Last night, we went to one of our favorite Korean restaurants for
dinner. As we got to our table, the young lady sitting right next to
our table started talking to me. She looked Asian but I wasn’t so sure
if she was Korean. She asked if I was Korean and if I knew how to speak
Korean. that was actually the first time someone thought I was Korean!
I had yet responded and was still smiling, she continued to ask, “How
do you say Hello and Thank-you in Korean?” I sat down and said Hello
and Thank-you in Korean as she wanted to hear. (Thanks God I knew only
those two words). The waitress of our table was standing nearby. She
came our way and said “Very good.” (meaning I pronounced it very good! ;)
) The young lady was convinced I was Korean. She continued talking
and shared with us her story. She was Korean but got adopted by
American parents when she was five months, so she didn’t know how to
speak Korean. I then helped her carry on the conversation as she had
been kind of monologue since I got in the restaurant. :)
I asked my first question if she had ever gone back to her birthplace.
She said she would love to but she needed to learn some Korean first.
I asked if she was a student then told her there were a lot of Korean
students at Nova and George Mason. She could join some Korean
communities and make friends with Korean people. That would be the best
way to learn Korean language and culture… Just like me, I am Vietnamese
but my boss once wanted to marry me to a Korean man because he said I
knew how to speak Korean (?) and ate “kim-chee”. :)
When she heard that part, her eyes were wide-opened. She seemed very
surprised because she thought I was very much Korean. She even said I
spoke Korean so well. Seriously, do I look Korean? Haha. I then told
her, “Well… you think I speak Korean well maybe because you don’t know
how to speak Korean at all. Haha.”
We stopped talking when the
waitress came to take our orders. I thought our conversation ended but
then she re-started as the waitress walked away :).
She asked if we came to that restaurant often and what we usually
ordered. I named couples dishes that we ordered almost every time.
That was her very first time coming to that restaurant and she liked
what she ordered very much. This lady much liked me very much to talk
to me nonstop. My family members kept looking at me and smiled as they
also followed our conversation. She told me she was going to school
full-time and had two jobs. I asked if she lived in the area. She
shared she still lived with her American parents about 25 miles away but
was pretty much on her own, financially. That’s why she was working
two jobs to pay for her school. I told her, I had been through that
path so I knew exactly what she was talking about. I told her that she
would be very successful because she was determined and worked hard.
Then she looked at me and said, “You are done with school, right? You
are making a lot of money, right?” I started laughing. I told her,
“Well, that’s all depends on how you determine ‘a lot’ and ‘not a lot’.”
She continued, “You make billions, right?” I didn’t want not to
answer her question. She might think she was right (that I made
billions) so I told her, “I just make enough to be happy and take care
of things that I need to take care of.” She wasn’t satisfied with my
answer. She repeated, “I know you are making a lot of money.” Then she
asked in what field I worked. All of this reminded me couple
interviews I had with some young fellow at school for one of their
projects – Your future job, your role model, your successful
example,.... I started getting hungry but this young lady somehow gave
me some special energy to carry on the conversation which lasted for
more than fifteen minutes now. I answered her questions: “I studied
finance and accounting, so I’ve been working in finance and accounting.
I’d studied very hard. I’ve also been working very hard. My hard work
has been paying back.” She looked satisfied with my answers. She said
to herself, “I knew it. You are very successful and making a lot of
money.” So strange! Why was she so positive
I made billions?? Then she shared she would become a social worker
because she liked to help people. I applauded her, “Very good. You
would be a very successful social worker. People who want to give more
always end up getting more than what they give out. I myself also like
to give back to life as much as I can… for all the grace I’ve received.
I work 10, 11hrs a day. I have class. I still try to volunteer
whenever I can: visiting elderly people at nursing home, helping
low-income people file their tax, and helping my own family members to
assimilate to their new life in the US…” The young lady paused for a
bit.
I also had to conclude the conversation as our foods came to
the table, “Life is very fair. God is very fair. Continue to work hard
and you will be very successful. We always harvest what we plant. Be
happy, young lady.”
On our way home, I kept thinking back about
that young lady and the conversations with her. People rarely talk to
people as almost everybody are busy “talking” to their “smart-phone”.
Real-human conversations happen less and less…
The part that young
lady made me remember the most and laugh a lot, even now, when I am
re-writing the story back to you guys, is when she said I made billions…
My family members told me because there was the $$ sign on my forehead.
Haha. I then tried to take a picture of myself when we were still in
the car… No, there wasn’t dollar sign on my forehead… I feel so curious
now.... I would really want to know why she thought it that way. I
need to go back to that Korean restaurant and hope to see her again.
This time, I will begin the conversation…
Anne KV
***
Hôm qua, tụi tui quyết định tới một trong những nhà hàng Đại Hàn mà
tui thích nhứt đế ăn tối. Khi vừa được đưa tới bàn ngồi thì cô gái trẻ
ngồi bàn bên cạnh gợi chuyện. Cô có nét Châu Á nhưng chính xác là người
gì thì tui hổng biết. ;)
Cô hỏi tôi có phải người Đại Hàn không và có nói được tiếng Đại Hàn
không. Có lẽ đây là lần đâu tiên có người tưởng tui là người Đại Hàn! :)
Tôi còn đang lưỡng lự chưa biết nên trả lời cô gái ra sao thì cô lại
tiếp tục hỏi, "Nói xin-chào và cảm-ơn bằng tiếng Đại Hàn ra sao hả chị?"
Tôi ngồi xuống (nghĩ bụng, "bài test này dễ quá", tui chỉ biết hai cái
chữ đó thôi… hihi) rồi nói "xin chào" và "cảm ơn" bằng tiếng Đại Hàn cho
cô gái nghe. Cô phục vụ bàn của chúng tôi đứng gần đó, nghe tui "phát
âm" tiếng Đại Hàn "chuẩn" quá liền khen, "Wow, hay lắm!" Tui cười và
nháy mắt với người nhà.
Cô gái trẻ coi như đã yên bụng tui là người Đại Hàn. Cô tiếp tục nói
chuyện và chia sẻ với chúng tôi chuyện "xuất xứ" của cô. Cô thích nói
được tiếng Đại Hàn lắm nhưng không biết nói. Cô gốc người Đại Hàn nhưng
được cha mẹ Mỹ nuôi từ hồi năm tháng. Nãy giờ hầu như chỉ mỗi cô bé kể
chuyện. Tôi tiếp chuyện với cô để cô không cảm thấy mình độc thoại.
Tôi hỏi cô đã bao giờ về thăm nơi được sinh ra chưa. Cô bảo rất muốn
nhưng cần học một ít tiếng Hàn trước đã. Các trường đại học trong vùng
tôi có rất nhiều sinh viên Hàn. Tôi góp ý cô nên gia nhập một số sinh
hoạt của cộng đồng Đại Hàn và kết bạn với người Hàn. Đó là cách nhanh
nhất và hay nhất để học ngôn ngữ và văn hóa Hàn Quốc... Giống như tôi
vầy nè, tôi Việt Nam một trăm phần trăm nhưng đã có lần ông xếp mém gả
tui cho một người Hàn Quốc vì anh ta nói tui biết tiếng Hàn (?) và biết
ăn "kim-chee". :)
Khi cô gái nghe tới đó thì mở tròn mắt. Cô có vẻ rất ngạc nhiên vì đã
nghĩ tôi chính cống người Hàn. Cô ta còn "dám" nói tôi nói tiếng Hàn
nghe rất hay. Giỡn hoài, chẳng lẽ tui nhìn giống người Đại Hàn dữ thần
vậy sao trời? Tôi cười hì hì với cô bé và nói, "Phải rồi, em nghe tôi
nói tiếng Hàn hay bởi vì em đâu có biết tiếng Hàn. Haha."
Chúng
tôi dừng nói chuyện vì phải gọi thức ăn. Tôi cứ nghĩ cuộc đối thoại ngô
ngố của chúng tôi coi như đã kết thúc nhưng sau đó cô gái lại bắt chuyện
khi người phục vụ bước đi. Cô ta hỏi tôi có thường ăn ở nhà hàng đó
không và thường gọi những món gì. Tôi kể ra một vài món mà hầu như lần
nào đến đây tôi cũng gọi. Với cô gái thì đó là lần đầu tiên cô đến đây
và cô rất thích những gì cô đã gọi thử. Cô gái này chắc hẵn phải rất
thích tôi vì cô cứ nói từ chuyện này sang chuyện kia, không ngừng.
Người nhà đi ăn chung cứ nhìn tôi cười vì nảy giờ họ cũng có theo dỏi
cuộc đối thoại. Cô ta kể cô đi học toàn thời gian, ngoài ra còn có 2
việc làm. Khi tôi hỏi cô có ở gần đó không thì cô chia sẻ vẫn còn sống
với cha mẹ Mỹ. Nhà họ ở cách đó khoảng 25 dặm. Tuy còn ở với cha mẹ
nhưng cô rất tự túc về phần tài chánh. Vì vậy mà cô vừa đi học, vừa đi
làm để tự đóng tiền học cho mình. Tôi nói với cô gái, "Tôi đã trải qua
những gì em trải qua nên tôi biết chính xác em đang nói gì, phải sống ra
sao. Em sẽ rất thành công vì em làm việc chăm chỉ." Cô gái nhìn tôi
có vẻ biết ơn đã khuyến khích cô. Cô nói, "Chị học xong rồi, đúng không?
Chị cũng đã đi làm rồi và làm rất nhiều tiền, đúng không?" Tôi bắt
đầu cười. Tôi trả lời cô, "Nhiều hay không nhiều tùy thuộc vào định
nghĩa của từng người, em à!" Cô tiếp tục, "Chị làm ra bạc tỷ, đúng
không?" Tôi cười còn nhiều hơn trước. Tôi định không trả lời câu hỏi
này của cô gái nhưng cũng không muốn cô ta hiểu lầm, nghĩ cô đã đúng,
rồi đi theo tôi về nhà thì thấy bà tôi… Thế là tôi trả lời, "Chị chỉ làm
đủ để hài lòng và lo cho những gì cần phải lo." Cô ta không có vẻ hài
lòng với câu trả lời của tôi. Có lẽ vì nó quá tổng quát. Cô lại lặp
lại, "Em biết chị làm rất nhiều tiền," rồi hỏi tôi làm việc trong lĩnh
vực nào. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu khiến tôi nhớ lại những
lần phải trả lời phỏng vấn cho các em nhỏ trong trường khi chúng phải
làm điều tra về một ngành nghề nào đó và phải phỏng vấn người thật việc
thật. Tôi bắt đầu thấy đói bụng nhưng cô gái này có một chút gì đó
khiến tôi vẫn còn hứng thú với cuộc trò chuyện dù hai chị em đã chuyện
trò hơn mười lăm phút. Tôi trả lời câu hỏi của em: "Chị học về kinh tế,
tài chính kế toán và chị cũng làm việc trong lãnh vực đó. Chị cũng đã
rất cực thời đi học. Chị cũng làm việc rất nghiêm túc và siêng năng…
nên mọi thứ được bù đắp xứng đáng với công sức đã đầu tư. Lần này cô
trông hài lòng với câu trả lời của tôi. Cô thích thú và nói với chính
mình, "Em biết mà, chị rất thành công và làm rất nhiều tiền." Thiệt lạ!
Không hiểu vì sao mà cô gái lại có vẻ quá chắc chắn tôi làm ra nhiều
tiền! Sau đó, cô chia sẻ cô sẽ trở thành một nhân viên xã hội vì cô ấy
thích giúp người. Tôi hoan nghênh cô, "Rất tốt. Em sẽ trở thành một
nhân viên xã hội thành công. Những ai thích cho đi thường nhận lại
nhiều hơn những gì họ cho đi. Bản thân chị cũng vậy, chị cũng rất thích
đóng góp lại cho đời để tỏ lòng biết ơn cho tất cả các ân sủng được
nhận. Chị làm việc 10, 11 tiếng một ngày. Chiều tối về chị có lớp học.
Dù rất bận, chị luôn tìm giờ để làm thiện nguyện: Chị thăm một số bệnh
nhân ở nhà dưỡng lão, chị giúp người dân có thu nhập thấp khai thuế thu
nhập hàng năm, rồi giúp chính các thành viên trong gia đình mình hòa
nhập cuộc sống mới của họ ở Mỹ..."
Cô gái trẻ dừng lại một chút. Cô
trông mãn nguyện. Tôi cũng phải kết thúc cuộc trò chuyện vì thức ăn đã
được đem ra bàn. Tôi nói lời tóm tắt, "Cuộc sống rất công bằng. Thượng
Đế rất công bằng. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, em sẽ rất thành công.
Chúng ta luôn gặt hái những gì chúng ta gieo trồng. Hãy luôn vui em
nghen."
Trên đường về nhà, tôi cứ nghĩ tới cô gái và những điều
trao đổi với cô. Thời buổi điện tử này, hiếm khi người ta nói chuyện
với người ta vì như hầu như ai cũng bận rộn "nói chuyện" với "điện thoại
thông minh" của họ. Mọi liên hệ giữa người với người diễn ra càng lúc
càng ít… làm cho cuộc trò chuyện của hai cái người "lạ" lúc nảy còn đặc
biệt hơn...
Cái đoạn cô gái trẻ làm tôi nhớ nhất và cười rất nhiều (và
có lẽ thích nhất luôn), ngay cả bây giờ, khi tôi đang viết lại câu
chuyện vẫn còn cười, là khi cô ta nói tôi làm ra bạc tỷ... Như người mình hay đùa:
khi được "mời" ăn gì mà thấy ngon thì họ hay nói vì nhờ nó có mùi "khói"
(chùa). Người nhà tôi cũng đùa nói bởi trên trán tôi có dấu hiệu tiền
$$ nên cô gái đã thấy và nói vậy. Haha. Còn ngồi trên xe. Tôi đã thử
chụp hình trán mình xem sao... Không, đâu có thấy cái dấu mộc hình tiền
hồi nào đâu… Haha. Tôi thực sự muốn biết lý do tại sao cô ấy đã nghĩ
như thế. Tôi cần phải trở lại nhà hàng đó và hy vọng sẽ gặp lại cô ấy.
Lần này, tôi sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện...
Anne KV
No comments:
Post a Comment