Friday, July 10, 2015

Chiếc Bánh Mì

Chuyện Ngắn của Ngày...
*

Anne Khánh-Vân

Hôm nay, khi đến giờ ăn trưa, nhóm bạn làm việc của tôi rủ qua bên khu nhà hàng mua thức ăn. Có thời gian thong thả thì có thể vào ăn trong nhà hàng. Gấp thì có thể mua thức ăn nhanh ở khu bên cạnh như loại Food Court ở các khu Shopping… nhưng ở đây họ gọi là Pavilion (Chợ Rạp, chợ Lều). Bọn tôi thường chỉ đi bộ qua mua vài món ăn nhanh rồi về lại văn phòng ăn. Thực đơn thứ Sáu của Pavilion sẽ đặc biệt có Sushi, Seaweed salad và Panini là các món mấy cô Mỹ này rất thích. Hôm nay tôi có mang theo thức ăn trưa nên không đi cùng họ. Tôi ở lại văn phòng ăn trưa tại bàn… Chừng mười lăm phút sau, cái băng phụ nữ ấy quay về. Vừa vô tới cửa thì họ ríu rít lên, "Cô bị hụt rồi, Anne. Ông CFO tình cờ có mặt bên Pavilion và đã trả tiền ăn trưa cho cả bọn." Tôi cười bảo, "Oh, đâu có sao… Tốt cho mấy người quá! Vậy là bữa nay mấy người có lộc ăn rồi."… và ngộ nghĩnh thay, khi vừa dứt lời thì hộp thư tôi kêu báo có thư mới. Tôi nhìn lên màn hình trước mặt thì thấy lá thư hiện lên với tựa đề "Bánh Mì". Ông Tổng quản Tài chính (Controller) đang họp ở bộ phận khác, gửi nhanh cho tôi một cái email hai dòng, "Hey Anne, tôi có mang bánh mì cho cô mà quên nói trước khi đi họp. Làm ơn lục trong tủ lạnh…" Tôi buồn cười và nghĩ bụng… Vậy là mình cũng có lộc ăn hôm nay… Khi Ông Trời đã quyết định mình sẽ có lộc thì nếu nó không đến từ người này thì cũng sẽ phải đến từ người khác.

Tôi email lại cho ông controller để cảm ơn. Tôi thuật nhanh chuyện vui vừa xảy ra tại văn phòng và bảo ông rằng, "Tôi đã ăn trưa rồi, nhưng để cảm ơn ông đã làm bánh mì cho tôi, tôi xin mang nó về ăn tối nay." Thật tình thì tôi không có ghiền bánh mì chút nào. Khi đói (meo), tôi thích húp cái gì đó hơn là gặm cái bánh mì khô queo. Bánh mì là món cuối cùng tôi sẽ ăn nếu không có chọn lựa nào khác. Vậy mà có nhiều người vào nhà hàng vẫn gọi bánh mì - Thật không thể hiểu nổi!.

Cũng là tình cờ mà tôi thỉnh thoảng "được" ăn ké bánh mì của ông Controller (chứ hổng phải được "chăm sóc" đặc biệt). Thời khóa biểu và giờ giấc ăn trưa của tôi và ổng rất thất thường vì những phiên họp dài hoặc những việc cần đột xuất của những bộ phận khác… Khi rãnh ra để ăn trưa thì thường đã qua giờ ăn của mọi người. Những hôm không mang theo thức ăn mà còn lười đi mua… tôi sẽ nấu nhanh một ly Miso súp của Nhật – 25-30 calories, rồi có thể ăn thêm cái bánh ngủ cốc 190 calories. Chúng nó sẽ giúp tôi kéo dài được vài ba tiếng. Một lần ông Controller tình cờ nhìn thấy tôi "ăn uống cái kiểu đó" đã chia cho tôi nửa khúc bánh mì của ổng. Chắc chắn ông Controller có tốt bụng thiệt… nhưng chắc ông cũng có sốt ruột sợ tôi không kéo dài đủ lâu (hì hì) để ở lại làm phụ việc với ổng và ông CFO tới chiều tối vì có hôm bọn tôi ở lại tới 7, 8 giờ khi mọi người đang quay quần bên bàn ăn tối với gia đình. Từ sau bữa đó, khi chuẩn bị bánh mì buổi tối để sáng mai mang theo đi làm… có khi ổng làm thêm một khúc cho tôi.

Thời sinh viên, ông Tổng quản Tài chính này làm việc cho tiệm bánh mì nên luôn tự hào làm bánh mì rất chuyên nghiệp - mỗi ngày một loại. Ổng có hỏi trong nhóm có ai thích bánh mì không thì ổng làm thêm cho họ luôn… Nhưng các người đó có cách ăn riêng - người này thì để giữ eo nên chỉ ăn rau, người kia thì để giữ sự bình an... nếu không ăn hết cái giỏ thức ăn vợ chuẩn bị, tối về sẽ bị hỏi tội "trưa nay đi ăn với ai? tại sao không ăn đồ ăn tui làm?" 

Chuyện bánh mì chưa ngừng ở đó. Bấy nhiêu chưa đủ để tôi muốn kể cái chuyện bánh mì này cho quý dzị nghe.

… Sau khi mọi người đã ăn trưa xong và tôi đã có cách "thanh toán" cái khúc bánh mì của ông Controller để đôi bên đều vui vẻ… thì bên bộ phận IT lại đem qua cho bọn tôi 4 hộp bánh mì (Trời ơi! Lại bánh mì!). Những khi có họp dài và đi ngang qua giờ ăn trưa, họ hay có bánh mì (thế lunch) cho các thành viên có mặt trong buổi họp. Các hộp bánh mì này rất "phong phú". Nó có thêm một trái cây, một bao khoai chip và cái bánh ngọt. Cái băng không mê bánh mì của tôi dỉ nhiên chẳng ai muốn mấy cái phần bánh mì đó dù nó cũng rất ngon – thuộc loại bánh mì "cao cấp"! Họ chỉ lấy cái bánh ngọt, bao chip, hoặc cái trái cây… Chiều tối lại, khi mọi người đã ra về, tôi còn lại 4 cái bánh mì phải giải quyết. 7 giờ rưởi tối thứ sáu. Ra về với mớ bánh mì trên tay tôi có hai cái "rầu" – (1) kiểu này là hổng được ăn tiệm tối nay, (2) làm sao giải quyết mớ bánh mì?

Tôi về nhà thăm ba tôi, (bà Hai Lúa – má tôi, đang đi chơi, cha con Hai Lúa tôi ở nhà một mình, thay phiên canh nhà!). Tôi chia cho ba hai phần bánh mì và tôi giữ lại hai cái. Ở chơi ở đó chút thì tôi chạy về nhà bên kia của tôi. Cái office cũ của tôi nằm ngay ngoài đầu đường của nhà này. Mỗi ngày đi làm ở sở mới trong Mount Vernon, tôi phải đi ngang qua cái sở cũ. Đã 9 giờ rưởi tối, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy parking đậu xe vẫn đầy và khi nhìn lên lầu thì thấy đèn các office vẫn sáng. Tôi biết những ai còn trên đó vì biết người nào đi xe gì. Tôi lái xe chậm lại và text cho ông VP Marketing – ông này như cha tinh thần của tôi; ông chỉ bảo cho tôi nhiều thứ khôn ngoan trong công việc cũng như những chuyện ngoài đời. Tôi hỏi ông ta, "Ông còn làm gì ở trển giờ này vậy?" Ông text lại trong tic-tac, "Tụi tao đang thảo cái đấu thầu cho một dự án lớn. Thứ Hai nộp nên phải ở lại trễ ráng làm cho xong. Cuối tuần này mọi người cũng sẽ vào làm việc… Mày cũng làm gì trễ mà tới giờ này mới đi về ngang đây? Chiều tối thứ 6, không phải đã rời office về nhà từ 5 giờ hay sao?" 

Chỉ đọc qua lại hai cái text thì tôi đã lái xe về tới nhà. Hồi trước khi còn làm việc ở đây, có hôm tôi đi bộ đi làm. Tôi text lại cho ông ta, "Vậy ông đã ăn gì cho buổi tối chưa? Ông có muốn ăn bánh mì không?" Ông này là cái ông tôi đã "ám chỉ" ở trên. Ông là vua bánh mì! Khi ông qua chỗ làm mới của tôi để thăm, "Cha con" tôi ăn ở nhà hàng ông Tổng Thống George Washington (chứ không phải McDonald hay Five Guys) vậy mà ông vẫn gọi… bánh mì! Ông text lại cho tôi, "Tao đang đói meo… Sẽ rất hạnh phúc nếu có được một cái bánh mì!" - "Ok," tôi trả lời, "5 phút nữa tôi sẽ gặp ông duới parking đậu xe cùng với một hộp bánh mì." 

"Cha/con" tôi mừng rỡ gặp nhau, trao cho nhau cái bánh mì. 


Tôi lái xe ra về… Một cách kết thúc một ngày đẹp. Ngày Bánh Mì!


 *

Bạn có nghĩ mọi chuyện diễn ra trên đời này chỉ là những tình cờ? Riêng cá nhân tôi thì không. Tôi nghĩ mọi chuyện không quá đơn giản như thế. Ông Trời của chúng ta rất "thần sầu quỷ khóc" (có nghĩa Thần phải sầu, Quỷ phải khóc chịu thua) vì ông Trời quá quyền năng và tinh vi… Bạn hãy thử nghiệm lại một cái gì đó đã diễn ra trong đời bạn xem có phải mọi thứ được sắp xếp rất tinh vi? Thấy không, cái "số phận" của mấy cái bánh mì của tôi? Bây giờ thì tôi đã hiểu ra rõ hơn vì sao tôi phải mang mớ bánh mì đó về nhà vì chúng đã được "chỉ định" cái nào của ai.


Tôi là cái người thường hay thắc mắc. Thắc mắc đủ mọi thứ chuyện…(hihi). Thắc mắc này không phải là tò mò chuyện đời tư của người khác. Thắc mắc của tôi là để tìm tòi, thí nghiệm, học hỏi, hiểu ra thêm quy luật của cuộc sống, để sau đó sống mọi thứ hay hơn, ăn khớp hơn… Khi mọi thứ được sống và cư xử hài hoà, có đầu có đuôi, có trước có sau… thì kết quả cũng sẽ đẹp và hài hòa như thế…

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ...

AKV

(Bạn có đã xem phim "The Adjustment Bureau"? Tôi rất thích anh diễn viên Matt Damon. Anh ta đóng với Emily Blunt trong phim này rất đẹp đôi. Tôi thích cái phim này lắm nên xem nó tới lui hai ba lần...)

No comments: