Chuyến đi tuy ngắn ngủi, nhưng đã có nhiều gặp gỡ, nhiều kỷ niệm khó quên… sẽ rất khó quên. Thăm được trường, thăm được lớp, thăm được thầy cô, bạn bè, thăm được một vài người thân, thăm được một số nhà thờ, và… đặc biệt là một người rất đặc biệt... đã hơn 30 năm giờ mới được gặp lại nhau. Chỉ không may, bạn mắc chứng bệnh teo bắp thịt bắt đầu cũng từ khi KV rời xa cái xóm nhỏ đó. Hai chân yếu, bạn không đứng lên được. Hai tay thì cũng yếu nhưng còn hoạt động được chắc khoảng 20, 30%; tay trái nâng tay phải lên, bạn vẽ những bức tranh đẹp tuyệt cho nhà thờ…
Khi KV vào nhà và xin phép ba mẹ bạn lên phòng thăm, KV cứ chuyện trò và cố tình không nói mình là ai… Sau vài phút, bạn nhìn KV và hỏi, “Mimi hả?” Ôi! Không thể nào tả KV đã vui ra sao. Mình đã nghĩ chắc là phải nhắc bạn thôi, ngờ đâu bạn đã nhận ra mình.
Người anh trai cả ngồi gần bên, khi vừa nghe người em nói “Mimi hả” thì anh liền lên tiếng, “Ah, Khánh Vân, người chị lớn.” Mình đến gần, choàng vai, ôm anh một cái. Vui quá nên mình cứ lập đi lập lại chắc phải chục lần, “Trời ơi, anh Bình vẫn nhớ em rõ, đúng rồi, Mimi là Khánh Vân, tên ở nhà, tên trên trường… Nhỏ chị hai nhỏ xíu mà anh Bình đã biết. Làm sao mà anh Bình vẫn có thể còn nhớ Mimi là Khánh Vân ta? Không thể tin được! Trong xóm, ai cũng chỉ gọi em là Mimi thôi mà!"
Anh Bình cũng vui và cứ cười khúc khích. Tiếng cười bị đứt quảng như khi người bị tai biến nói chuyện. Như nhiều cơ bắp trong người đã bị cứng, lưỡi của anh Bình cũng bị cứng và không thể phát âm rõ như khi còn khỏe. Mình nhìn anh, vừa thương, vừa xúc động. Anh Bình chỉ lớn hơn KV hai tuổi. Anh bị tai biến khoảng mười năm trước và mất nhiều trí nhớ. Cách đây một năm, bệnh tình anh Bình trở nặng và gia đình tưởng anh đã mất. Nhưng rồi anh Bình đã trở lại nhờ gia đình kiên trì cầu nguyện… Anh Bình qua khỏi và có vẻ khỏe hơn.
Những đứa trẻ nghèo hay chơi với nhau. Đó là lý do vì sao mấy chị em nhà mình lại chơi thân với anh em nhà anh Bình. Kỷ niệm và tình cảm thời thơ ấu của trẻ nghèo dành cho nhau sẽ khác một chút. Chúng hiểu hoàn cảnh của nhau, thương nhau, và luôn muốn giúp đỡ nhau. Phụ nhau gánh nước, chia nhau miếng khoai, nhắc nhau đi học, đợi nhau đi nhà thờ… Chúng khó mà quên nhau… Đi đâu, bao xa, rồi cũng sẽ tìm về thăm nhau…
Khi nhớ nhau bằng tim thì dù thời gian có trôi qua và ai cũng già nua đi, mình cũng sẽ luôn nhận ra nhau. Tuy nhiên, chuyện anh Bình bị tai biến, mất trí nhớ, và tưởng đã chết… mà vẫn còn nhớ mình, nó hơn là sự nhớ nhau từ con tim. Đối với KV, điều đó như một phép lạ.
Sau khi KV chia tay với mọi người, người em trai, người họa sĩ, người bạn học cùng lớp, cùng tuổi đã viết email cho KV:
“Mimi ơi! Phú cảm thấy thực sự bất ngờ về sự hiện diện của Mi lúc đó. Phú phải định hình và tư tưởng lại mới có thể nhận ra Mimi. Nhìn ở ngoài Mimi khác lạ và có vẻ đẹp hơn so với trong hình Phú xem trước đây nên hơi ngờ ngợ không nhận ra được ngay. Và nhất là Phú không nghĩ là Mi sẽ về VN vì cô chú đã ở hết bên đó rồi, vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm gia đình Phú nữa chứ! Phú cảm thấy rất vui về điều này, chỉ hơi tiếc một chút là không có nhiều thời giờ để trò chuyện với nhau, để gợi nhớ thêm vài ki ức mà cảm nhận cuộc sống dù luôn thay đổi nhưng tình thương mến dành cho nhau vẫn mãi đọng lại trong tâm của mỗi người trong cuộc đời. Tạ ơn Chúa đã ban cho mình những khoảnh khắc vui tươi trong cuộc sống, và cảm ơn Mi rất nhiều vì đã nhớ đến mọi người trong gia đình Phú.
Phú thực sự quý mến và trân trọng tình thương mến của Mi đối với gia đình. Phú thực sự cảm mến sự giản dị nhưng chân thành sâu sắc của những người sẵn sàng mang niềm vui và truyền cảm hứng đến cho người khác.
MiMi ơi! Hãy luôn vui tươi, dễ thương, và xinh đẹp trong mắt mọi người nhé!
God bless you”
***
Cảm ơn bạn mình đã nhấn từng con phiếm và viết thành email này gửi cho KV. Với hai tay đã yếu, không biết bạn đã mất bao lâu để gõ thành lá thư này. Xin được ôm bạn mình thêm một cái.
Mình cũng đã mong có nhiều thời gian hơn để được ngồi bên bạn chuyện trò lâu hơn. Mình tự biết có rất nhiều người rất mong được gặp lại mình, nhưng mình đã không thăm được hết. Chuyến đi chỉ đúng một tuần. Thời khóa biểu với san sát từng lốc giờ phải đi những đâu và làm gì mỗi ngày, từ sáng sớm đến tận tối… Chưa kịp quen múi giờ để đêm đến ngủ giống mọi người thì đã phải ra đi…
Mong những người mong mình thông cảm và kiên nhẫn đợi gặp lại nhau trong lần sau. Xin cảm ơn tất cả những lòng thương mến. Khi luôn nhớ nhau bằng tim thì dù không gặp được mặt, mình sẽ biết đã có gặp được nhau rồi… ❤️❤️
AKV
AKV
No comments:
Post a Comment