệm và học hỏi nho nhỏ có đủ loại: từ những cái đau lặt
vặt nơi con trẻ như sốt nửa đêm phải đi cấp cứu, hay té lăn quay trên
cầu thang từ lầu trên xuống lầu dưới bươu đầu sứt trán, đến mổ hạch, mổ
ruột thừa, cắt bao quy đầu (circumcision),… Nói là lặt vặt nhưng khi
nhìn thấy cu Khang vẫn còn thuốc mê, nằm im không cục cựa trong phòng
hồi sức với con chim sưng vù với hàng chục mũi kim khâu như cái vương
miện dựng đứng… ai cũng thất kinh hồn vía!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những bệnh tình hoặc
quá trình khám nghiệm cầu kỳ nơi người lớn thì có thể là soi ruột và soi
bao tử (endoscopy) để khám phá ung thư bao tử, hay soi mạch tim, thông
và nông mạch tim (angioplasty) để ngăn ngừa nhồi máu cơ tim (heart
attack),.. sẽ mất nhiều thời giờ và phức tạp hơn từ phần chuẩn bị đến
việc chữa trị.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi gần đây nhất là các chứng ung thư, đặc biệt là
tuyến tiền liệt (prostate cancer). Tên căn bệnh này thì tôi có hay nghe
nói tới, nhưng biết về nó được bao nhiêu thì lại là chuyện khác. Chị bạn
nghe chuyện tía tôi mắc bệnh, hỏi thăm "ung thư tuyến tiền liệt là ung
thư cái gì hở em? Tuyến tiền liệt nằm ở đâu?" Nếu căn bệnh này không gõ
cửa nhà tôi mà tôi biết tuyến tiền liệt là cái thứ tuyến gì thì tôi…
chết liền á. Người nhà mắc phải mà kẹt không khá tiếng Anh để có thể tự
đi bác sĩ và cần mình đi theo nên tôi phải tìm hiểu về căn bệnh để làm
cái cầu trung gian giữa bác sĩ và bệnh nhân.</div>
<div style="text-align: justify;">
Ngoài những bộ phận
chung mà cơ thể nào cũng có, phụ nữ thì có các chứng như ung thư vú, ung
thư buồng trứng, ung thư tử cung... Đàn ông thì ung thư tuyến tiền liệt
(prostate). Tuyến tiền liệt, hay còn gọi là nhiếp hộ tuyến, có kích
thước cỡ trái hạnh đào (óc chó, walnut), nằm phía dưới bọng đái
(bladder) và phía trước trực tràng (rectum). Ống nhỏ dẫn nước tiểu và
tinh dịch đi suốt chiều dài của dương vật (pennis) sẽ đi ngang qua tuyến
tiền liệt. Tuyến tiền liệt cung cấp chất liệu dung môi giúp tinh trùng
tồn tại và di chuyển dễ dàng đến trứng trong lúc giao hợp. Tuyến tiền
liệt phì đại lần thứ nhất ở độ tuổi thanh thiếu niên trong điều độ của
kích tố nam (male hormone). Thời kỳ phì đại lần thứ nhì diễn ra trong độ
tuổi 45-60. Tuyến tiền liệt không cần thiết cho suốt quảng đời sống,
nhưng nó quan trọng cho việc duy trì giống nòi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi ung thư tuyến
tiền liệt ngày càng phổ biến nơi nam giới, kiểm tra độ bình thường của
tuyến tiền liệt (PSA - Prostate-Specific Antigen) đã trở thành bắt buộc
trong những kỳ khám bệnh hàng năm với mục đích phát hiện ung thư sớm để
chữa trị kịp thời. Chỉ số PSA dưới 4 sẽ là bình thường. Từ ngoài 4 đến
10 sẽ thuộc ung thư với nguy cơ thấp. Trong giữa 10 đến 20 sẽ thuộc nguy
cơ trung bình. Từ 20 trở lên sẽ là cao. Và kết quả PSA của tía Hai Lúa
của tôi là 37.9 có nghĩa rất cao. Phải làm sinh thiết (biopsy) để xác
định chắc chắn độ ung thư.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Quá trình thực hiện sinh thiết (Biopsy
procedure) này sẽ nhéo ra một số mẩu tế bào của nơi khả nghi có ung thư
để xét nghiệm. Kết quả sinh thiết của tía Hai Lúa tôi là: trong 12 mẩu
tế bào của tuyến tiền liệt được lấy ra và làm xét nghiệm thì 10 mẩu có
kết quả ung thư cao.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hẹn với bác sĩ kéo dài hơn một giờ đồng hồ.
Theo dõi và chữa trị cho một bệnh nhân ung thư đòi hỏi sự kết hợp của
nhiều bác sĩ. Bác sĩ chuyên khoa gặp gỡ gia đình tôi cũng là người đã
làm sinh thiết cho tía tôi. Bà đã hội ý với đồng nghiệp chuyên chữa trị
căn bệnh và giải thích tường tận cho gia đình tôi các nguy cơ có thể xảy
ra nếu ung thư phát triển nhanh, và từ đó, các bước cần làm tiếp theo,
cũng như các phương cách chữa trị sẽ tùy thuộc vào kết quả của những xét
nghiệm sắp đến.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Rời khỏi văn phòng bác sĩ, mặc dù đã tìm hiểu về
căn bệnh mấy tháng qua, song tôi vẫn có cảm giác như mình vừa ra khỏi
tiết học chuyên về bệnh ung thư tuyến liền liệt – tôi biết thêm được cả
lô kiến thức quan trọng, hữu ích về căn bệnh ấy. Bên cạnh nỗi lo âu về
căn bệnh của tía, tôi cảm thấy tía mình đã may mắn có được những bác sĩ
giỏi, tận tình, quan tâm chữa trị.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một khi đã được xác nhận thật
sự bị ung thư và ở mức nguy hiểm nào, bệnh nhân sẽ được đề nghị chụp
hình quang tuyến X (X-ray) và cắt lớp bằng điện từ cộng hưởng (MRI) để
xem ung thư có đã di căn đi đâu hay chưa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đây là giai đoạn hồi
hộp và căng thẳng nhất. Nếu ung thư đã di căn đi nhiều nơi trong cơ thể
thì coi như hơi bị… kẹt hy vọng. Một người bạn đồng nghiệp của tôi có vợ
bị ung thư bao tử. Khi phát hiện thì ung thư đã vào tủy. Chị được chữa
trị bằng hết tất cả các cách: giải phẫu cắt đi bướu ung thư, xạ trị
(radiation) cho vùng tủy xương bị ung thư lan đến, và hóa trị (chemo) để
mong đánh bại tất cả các tế bào ung thư đang có bất cứ đâu trong cơ
thể. Chị được chữa trị khoảng một năm thì qua đời, để lại ba đứa con đều
dưới 18 tuổi. Đi đám chị, nỗi buồn thấm thía trong tôi. Người ta vẫn
thường nói, "sinh lão bệnh tử"… nhưng chị ấy còn chưa bước qua tuổi 50!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi đưa tía mình đi chụp quang tuyến X để dò ung thư trong phần mềm
(nội tạng, bắp thịt) của cơ thể. Kế đó là chụp MRI, để dò ung thư trong
các phần cứng (xương cốt). X-ray và MRI là những phương pháp định dạng
những cấu trúc bất thường của sinh mô bằng những tần số và những bước
sóng khác nhau. Nhược điểm của X-ray so với MRI là nó chỉ cung cấp những
định dạng phẳng của những sinh mô bất thường trong nội tạng của cơ thể,
chẳng hạn có thể thấy vết nám trong phổi, hay sạn trong thận... MRI thì
sử dụng hiện tượng cộng hưởng của vật lý để cung cấp được những định
dạng ba chiều bằng phương pháp cắt lớp. MRI không làm hại cho những sinh
mô lành, trong khi X-ray thì có thể. Bạn có nhớ khi đi nha sĩ mà cần
chụp hình răng, chúng ta phải được phủ lên người miếng áo khoác bằng chì
để các tia X-ray không làm hại đến những sinh mô lành trong cơ thể.</div>
<div style="text-align: justify;">
Tổng cộng thời gian cho quá trình chụp từ đầu xuống chân bằng cả hai
phương pháp X-ray và MRI kéo dài từ 3 đến 4 tiếng đồng hồ vì bệnh nhân
phải uống gần 2 lít dung dịch phát quang trong nội tạng. Tôi xin bác sĩ
cho ngồi nhìn màn hình chung với họ. Khi thấy một hình dạng gì mà con
mắt không chuyên môn y khoa của tôi hổng hiểu nổi, tôi nhờ bác sĩ giải
thích. Thế là lại được hiểu thêm một vài điều mới. Quả thật, kiến thức
nào cũng có cái giá của nó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trong phòng chụp hình có nhạc thư giãn
giúp bệnh nhân quên đi lo âu. Không biết khi nằm trong cái máy chụp hình
đó, tía tôi đã suy nghĩ những gì vì bản tính ông rất "vô tư"...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi nhớ lại lần ông ngoại bên nhà đột nhiên ngã bệnh. Tôi chạy về ở bên
ông ba tuần. Đưa ông vào nhà thương để siêu âm, xếp hàng chen chúc và
chờ thật lâu, khi vào được trong và tới phiên ông ngoại được siêu âm,
ông được các nhân viên siêu âm khoảng năm phút… Các cục ung thư cái to
bằng trái cam, cái to bằng quả trứng, đã đi cùng khắp. Ông ngoại là tất
cả của tôi. Nhìn ông, lòng tôi bể ra từng mãnh vụn… nhưng không dám tỏ
ra lo âu thương xót. Ông thì nhìn xung quanh, nhìn lượng người bệnh chen
chúc và chỉ muốn một điều, "Về nhà đi cháu ạ! Ông không sao đâu." Ông
đã ngoài 80. Quyết định để tâm ông được "yên" và cơ thể ông được “lành
lặn”, gia đình tôi đưa ông về nhà, chuẩn bị phần tinh thần cho ông.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm nay, không biết ông tía của tôi sẽ ra sao! Kết quả của buổi chụp
hình hôm nay sẽ ảnh hưởng nhiều thứ trong gia đình. Những người trong
nhà, từ người nhỏ tới người lớn, từ trẻ con tới người già, hổng ai biết
gì nhiều. Nhiều giả thiết và kế hoạch chạy tán loạn trong đầu tôi. Trong
những hoàn cảnh thế này, tôi chỉ kêu đến một người, một người ở tuốt
trên cao đó!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Phải đi lung tung tứ bề và nếm trải đủ thứ mùi vị
trong cuộc sống… Còn hiện hữu và đi đến được chặng đường này của cuộc
đời, chẳng phải vì tôi hay ho hơn ai mà có lẽ vì tôi đã siêng cầu
nguyện. Tôi tin tưởng Thượng Đế luôn đồng hành với sự cố gắng và thành
tâm của mỗi người mình. Tôi nói với tía Hai Lúa, "Nếu ba chưa bao giờ
tin có Thượng Đế, hoặc chưa bao giờ cầu nguyện… thì có lẽ đã đến lúc ba
hãy bắt đầu tin và cầu nguyện, vì Thượng Đế có thể làm những điều con
người không thể làm."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trước năm 75 thì tôi còn bé nên không nhận
biết ba mình là người như thế nào. Nhưng từ năm 75 về sau, qua những gì
tôi sống và chứng kiến khi còn gần gũi với gia đình thì có vẻ tía tôi đã
mất đức tin vào ngày mai, rồi đâm nghi ngờ có chăng Thượng Đế. Nhưng
tôi đã không ngừng chứng minh cho tía thấy. "Nếu không có Thượng Đế thì
con, ba, và gia đình mình khó mà còn tới giờ này, lại càng chẳng bao giờ
đặt chân đến được Mỹ. Ba sẽ không bao giờ được nằm trong cái máy hiện
đại đó, ở cái nhà thương hạng nhất của nước Mỹ đó, và đang được chữa
trị… dù ba không phải là triệu phú, mà cũng chưa đóng góp được cho nước
Mỹ bao nhiêu."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Xong tiến trình chụp hình, tôi đưa ba về nhà, rồi đi
làm. Bác sĩ gọi điện thoại cho tôi trấn an, "Qua quan sát sơ khởi, tôi
không thấy có gì trầm trọng. Sẽ chuyển hình chụp đến cho thêm một số bác
sĩ chuyên xem hình. Chúng tôi sẽ liên lạc với cô ngay sau khi có kết
quả chính xác. Đây là số điện thoại của tôi. Cô có lo lâu hay thắc mắc
gì hãy tự nhiên gọi."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Từ hôm được tin tía có ung thư, gia đình
tôi thay đổi chế độ ăn uống với sự hướng dẫn của những người bạn có kinh
nghiệm và hiểu biết về bệnh học và cũng như những kiến thức về dinh
dưỡng. Như tất cả mọi thứ Thượng Đế đã tạo ra, cơ thể của chúng ta cũng
vô cùng thông minh; nó luôn tìm cách “đối thoại” với chúng ta. Cái gì
quá nhiều thì sớm muộn gì cũng phải đến lúc ngừng lại; cái gì còn thiếu
thì phải tìm cách thêm vô. Tía tôi ngưng ăn thịt đỏ, ngưng hút thuốc,
ngưng uống rượu bia, bớt đường, bớt bột, bớt cay… Bù vào đó, ông ăn thêm
đậu-hủ, cà-chua, cà-rốt, măng-tây,… Thèm vị đắng và cay của bia hay
rượu thì sẽ uống nước nấu từ dây khổ-qua. Nó cũng đắng và ngon y như
bia! (? <span class="_47e3 _5mfr" title="smile emoticon"><img alt="" class="img" height="16" src="https://www.facebook.com/images/emoji.php/v6/f4c/1/16/1f642.png" width="16" /><span class="_7oe"></span></span>)</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tía tôi hút thuốc chắc gần 50 năm… Chẳng dễ gì thuyết phục được ông bỏ
thuốc. Nhưng khi phát hiện bị ung thư, có đưa thuốc dụ ông hút, ổng cũng
hổng dám. Cơ thể người hút thuốc tiết ra một loại cường toan (acid) có
khả năng bào mòn và xé rách màng bao của những tế bào (membrance) trong
cơ thể, mở cửa cho vi trùng và vi khuẩn có sẵn trong người vào trong các
tế bào. Các vi trùng và vi khuẩn này sẽ ăn dần những chất bỗ dưỡng
trong tế bào, để rồi từ tình trạng mạnh khỏe ban đầu, các tế bào này sẽ
bị hoại thư. Mầm ung thư bắt đầu mọc lên. Hiện tại vẫn chưa được xác
định lý do chính xác dẫn đến ung thư. Chỉ biết ung thư là do sự biến
dạng của DNA trong các tế bào. Khi cơ thể có nhiều tế bào trong tình
trạng hoại thư, nó sẽ là cơ hội để ung thư phát triển nhanh khi ung thư
xuất hiện. Cứ mỗi lần tía tôi phải trải qua một quá trình xét nghiệm,
làm sinh thiết hay chữa trị thì tôi phải thay mặt tía trả lời hàng trăm
câu hỏi về quá trình sống của tía. Đâu phải trả lời “có hút thuốc” là
xong. Câu hỏi kế tiếp sẽ là “mỗi ngày bao nhiêu điếu?” và người y tá sẽ
làm một bài toán ngay trên điện thoại khi nói chuyện với tôi. Cô ta tính
ra số điếu thuốc hút trong 50 năm qua. Dù tía tôi bị ung thư tuyến tiền
liệt chứ không phải ung thư phế quản, thanh quản, phổi hay bao tử nhưng
với độ cao của PSA (có nghĩa thuộc nguy cơ cao), ung thư có thể lan
sang những chỗ khác nhanh ra sao vì màng tế bào không còn mạnh như những
người bình thường, không hút thuốc lá khác.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Những lúc lái xe lui
tới nhà thương là những lúc tôi thường nói chuyện với tía má vì khi về
nhà, tôi lại phải chạy đi làm, lo nhiều việc khác. Tôi nghĩ chắc tía má
cũng có khi “ngán” tôi chở họ đi nhà thương vì tôi hay “làm việc tư
tưởng” với họ! Nhưng “sorry” nha… vì tôi quan niệm có thể hơi khác người
ta một chút. Đã gọi là đối thoại thì phải thành lời. Có những đối thoại
người ta thích nghe, có những đối thoại người ta không thích nghe,
nhưng nếu chỉ nhìn nhau và nghĩ người kia chắc đã hiểu đã biết, không
cần nói ra, rồi đòi hỏi người kia sẽ làm đúng, hoặc làm như mình nghĩ,
thì kết quả có thể một trời một vực. Tôi nghĩ bụng, “chắc tía biết cầu
nguyện, có ai trên đời này lại không biết cầu nguyện?” nhưng cũng hổng
chắc lắm nên tôi “đối thoại” với tía, “Khi cầu nguyện, ba cầu nguyện làm
sao? Ba nói gì với ông Trời?” Tía ngần ngừ… Có lẽ vì hồi nào giờ chưa
ai hỏi tía câu đó!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi bèn kể chuyện cho tía nghe. “Sáng ra,
trước khi ra khỏi nhà, con thắp nhang, cảm ơn ông Trời cho mình có một
ngày mới. Lái xe ra khỏi nhà, con đọc kinh cầu xin cho con lái xe đến
chỗ làm an toàn. Khi đến nơi, con lại đọc kinh cầu nguyện cho con có một
ngày làm việc có hiệu quả. Trong ngày làm việc, khi xuất hiện những khó
khăn rắc rối, con lại cầu nguyện cho con có khả năng giải quyết những
gì cần thiết để hữu ích với những người xung quanh và cho nơi mình làm
việc. Cuối ngày trước khi ngủ, con ôn lại mọi thứ diễn ra trong ngày rồi
cảm ơn Thượng Đế, cầu sự bình an cho mọi người.” Còn những lúc cái túi
chịu đựng trong con “cọp” bị đầy và nó nổi khùng lên thì sao? Con cọp đó
còn cầu nguyện dữ hơn! Nó cầu nguyện cho cái con cọp trong người mềm
mại lại, hiền hòa lại, kiên nhẫn hơn, biết chấp nhận và yêu thương hơn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngoài chuyện thay đổi chế độ ăn uống, tía tôi cũng đi nhà thờ thường
hơn. Ông có điều để cầu và nguyện. Ông đã ngộ ra sức mạnh của sự cầu
nguyện và quyền năng cao cả của Tạo Hóa, bất kể mình ở đạo nào. Còn
khuya mà dám thách đố ông Trời!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Qua nhiều ngày hồi hộp chờ đợi, đến
ngày có kết quả của chụp hình toàn thân: “Chưa! Ung thư chưa đi đâu xa!”
Bác sĩ gọi điện thoại báo tin cho tôi biết. Mọi thông tin kết quả bệnh
tình của tía cũng cùng lúc được cập nhật trong hồ sơ trong nhà thương mà
tôi có thể lên internet và vào xem chi tiết. Tôi điện thoại, nhắn tin
báo tin cho cả nhà biết. Tin mừng này chắc cũng vui như tin đi vượt biên
đến nơi bình an! Những suy nghĩ, kế hoạch và tính toán trong cái đầu
của tôi bây giờ sáng lên và rẻ qua một nhánh, biết rõ hơn những gì sẽ
diễn ra và cần làm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có bệnh nhân ung thư cả hai bên nội ngoại,
tôi đã có dịp chứng kiến tiến độ của một số loại ung thư - sự khác biệt
giữa các cách chữa trị, và kết quả tốt cũng như sự huỷ hoại của từng
cách chữa trị khi nó thích hợp hoặc đối nghịch với cơ thể. Như trường
hợp vợ của anh đồng nghiệp bị ung thư bao tử - cơ thể chị ta không thích
hợp với bất kỳ kiểu chữa trị nào. Xạ trị thì xạ trị. Hoá trị thì hóa
trị. Ung thư vẫn y nguyên trước và sau. Và khi ngồi nghĩ lại, người
chồng đã tiếc, “Cho làm lại, tôi sẽ không để vợ mình phải trải qua các
hóa trị. Các hóa chất cho chạy trong người không giết ung thư mà giết cô
ấy nhanh hơn.” May phước, ung thư tuyến tiền liệt có tử suất tương đối
thấp. Khám phá kịp và chữa trị thích hợp, tỷ lệ bệnh nhân đánh bại được
ung thư và sống còn có thể lên đến 90%. Quan trọng hơn cả cũng vẫn là
sức mạnh tinh thần. Những tác nhân xung quanh sẽ có thể giúp hoặc làm
mọi thứ thậm tệ hơn. Sự khuyến khích giúp bệnh nhân vững lòng, hoặc trầm
trọng hóa vấn đề không cần thiết khiến tinh thần bệnh nhân thêm xuống
thấp, sẽ có tính quyết định cho kết quả. Giễu cợt với bạn bè ra sao khi
trò chuyện thì giễu cợt… thâm sâu trong lòng, tía biết rõ tía đã may mắn
hơn triệu người khác ra sao!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trước hết, tía sẽ được trị kích tố
nam (male hormone) – chích một lần mỗi ba tháng. Từ ngày đó, tía tôi
được theo dõi độ tiến hay lui của độ ung thư PSA để xem những chữa trị
ảnh hưởng đến chứng ung thư trong người tía ra sao. Ngay hôm bắt đầu
được chữa kích tố nam, tía được thử độ ung thư PSA. Lại một phép lạ! Độ
ung thư ban đầu là 37.9, và chỉ sau một vài tháng “ăn chay” đã giảm
xuống 18.6.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu người đàn ông đã cao tuổi, không còn nhu cầu sinh
lý, mắc ung thư tuyến tiền liệt và ung thư chưa di căn, giải phẩu cắt
bỏ tuyến tiền liệt sẽ có lẽ là giải pháp thích hợp nhất. Tía tôi chọn
giữ lại tuyến tiền liệt và làm xạ trị (radiation) – cũng là góp ý của
các bác sĩ. Ba tháng sau khi được trị hormone, tía tôi được làm xạ trị -
Tùy thuộc vào độ nặng nhẹ của ung thư, bác sĩ chuyên trị xạ trị sẽ tính
toán và đề nghị số lần làm xạ trị. Tía tôi sẽ trải qua 44 lần xạ trị.
Xạ trị này rất nhẹ nhàng. Tía chỉ nằm vào máy như hôm người ta chụp hình
X-ray toàn thân, và thời gian chiếu tia vào tuyến tiền liệt để diệt ung
thư mỗi lần vậy sẽ kéo dài khoảng 10 phút, kể cả thời gian chuẩn bị.
Nhưng làm sao mà biết tuyến tiền liệt nằm chính xác ở đâu, phình to ra
bao nhiêu,… để mà nhắm máy radiation chiếu vào? Và đây là lúc tôi lại
được học thêm một tiết học lý thú.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Người ta đi trám răng hay bọc
răng bằng vàng, chứ có ai biết tuyến tiền liệt cũng có thể được gắn
vàng? Bác sĩ chuyên “đóng mộc” vàng vào tuyến tiền liệt sẽ đưa một thiết
bị vào tuyến tiền liệt và đóng ba dấu bằng vàng vào tuyến tiền liệt. Ba
miếng vàng đó sẽ giúp máy phóng xạ định vị tuyến tiền liệt. Ngoài ra,
để giới hạn vùng được làm xạ trị một cách chính xác - chỉ trong khoảng
giới hạn của tuyến tiền liệt, chứ không quá lan rộng ra những vùng xung
quanh mà làm hại đến những vùng còn mạnh khỏe khác - các bộ phận xung
quanh tuyến tiền liệt phải được xác định rõ vị trí cũng như kích thước.
Và để đạt được kết quả cao nhất, y khoa đã tìm ra giải pháp vô cùng hữu
hiệu: tía tôi đã được đưa vào một chế độ sinh hoạt thật điều độ để các
bộ phận trong người ông, nhất là ở vùng cần được chữa bệnh, cũng nằm yên
trong ấy thật điều độ. Nghe thì có vẻ mơ hồ và buồn cười, nhưng chính
xác là vậy. Nếu bệnh ung thư tuyến tiền liệt này mà không gõ cửa nhà tôi
thì tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi và thấy được sự tinh vi và hiện đại
mỗi ngày của y khoa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trước ngày hẹn để "đóng mộc" vàng vào tuyến
tiền liệt của tía Hai Lúa, tôi quyết định tổ chức một chuyến nghỉ hè cho
đại gia đình để tía má lên tinh thần. Những tuần đó rơi vào thời điểm
Việt Báo tổ chức lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ. Thành ra dù đã hứa với
chú Từ cô Nhã và nhiều bạn hữu Việt Bút, tôi đã không thể về dự lễ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vài tuần trước khi bắt đầu các kỳ xạ trị, tía tôi được uống thuốc điều
hòa tiêu hóa. Có nghĩa ông sẽ ăn uống và tiêu tiểu đúng giờ đúng giấc
hơn bất cứ khi nào trong đời ông. Sáng ra, ông sẽ đi tiêu toàn bộ để
trực tràng sẽ hoàn toàn rỗng, song song, ông sẽ uống thật nhiều nước để
bọng đái căng phồng ở mức tối đa. Nhớ lại là, trực tràng nằm ngay sau
tuyến tiền liệt. Khi bọng đái ở phía trước căng phồng, nó sẽ đẩy tuyến
tiền liệt nằm ngay phía dưới xuống phía trực tràng. Khi trực tràng trống
và bọng đái căng phồng thì tuyến tiền liệt sẽ nằm yên ở vị trí đó,
không thể di chuyển đi đâu. Và khi đến nhà thương mỗi sáng để được bắn
tia phóng xạ vào tuyến tiền liệt, ba cái bộ phận kể trên sẽ phải nằm ở
chính xác vị trí đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một tuần trước khi bắt đầu làm xạ trị, tía
tôi đến nhà thương để các chuyên viên và bác sĩ xạ trị làm cho ông một
cái khuôn. Khuôn? Cái khuôn đó là cái giúp khi tía nằm vào máy xạ trị
thì chân và hông của ông sẽ nằm yên ở chính xác vị trí đó. Hình X-ray
chụp lại các bộ phận trong nguời tía trên cái khuôn vừa chế, cộng với 3
dấu vàng trên tuyến tiền liệt sẽ giúp giới hạn vùng tia phóng xạ sẽ được
bắn vào. Tia phóng xạ sẽ chỉ trị các mô ung thư trên tuyến tiền liệt –
không bắn xa sang những vùng lân cận.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
*</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ung thư có chăng chỉ
mang lại chết chóc, chia ly?! Thình lình một người quen có chồng lăn
đùng ra chết một cách vô cớ. Mấy bà bạn đi đám tang nói thầm với nhau,
"Thấy chồng người ta chết mà mắc ham! Chồng lựu đạn của mình cứ sống
nhăn răng." Khi hờn nhau, chắc chỉ nói vậy cho hả tức chứ thật ra mấy
cái người ấy thương nhau hơn mình tưởng. Có những điều thế gian không
thể hiểu kia mà!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Má tía tôi cũng là một ví dụ trong vô vàn cảnh
tượng mà tôi đã thấy xung quanh mình. Cứ tưởng khi bà vợ hay ông chồng
của mình bất ngờ khám phá bị ung thư thì người kia sẽ ôi thôi là mừng.
Nhưng không! Tự dưng họ trở nên tình tứ thân thiện đến lạ thường. Con
cháu bà con hàng xóm ai ai cũng nhận thấy và phải ngạc nhiên. Cũng may
phước! Chứ nếu lỡ họ không phát hiện còn quá thương nhau mà lại dẫy nẩy
không thèm đá động đến nhau (cho thấy bà luôn)… thì chỉ có bằng chết mấy
đứa con như tôi. Phải đi làm, phải lo đủ thứ việc, mà còn phải giải
quyết thêm những điều thế gian không thể hiểu thì chỉ có mà chết cả lô
tía nhà tôi chứ không phải một ông!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có một sáng, tôi chuẩn bị đi
làm thì nghe má Hai Lúa cằn nhằn tía Hai Lúa, "Tại sao ông lại mặc cái
áo ngủ đi nhà thương? Nó nhăn nhúm và đầy mồ hôi." Tía tôi quát lại,
"Mặc kệ tui!" Thấy ngứa tai gai mắt, tôi bèn “đối thoại” với tía: "Ba à,
ba hãy mừng là má không dỡ điên, bỏ thí ba nằm lăn lóc như kẻ vô gia
cư. Ba chọc má khùng lên, ngoài căn bệnh ba phải chịu đựng, ba còn phải
đối phó với cái khùng điên của má (do cái khùng điên của ba tạo ra)… thì
ba chỉ có nước tiêu tán đường đó ba."</div>
<div style="text-align: justify;">
Chắc tía nghe cọp tôi gầm
gừ, ông ấy hoảng, bèn xếp càng lại cho ngay thẳng, không ngang như cua
nữa. Bác sĩ có báo trước rồi. Khi trị hormone, người đàn ông cũng sẽ
chứng-đời y như khi người phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh (menopause), nắng
mưa thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, lúc đáng yêu ơi là
đáng yêu, lúc đáng ghét ơi là đáng ghét… Không ai chịu nổi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có
lúc tôi đã nghĩ… phát hiện bị ung thư phải chăng một tiếng còi "cảnh
thức"?! Có thể họ đã nghĩ, "Ông ấy cũng sắp chết rồi, ghét làm chi nữa!"
Hay là, "À không, hóa ra mình cũng không đến nỗi ghét hắn lắm! Tự nhiên
nghĩ đến chia ly lại thấy sợ chia ly…" Như bà ngoại tôi là nữ hoàng
giận lẫy. Bà giận ông tôi suốt cả đời. Nhưng khi ông tôi ngã bệnh sắp
mất thì bà lại tỏ ra thương ông đến lạ thường. Lại những điều thế gian
không thể hiểu!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi lại ngẫm nghĩ, phải mà mình đừng đợi cho đến
khi phát hiện có ung thư hay mắc một căn bệnh chết người nào đó để sửa
chữa, yêu thương, hàn gắn, tha thứ cho nhau thì chính mình và bao nhiêu
người xung quanh đã được hưởng biết bao hạnh phúc, không phải trải qua
đắng cay chua xót nào cả, không hao phí một ngày sống vui nào cả!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thành ra, căn bệnh ung thư, không chỉ mang đến những điều tiêu cực, xấu
xa. Nó mang người ta lại gần nhau, nó còn giúp người ta nhận ra giá trị
của hạnh phúc và sự sống,… Và khi ai đó may mắn ra khỏi căn ung thư và
sống tiếp, họ sẽ hưởng bù lại những năm tháng hạnh phúc bị lãng quên.</div>
<div style="text-align: justify;">
Kết quả thử máu lần thứ tư của tía tôi cho ra chỉ số PSA là 5.6 - gần như của người bình thường là dưới 4.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tía má tôi lấy nhau… để đếm coi, từ năm 72… vậy là được 44 năm. Ôi
trời, gõ xong dòng chữ này thì tôi cũng giựt mình. Không thể là tình cờ
được! Ông tía Hai lúa của tôi trải qua 44 lần xạ trị… Sao cũng lại 44??
Thiệt ngộ! Chẳng lẽ 44 lần đưa nhau lui tới nhà thương đó là 44 dịp để
họ nhớ lại những gì đã sống với nhau, đã đối xử với nhau, ròng rã suốt
44 năm qua? Những lần đầu đi làm xạ trị thì tôi có đi với tía má. Một
khi chắc ăn mọi thứ đâu vào đó, và họ có thể tự túc, thì họ đã tự đi với
nhau. Không biết trên đường đi, họ có (bắt chước tôi) làm việc tư tưởng
với nhau không, nhưng hy vọng họ đã nối lại sợi tơ hồng và tìm cách
sống hạnh phúc hơn mỗi ngày sau đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Như bao nhiêu chuyện cổ tích, chuyện gia đình Hai Lúa nhà tôi cũng có phần kết có hậu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cảm ơn Thượng Đế đã ban cho gia đình con những gì chúng con đang được
nhận hưởng! Có những điều chúng con xin và được. Có những điều chúng con
xin nhưng kết quả lại khác. Chúng con sẽ hiểu Thượng Đế có những sắp
đặt riêng cho mỗi người chúng con, với ý nghĩa và giá trị riêng của nó.</div>
<div style="text-align: justify;">
Cầu mong bình an và hạnh phúc đến với đại gia đình Việt Báo và từng bạn đọc gần xa cho năm mới.</div>
<br />
Anne Khánh-VânAnne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-54319600638745154352016-12-31T15:20:00.000-05:002017-01-15T01:45:19.144-05:00Cơm Trưa Cuối Năm - Mừng Năm Cũ Đã Qua<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html">Anne Khánh-Vân</a><br />
<div style="text-align: right;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2016/12/year-end-lunch-year-end-story.html">English</a></div>
<div style="text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiPFZaN9CezE1r8UVa3dWk1SHpfIy_iLenijVhBQ_P_3o5IstmVbGy185K72Xyih8fvVnEYXgoustN5HCNkTlwXRMurjfSdoeglYvhO80NATtMf1ugBExdZK9L05CR-Yv4cRrBOeAG-KOA/s1600/Anne-Darius.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="318" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiPFZaN9CezE1r8UVa3dWk1SHpfIy_iLenijVhBQ_P_3o5IstmVbGy185K72Xyih8fvVnEYXgoustN5HCNkTlwXRMurjfSdoeglYvhO80NATtMf1ugBExdZK9L05CR-Yv4cRrBOeAG-KOA/s320/Anne-Darius.JPG" width="320" /></a><span style="font-size: x-small;"> </span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="font-size: x-small;">Anh Darius và KV đang ăn trưa... :)</span></div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://vvnm.vietbao.com/a246462/an-trua-tien-nam-cu">http://vvnm.vietbao.com/a246462/an-trua-tien-nam-cu</a><br />
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 2016 là một năm với hơi… nhiều khó khăn thử thách cho một số chúng ta. Người thì mất job, kẻ thì cháy nhà, buồ<span class="text_exposed_show">n
hơn nữa là chết luôn cả vợ, cả con… Năm con Khỉ nào dường như cũng
nhiều “xuống chó” hơn là “lên voi”, như cái năm 68 Mậu Thân ở Việt Nam -
nhiều sự kiện quá khủng khiếp xảy ra mà nó phải đi vào lịch sử. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="text_exposed_show">
<div style="text-align: justify;">
Thức dậy sáng nay, ngày cuối cùng của năm, tôi nghĩ thầm, “nên làm gì để có một ngày cuối
năm vui và ý nghĩa nhỉ? Phải có cách “tiễn” cái năm không suông sẻ này
ra đi một cách ngọt ngào để những ngọt ngào sẽ đến trong năm mới chứ!" Một nhân vật tương đối đặc biệt hiện lên trong đầu tôi – anh Darius
Marand. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi quen với anh Darius tại một công ty tôi làm việc
trước kia. Địa điểm công ty này không nằm gần trạm metro, mà cũng không
có xe buýt đi ngang. Công việc của anh Darius là giải quyết trở ngại đó
cho công ty và cho những nhân viên đi làm bằng phương tiện công cộng.
Buổi sáng, anh ta đưa chúng tôi từ trạm tàu điện đến văn phòng, chiều
tối lại đưa chúng tôi từ văn phòng trở ra trạm tàu điện. Mỗi lần gặp
anh Darius và trò chuyện là mỗi lần tôi biết được thêm một số điều đáng
giá về anh ta và về những gì anh đã trải qua trước khi anh trở thành
người lái xe đưa đón... nhân viên.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Một ngày kia, khi tôi hỏi
thăm, “Hôm nay anh khỏe dữ không, anh bạn ‘rà’?" thì anh mỉm cười và trả
lời ... "Thận của tôi vẫn còn chảy máu. Nó làm tôi đau như quỷ như ma
suốt cả đêm... Nhưng tôi đã trải qua vô số chuyện còn tồi tệ hơn nên
không sao, tôi không phàn nàn gì cả!" Sau đó tôi nói với anh ta: "với
tất cả sự đau đớn mà anh đã trải qua bấy lâu nay, anh vẫn còn có thể mỉm
cười thì coi như anh quá giỏi." Anh ta đáp lời, "Tôi chẳng có superman
gì đâu. Chỉ là vì cười thì dễ và đơn giản hơn nhiều so với khóc. Khóc
đòi hỏi nhiều thứ tham gia quá, nào là phải căng các bắp thịt trên mặt
để thành mếu, nào là phải hoạt động tuyến lệ cho chảy nước mắt, rồi phải
có hơi để khóc thành tiếng…" Trả lời của anh đã làm tôi phải bật cười.
Chuyện trò thường xuyên, chúng tôi dần dà trở thành bạn. Tôi quý
trọng anh Darius hơn mỗi ngày. Tôi đã nhìn thấy quá nhiều người có tất
cả mọi thứ để dư hài lòng hạnh phúc nhưng họ vẫn thích than thở khóc
lóc... Than thở vì muốn nhiều hơn nữa, khóc lóc vì không nhìn thấy những
may mắn mà họ có, và thở than khóc lóc làm bão làm giông những người
xung quanh để đòi cho được những gì họ muốn! Anh Darius nào biết tôi đã
học được biết bao nhiêu thứ từ anh. Tôi nghĩ mình đã là người tích
cực, luôn cố gắng tìm mặt tốt mặt đẹp của vấn đề dù cái vấn đề đó tối
mịt tối mù… nhưng sự tích cực và mạnh mẽ của tôi chẳng là gì so với của
anh Darius… bởi tôi có nào trải qua những chuyện tàn khốc ngoài trận mạc
kia để có thể biết mình có thể sống còn ra sao để mà ngồi đây ca cẩm
mình tích với cực… <span class="_47e3 _5mfr" title="wink emoticon"><span class="_7oe">;)</span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngay sau khi máy bay bị bọn khủng bố chiếm và đâm vào Ngủ Giác Đài ở
Washington DC ngày 11 tháng 9, anh Darius đã được cấp trên gọi, "Chỉ có
hai người nói ngôn ngữ ở bên đó giỏi - một người thì ở bên miền Tây nước
Mỹ, và anh đây, ở miền Đông. Hai anh cần phải lại lên đường để làm
thông dịch. Đất nước lại cần đến các anh!"</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trung sĩ Darius
Marand là một cựu chiến binh của quân đội Hoa Kỳ - ngoài công việc và
đòi hỏi của một người lính, anh còn làm thông dịch cho nhiều công vụ dài
ở Afghanistan. Một ngày nọ, đoàn xe của anh trúng phải mìn. Anh Darius
đã bị thương nặng trong vụ nổ và đã phải nằm mhà thương khá lâu để cỏ thể trở
lại lành lặn đi đứng. Tuy vậy, ngay sau khi được xuất viện, anh lại
trở lại Afghanistan để tiếp tục phục vụ. Anh Darius bị thương ba lần.
Sau trọng thương lần cuối, anh xuất ngủ và thật sự về nhà. Anh Darius
có một căn chung cư thuê ở Arlington và bắt đầu tìm việc làm. Anh tiếp tục tận
tình phục vụ cộng đồng và những người xung quanh. Anh ta đã làm tất cả
các loại công việc. Hiện nay, anh làm công việc đưa đón…máu! Anh chuyên
chở máu từ Hội Hồng Thập Tự đến các nhà thương. Rất nhiều lần, anh ta
đã phải đưa máu từ Washington DC đến tận Baltimore hoặc Ocean City (2,
3, 4 tiếng lái xe một chiều) trong đêm để những ca mổ mang tính sống
chết được thực hiện kịp thời. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Năm nay, như với nhiều người, là
một năm với khá nhiều thử thách và trở ngại cho anh Darius, ngoài tình
trạng thương tật chưa khả quan, anh đã bị vài tai nạn xe, thay đổi công
việc đôi <br />
ba lần, lo âu chuyện nơi ăn chốn ở... </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
364 ngày
của cái năm đó đã trôi qua… Còn một ngày cuối… Tôi mời người nhiều nghị
lực, khiêm nhường và tích cực này đi ăn trưa để cùng mừng kết thúc một
năm nhiều thử thách. 10 giờ sáng, tôi gửi text cho anh Darius. “Anh có
chương trình gì cho hôm nay không? Nếu không thì bọn mình phải đi ăn
mừng. Chúng ta đã vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cái năm
cà chua này. Chúng ta đã đánh bại nó… và chứng minh chúng ta mạnh mẽ thế
nào!" Anh Darius đã rất vui. Chúng tôi đi tiệm buffet Nhật Todai.
Anh Darius kể thêm cho tôi nghe nhiều chuyện về gia đình, bạn bè của
anh, những người bạn ở nhà thờ, những người đã giúp đỡ anh ta nhiều ra
sao, và một nhân vật đặc biệt nữa đó là chú chó hỗ trợ, Kobi. Khi xuất
ngủ, anh Darius ở tình trạng rối loạn tinh thần do những gì đã sống
ngoài trận mạc (tiếng Anh viết tắt là tình trạng PTSD). Có những lúc
anh ta không còn làm chủ được, không còn muốn sống, và lên cơn khủng
hoảng, hoặc khi lên cơn đau nằm bẹp không có sức ngồi dậy uống thuốc,...
chú chó Kobi được huấn luyện đặc biệt giúp những người bị PTSD này sẽ
là bạn đồng hành, sẽ giúp anh ta bình tỉnh lại. Bác sĩ chuyên của các
bệnh nhân PTSD đã cho anh chú chó Kobi khi anh xuất viện.<br />
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiP-nBlBGX1Rpm7bLgdenVmyz8EovlZe1V6xTHcq1a8tLlM0ACf2CksqaBVkXSLVRh9O4HOoZgPWezJ8KypV3nKwuVT4-5VeaSvTjMct-Y60c8YzopknZlHX4LnrZTH11t4lg2-xqVAp2c/s1600/PTSD+Dog+Kobi.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiP-nBlBGX1Rpm7bLgdenVmyz8EovlZe1V6xTHcq1a8tLlM0ACf2CksqaBVkXSLVRh9O4HOoZgPWezJ8KypV3nKwuVT4-5VeaSvTjMct-Y60c8YzopknZlHX4LnrZTH11t4lg2-xqVAp2c/s320/PTSD+Dog+Kobi.jpg" width="320" /></a></div>
<br /></div>
Anh
Darius nói với tôi rằng bữa cơm trưa với tôi hôm nay là một trong những
món quà cuối năm quý giá nhất mà anh đã có từ hồi nào tới giờ. Trong
lúc ăn, anh ta cứ nhắc tới nhắc lui và cảm ơn hoài hoài… Nhưng thật ra,
anh Darius mới là món quà đặc biệt cuối năm của tôi. Anh đã giúp tôi
biết chấp nhận dễ dàng hơn những điều mà tôi không có sự lựa chọn... Tôi biết cách
vui vẻ gánh vác những thứ đó hơn và nhìn cuộc đời một cách mềm mại,
thoải mái hơn. Cuộc sống là những chia sẻ triền miên chứ không phải chỉ yêu cầu và đòi hỏi, không phải chỉ muốn nhận hơn và nhận thêm… Như
anh Darius đã kể: "Cha tôi từng là một triệu phú... nhưng tiền không ở
lại với mình suốt đời.” Đúng rồi, khi chết, ai cũng biết là mình không
mang theo được tiền mà chỉ tình yêu thương nếu mình đã may mắn và khôn
ngoan đủ để biết cách tạo ra nó và giữ được nó trong lúc sống, thì lúc
chết sẽ có gì đó ý nghĩa trong hành trang mang theo. <br />
**<br />
Chúc mừng năm mới, bình an, hạnh phúc đến tất cả độc giả và bạn bè xa gần của KV.<br />
<br />
Anne Khánh-Vân </div>
<div id="ext_searchPromptBtn" style="left: 129px; top: 8px; z-index: auto;" textsel="Anne Khánh-Vân">
</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-13932940595487298182016-12-31T14:25:00.000-05:002017-01-15T01:45:40.603-05:00Year-end Lunch - Year-end Story<div style="text-align: right;">
<div style="text-align: left;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html"> Anne Khanh-Van<span class="_47e3 _5mfr" title="smile emoticon"><span class="_7oe"> </span></span></a></div>
<div style="text-align: left;">
</div>
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2016/01/com-trua-cuoi-nam-mung-nam-cu-qua.html">Vietnamese</a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_lon9Tv-XMkDCMp-fWBOiWddq5I78htKGvcin6zF0zhsHhaarEoZm__D2YN5yIsuFuevcUZD0pofYgfkQtw1X1L21xm2Gr1QFrTU66qK_f2w2baZ0i7FzLqfRfT98RK0fGkKOUrVzxWg/s1600/Anne-Darius.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="318" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_lon9Tv-XMkDCMp-fWBOiWddq5I78htKGvcin6zF0zhsHhaarEoZm__D2YN5yIsuFuevcUZD0pofYgfkQtw1X1L21xm2Gr1QFrTU66qK_f2w2baZ0i7FzLqfRfT98RK0fGkKOUrVzxWg/s320/Anne-Darius.JPG" width="320" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<span class="_47e3 _5mfr" style="font-size: x-small;" title="smile emoticon"><span class="_7oe">Darius and Anne on Dec 31st, 2016</span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3 _5mfr" title="smile emoticon"><span class="_7oe"><br /></span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
This year of 2016 has been a tough year for some of us - Some lost
jobs, some lost house, some even lost family members.. Year of 2016 is a
Monkey year based on Eastern astrology. Monkey year usually is a tough
year, such as the year of 1968 Mậu Thân – So many cruel things happened
in my home country that year that they were marked in the history!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Waking up this morning, the last day of the year, I thought to
myself, "what would be a best and meaningful way to end this
"not-smooth" year... I then thought about my "old-but-not-too-old"
friend, Darius Marand. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I met Darius at one of my workplaces. The office
wasn't close enough to the nearest metro station; no buses went by
either. Darius made that distance closer for all the workers who used
public transportation. In the morning, Darius would take us from the
metro station to the office, then bring us back from the office to the
metro station in the afternoon. Every time I saw Darius, I learned some
great things about him and about what he experienced before he became
our company shuttle driver. One day, when I asked, "How are you doing,
today?" He was smiling and answered... "My kidney is still bleeding...
I've been having pain like hell all night… But I had experienced worse
so I am not complaining..." I then told him, "With all the pain that you
are enduring, you are still smiling..." He then responded back,
"Smiling takes much less effort and is much easier to do than crying...
Crying demands too much things involved, facial muscle, tears,
energy,..." That answer really made me laugh. Over time, we’ve become
friends. I respected that guy more and more every day. He didn't
realize how much I've learned from him. I’ve seen so many people who
have everything to be happy but still cry... Cry for wanting more, cry
for not seeing the luck they have, and cry to make people around
miserable so that they could get what they wanted.<br />
<br />
Right after
Pentagon got hit on the September 11th, Darius got called in, “There
were only two people who spoke the language there well – one on West
coast and you here on the East coast. You need to go back. The country
needs you!” <br />
Sergeant Darius Marand is a combat veteran of the
United States Army who served as a translator for several tours of duty
in Afghanistan. One day, his convoy hit an improvised explosive device.
Darius was seriously wounded in the explosion and spent a significant
amount of time in the hospital recovering from his injuries.
Nonetheless, as soon as he was discharged from the hospital, he returned
to Afghanistan to continue serving his country. Darius got shot three
times. When his service was concluded and Darius came home for good.
Darius had an apartment in Arlington and started looking for a job.
Darius has continued his devotion to serving others in his civilian life
and has done all kinds of work since getting out of the Army. He has
been working as contractor serving the Red Cross delivering blood that
helps save the lives of people in his community. Many times, he had to
take the blood from DC all the way to Baltimore or Ocean City over night
so that vital surgeries could be performed in time.<br />
<br />
This year
has been a tough year for Darius, besides his medical conditions that
didn’t improve much, he got several car accidents and job changes… There
have been more downs than ups that Darius had to go.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br />
If I was to
invite someone special to celebrate the end of the year, that would be
Darius - I thought to myself. I then sent Darius a chat and asked if he
would accept my invite, “Hey man, we got to celebrate. We overcame all
obstacles of this freaking tough year. We made it! We proved how
strong we were!” Darius was very happy. He was all dressed up. We
headed to a Japanese buffet. Darius shared with me more stories about
his family, his friends from the church, all the good people who have
been helping him, and his PTSD support dog, Kobi.<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhM-CHuGiMrRQsBAYjKYjEw0NANZMocRi0GViXpTAOYeXNrqVfxXFy7kSs6Ef28Zvkq3xtLFMP-vTdYb2Vo7xpWNRTA_0U31bb0WvLGwMEgdtdOYzkXwaf_6jVshpk96QCIxgkEUCj6Jmc/s1600/PTSD+Dog+Kobi.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhM-CHuGiMrRQsBAYjKYjEw0NANZMocRi0GViXpTAOYeXNrqVfxXFy7kSs6Ef28Zvkq3xtLFMP-vTdYb2Vo7xpWNRTA_0U31bb0WvLGwMEgdtdOYzkXwaf_6jVshpk96QCIxgkEUCj6Jmc/s320/PTSD+Dog+Kobi.jpg" width="320" /></a></div>
</div>
<br />
Darius told me that his lunch with me this afternoon was one of best
year-end gift ever and kept thanking me. But Darius has actually made
my year-end gift. He helped me accept things that I had no choice but
to carry with me… so I am carrying it with happiness and take it easier.
Life is about sharing not only asking for more and only receiving. As
Darius has said it himself, “My dad used to be a millionaire… but money
doesn’t stay with you all your life.” Yes, when we die, nothing come
with us but love from other people if we are lucky and smart enough to
build and save some when we are alive. <span class="_47e3 _5mfr" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span><br />
**<br />
Happy New Year to all of my dear readers and especially the special person I've talked about <span class="_47e3 _5mfr" title="smile emoticon">above :)</span><br />
<br />
<span class="_47e3 _5mfr" title="smile emoticon">Anne Khanh-Van</span><br />
<div id="ext_searchPromptBtn" style="left: 131px; top: 8px; z-index: auto;" textsel=" Anne Khanh-Van ">
</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-18516308404561914292016-11-11T14:00:00.000-05:002017-01-15T01:46:56.334-05:00Story of the Day: Veterans Day<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html">Anne Khanh-Van</a><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzicNK-oEgmdET1RcjVVVSDQl4DRZPbOwK5MSxR7dzj1ggXFSeRWMiuI3_RYzN5Lw1yfjX_FA7HDf6KuHXYrZpW4yp_lvz5EkLi05g1LOukIiorW2mnSzbKknIz7lzXYBCHfqSG_4ubeQ/s1600/Veterans.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="230" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzicNK-oEgmdET1RcjVVVSDQl4DRZPbOwK5MSxR7dzj1ggXFSeRWMiuI3_RYzN5Lw1yfjX_FA7HDf6KuHXYrZpW4yp_lvz5EkLi05g1LOukIiorW2mnSzbKknIz7lzXYBCHfqSG_4ubeQ/s400/Veterans.jpg" width="400" /></a></div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
There was a lady who seemed handicapped at a traffic light on my way
to work. I couldn't see the note on the cardboard she was holding by her
chest because she moved very slowly with a walking stick and very time
she almost got to my car, the light turned green and she folded the
cardboard. </div>
<div style="text-align: justify;">
One day, the light also turned green when she got
closer to my car but it was a bit closer than other times so I was able
to see the note, "Homeless Veteran. Need help."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Her image stayed<span class="text_exposed_show">
with me for a while. I've been asking myself all kind of questions:
What happened to her? Why she has to ask for help on the street? It's
really sad! I guess everybody has his/her own situation before, during,
and after their solder life... </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
This morning, when I left home, of course I didn't think of that lady
at all, but then I suddenly remembered her when I was couple traffic
lights away from her "station". It's Veterans Day! I was saying to
myself... "lady, I really hope you would get to my car when the light is
still red." And finally! Things usually happen with good will!
Yes, she was still couple cars from my car. I lowered my window and
waved at her. I could see that she saw me because she tried to walk a
bit faster. I looked at the traffic light and then looked her way.
"Please wait, light,... Please do not fall, lady," I whispered. She got
to me when the car in front of my car started rolling forward. But I
still took time to tell her what I've been wanting and waiting to tell
her, "Happy Veterans Day. Thank you very much for your service. I am
sharing with you my lunch." She nodded, smiled, thanked me and
responded back, "God bless you, dear sister."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
I have this quote on my desk, "Try to make at least one person happy and smile everyday." I hope
that lady was happy. I hope the car behind me wasn't mad at me for
making him wait longer. I hope he smiled.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Happy Veterans Day to
all my veterans friends out there. Doesn't matter I see you or know
you... Please know that a lot of us appreciate your service. We respect
and love you for your courage and strength to go out there, fight for
the country for a good cause!<br />
<br />
~*~ <br />
<br />
Có một người phụ nữ với dáng vẻ như bị thương tật. Sáng nào đi làm,
tôi cũng thấy cô ở một ngã tư đường. Tôi không thể nhìn thấy các dòng
chữ ghi trên miếng bìa cứng cô cầm trước ngực. Bởi cô di chuyển rất
chậm. Một tay vịn gậy, tay kia cầm miếng bìa cứng. Khi cô sắp đến gần
xe tôi thì đèn giao thông luôn xanh lên. Hàng dài xe đợi đèn đã bắt đầu
lăn bánh. Cô gấp miếng bìa cứng lại. <br />
Một hôm kia, đèn cũng đã
xanh nhưng cô đến gần xe tôi hơn; tôi đã kịp đọc hai hàng chữ: "Cựu
chiến binh. Không nhà. Cần giúp đỡ."<br />
Hình ảnh của cô ấy cứ ẩn hiện
trong đầu tôi dù tôi đã đi qua xa ngọn đèn giao thông đó. Tôi cứ tự hỏi
mình bao nhiêu là điều: Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Tại sao cô ấy
lại phải ra đường xin giúp đỡ? Buồn quá đi chứ!<br />
Tôi đoán ai cũng có
hoàn cảnh riêng của mình... thì chắc những người lính cũng vậy. Họ
cũng đã có hoàn cảnh riêng của họ trước, trong lúc và sau đời sống chiến
chinh...<br />
<br />
Sáng nay, khi rời nhà, tôi đã chẳng hề nghĩ đến người
phụ nữ ấy. Nhưng khi đến cách ngọn đèn đường đặc biệt đó ba bốn ngọn
thì hình ảnh chị ta lại hiện lên. Tôi chợt nhớ hôm nay là ngày lễ Cựu
Chiến Binh! Tôi thì thầm "Chị ơi, tôi thật sự hy vọng hôm nay sẽ
không quá đông xe và chị sẽ đến kịp xe tôi khi đèn đường vẫn còn đỏ." Và
rồi điều tôi mong muốn đã diễn ra. Tôi hạ cửa sổ xe xuống và vẫy vẫy chị ấy. Tôi đoán chị thấy tôi vì chị đã cố gắng đi nhanh hơn một chút. Tôi
nhìn đèn giao thông phía trước rồi nhìn chị đang đi khập khểnh bên vỉa hè. "Đèn ơi
làm ơn chờ chút nha đèn... Chị ơi, đi cẩn thận, đừng té nha chị,"
tôi thì thầm. Chị ấy đã đến kịp xe tôi và chiếc xe phía trước cũng đã
bắt đầu lăn bánh. Tôi vẫn nấn ná để nói cho bằng được những điều tôi đã
chờ để nói với chị từ rất lâu rồi, "Chúc mừng chị ngày lễ Cựu Chiến
Binh. Cảm ơn chị rất nhiều đã phục vụ cho đất nước. Em chia sẻ với chị
bữa ăn trưa của em nghen." Chị gật đầu, mỉm cười và cảm ơn tôi, "Cầu xin
Thượng Đế chúc bình an cho em gái thân yêu."<br />
<br />
Trong số những dòng
châm ngôn tôi có trên bàn làm việc có một câu viết, "Mỗi ngày, hãy cố
gắng làm ít nhất một người hạnh phúc vả mỉm cười." Tôi hy vọng chị thương binh ấy
đã cảm thấy hạnh phúc hơn một chút. Tôi hy vọng các xe phía sau tôi đã
không phiền lòng vì tôi đã làm họ đợi lâu hơn. Tôi hy vọng họ đã mỉm
cười.<br />
<br />
Chúc mừng Ngày Cựu Chiến Binh đến tất cả bạn bè cựu chiến
binh của tôi ngoài đó, bất cần biết các anh chị có thấy tôi hay biết
tôi. Hãy biết rất nhiều người trong chúng tôi đã vô cùng trân trọng và
quý yêu các anh chị vì lòng dũng cảm và sức mạnh của các anh chị đã dám
ra ngoài đó, chiến đấu cho đất nước, cho một lý tưởng cao đẹp!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
AKV </div>
<div id="ext_searchPromptBtn" style="left: 127px; top: 8px; z-index: auto;" textsel="Anne Khanh-Van">
</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-49516769046612202042016-11-06T21:38:00.000-05:002017-01-15T01:47:23.837-05:00Dollar Sign on Forehead - Dấu Tiền Trên Trán<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: right;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2016/11/dau-tien-tren-tran.html">Vietnamesee</a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhSQb6fUDHE_ZjRUU9aEIQbAE18nQD2qmNo2VuuSkboKznLs5ZBRTzn-xEnfx7gIGeja59oQHJRltQZxELmzqq8qAPBauML9bnJyMasOvEVnAyKiEGdG14OhSs_AbXqpJbTcTF90A-kURU/s400/Xe%2524.jpg" width="300" /></div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html">Anne KV</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
Last night, we went to one of our favorite Korean restaurants for
dinner. As we got to our table, the young lady sitting right next to
our table started talking to me. She looked Asian but I wasn’t so sure
if she was Korean. She asked if I was Korean and if I knew how to speak
Korean. that was actually the first time someone thought I was Korean!
I had yet responded and was still smiling, she continued to ask, “How
do you say Hello and Thank-you in Korean?” I sat down and said Hello
and Thank-you in Korean as she wanted to hear. (Thanks God I knew only
those two words). The waitress of our table was standing nearby. She
came our way and said “Very good.” (meaning I pronounced it very good! <span class="_47e3" title="wink emoticon"><span class="_7oe">;)</span></span>
) The young lady was convinced I was Korean. She continued talking
and shared with us her story. She was Korean but got adopted by
American parents when she was five months, so she didn’t know how to
speak Korean. I then helped her carry on the conversation as she had
been kind of monologue since I got in the restaurant. <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
I asked my first question if she had ever gone back to her birthplace.
She said she would love to but she needed to learn some Korean first.
I asked if she was a student then told her there were a lot of Korean
students at Nova and George Mason. She could join some Korean
communities and make friends with Korean people. That would be the best
way to learn Korean language and culture… Just like me, I am Vietnamese
but my boss once wanted to marry me to a Korean man because he said I
knew how to speak Korean (?) and ate “kim-chee”. <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
When she heard that part, her eyes were wide-opened. She seemed very
surprised because she thought I was very much Korean. She even said I
spoke Korean so well. Seriously, do I look Korean? Haha. I then told
her, “Well… you think I speak Korean well maybe because you don’t know
how to speak Korean at all. Haha.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
We stopped talking when the
waitress came to take our orders. I thought our conversation ended but
then she re-started as the waitress walked away <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>.
She asked if we came to that restaurant often and what we usually
ordered. I named couples dishes that we ordered almost every time.
That was her very first time coming to that restaurant and she liked
what she ordered very much. This lady much liked me very much to talk
to me nonstop. My family members kept looking at me and smiled as they
also followed our conversation. She told me she was going to school
full-time and had two jobs. I asked if she lived in the area. She
shared she still lived with her American parents about 25 miles away but
was pretty much on her own, financially. That’s why she was working
two jobs to pay for her school. I told her, I had been through that
path so I knew exactly what she was talking about. I told her that she
would be very successful because she was determined and worked hard.
Then she looked at me and said, “You are done with school, right? You
are making a lot of money, right?” I started laughing. I told her,
“Well, that’s all depends on how you determine ‘a lot’ and ‘not a lot’.”
She continued, “You make billions, right?” I didn’t want not to
answer her question. She might think she was right (that I made
billions) so I told her, “I just make enough to be happy and take care
of things that I need to take care of.” She wasn’t satisfied with my
answer. She repeated, “I know you are making a lot of money.” Then she
asked in what field I worked. All of this reminded me couple
interviews I had with some young fellow at school for one of their
projects – Your future job, your role model, your successful
example,.... I started getting hungry but this young lady somehow gave
me some special energy to carry on the conversation which lasted for
more than fifteen minutes now. I answered her questions: “I studied
finance and accounting, so I’ve been working in finance and accounting.
I’d studied very hard. I’ve also been working very hard. My hard work
has been paying back.” She looked satisfied with my answers. She said
to herself, “I knew it. You are very successful and making a lot of
money.” So strange! Why was she so positive
I made billions?? Then she shared she would become a social worker
because she liked to help people. I applauded her, “Very good. You
would be a very successful social worker. People who want to give more
always end up getting more than what they give out. I myself also like
to give back to life as much as I can… for all the grace I’ve received.
I work 10, 11hrs a day. I have class. I still try to volunteer
whenever I can: visiting elderly people at nursing home, helping
low-income people file their tax, and helping my own family members to
assimilate to their new life in the US…” The young lady paused for a
bit.</div>
<div style="text-align: justify;">
I also had to conclude the conversation as our foods came to
the table, “Life is very fair. God is very fair. Continue to work hard
and you will be very successful. We always harvest what we plant. Be
happy, young lady.”</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
On our way home, I kept thinking back about
that young lady and the conversations with her. People rarely talk to
people as almost everybody are busy “talking” to their “smart-phone”.
Real-human conversations happen less and less… </div>
<div style="text-align: justify;">
The part that young
lady made me remember the most and laugh a lot, even now, when I am
re-writing the story back to you guys, is when she said I made billions…
My family members told me because there was the $$ sign on my forehead.
Haha. I then tried to take a picture of myself when we were still in
the car… No, there wasn’t dollar sign on my forehead… I feel so curious
now.... I would really want to know why she thought it that way. I
need to go back to that Korean restaurant and hope to see her again.
This time, I will begin the conversation… <span class="_47e3" title="smile emoticon"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon">Anne KV</span></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
***</div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm qua, tụi tui quyết định tới một trong những nhà hàng Đại Hàn mà
tui thích nhứt đế ăn tối. Khi vừa được đưa tới bàn ngồi thì cô gái trẻ
ngồi bàn bên cạnh gợi chuyện. Cô có nét Châu Á nhưng chính xác là người
gì thì tui hổng biết. <span class="_47e3" title="wink emoticon"><span class="_7oe">;)</span></span>
Cô hỏi tôi có phải người Đại Hàn không và có nói được tiếng Đại Hàn
không. Có lẽ đây là lần đâu tiên có người tưởng tui là người Đại Hàn! <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
Tôi còn đang lưỡng lự chưa biết nên trả lời cô gái ra sao thì cô lại
tiếp tục hỏi, "Nói xin-chào và cảm-ơn bằng tiếng Đại Hàn ra sao hả chị?"
Tôi ngồi xuống (nghĩ bụng, "bài test này dễ quá", tui chỉ biết hai cái
chữ đó thôi… hihi) rồi nói "xin chào" và "cảm ơn" bằng tiếng Đại Hàn cho
cô gái nghe. Cô phục vụ bàn của chúng tôi đứng gần đó, nghe tui "phát
âm" tiếng Đại Hàn "chuẩn" quá liền khen, "Wow, hay lắm!" Tui cười và
nháy mắt với người nhà.
Cô gái trẻ coi như đã yên bụng tui là người Đại Hàn. Cô tiếp tục nói
chuyện và chia sẻ với chúng tôi chuyện "xuất xứ" của cô. Cô thích nói
được tiếng Đại Hàn lắm nhưng không biết nói. Cô gốc người Đại Hàn nhưng
được cha mẹ Mỹ nuôi từ hồi năm tháng. Nãy giờ hầu như chỉ mỗi cô bé kể
chuyện. Tôi tiếp chuyện với cô để cô không cảm thấy mình độc thoại.
Tôi hỏi cô đã bao giờ về thăm nơi được sinh ra chưa. Cô bảo rất muốn
nhưng cần học một ít tiếng Hàn trước đã. Các trường đại học trong vùng
tôi có rất nhiều sinh viên Hàn. Tôi góp ý cô nên gia nhập một số sinh
hoạt của cộng đồng Đại Hàn và kết bạn với người Hàn. Đó là cách nhanh
nhất và hay nhất để học ngôn ngữ và văn hóa Hàn Quốc... Giống như tôi
vầy nè, tôi Việt Nam một trăm phần trăm nhưng đã có lần ông xếp mém gả
tui cho một người Hàn Quốc vì anh ta nói tui biết tiếng Hàn (?) và biết
ăn "kim-chee". <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
Khi cô gái nghe tới đó thì mở tròn mắt. Cô có vẻ rất ngạc nhiên vì đã
nghĩ tôi chính cống người Hàn. Cô ta còn "dám" nói tôi nói tiếng Hàn
nghe rất hay. Giỡn hoài, chẳng lẽ tui nhìn giống người Đại Hàn dữ thần
vậy sao trời? Tôi cười hì hì với cô bé và nói, "Phải rồi, em nghe tôi
nói tiếng Hàn hay bởi vì em đâu có biết tiếng Hàn. Haha."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng
tôi dừng nói chuyện vì phải gọi thức ăn. Tôi cứ nghĩ cuộc đối thoại ngô
ngố của chúng tôi coi như đã kết thúc nhưng sau đó cô gái lại bắt chuyện
khi người phục vụ bước đi. Cô ta hỏi tôi có thường ăn ở nhà hàng đó
không và thường gọi những món gì. Tôi kể ra một vài món mà hầu như lần
nào đến đây tôi cũng gọi. Với cô gái thì đó là lần đầu tiên cô đến đây
và cô rất thích những gì cô đã gọi thử. Cô gái này chắc hẵn phải rất
thích tôi vì cô cứ nói từ chuyện này sang chuyện kia, không ngừng.
Người nhà đi ăn chung cứ nhìn tôi cười vì nảy giờ họ cũng có theo dỏi
cuộc đối thoại. Cô ta kể cô đi học toàn thời gian, ngoài ra còn có 2
việc làm. Khi tôi hỏi cô có ở gần đó không thì cô chia sẻ vẫn còn sống
với cha mẹ Mỹ. Nhà họ ở cách đó khoảng 25 dặm. Tuy còn ở với cha mẹ
nhưng cô rất tự túc về phần tài chánh. Vì vậy mà cô vừa đi học, vừa đi
làm để tự đóng tiền học cho mình. Tôi nói với cô gái, "Tôi đã trải qua
những gì em trải qua nên tôi biết chính xác em đang nói gì, phải sống ra
sao. Em sẽ rất thành công vì em làm việc chăm chỉ." Cô gái nhìn tôi
có vẻ biết ơn đã khuyến khích cô. Cô nói, "Chị học xong rồi, đúng không?
Chị cũng đã đi làm rồi và làm rất nhiều tiền, đúng không?" Tôi bắt
đầu cười. Tôi trả lời cô, "Nhiều hay không nhiều tùy thuộc vào định
nghĩa của từng người, em à!" Cô tiếp tục, "Chị làm ra bạc tỷ, đúng
không?" Tôi cười còn nhiều hơn trước. Tôi định không trả lời câu hỏi
này của cô gái nhưng cũng không muốn cô ta hiểu lầm, nghĩ cô đã đúng,
rồi đi theo tôi về nhà thì thấy bà tôi… Thế là tôi trả lời, "Chị chỉ làm
đủ để hài lòng và lo cho những gì cần phải lo." Cô ta không có vẻ hài
lòng với câu trả lời của tôi. Có lẽ vì nó quá tổng quát. Cô lại lặp
lại, "Em biết chị làm rất nhiều tiền," rồi hỏi tôi làm việc trong lĩnh
vực nào. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu khiến tôi nhớ lại những
lần phải trả lời phỏng vấn cho các em nhỏ trong trường khi chúng phải
làm điều tra về một ngành nghề nào đó và phải phỏng vấn người thật việc
thật. Tôi bắt đầu thấy đói bụng nhưng cô gái này có một chút gì đó
khiến tôi vẫn còn hứng thú với cuộc trò chuyện dù hai chị em đã chuyện
trò hơn mười lăm phút. Tôi trả lời câu hỏi của em: "Chị học về kinh tế,
tài chính kế toán và chị cũng làm việc trong lãnh vực đó. Chị cũng đã
rất cực thời đi học. Chị cũng làm việc rất nghiêm túc và siêng năng…
nên mọi thứ được bù đắp xứng đáng với công sức đã đầu tư. Lần này cô
trông hài lòng với câu trả lời của tôi. Cô thích thú và nói với chính
mình, "Em biết mà, chị rất thành công và làm rất nhiều tiền." Thiệt lạ!
Không hiểu vì sao mà cô gái lại có vẻ quá chắc chắn tôi làm ra nhiều
tiền! Sau đó, cô chia sẻ cô sẽ trở thành một nhân viên xã hội vì cô ấy
thích giúp người. Tôi hoan nghênh cô, "Rất tốt. Em sẽ trở thành một
nhân viên xã hội thành công. Những ai thích cho đi thường nhận lại
nhiều hơn những gì họ cho đi. Bản thân chị cũng vậy, chị cũng rất thích
đóng góp lại cho đời để tỏ lòng biết ơn cho tất cả các ân sủng được
nhận. Chị làm việc 10, 11 tiếng một ngày. Chiều tối về chị có lớp học.
Dù rất bận, chị luôn tìm giờ để làm thiện nguyện: Chị thăm một số bệnh
nhân ở nhà dưỡng lão, chị giúp người dân có thu nhập thấp khai thuế thu
nhập hàng năm, rồi giúp chính các thành viên trong gia đình mình hòa
nhập cuộc sống mới của họ ở Mỹ..." </div>
<div style="text-align: justify;">
Cô gái trẻ dừng lại một chút. Cô
trông mãn nguyện. Tôi cũng phải kết thúc cuộc trò chuyện vì thức ăn đã
được đem ra bàn. Tôi nói lời tóm tắt, "Cuộc sống rất công bằng. Thượng
Đế rất công bằng. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, em sẽ rất thành công.
Chúng ta luôn gặt hái những gì chúng ta gieo trồng. Hãy luôn vui em
nghen."</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Trên đường về nhà, tôi cứ nghĩ tới cô gái và những điều
trao đổi với cô. Thời buổi điện tử này, hiếm khi người ta nói chuyện
với người ta vì như hầu như ai cũng bận rộn "nói chuyện" với "điện thoại
thông minh" của họ. Mọi liên hệ giữa người với người diễn ra càng lúc
càng ít… làm cho cuộc trò chuyện của hai cái người "lạ" lúc nảy còn đặc
biệt hơn... </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cái đoạn cô gái trẻ làm tôi nhớ nhất và cười rất nhiều (và
có lẽ thích nhất luôn), ngay cả bây giờ, khi tôi đang viết lại câu
chuyện vẫn còn cười, là khi cô ta nói tôi làm ra bạc tỷ... Như người mình hay đùa:
khi được "mời" ăn gì mà thấy ngon thì họ hay nói vì nhờ nó có mùi "khói"
(chùa). Người nhà tôi cũng đùa nói bởi trên trán tôi có dấu hiệu tiền
$$ nên cô gái đã thấy và nói vậy. Haha. Còn ngồi trên xe. Tôi đã thử
chụp hình trán mình xem sao... Không, đâu có thấy cái dấu mộc hình tiền
hồi nào đâu… Haha. Tôi thực sự muốn biết lý do tại sao cô ấy đã nghĩ
như thế. Tôi cần phải trở lại nhà hàng đó và hy vọng sẽ gặp lại cô ấy.
Lần này, tôi sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện... <span class="_47e3" title="smile emoticon"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon">Anne KV</span></div>
<div id="ext_searchPromptBtn" style="left: 311px; top: 403px; z-index: auto;" textsel="Anne KV">
</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4156873251053248042.post-75352933932371639452016-11-05T14:00:00.000-04:002017-01-15T01:47:49.151-05:00Dấu Tiền $$ Trên Trán :)<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: right;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2016/11/dollar-sign-on-forehead-dau-tien-tren.html">English</a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEivbUO0YqXvVPYG7qGaHpq1Vtb3VPgIfSCkvUUYuAmnn-bm8o9ggMRQooVcw1O_jyLMs62U0m7B6deUpZHQcLIBIVg367CQcdH0zUGu0a9_3y-3gPnmjbXw_yu155rrvTQb9bcqag4e0M8/s400/Xe%2524.jpg" width="300" /> </div>
<div style="text-align: center;">
<a href="http://annekhanhvan.blogspot.com/2011/09/about-author.html">Anne KV</a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm qua, tụi tui quyết định tới một trong những nhà hàng Đại Hàn mà
tui thích nhứt đế ăn tối. Khi vừa được đưa tới bàn ngồi thì cô gái trẻ
ngồi bàn bên cạnh gợi chuyện. Cô có nét Châu Á nhưng chính xác là người
gì thì tui hổng biết. <span class="_47e3" title="wink emoticon"><span class="_7oe">;)</span></span>
Cô hỏi tôi có phải người Đại Hàn không và có nói được tiếng Đại Hàn
không. Có lẽ đây là lần đâu tiên có người tưởng tui là người Đại Hàn! <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
Tôi còn đang lưỡng lự chưa biết nên trả lời cô gái ra sao thì cô lại
tiếp tục hỏi, "Nói xin-chào và cảm-ơn bằng tiếng Đại Hàn ra sao hả chị?"
Tôi ngồi xuống (nghĩ bụng, "bài test này dễ quá", tui chỉ biết hai cái
chữ đó thôi… hihi) rồi nói "xin chào" và "cảm ơn" bằng tiếng Đại Hàn cho
cô gái nghe. Cô phục vụ bàn của chúng tôi đứng gần đó, nghe tui "phát
âm" tiếng Đại Hàn "chuẩn" quá liền khen, "Wow, hay lắm!" Tui cười và
nháy mắt với người nhà. <span class="_47e3" title="wink emoticon"><span class="_7oe">;)</span></span> <span class="_5mfr _47e3"><span class="_7oe"></span></span>
Cô gái trẻ coi như đã yên bụng tui là người Đại Hàn. Cô tiếp tục nói
chuyện và chia sẻ với chúng tôi chuyện "xuất xứ" của cô. Cô thích nói
được tiếng Đại Hàn lắm nhưng không biết nói. Cô gốc người Đại Hàn nhưng
được cha mẹ Mỹ nuôi từ hồi năm tháng. Nãy giờ hầu như chỉ mỗi cô bé kể
chuyện. Tôi tiếp chuyện với cô để cô không cảm thấy mình độc thoại.
Tôi hỏi cô đã bao giờ về thăm nơi được sinh ra chưa. Cô bảo rất muốn
nhưng cần học một ít tiếng Hàn trước đã. Các trường đại học trong vùng
tôi có rất nhiều sinh viên Hàn. Tôi góp ý cô nên gia nhập một số sinh
hoạt của cộng đồng Đại Hàn và kết bạn với người Hàn. Đó là cách nhanh
nhất và hay nhất để học ngôn ngữ và văn hóa Hàn Quốc... Giống như tôi
vầy nè, tôi Việt Nam một trăm phần trăm nhưng đã có lần ông xếp mém gả
tui cho một người Hàn Quốc vì anh ta nói tui biết tiếng Hàn (?) và biết
ăn "kim-chee". <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
Khi cô gái nghe tới đó thì mở tròn mắt. Cô có vẻ rất ngạc nhiên vì đã
nghĩ tôi chính cống người Hàn. Cô ta còn "dám" nói tôi nói tiếng Hàn
nghe rất hay. Giỡn hoài, chẳng lẽ tui nhìn giống người Đại Hàn dữ thần
vậy sao trời? Tôi cười hì hì với cô bé và nói, "Phải rồi, em nghe tôi
nói tiếng Hàn hay bởi vì em đâu có biết tiếng Hàn. Haha."</div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
Chúng
tôi dừng nói chuyện vì phải gọi thức ăn. Tôi cứ nghĩ cuộc đối thoại ngô
ngố của chúng tôi coi như đã kết thúc nhưng sau đó cô gái lại bắt chuyện
khi người phục vụ bước đi. Cô ta hỏi tôi có thường ăn ở nhà hàng đó
không và thường gọi những món gì. Tôi kể ra một vài món mà hầu như lần
nào đến đây tôi cũng gọi. Với cô gái thì đó là lần đầu tiên cô đến đây
và cô rất thích những gì cô đã gọi thử. Cô gái này chắc hẵn phải rất
thích tôi vì cô cứ nói từ chuyện này sang chuyện kia, không ngừng.
Người nhà đi ăn chung cứ nhìn tôi cười vì nảy giờ họ cũng có theo dỏi
cuộc đối thoại. Cô ta kể cô đi học toàn thời gian, ngoài ra còn có 2
việc làm. Khi tôi hỏi cô có ở gần đó không thì cô chia sẻ vẫn còn sống
với cha mẹ Mỹ. Nhà họ ở cách đó khoảng 25 dặm. Tuy còn ở với cha mẹ
nhưng cô rất tự túc về phần tài chánh. Vì vậy mà cô vừa đi học, vừa đi
làm để tự đóng tiền học cho mình. Tôi nói với cô gái, "Tôi đã trải qua
những gì em trải qua nên tôi biết chính xác em đang nói gì, phải sống ra
sao. Em sẽ rất thành công vì em làm việc chăm chỉ." Cô gái nhìn tôi
có vẻ biết ơn đã khuyến khích cô. Cô nói, "Chị học xong rồi, đúng không?
Chị cũng đã đi làm rồi và làm rất nhiều tiền, đúng không?" Tôi bắt
đầu cười. Tôi trả lời cô, "Nhiều hay không nhiều tùy thuộc vào định
nghĩa của từng người, em à!" Cô tiếp tục, "Chị làm ra bạc tỷ, đúng
không?" Tôi cười còn nhiều hơn trước. Tôi định không trả lời câu hỏi
này của cô gái nhưng cũng không muốn cô ta hiểu lầm, nghĩ cô đã đúng,
rồi đi theo tôi về nhà thì thấy bà tôi… Thế là tôi trả lời, "Chị chỉ làm
đủ để hài lòng và lo cho những gì cần phải lo." Cô ta không có vẻ hài
lòng với câu trả lời của tôi. Có lẽ vì nó quá tổng quát. Cô lại lặp
lại, "Em biết chị làm rất nhiều tiền," rồi hỏi tôi làm việc trong lĩnh
vực nào. </div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu khiến tôi nhớ lại những
lần phải trả lời phỏng vấn cho các em nhỏ trong trường Đại học khi chúng phải
làm điều tra về một ngành nghề nào đó và phải phỏng vấn người thật việc
thật. Tôi bắt đầu thấy đói bụng nhưng cô gái này có một chút gì đó
khiến tôi vẫn còn hứng thú với cuộc trò chuyện dù hai chị em đã chuyện
trò hơn mười lăm phút. Tôi trả lời câu hỏi của em: "Chị học về kinh tế,
tài chính kế toán và chị cũng làm việc trong lãnh vực đó. Chị cũng đã
rất cực thời đi học. Chị cũng làm việc rất nghiêm túc và siêng năng…
nên mọi thứ được bù đắp xứng đáng với công sức đã đầu tư." Lần này cô
trông hài lòng với câu trả lời của tôi. Cô thích thú và nói với chính
mình, "Em biết mà, chị rất thành công và làm rất nhiều tiền." Thiệt lạ!
Không hiểu vì sao mà cô gái lại có vẻ quá chắc chắn tôi làm ra nhiều
tiền! Sau đó, cô chia sẻ cô sẽ trở thành một nhân viên xã hội vì cô ấy
thích giúp người. Tôi hoan nghênh cô, "Rất tốt. Em sẽ trở thành một
nhân viên xã hội thành công. Những ai thích cho đi thường nhận lại
nhiều hơn những gì họ cho đi. Bản thân chị cũng vậy, chị cũng rất thích
đóng góp lại cho đời để tỏ lòng biết ơn cho tất cả các ân sủng được
nhận. Chị làm việc 10, 11 tiếng một ngày. Chiều tối về chị có lớp học.
Dù rất bận, chị luôn tìm giờ để làm thiện nguyện: Chị thăm một số bệnh
nhân ở nhà dưỡng lão, chị giúp người dân có thu nhập thấp khai thuế thu
nhập hàng năm, rồi giúp chính các thành viên trong gia đình mình hòa
nhập cuộc sống mới của họ ở Mỹ..." </div>
<div style="text-align: justify;">
Cô gái trẻ dừng lại một chút. Cô
trông mãn nguyện. Tôi cũng phải kết thúc cuộc trò chuyện vì thức ăn đã
được đem ra bàn. Tôi nói lời tóm tắt, "Cuộc sống rất công bằng. Thượng
Đế rất công bằng. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, em sẽ rất thành công.
Chúng ta luôn gặt hái những gì chúng ta gieo trồng. Hãy luôn vui em
nghen."</div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
Trên đường về nhà, tôi cứ nghĩ tới cô gái và những điều
trao đổi với cô. Thời buổi điện tử này, hiếm khi người ta nói chuyện
với người ta vì như hầu như ai cũng bận rộn "nói chuyện" với "điện thoại
thông minh" của họ. Mọi liên hệ giữa người với người diễn ra càng lúc
càng ít… làm cho cuộc trò chuyện của hai cái người "lạ" lúc nảy còn đặc
biệt hơn... </div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
Cái đoạn cô gái trẻ làm tôi nhớ nhất và cười rất nhiều (và
có lẽ thích nhất luôn), ngay cả bây giờ, khi tôi đang viết lại câu
chuyện vẫn còn cười, là khi cô ta nói tôi làm ra bạc tỷ... Như người mình hay đùa:
khi được "mời" ăn gì mà thấy ngon thì họ hay nói vì nhờ nó có mùi "khói"
(chùa). Người nhà tôi cũng đùa nói bởi trên trán tôi có dấu hiệu tiền
$$ nên cô gái đã thấy và nói vậy. Haha. Còn ngồi trên xe. Tôi đã thử
chụp hình trán mình xem sao... Không, đâu có thấy cái dấu mộc hình tiền
hồi nào đâu… Haha. Tôi thực sự muốn biết lý do tại sao cô ấy đã nghĩ
như thế. Tôi cần phải trở lại nhà hàng đó và hy vọng sẽ gặp lại cô ấy.
Lần này, tôi sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện... <span class="_47e3" title="smile emoticon"> </span><br />
<span class="_47e3" title="smile emoticon"><br /></span>
<br />
<div style="text-align: center;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon">~*~</span></div>
<span class="_47e3" title="smile emoticon"><br /></span>
<br />
<div style="text-align: justify;">
Last night, we went to one of our favorite Korean restaurants for
dinner. As we got to our table, the young lady sitting right next to
our table started talking to me. She looked Asian but I wasn’t so sure
if she was Korean. She asked if I was Korean and if I knew how to speak
Korean. that was actually the first time someone thought I was Korean!
I had yet responded and was still smiling, she continued to ask, “How
do you say Hello and Thank-you in Korean?” I sat down and said Hello
and Thank-you in Korean as she wanted to hear. (Thanks God I knew only
those two words). The waitress of our table was standing nearby. She
came our way and said “Very good.” (meaning I pronounced it very good! <span class="_47e3" title="wink emoticon"><span class="_7oe">;)</span></span>
) The young lady was convinced I was Korean. She continued talking
and shared with us her story. She was Korean but got adopted by
American parents when she was five months, so she didn’t know how to
speak Korean. I then helped her carry on the conversation as she had
been kind of monologue since I got in the restaurant. <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
I asked my first question if she had ever gone back to her birthplace.
She said she would love to but she needed to learn some Korean first.
I asked if she was a student then told her there were a lot of Korean
students at Nova and George Mason. She could join some Korean
communities and make friends with Korean people. That would be the best
way to learn Korean language and culture… Just like me, I am Vietnamese
but my boss once wanted to marry me to a Korean man because he said I
knew how to speak Korean (?) and ate “kim-chee”. <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>
When she heard that part, her eyes were wide-opened. She seemed very
surprised because she thought I was very much Korean. She even said I
spoke Korean so well. Seriously, do I look Korean? Haha. I then told
her, “Well… you think I speak Korean well maybe because you don’t know
how to speak Korean at all. Haha.”</div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
We stopped talking when the
waitress came to take our orders. I thought our conversation ended but
then she re-started as the waitress walked away <span class="_47e3" title="smile emoticon"><span class="_7oe">:)</span></span>.
She asked if we came to that restaurant often and what we usually
ordered. I named couples dishes that we ordered almost every time.
That was her very first time coming to that restaurant and she liked
what she ordered very much. This lady much liked me very much to talk
to me nonstop. My family members kept looking at me and smiled as they
also followed our conversation. She told me she was going to school
full-time and had two jobs. I asked if she lived in the area. She
shared she still lived with her American parents about 25 miles away but
was pretty much on her own, financially. That’s why she was working
two jobs to pay for her school. I told her, I had been through that
path so I knew exactly what she was talking about. I told her that she
would be very successful because she was determined and worked hard.
Then she looked at me and said, “You are done with school, right? You
are making a lot of money, right?” I started laughing. I told her,
“Well, that’s all depends on how you determine ‘a lot’ and ‘not a lot’.”
She continued, “You make billions, right?” I didn’t want not to
answer her question. She might think she was right (that I made
billions) so I told her, “I just make enough to be happy and take care
of things that I need to take care of.” She wasn’t satisfied with my
answer. She repeated, “I know you are making a lot of money.” Then she
asked in what field I worked. </div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
All of this reminded me couple
interviews I had with some young fellow at school for one of their
projects – Your future job, your role model,.... I started getting hungry but this young lady somehow gave
me some special energy to carry on the conversation which lasted for
more than fifteen minutes now. I answered her questions: “I studied
finance and accounting, so I’ve been working in finance and accounting.
I’d studied very hard. I’ve also been working very hard. My hard work
has been paying back.” She looked satisfied with my answers. She said
to herself, “I knew it. You are very successful and making a lot of
money.” So strange! Why was she so positive
I made billions?? Then she shared she would become a social worker
because she liked to help people. I applauded her, “Very good. You
would be a very successful social worker. People who want to give more
always end up getting more than what they give out. I myself also like
to give back to life as much as I can… for all the grace I’ve received.
I work 10, 11hrs a day. I have class. I still try to volunteer
whenever I can: visiting elderly people at nursing home, helping
low-income people file their tax, and helping my own family members to
assimilate to their new life in the US…” The young lady paused for a
bit.</div>
<div style="text-align: justify;">
I also had to conclude the conversation as our foods came to
the table, “Life is very fair. God is very fair. Continue to work hard
and you will be very successful. We always harvest what we plant. Be
happy, young lady.”</div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
On our way home, I kept thinking back about
that young lady and the conversations with her. People rarely talk to
people as almost everybody are busy “talking” to their “smart-phone”.
Real-human conversations happen less and less… </div>
<div style="text-align: justify;">
The part that young
lady made me remember the most and laugh a lot, even now, when I am
re-writing the story back to you guys, is when she said I made billions…
My family members told me because there was the $$ sign on my forehead.
Haha. I then tried to take a picture of myself when we were still in
the car… No, there wasn’t dollar sign on my forehead… I feel so curious
now.... I would really want to know why she thought it that way. I
need to go back to that Korean restaurant and hope to see her again.
This time, I will begin the conversation… <span class="_47e3" title="smile emoticon"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span class="_47e3" title="smile emoticon">Anne KV</span></div>
<div style="text-align: center;">
</div>
<div style="text-align: center;">
***</div>
<span class="_47e3" title="smile emoticon"> </span><br />
<div id="ext_searchPromptBtn" style="left: 313px; top: 408px; z-index: auto;" textsel="Anne KV">
</div>
Anne Khanh-Vanhttp://www.blogger.com/profile/15049541470952413540noreply@blogger.com0