Saturday, December 31, 2016

Cơm Trưa Cuối Năm - Mừng Năm Cũ Đã Qua

Anne Khánh-Vân
  
Anh Darius và KV đang ăn trưa... :)
Năm 2016 là một năm với hơi… nhiều khó khăn thử thách cho một số chúng ta. Người thì mất job, kẻ thì cháy nhà, buồn hơn nữa là chết luôn cả vợ, cả con… Năm con Khỉ nào dường như cũng nhiều “xuống chó” hơn là “lên voi”, như cái năm 68 Mậu Thân ở Việt Nam - nhiều sự kiện quá khủng khiếp xảy ra mà nó phải đi vào lịch sử. 

Thức dậy sáng nay, ngày cuối cùng của năm, tôi nghĩ thầm, “nên làm gì để có một ngày cuối năm vui và ý nghĩa nhỉ? Phải có cách “tiễn” cái năm không suông sẻ này ra đi một cách ngọt ngào để những ngọt ngào sẽ đến trong năm mới chứ!"   Một nhân vật tương đối đặc biệt hiện lên trong đầu tôi – anh Darius Marand. 

Tôi quen với anh Darius tại một công ty tôi làm việc trước kia. Địa điểm công ty này không nằm gần trạm metro, mà cũng không có xe buýt đi ngang. Công việc của anh Darius là giải quyết trở ngại đó cho công ty và cho những nhân viên đi làm bằng phương tiện công cộng. Buổi sáng, anh ta đưa chúng tôi từ trạm tàu điện đến văn phòng, chiều tối lại đưa chúng tôi từ văn phòng trở ra trạm tàu điện. Mỗi lần gặp anh Darius và trò chuyện là mỗi lần tôi biết được thêm một số điều đáng giá về anh ta và về những gì anh đã trải qua trước khi anh trở thành người lái xe đưa đón... nhân viên.

Một ngày kia, khi tôi hỏi thăm, “Hôm nay anh khỏe dữ không, anh bạn ‘rà’?" thì anh mỉm cười và trả lời ... "Thận của tôi vẫn còn chảy máu. Nó làm tôi đau như quỷ như ma suốt cả đêm... Nhưng tôi đã trải qua vô số chuyện còn tồi tệ hơn nên không sao, tôi không phàn nàn gì cả!" Sau đó tôi nói với anh ta: "với tất cả sự đau đớn mà anh đã trải qua bấy lâu nay, anh vẫn còn có thể mỉm cười thì coi như anh quá giỏi." Anh ta đáp lời, "Tôi chẳng có superman gì đâu. Chỉ là vì cười thì dễ và đơn giản hơn nhiều so với khóc. Khóc đòi hỏi nhiều thứ tham gia quá, nào là phải căng các bắp thịt trên mặt để thành mếu, nào là phải hoạt động tuyến lệ cho chảy nước mắt, rồi phải có hơi để khóc thành tiếng…" Trả lời của anh đã làm tôi phải bật cười. Chuyện trò thường xuyên, chúng tôi dần dà trở thành bạn. Tôi quý trọng anh Darius hơn mỗi ngày. Tôi đã nhìn thấy quá nhiều người có tất cả mọi thứ để dư hài lòng hạnh phúc nhưng họ vẫn thích than thở khóc lóc... Than thở vì muốn nhiều hơn nữa, khóc lóc vì không nhìn thấy những may mắn mà họ có, và thở than khóc lóc làm bão làm giông những người xung quanh để đòi cho được những gì họ muốn! Anh Darius nào biết tôi đã học được biết bao nhiêu thứ từ anh. Tôi nghĩ mình đã là người tích cực, luôn cố gắng tìm mặt tốt mặt đẹp của vấn đề dù cái vấn đề đó tối mịt tối mù… nhưng sự tích cực và mạnh mẽ của tôi chẳng là gì so với của anh Darius… bởi tôi có nào trải qua những chuyện tàn khốc ngoài trận mạc kia để có thể biết mình có thể sống còn ra sao để mà ngồi đây ca cẩm mình tích với cực… ;)

Ngay sau khi máy bay bị bọn khủng bố chiếm và đâm vào Ngủ Giác Đài ở Washington DC ngày 11 tháng 9, anh Darius đã được cấp trên gọi, "Chỉ có hai người nói ngôn ngữ ở bên đó giỏi - một người thì ở bên miền Tây nước Mỹ, và anh đây, ở miền Đông. Hai anh cần phải lại lên đường để làm thông dịch. Đất nước lại cần đến các anh!"

Trung sĩ Darius Marand là một cựu chiến binh của quân đội Hoa Kỳ - ngoài công việc và đòi hỏi của một người lính, anh còn làm thông dịch cho nhiều công vụ dài ở Afghanistan. Một ngày nọ, đoàn xe của anh trúng phải mìn. Anh Darius đã bị thương nặng trong vụ nổ và đã phải nằm mhà thương khá lâu để cỏ thể trở lại lành lặn đi đứng. Tuy vậy, ngay sau khi được xuất viện, anh lại trở lại Afghanistan để tiếp tục phục vụ. Anh Darius bị thương ba lần. Sau trọng thương lần cuối, anh xuất ngủ và thật sự về nhà. Anh Darius có một căn chung cư thuê ở Arlington và bắt đầu tìm việc làm. Anh tiếp tục tận tình phục vụ cộng đồng và những người xung quanh. Anh ta đã làm tất cả các loại công việc. Hiện nay, anh làm công việc đưa đón…máu! Anh chuyên chở máu từ Hội Hồng Thập Tự đến các nhà thương. Rất nhiều lần, anh ta đã phải đưa máu từ Washington DC đến tận Baltimore hoặc Ocean City (2, 3, 4 tiếng lái xe một chiều) trong đêm để những ca mổ mang tính sống chết được thực hiện kịp thời. 

Năm nay, như với nhiều người, là một năm với khá nhiều thử thách và trở ngại cho anh Darius, ngoài tình trạng thương tật chưa khả quan, anh đã bị vài tai nạn xe, thay đổi công việc đôi
ba lần, lo âu chuyện nơi ăn chốn ở... 

364 ngày của cái năm đó đã trôi qua… Còn một ngày cuối… Tôi mời người nhiều nghị lực, khiêm nhường và tích cực này đi ăn trưa để cùng mừng kết thúc một năm nhiều thử thách. 10 giờ sáng, tôi gửi text cho anh Darius. “Anh có chương trình gì cho hôm nay không? Nếu không thì bọn mình phải đi ăn mừng. Chúng ta đã vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cái năm cà chua này. Chúng ta đã đánh bại nó… và chứng minh chúng ta mạnh mẽ thế nào!" Anh Darius đã rất vui. Chúng tôi đi tiệm buffet Nhật Todai. Anh Darius kể thêm cho tôi nghe nhiều chuyện về gia đình, bạn bè của anh, những người bạn ở nhà thờ, những người đã giúp đỡ anh ta nhiều ra sao, và một nhân vật đặc biệt nữa đó là chú chó hỗ trợ, Kobi. Khi xuất ngủ, anh Darius ở tình trạng rối loạn tinh thần do những gì đã sống ngoài trận mạc (tiếng Anh viết tắt là tình trạng PTSD). Có những lúc anh ta không còn làm chủ được, không còn muốn sống, và lên cơn khủng hoảng, hoặc khi lên cơn đau nằm bẹp không có sức ngồi dậy uống thuốc,... chú chó Kobi được huấn luyện đặc biệt giúp những người bị PTSD này sẽ là bạn đồng hành, sẽ giúp anh ta bình tỉnh lại. Bác sĩ chuyên của các bệnh nhân PTSD đã cho anh chú chó Kobi khi anh xuất viện.


Anh Darius nói với tôi rằng bữa cơm trưa với tôi hôm nay là một trong những món quà cuối năm quý giá nhất mà anh đã có từ hồi nào tới giờ. Trong lúc ăn, anh ta cứ nhắc tới nhắc lui và cảm ơn hoài hoài… Nhưng thật ra, anh Darius mới là món quà đặc biệt cuối năm của tôi. Anh đã giúp tôi biết chấp nhận dễ dàng hơn những điều mà tôi không có sự lựa chọn... Tôi biết cách vui vẻ gánh vác những thứ đó hơn và nhìn cuộc đời một cách mềm mại, thoải mái hơn. Cuộc sống là những chia sẻ triền miên chứ không phải chỉ yêu cầu và đòi hỏi, không phải chỉ muốn nhận hơn và nhận thêm… Như anh Darius đã kể: "Cha tôi từng là một triệu phú... nhưng tiền không ở lại với mình suốt đời.” Đúng rồi, khi chết, ai cũng biết là mình không mang theo được tiền mà chỉ tình yêu thương nếu mình đã may mắn và khôn ngoan đủ để biết cách tạo ra nó và giữ được nó trong lúc sống, thì lúc chết sẽ có gì đó ý nghĩa trong hành trang mang theo.
**
Chúc mừng năm mới, bình an, hạnh phúc đến tất cả độc giả và bạn bè xa gần của KV.

Anne Khánh-Vân

Year-end Lunch - Year-end Story


Darius and Anne on Dec 31st, 2016

This year of 2016 has been a tough year for some of us - Some lost jobs, some lost house, some even lost family members.. Year of 2016 is a Monkey year based on Eastern astrology. Monkey year usually is a tough year, such as the year of 1968 Mậu Thân – So many cruel things happened in my home country that year that they were marked in the history!

Waking up this morning, the last day of the year, I thought to myself, "what would be a best and meaningful way to end this "not-smooth" year... I then thought about my "old-but-not-too-old" friend, Darius Marand. 

I met Darius at one of my workplaces. The office wasn't close enough to the nearest metro station; no buses went by either. Darius made that distance closer for all the workers who used public transportation. In the morning, Darius would take us from the metro station to the office, then bring us back from the office to the metro station in the afternoon. Every time I saw Darius, I learned some great things about him and about what he experienced before he became our company shuttle driver. One day, when I asked, "How are you doing, today?" He was smiling and answered... "My kidney is still bleeding... I've been having pain like hell all night… But I had experienced worse so I am not complaining..." I then told him, "With all the pain that you are enduring, you are still smiling..." He then responded back, "Smiling takes much less effort and is much easier to do than crying... Crying demands too much things involved, facial muscle, tears, energy,..." That answer really made me laugh. Over time, we’ve become friends. I respected that guy more and more every day. He didn't realize how much I've learned from him. I’ve seen so many people who have everything to be happy but still cry... Cry for wanting more, cry for not seeing the luck they have, and cry to make people around miserable so that they could get what they wanted.

Right after Pentagon got hit on the September 11th, Darius got called in, “There were only two people who spoke the language there well – one on West coast and you here on the East coast. You need to go back. The country needs you!”
Sergeant Darius Marand is a combat veteran of the United States Army who served as a translator for several tours of duty in Afghanistan. One day, his convoy hit an improvised explosive device. Darius was seriously wounded in the explosion and spent a significant amount of time in the hospital recovering from his injuries. Nonetheless, as soon as he was discharged from the hospital, he returned to Afghanistan to continue serving his country. Darius got shot three times. When his service was concluded and Darius came home for good. Darius had an apartment in Arlington and started looking for a job. Darius has continued his devotion to serving others in his civilian life and has done all kinds of work since getting out of the Army. He has been working as contractor serving the Red Cross delivering blood that helps save the lives of people in his community. Many times, he had to take the blood from DC all the way to Baltimore or Ocean City over night so that vital surgeries could be performed in time.

This year has been a tough year for Darius, besides his medical conditions that didn’t improve much, he got several car accidents and job changes… There have been more downs than ups that Darius had to go.

If I was to invite someone special to celebrate the end of the year, that would be Darius - I thought to myself. I then sent Darius a chat and asked if he would accept my invite, “Hey man, we got to celebrate. We overcame all obstacles of this freaking tough year. We made it! We proved how strong we were!” Darius was very happy. He was all dressed up. We headed to a Japanese buffet. Darius shared with me more stories about his family, his friends from the church, all the good people who have been helping him, and his PTSD support dog, Kobi.


Darius told me that his lunch with me this afternoon was one of best year-end gift ever and kept thanking me. But Darius has actually made my year-end gift. He helped me accept things that I had no choice but to carry with me… so I am carrying it with happiness and take it easier. Life is about sharing not only asking for more and only receiving. As Darius has said it himself, “My dad used to be a millionaire… but money doesn’t stay with you all your life.” Yes, when we die, nothing come with us but love from other people if we are lucky and smart enough to build and save some when we are alive. :)
**
Happy New Year to all of my dear readers and especially the special person I've talked about above :)

Anne Khanh-Van