Sunday, October 22, 2017

Gốc Cây Khởi Động Yêu Thương



Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ
Kỷ Niệm với Thầy Thể Dục - Gốc Cây Khởi Động Yêu Thương 😁

Đúng là trong gần 30 năm qua KV có lớn lên, có cao hơn và nặng thêm… nôm na là có “bự” hơn một chút so với ngày còn nhỏ tì ti… ở Kỳ Đồng, An Phú 😉 Hồi xưa, phải công nhận mình lớn chậm thiệt. Người ta hay nói “ôm nhiều thì yếu, yêu nhiều thì ốm”… Thời đó tui chưa yêu mà cũng chẳng ôm ai… Không hiểu sao mình vẫn ốm lẫn yếu 😉. Chắc vì vừa có gen nhỏ con của bà nội, vừa bị… “si-dinh-dưỡng”, và vừa phải làm việc nhiều… nên cơ thể ù lì hổng thèm lớn cùng thời gian. Và ấy là chuyện nhỏ con đó ảnh hưởng tới một môn học của KV, cái môn mà với nhiều người có thể là dễ nhất.

Nếu tập thể dục mà không phải chuyển động quá xa chỗ mình đứng (có nghĩa thể dục nhưng không được hoạt động quá nhiều 😁) như khi còn bé trong An Phú thì mình còn xoay sở có điểm tương đối. Chứ còn phải chuyển động quá nhiều, như phải chạy cả vòng sân trường Kỳ Đồng chẳng hạn, thì KV chỉ có nước rớt…đài! 

Để ý vài lần, chắc là thầy thể dục thương tình con bé không dai sức, nên hễ bữa nào có giờ chạy thì thầy luôn cho mình đi lên trước lằn gặch xuất phát cũng phải hai chục bước. 

KV vẫn còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua. Lần đầu tiên thầy làm vậy, mình không tin nên không dám đi lên hai chục bước. Thế là ở phía sau, thầy cứ nói vói lên, “Đi tới cái gốc cây trước mặt luôn, đi đi…” 

Có nghĩa mình luôn được bắt đầu tất cả cuộc chạy đua với ít nhất hai chục bước trước mọi người. Ấy vậy mà, lần nào cũng như lần nào, mình vẫn luôn là kẻ đến sau… cuối 😕😁
 
Mà giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng ngộ. Thầy “thiên vị” với KV như vậy, sao không bạn nào trong lớp ganh tỵ với mình dù chỉ một lần nhi?! 😊 Mà còn ngộ hơn nữa là sao lúc đó mình cũng không một lần cảm thấy xấu hổ vì đã chạy không nổi! Có lẽ mình biết khả năng chạy của mình chỉ tới đó thôi, không thể bon chen chạy đua với ai! Phải chi thầy cho đua xe đạp mi-ni thì chắc KV sẽ đỡ hơn chút đỉnh… vì đạp xe thì tui đã ít nhiều được luyện đi cùng khắp các ngõ hẻm...

Nhưng thiếu kém trong đời của một con người chưa hẳn là dỡ và đáng xấu hổ vì nhờ có sự thiếu kém đó mà mình vẫn còn nhớ thầy, thương bạn. Nhớ thầy vì thầy đã cảm thông và thương cái sự yêu-sắc của mình. Thương bạn là vì bạn cũng đã thương và không bao giờ gây khó khăn cho thầy trong việc thiên vị với mình… 

Thầy thể dục đó là thầy Thư. Thầy là một chú bộ đội giải ngủ và mắc chứng sốt rét. Hôm nào thầy lên cơn sốt mà không có cách chi đứng nỗi dưới sân trường thì thầy sẽ cho tụi mình lên lớp, và giảng lý thuyết. Mình vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt của thầy. Hồi còn nít nhỏ thì mình không thấy thầy đẹp trai, nhưng bây giờ nhớ lại thì thấy thầy có hơi bị đẹp trai 😉😊 Với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ của thầy… khó mà tin thầy có thể lên cơn sốt và trở nên yếu xìu như khi KV chạy không nổi… Hình như thầy chỉ dạy thể dục bọn mình năm lớp 6, rồi đi… Không biết thầy đã đi đâu, và bây giờ ra sao… 

Bao nhiêu năm xa thầy, xa trường, học lên bao nhiêu là lớp, cao lớn lên bao nhiêu thì bao… giỏi gì thì giỏi, em vẫn dỡ ẹt môn chạy đua và không bao giờ dám đua với ai dù có được cho tiền để về sau cuối, chứ em cũng rất muốn rinh về khoe thầy một huân chương chạy điền kinh Olympic 😁
Giỏi dỡ trong cuộc đời con người giúp mình hiểu ra rằng một người không thể giỏi tất cả được. Những yếu kém của mình sẽ giúp mình khiêm nhường lại và có cơ hội khâm phục và khen ngợi khả năng của người khác. 

(Về lại trường vừa rồi, KV có trở lại gốc cây ngày xưa, cái mốc yêu thương, và chụp cả một lô hình với gốc cây yêu thương 😁)

Monday, September 25, 2017

Rà...


Rà... ? 😊🤔

Hôm qua, tui xem được một cuồn phim khá đặc biệt, tên “The Age of Adaline” (Tuổi của Adaline).  Sau khi bị một tai nạn chí chết và chết đi vài phút, cô Adaline sống lại nhưng ngưng già đi từ sau đó. Con gái cô lớn lên và già đi nhưng cô Adaline thì cứ vẫn trẻ như lúc cô 29 tuổi – lúc bị tai nạn và sống lại.  Cô ta cứ phải chạy trốn tình yêu, và những ai nhận biết được sự không già của cô.

Cô Adaline này đã làm tui nghĩ tới cái muốn “không già” của mình.  Người ta nói mấy người làm việc với con số và phải luôn kiểm tra, tính toán… sẽ mau già hơn những người làm ngành nghề khác. Tui yêu thích công việc kiểm toán của mình nhưng như bao cô gái khác, tui đâu có thích mau già. Tuy là nhiều người thường hay “khen” tui trẻ nhiều so với tuổi, tui có để ý thấy các nếp nhăn trên mặt bắt đầu xuất hiện.

Má tui thỉnh thoảng nhắc chừng, “con phải bắt đầu đánh kem đi, phải massage mặt, phải…, phải…, phải… ”  Tui thì làm biếng lắm ba cái chuyện đó, bằng chứng là tới mãi 25 tuổi, tui mới tập tành trang điểm, và tới giờ này, tui cũng chỉ xức những loại kem chống nắng hay giúp không khô da chứ cũng hổng biết phải xức cái thứ kem gì để độ co giãn của da vẫn tốt như khi còn ít tuổi hơn bây giờ.  Có nghĩa là hồi xửa hồi xưa, khi cười hết ga, da có giãn bao nhiêu cũng sẽ thu lại khi cười xong.  Bây giờ, cười xong lâu rồi mà da nó cũng cứ nằm lì như vậy, không chịu thu lại… làm cho dấu chân chim, chân cò, chân gì đó… cứ nằm chình ình trên mặt 😆

Mắt mờ thường đi đôi với các nếp nhăn… Tui đeo kiếng để nhìn xa từ hơn hai chục năm nay.  Độ cận của mắt tui hổm rày hơi bị lên nên tui phải đi cắt kiếng mới.  Vừa chọn và ngắm kiếng mới trên khuôn mặt, tui vừa chuyện trò với cô làm kiếng, “hình như tui đeo kiếng nhìn già hơn là không đeo, chị có thấy vậy không hở chị?”  Chị làm kiếng trả lời tỉnh queo, “Ai nói đeo kiếng mà không già là họ xạo ke hết!  Tui làm kiếng hơn ba chục năm nay, tui thấy đeo kiếng làm mình chửng chạc hơn, và cũng có vẻ hiểu biết hơn… thành ra có nhiều đứa cũng đeo kiếng trắng zero độ.”  Tui đổ cười… Lâu rồi, tui có đọc được cái khúc sau của câu trả lời của chị trong mớ chuyện cười nào đó… 😊

Tui chưa cười xong, da mặt chưa thu lại… thì chị làm kiếng lại nói tiếp, “Cả lô người đi kéo da cho trẻ ra, tốn cả một mớ tiền và sau đó bị cả một mớ chứng bệnh… Tui thì tui để yên vậy.  Tụi tự hào về các nếp nhăn của tui vì tui đã đạt được nó.  Tui đã sở hữu được nó như những hiểu biết và kinh nghiệm tui thu nhận được với thời gian.”

Tui thích cái kiểu suy nghĩ của chị này rồi đó nghen.  Thiệt tích cực và thông minh.  Thử nghĩ, nếu tui mà ngưng già như cái cô Adaline trong phim kia, có nghĩa cứ phải chạy trốn tình yêu và sự tò mò và đôi lúc ác độc của người khác thì tui có mà chết… dịch 😜

Tui mới qua sinh nhật thứ 43.  Mấy người trong văn phòng khi biết được tuổi của tui ai cũng nói, “Tui không bao giờ nghĩ cô chừng đó tuổi, trừ cái là cô rất wise (khôn ngoan, hiểu biết?).”  Tui hết ngại khai tuổi và sợ cười hết ga từ sau khi tui niềng xong mớ răng khểnh kia.  Phải đợi tới 117 tuổi mới được tiếp tục già như cái cô Adaline kia thì kinh khủng biết là bao.  
Người ta hay nói “tình cũ không rủ cũng tới”, nôm na là chưa xong chuyện tình với ai đó thì sớm muộn gì cũng phải trở lại để mà kết thúc… Cô Adaline này sau khi chạy trốn mệt mõi, cuối cùng có đón nhận một tình yêu.  Khi được đưa về nhà giới thiệu với gia đình, té ngửa khi bố của anh bạn trai chính là người yêu của cô Adaline 40 năm trước.  Chạy trốn lần cuối này lại tạo ra một tai nạn xe chí chết y như lần cô bị lúc 29 tuổi, chỉ khác là bây giờ cô đã 117 tuổi.  Lần này cô Adaline chết lâu hơn.  Mọi người chẳng còn hy vọng… nhưng cô lại tỉnh lại và được đưa vào nhà thương.  Ngoài người con gái đã là một cụ bà ngoài 80, người yêu cuối này là người thứ hai được cô giải thích “bí mật” của cô.  Từ sau đó cô ta đã bắt đầu già đi như mọi người bình thường khác.

Các anh em đàn ông con trai thì chắc hổng bận tâm mấy về chuyện mình già đi.  Có khi họ còn thích có nếp nhăn vì chị em phụ nữ thường thích những người đàn ông già dặn, giỏi dắn… để họ nễ trọng. 😊

Còn các chị em phụ nữ mình thì dù có vài nếp nhăn trên mặt cũng hổng có sao lắm 😉.  Bọn mình đã hên hơn cái cô Adaline kia.  Hãy tự hào về các nếp nhăn như sự khôn ngoan giỏi dắn mà mình đã thu nhặt được như cái cô làm kiếng của tui nói hay thiệt hay.

Nếu ai cần làm quen chấp nhận các nếp nhăn thì cứ đeo vào cặp kiếng mát và tập cho mình có một nụ cười thật tươi… 😁 Ai đeo kiếng mát cũng đều đẹp hết.  Càng đẹp hơn khi có một nụ cười thiệt tươi. 😁

AKV
(Hôm nay tui có ra ngoài và chụp một mớ hình với kiếng mát… 😎 Đó chỉ là vì trời quá nắng thôi nghen… haha 😁
À mà nữa, nếu ai có biết kem gì tốt có khả năng giữ độ đàn hồi của da lâu thì nhớ nói nhỏ cho tui biết với nghen hihi 😁)

Tuesday, September 12, 2017

Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ (1)

Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ
Tình yêu thương bắt đầu từ đây - Kỷ niệm với cô Lạc

***
Nếu bọn học trò có hay nghêu ngao “Nắng mưa là chuyện của trời, cúp-cua là chuyện của đời học sinh” thì trong những bạn chơi với KV những năm tháng ở Kỳ Đồng, chắc có bạn còn nhớ KV có một thời hay đi học trễ. Năm đó cô Lạc dạy văn là giáo viên chủ nhiệm. Mình vẫn còn nhớ cô Lạc rất rõ. Cô người Bắc; nước da ngâm ngâm; cô có giọng nói hơi lơn lớn và rất thân thiện với học trò. Cô còn một đặc điểm nữa là rất khéo đan len. Mình có để ý thấy hễ rãnh một chút thì cô sẽ tận dụng thời gian đan thêm vài mũi. Cô có hai người con trai và người con trai lớn hình như bằng tuổi với bọn mình, học bên lớp Anh. Chuyện KV đi học trễ dỉ nhiên đã được cô để ý.

Cúp-cua thì KV chưa bao giờ thử, nhưng đi học trễ thì có hơi bị nhiều… 😉 Và bây giờ mà có can đảm ngồi kể lại cũng là nhờ mình đi học trễ có lý do… Những năm đầu 80, như nhiều gia đình, gia đình KV cũng thuộc loại khó khăn. Má KV mua áo quần cũ ngoài chợ trời về “biến hóa” thành đồ mới, bán lại lấy lời, tạo nguồn tài chính chính cho gia đình. Phụ với má trong quá trình “biến hóa” đồ cũ thành đồ mới đó có nhiều cô bác thợ may, và một cô thợ rất nhỏ tuổi. Đồ sau khi được má giặt sạch, cô thợ nhỏ tuổi đó sẽ có bổn phận tháo tung từng mãnh và ủi mọi thứ ra thẳng thớm. Một khi đồ đã được cắt và may lại thành sản phẩm mới thì cô bé đó sẽ kết thúc quá trình biến hoá bằng cách luồn thun, kết nút, luôn vắt lai…

KV đã bắt đầu làm việc từ khi còn rất nhỏ - có lẽ lúc đó mình chỉ mới 7, 8 tuổi, đêm thường chỉ ngủ năm sáu tiếng. Sáng sớm, khi má KV ra chợ thì KV đến trường, nhưng trước khi đến trường, KV phải đi một vòng giao những bó đồ má đã cắt tối qua cho các cô thợ may. Trưa tan học về, KV sẽ ghé ngang nhà các cô thợ may đó lấy mớ hàng giao của ngày hôm trước. Khi về đến nhà, sau khi tìm được gì đó ăn lót dạ, KV sẽ phải hoàn tất sản phẩm các cô bác thợ vừa may xong và đạp xe ra chợ cung cấp hàng cho má bán thêm trong ngày. Trở về nhà, vừa học bài, bắt nồi cơm, lo cho các em, KV sẽ lại xử lý mớ đồ cũ: chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chiều tối, sau khi cơm nước, má sẽ cắt những mãnh vải cũ đó thành những chiếc áo bà-ba, áo sơ-mi hay đồ bộ, đầm cho trẻ con… và để sẵn từng bó hàng với tên của từng cô bác thợ may cho KV mang giao trên đường đi học buổi sáng. Khi má KV cắt đồ thì KV tiếp tục học bài cùng các em. Hôm nào làm bài chưa xong, KV sẽ đi ngủ sau mọi người khi đã quá nửa đêm.

Cứ như thế, KV thức dậy lúc 5, 6 giờ sáng và sinh hoạt của một ngày mới lại bắt đầu bằng việc giao hàng may rồi đến trường. Hôm nào các cô thợ có những chuyện khác thường cần KV về thưa lại với má, hoặc má có gì đó đặc biệt cần nhắn với các cô… thì bữa đó KV sẽ đến trường trễ vì mình bị làm over-time nhiều hơn over-time của mọi ngày. 😉

Như nhiều người, có lẽ cô Lạc cũng đã thắc mắc vì sao bé con KV cứ thỉnh thoảng đến sau mọi người. Và cô đã cuối cùng “hỏi thăm sức khỏe” 😉 Mình không có chọn lựa nào khác, đành thổ lộ với cô lý do khiến mình đi học trễ. Mình còn nhớ ánh mắt của cô nhìn mình khi nghe mình giải bày. Cô Lạc không chỉ là một cô giáo. Cô cũng là một người mẹ… Cô đã hiểu và thông cảm.

Và đã rất lạ… từ sau khi được cô hiểu dường như mình cũng đã đi trễ ít lại. Mình cứ nhủ lòng: Làm được điều mình mong muốn trong hoàn cảnh thuận tiện thì là chuyện bình thường. Lạm dụng sự thông cảm của cô để tiếp tục đi trễ cũng sẽ là chuyện bình thường. Mình cứ nhớ đến ánh mắt của cô, dù đầy lòng thương mến, nhưng nó lại thúc dục mình phải cố gắng hơn. Số công việc phải làm không ít đi nhưng mình đã dậy sớm hơn, cố gắng làm mọi thứ nhanh hơn và đã đến trường đúng giờ hơn.
*
Mấy bữa trước, khi nhóm bạn Kỳ Đồng tạo trang Cựu Giáo Viên và Học Sinh Kỳ Đồng, cáccứ kêu gọi mình viết bài cho trang. Mình đã bắt đầu viết lại những kỷ niệm thời ấu thơ, kỷ niệm với Kỳ Đồng, nhưng rồi cứ chần chờ chưa chịu post chia sẻ. Hôm nay mình đã hiểu lý do vì sao. Chưa post được bởi tâm sự còn thiếu phần kết…

Trở về trường sau gần 30 năm xa cách, nhiều bạn vẫn còn nhớ KV ngày xưa đi chiếc xe đạp mi-ni màu hồng, chiếc xe có sườn xếp. Mình nhận ra hầu hết các thầy cô và mình đã nhận ra cô Lạc. Chân cô hôm nay đã yếu, tóc cô đã bạc, nhưng giọng nói cô vẫn như ngày nào. Mình đến gần và hỏi, “Cô có nhớ con không cô?” Cô nhìn mình trong giây lát và trả lời, “Cô không thể nhận ra con được.” Mình chỉ hỏi cho vui chứ cũng hiểu ngày xưa mình còn bé, chưa hết lớn… và mình tiếp lời cô, “Dạ phải rồi, hồi đó con còn bé xíu… bây giờ có lớn hơn một chút… hihi. Con nhắc cô tên của con nha. Con là Khánh-Vân.” Chỉ nói đến đó thôi thì mắt cô sáng lên, “À, Khánh Vân lớp 8/6.” Ôi cô quý yêu! Sau gần 30 năm, với bao nhiêu là lớp học và học trò, cô vẫn nhớ con bé Khánh Vân!

Quả đúng, trong cuộc đời mình, có những thứ đến rồi đi, và cũng có những thứ đến và ở lại…

Đã lâu rồi con không có dịp trở về quê nhà. Con đã cố gắng sắp xếp để có thể về dự kỷ niệm họp mặt cựu giáo viên và học sinh Kỳ Đồng. Chuyến đi của con dù ngắn ngủi nhưng đã thật ý nghĩa và con đã rất vui. Như ngày xưa, con cũng đã làm được nhiều việc trong thời gian giới hạn 😊

Con xin cảm ơn cô 🤗❤️, sự thông cảm và tình yêu thương của cô đã giúp con rèn luyện và trở thành người rất ư là nề nếp 😊, luôn cố gắng dù hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Cô có thể tự hào về con ngày hôm nay 🤗😁

Anne KV Khánh Vân lớp 8N6 năm 88.
(KV còn khá nhiều kỷ niệm với thầy cô và bạn bè Kỳ Đồng, sẽ lần lượt chia sẻ. Mấy bữa nay mới về và phải đi làm lại liền, ngày và đêm giữa hai đầu trái đất còn hơi bị xáo trộn nên chưa viết lại được nhiều. Đêm nằm ngủ mà chữ cứ chạy quanh)

Thursday, February 9, 2017

Kỷ Niệm với Thầy Hóa Học – Bữa Học Đầu Tiên


***
 
Khi lên cấp II, ra Kỳ Đồng, một trong những môn học mới là môn Hóa. Hóa Học không phải là một môn học dễ vì nghe nói ai muốn vào ngành y thì phải giỏi hóa. Đúng không? 😉
Ngày học đầu tiên của môn học không dễ chắc hẵn sẽ phải hơi căng thẳng – ít nhất là đối với KV. Như với hầu hết mọi thứ, ấn tượng đầu tiên luôn quan trọng. Mình sẽ thích môn học hay không lệ thuộc vào bữa học đầu tiên.

KV vẫn có thể hình dung lại được dáng thầy bước vào lớp. Thầy thư thái, nhẹ nhàng, lịch sự. Sau khi giới thiệu và làm quen với lớp, thầy vào đề không ai hay. Thầy hỏi cả lớp, “Khi nhóm bếp, cần phải làm sao để lửa cháy?” Lớp im lặng một chút. Có lẽ mọi người hơi bị bất ngờ với câu hỏi của thầy.

Chưa hiểu ra vì sao chuyện bếp núc có liên quan tới môn Hóa Học. Chưa nghe bạn nào trả lời, KV rụt rè lên tiếng, “dạ… thoáng ạ”. KV nhớ rõ mình chỉ luôn nói vừa đủ nghe, ít khi nào nói lớn. Ấy vậy mà từ phía bục giảng, thầy đã nghe và tiến tới bàn KV ngồi. Thầy nói KV lập lại câu trả lời, và KV đã nói đầy đủ hơn câu trả lời của mình: “Dạ, để bếp bắt lửa mau, cần phải xếp củi cho thoáng.” Thầy liền khen đúng lắm và mở rộng câu trả lời. Lửa sẽ bật cháy khi môi trường có vừa đủ khí oxy. Nếu nhóm bếp với đầy nghẹt củi, không khí (có chứa oxy) sẽ không vào được, thì lửa đốt lên bao nhiêu lần cũng sẽ bị tắt.

Chả phải vì KV giỏi ngoại lệ hay vì còn nhớ môn học Hóa Học đã được học từ kiếp trước nên trả lời đúng câu hỏi của thầy. Chỉ là vì khi được giới thiệu về môn Hóa Học thì mình đã 13 tuổi. Bắt đầu nấu cơm từ 7, 8 tuổi thì tới tuổi thứ 13, mình đã nhóm bếp chắc cũng phải cả trăm lần. Khi trả lời câu hỏi của thầy, ai mà biết thầy đã mượn chuyện nhóm bếp để giới thiệu khí oxy. Phải công nhận thầy vào đề thiệt điệu nghệ 😁.

Vậy rồi đối phương của khí Oxy sẽ là khí nào? Có bạn nào còn nhớ không ta? 😉 Chỉ đùa chút thôi chứ KV biết bạn nào cũng biết rõ. Để tiêu hủy sự hiện diện của khí oxy thì cần phải có carbonic, thành ra lính cứu hỏa khi đi dập tắt lửa, ngoài cách dùng áp xuất thủy lực, họ còn xịt bọt carbonic vào lửa. Ở những nơi công cộng, nhất là các trường học, người ta thường trang bị các bình khí có vỏ sắc màu đỏ, dùng để dập tắt lửa trong trường hợp khẩn cấp. Các bình chữa cháy thông thường này thường chứa nhiều thán khí CO2.

Thế là sau bữa học đầu tiên, mình đã được làm quen và hiểu công dụng của hai khí quan trọng trong cả lô khí trong muôn vàn sự sống xung quanh ta.

KV cũng hổng ngờ chuyện giỏi nấu bếp mà cũng giúp mình trong chuyện học hành. Thì ra mọi thứ luôn liên hệ với nhau trực tiếp hay gián tiếp. Lúc đó thật ra KV cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ biết đã được thầy để ý và thấy sướng cái bụng hihi 😊 Nhưng chắc vì KV cũng có nét giống một cô học trò cưng nào đó trước kia của thầy nữa. Bởi cuối buổi học, thầy hỏi KV có phải là em của… Cái chị đó tên gì ta? Mình quên mất tiêu! Thầy còn nhớ không hở thầy?

Dài dòng để nói bữa học đầu tiên nó quan trọng vậy đó. Nhờ cảm tình thầy tạo nơi học trò với môn học mà mình có trớn và ráng học giỏi luôn môn học của thầy cho tới lớn. Lên cấp 3, mình vẫn tiếp tục học giỏi môn Hóa và dù có học Hóa với bao nhiều thầy cô giáo khác, mình vẫn luôn nhớ ơn thầy Kim Hùng đã khởi điểm đam mê về môn Hóa Học cho mình.

Mình đã thích nó nhiều đến nổi vẫn còn nhớ cách nhớ hóa trị của các nguyên tố hóa học và chỉ xin hí hí một chút xíu ở đây thôi: Khi Nào Cho Hắn Một Đồng Bạc… có nghĩa các khí Ka, Na, C, H, Cu, Ag có hóa trị 1… Vui không?!

Về lại trường vừa rồi, gặp lại được thầy, mình mừng vui quá cỡ! Tóc thầy tuy bạc nhiều nhưng gương mặt thầy vẫn còn rất trẻ. Vẫn các nét của thầy Kim Hùng mà mình đã rất quý mến. Mình đến ngồi bên thầy trò chuyện. Đã không ngờ sẽ có được giây phút đó. Khi vào lớp 8, bắt đầu được biết về môn Hóa, được biết thầy… là năm 87, có nghĩa đã 30 năm. Nếu thầy thấy em đã nhớ đúng bài học đầu tiên thì em phải đòi thầy cho điểm em đó. Hihi

Liên lạc lại được với thầy Nguyễn Kim Hùng, biết các sinh hoạt của thầy với các bạn học Petrus Ký của thầy, càng thêm quý mến thầy. Tuy thầy đã về hưu, thầy vẫn rất hoạt động. Thầy tham gia nhiều sinh hoạt thiện nguyện, giúp chữa bệnh cho những người nghèo, chia sẻ với họ thuốc men, cơm gạo… Ở thời điểm nào, dường như thầy của mình cũng luôn là động lực cho những điều tốt đẹp.
Em xin cảm ơn thầy cho bài học đầu tiên. Em xin được tiếp tục cảm ơn thầy cho những gương tốt, những động lực tốt đẹp trong cuộc sống. 🙏💐🤗

KV

Sunday, January 15, 2017

Sinh Lão Bệnh Tử - Ung Thư và Con Nguời

Giai Phẩm Xuân Đinh Dậu - đã phát hành khắp nơi!
(Dầy 320 trang)
Sinh Lão Bệnh Tử - Ung Thư và Con Nguời (trang 121)
Anne Khánh-Vân
***

Từ ngày có gia đình sang ở gần, tôi “phong phú” được thêm một số "đức tính" cùng một số kiến thức, nhất là kiến thức về các bệnh tật.

Những kinh nghiệm và học hỏi nho nhỏ có đủ loại: từ những cái đau lặt vặt nơi con trẻ như sốt nửa đêm phải đi cấp cứu, hay té lăn quay trên cầu thang từ lầu trên xuống lầu dưới bươu đầu sứt trán, đến mổ hạch, mổ ruột thừa, cắt bao quy đầu (circumcision),… Nói là lặt vặt nhưng khi nhìn thấy cu Khang vẫn còn thuốc mê, nằm im không cục cựa trong phòng hồi sức với con chim sưng vù với hàng chục mũi kim khâu như cái vương miện dựng đứng… ai cũng thất kinh hồn vía!

Những bệnh tình hoặc quá trình khám nghiệm cầu kỳ nơi người lớn thì có thể là soi ruột và soi bao tử (endoscopy) để khám phá ung thư bao tử, hay soi mạch tim, thông và nông mạch tim (angioplasty) để ngăn ngừa nhồi máu cơ tim (heart attack),.. sẽ mất nhiều thời giờ và phức tạp hơn từ phần chuẩn bị đến việc chữa trị.

Rồi gần đây nhất là các chứng ung thư, đặc biệt là tuyến tiền liệt (prostate cancer). Tên căn bệnh này thì tôi có hay nghe nói tới, nhưng biết về nó được bao nhiêu thì lại là chuyện khác. Chị bạn nghe chuyện tía tôi mắc bệnh, hỏi thăm "ung thư tuyến tiền liệt là ung thư cái gì hở em? Tuyến tiền liệt nằm ở đâu?" Nếu căn bệnh này không gõ cửa nhà tôi mà tôi biết tuyến tiền liệt là cái thứ tuyến gì thì tôi… chết liền á. Người nhà mắc phải mà kẹt không khá tiếng Anh để có thể tự đi bác sĩ và cần mình đi theo nên tôi phải tìm hiểu về căn bệnh để làm cái cầu trung gian giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Ngoài những bộ phận chung mà cơ thể nào cũng có, phụ nữ thì có các chứng như ung thư vú, ung thư buồng trứng, ung thư tử cung... Đàn ông thì ung thư tuyến tiền liệt (prostate). Tuyến tiền liệt, hay còn gọi là nhiếp hộ tuyến, có kích thước cỡ trái hạnh đào (óc chó, walnut), nằm phía dưới bọng đái (bladder) và phía trước trực tràng (rectum). Ống nhỏ dẫn nước tiểu và tinh dịch đi suốt chiều dài của dương vật (pennis) sẽ đi ngang qua tuyến tiền liệt. Tuyến tiền liệt cung cấp chất liệu dung môi giúp tinh trùng tồn tại và di chuyển dễ dàng đến trứng trong lúc giao hợp. Tuyến tiền liệt phì đại lần thứ nhất ở độ tuổi thanh thiếu niên trong điều độ của kích tố nam (male hormone). Thời kỳ phì đại lần thứ nhì diễn ra trong độ tuổi 45-60. Tuyến tiền liệt không cần thiết cho suốt quảng đời sống, nhưng nó quan trọng cho việc duy trì giống nòi.

Khi ung thư tuyến tiền liệt ngày càng phổ biến nơi nam giới, kiểm tra độ bình thường của tuyến tiền liệt (PSA - Prostate-Specific Antigen) đã trở thành bắt buộc trong những kỳ khám bệnh hàng năm với mục đích phát hiện ung thư sớm để chữa trị kịp thời. Chỉ số PSA dưới 4 sẽ là bình thường. Từ ngoài 4 đến 10 sẽ thuộc ung thư với nguy cơ thấp. Trong giữa 10 đến 20 sẽ thuộc nguy cơ trung bình. Từ 20 trở lên sẽ là cao. Và kết quả PSA của tía Hai Lúa của tôi là 37.9 có nghĩa rất cao. Phải làm sinh thiết (biopsy) để xác định chắc chắn độ ung thư.

Quá trình thực hiện sinh thiết (Biopsy procedure) này sẽ nhéo ra một số mẩu tế bào của nơi khả nghi có ung thư để xét nghiệm. Kết quả sinh thiết của tía Hai Lúa tôi là: trong 12 mẩu tế bào của tuyến tiền liệt được lấy ra và làm xét nghiệm thì 10 mẩu có kết quả ung thư cao.

Hẹn với bác sĩ kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Theo dõi và chữa trị cho một bệnh nhân ung thư đòi hỏi sự kết hợp của nhiều bác sĩ. Bác sĩ chuyên khoa gặp gỡ gia đình tôi cũng là người đã làm sinh thiết cho tía tôi. Bà đã hội ý với đồng nghiệp chuyên chữa trị căn bệnh và giải thích tường tận cho gia đình tôi các nguy cơ có thể xảy ra nếu ung thư phát triển nhanh, và từ đó, các bước cần làm tiếp theo, cũng như các phương cách chữa trị sẽ tùy thuộc vào kết quả của những xét nghiệm sắp đến.

Rời khỏi văn phòng bác sĩ, mặc dù đã tìm hiểu về căn bệnh mấy tháng qua, song tôi vẫn có cảm giác như mình vừa ra khỏi tiết học chuyên về bệnh ung thư tuyến liền liệt – tôi biết thêm được cả lô kiến thức quan trọng, hữu ích về căn bệnh ấy. Bên cạnh nỗi lo âu về căn bệnh của tía, tôi cảm thấy tía mình đã may mắn có được những bác sĩ giỏi, tận tình, quan tâm chữa trị.

Một khi đã được xác nhận thật sự bị ung thư và ở mức nguy hiểm nào, bệnh nhân sẽ được đề nghị chụp hình quang tuyến X (X-ray) và cắt lớp bằng điện từ cộng hưởng (MRI) để xem ung thư có đã di căn đi đâu hay chưa.

Đây là giai đoạn hồi hộp và căng thẳng nhất. Nếu ung thư đã di căn đi nhiều nơi trong cơ thể thì coi như hơi bị… kẹt hy vọng. Một người bạn đồng nghiệp của tôi có vợ bị ung thư bao tử. Khi phát hiện thì ung thư đã vào tủy. Chị được chữa trị bằng hết tất cả các cách: giải phẫu cắt đi bướu ung thư, xạ trị (radiation) cho vùng tủy xương bị ung thư lan đến, và hóa trị (chemo) để mong đánh bại tất cả các tế bào ung thư đang có bất cứ đâu trong cơ thể. Chị được chữa trị khoảng một năm thì qua đời, để lại ba đứa con đều dưới 18 tuổi. Đi đám chị, nỗi buồn thấm thía trong tôi. Người ta vẫn thường nói, "sinh lão bệnh tử"… nhưng chị ấy còn chưa bước qua tuổi 50!

Tôi đưa tía mình đi chụp quang tuyến X để dò ung thư trong phần mềm (nội tạng, bắp thịt) của cơ thể. Kế đó là chụp MRI, để dò ung thư trong các phần cứng (xương cốt). X-ray và MRI là những phương pháp định dạng những cấu trúc bất thường của sinh mô bằng những tần số và những bước sóng khác nhau. Nhược điểm của X-ray so với MRI là nó chỉ cung cấp những định dạng phẳng của những sinh mô bất thường trong nội tạng của cơ thể, chẳng hạn có thể thấy vết nám trong phổi, hay sạn trong thận... MRI thì sử dụng hiện tượng cộng hưởng của vật lý để cung cấp được những định dạng ba chiều bằng phương pháp cắt lớp. MRI không làm hại cho những sinh mô lành, trong khi X-ray thì có thể. Bạn có nhớ khi đi nha sĩ mà cần chụp hình răng, chúng ta phải được phủ lên người miếng áo khoác bằng chì để các tia X-ray không làm hại đến những sinh mô lành trong cơ thể.
Tổng cộng thời gian cho quá trình chụp từ đầu xuống chân bằng cả hai phương pháp X-ray và MRI kéo dài từ 3 đến 4 tiếng đồng hồ vì bệnh nhân phải uống gần 2 lít dung dịch phát quang trong nội tạng. Tôi xin bác sĩ cho ngồi nhìn màn hình chung với họ. Khi thấy một hình dạng gì mà con mắt không chuyên môn y khoa của tôi hổng hiểu nổi, tôi nhờ bác sĩ giải thích. Thế là lại được hiểu thêm một vài điều mới. Quả thật, kiến thức nào cũng có cái giá của nó.

Trong phòng chụp hình có nhạc thư giãn giúp bệnh nhân quên đi lo âu. Không biết khi nằm trong cái máy chụp hình đó, tía tôi đã suy nghĩ những gì vì bản tính ông rất "vô tư"...

Tôi nhớ lại lần ông ngoại bên nhà đột nhiên ngã bệnh. Tôi chạy về ở bên ông ba tuần. Đưa ông vào nhà thương để siêu âm, xếp hàng chen chúc và chờ thật lâu, khi vào được trong và tới phiên ông ngoại được siêu âm, ông được các nhân viên siêu âm khoảng năm phút… Các cục ung thư cái to bằng trái cam, cái to bằng quả trứng, đã đi cùng khắp. Ông ngoại là tất cả của tôi. Nhìn ông, lòng tôi bể ra từng mãnh vụn… nhưng không dám tỏ ra lo âu thương xót. Ông thì nhìn xung quanh, nhìn lượng người bệnh chen chúc và chỉ muốn một điều, "Về nhà đi cháu ạ! Ông không sao đâu." Ông đã ngoài 80. Quyết định để tâm ông được "yên" và cơ thể ông được “lành lặn”, gia đình tôi đưa ông về nhà, chuẩn bị phần tinh thần cho ông.

Hôm nay, không biết ông tía của tôi sẽ ra sao! Kết quả của buổi chụp hình hôm nay sẽ ảnh hưởng nhiều thứ trong gia đình. Những người trong nhà, từ người nhỏ tới người lớn, từ trẻ con tới người già, hổng ai biết gì nhiều. Nhiều giả thiết và kế hoạch chạy tán loạn trong đầu tôi. Trong những hoàn cảnh thế này, tôi chỉ kêu đến một người, một người ở tuốt trên cao đó!

Phải đi lung tung tứ bề và nếm trải đủ thứ mùi vị trong cuộc sống… Còn hiện hữu và đi đến được chặng đường này của cuộc đời, chẳng phải vì tôi hay ho hơn ai mà có lẽ vì tôi đã siêng cầu nguyện. Tôi tin tưởng Thượng Đế luôn đồng hành với sự cố gắng và thành tâm của mỗi người mình. Tôi nói với tía Hai Lúa, "Nếu ba chưa bao giờ tin có Thượng Đế, hoặc chưa bao giờ cầu nguyện… thì có lẽ đã đến lúc ba hãy bắt đầu tin và cầu nguyện, vì Thượng Đế có thể làm những điều con người không thể làm."

Trước năm 75 thì tôi còn bé nên không nhận biết ba mình là người như thế nào. Nhưng từ năm 75 về sau, qua những gì tôi sống và chứng kiến khi còn gần gũi với gia đình thì có vẻ tía tôi đã mất đức tin vào ngày mai, rồi đâm nghi ngờ có chăng Thượng Đế. Nhưng tôi đã không ngừng chứng minh cho tía thấy. "Nếu không có Thượng Đế thì con, ba, và gia đình mình khó mà còn tới giờ này, lại càng chẳng bao giờ đặt chân đến được Mỹ. Ba sẽ không bao giờ được nằm trong cái máy hiện đại đó, ở cái nhà thương hạng nhất của nước Mỹ đó, và đang được chữa trị… dù ba không phải là triệu phú, mà cũng chưa đóng góp được cho nước Mỹ bao nhiêu."

Xong tiến trình chụp hình, tôi đưa ba về nhà, rồi đi làm. Bác sĩ gọi điện thoại cho tôi trấn an, "Qua quan sát sơ khởi, tôi không thấy có gì trầm trọng. Sẽ chuyển hình chụp đến cho thêm một số bác sĩ chuyên xem hình. Chúng tôi sẽ liên lạc với cô ngay sau khi có kết quả chính xác. Đây là số điện thoại của tôi. Cô có lo lâu hay thắc mắc gì hãy tự nhiên gọi."

Từ hôm được tin tía có ung thư, gia đình tôi thay đổi chế độ ăn uống với sự hướng dẫn của những người bạn có kinh nghiệm và hiểu biết về bệnh học và cũng như những kiến thức về dinh dưỡng. Như tất cả mọi thứ Thượng Đế đã tạo ra, cơ thể của chúng ta cũng vô cùng thông minh; nó luôn tìm cách “đối thoại” với chúng ta. Cái gì quá nhiều thì sớm muộn gì cũng phải đến lúc ngừng lại; cái gì còn thiếu thì phải tìm cách thêm vô. Tía tôi ngưng ăn thịt đỏ, ngưng hút thuốc, ngưng uống rượu bia, bớt đường, bớt bột, bớt cay… Bù vào đó, ông ăn thêm đậu-hủ, cà-chua, cà-rốt, măng-tây,… Thèm vị đắng và cay của bia hay rượu thì sẽ uống nước nấu từ dây khổ-qua. Nó cũng đắng và ngon y như bia! (? )

Tía tôi hút thuốc chắc gần 50 năm… Chẳng dễ gì thuyết phục được ông bỏ thuốc. Nhưng khi phát hiện bị ung thư, có đưa thuốc dụ ông hút, ổng cũng hổng dám. Cơ thể người hút thuốc tiết ra một loại cường toan (acid) có khả năng bào mòn và xé rách màng bao của những tế bào (membrance) trong cơ thể, mở cửa cho vi trùng và vi khuẩn có sẵn trong người vào trong các tế bào. Các vi trùng và vi khuẩn này sẽ ăn dần những chất bỗ dưỡng trong tế bào, để rồi từ tình trạng mạnh khỏe ban đầu, các tế bào này sẽ bị hoại thư. Mầm ung thư bắt đầu mọc lên. Hiện tại vẫn chưa được xác định lý do chính xác dẫn đến ung thư. Chỉ biết ung thư là do sự biến dạng của DNA trong các tế bào. Khi cơ thể có nhiều tế bào trong tình trạng hoại thư, nó sẽ là cơ hội để ung thư phát triển nhanh khi ung thư xuất hiện. Cứ mỗi lần tía tôi phải trải qua một quá trình xét nghiệm, làm sinh thiết hay chữa trị thì tôi phải thay mặt tía trả lời hàng trăm câu hỏi về quá trình sống của tía. Đâu phải trả lời “có hút thuốc” là xong. Câu hỏi kế tiếp sẽ là “mỗi ngày bao nhiêu điếu?” và người y tá sẽ làm một bài toán ngay trên điện thoại khi nói chuyện với tôi. Cô ta tính ra số điếu thuốc hút trong 50 năm qua. Dù tía tôi bị ung thư tuyến tiền liệt chứ không phải ung thư phế quản, thanh quản, phổi hay bao tử nhưng với độ cao của PSA (có nghĩa thuộc nguy cơ cao), ung thư có thể lan sang những chỗ khác nhanh ra sao vì màng tế bào không còn mạnh như những người bình thường, không hút thuốc lá khác.

Những lúc lái xe lui tới nhà thương là những lúc tôi thường nói chuyện với tía má vì khi về nhà, tôi lại phải chạy đi làm, lo nhiều việc khác. Tôi nghĩ chắc tía má cũng có khi “ngán” tôi chở họ đi nhà thương vì tôi hay “làm việc tư tưởng” với họ! Nhưng “sorry” nha… vì tôi quan niệm có thể hơi khác người ta một chút. Đã gọi là đối thoại thì phải thành lời. Có những đối thoại người ta thích nghe, có những đối thoại người ta không thích nghe, nhưng nếu chỉ nhìn nhau và nghĩ người kia chắc đã hiểu đã biết, không cần nói ra, rồi đòi hỏi người kia sẽ làm đúng, hoặc làm như mình nghĩ, thì kết quả có thể một trời một vực. Tôi nghĩ bụng, “chắc tía biết cầu nguyện, có ai trên đời này lại không biết cầu nguyện?” nhưng cũng hổng chắc lắm nên tôi “đối thoại” với tía, “Khi cầu nguyện, ba cầu nguyện làm sao? Ba nói gì với ông Trời?” Tía ngần ngừ… Có lẽ vì hồi nào giờ chưa ai hỏi tía câu đó!

Tôi bèn kể chuyện cho tía nghe. “Sáng ra, trước khi ra khỏi nhà, con thắp nhang, cảm ơn ông Trời cho mình có một ngày mới. Lái xe ra khỏi nhà, con đọc kinh cầu xin cho con lái xe đến chỗ làm an toàn. Khi đến nơi, con lại đọc kinh cầu nguyện cho con có một ngày làm việc có hiệu quả. Trong ngày làm việc, khi xuất hiện những khó khăn rắc rối, con lại cầu nguyện cho con có khả năng giải quyết những gì cần thiết để hữu ích với những người xung quanh và cho nơi mình làm việc. Cuối ngày trước khi ngủ, con ôn lại mọi thứ diễn ra trong ngày rồi cảm ơn Thượng Đế, cầu sự bình an cho mọi người.” Còn những lúc cái túi chịu đựng trong con “cọp” bị đầy và nó nổi khùng lên thì sao? Con cọp đó còn cầu nguyện dữ hơn! Nó cầu nguyện cho cái con cọp trong người mềm mại lại, hiền hòa lại, kiên nhẫn hơn, biết chấp nhận và yêu thương hơn.

Ngoài chuyện thay đổi chế độ ăn uống, tía tôi cũng đi nhà thờ thường hơn. Ông có điều để cầu và nguyện. Ông đã ngộ ra sức mạnh của sự cầu nguyện và quyền năng cao cả của Tạo Hóa, bất kể mình ở đạo nào. Còn khuya mà dám thách đố ông Trời!

Qua nhiều ngày hồi hộp chờ đợi, đến ngày có kết quả của chụp hình toàn thân: “Chưa! Ung thư chưa đi đâu xa!” Bác sĩ gọi điện thoại báo tin cho tôi biết. Mọi thông tin kết quả bệnh tình của tía cũng cùng lúc được cập nhật trong hồ sơ trong nhà thương mà tôi có thể lên internet và vào xem chi tiết. Tôi điện thoại, nhắn tin báo tin cho cả nhà biết. Tin mừng này chắc cũng vui như tin đi vượt biên đến nơi bình an! Những suy nghĩ, kế hoạch và tính toán trong cái đầu của tôi bây giờ sáng lên và rẻ qua một nhánh, biết rõ hơn những gì sẽ diễn ra và cần làm.

Có bệnh nhân ung thư cả hai bên nội ngoại, tôi đã có dịp chứng kiến tiến độ của một số loại ung thư - sự khác biệt giữa các cách chữa trị, và kết quả tốt cũng như sự huỷ hoại của từng cách chữa trị khi nó thích hợp hoặc đối nghịch với cơ thể. Như trường hợp vợ của anh đồng nghiệp bị ung thư bao tử - cơ thể chị ta không thích hợp với bất kỳ kiểu chữa trị nào. Xạ trị thì xạ trị. Hoá trị thì hóa trị. Ung thư vẫn y nguyên trước và sau. Và khi ngồi nghĩ lại, người chồng đã tiếc, “Cho làm lại, tôi sẽ không để vợ mình phải trải qua các hóa trị. Các hóa chất cho chạy trong người không giết ung thư mà giết cô ấy nhanh hơn.” May phước, ung thư tuyến tiền liệt có tử suất tương đối thấp. Khám phá kịp và chữa trị thích hợp, tỷ lệ bệnh nhân đánh bại được ung thư và sống còn có thể lên đến 90%. Quan trọng hơn cả cũng vẫn là sức mạnh tinh thần. Những tác nhân xung quanh sẽ có thể giúp hoặc làm mọi thứ thậm tệ hơn. Sự khuyến khích giúp bệnh nhân vững lòng, hoặc trầm trọng hóa vấn đề không cần thiết khiến tinh thần bệnh nhân thêm xuống thấp, sẽ có tính quyết định cho kết quả. Giễu cợt với bạn bè ra sao khi trò chuyện thì giễu cợt… thâm sâu trong lòng, tía biết rõ tía đã may mắn hơn triệu người khác ra sao!

Trước hết, tía sẽ được trị kích tố nam (male hormone) – chích một lần mỗi ba tháng. Từ ngày đó, tía tôi được theo dõi độ tiến hay lui của độ ung thư PSA để xem những chữa trị ảnh hưởng đến chứng ung thư trong người tía ra sao. Ngay hôm bắt đầu được chữa kích tố nam, tía được thử độ ung thư PSA. Lại một phép lạ! Độ ung thư ban đầu là 37.9, và chỉ sau một vài tháng “ăn chay” đã giảm xuống 18.6.

Nếu người đàn ông đã cao tuổi, không còn nhu cầu sinh lý, mắc ung thư tuyến tiền liệt và ung thư chưa di căn, giải phẩu cắt bỏ tuyến tiền liệt sẽ có lẽ là giải pháp thích hợp nhất. Tía tôi chọn giữ lại tuyến tiền liệt và làm xạ trị (radiation) – cũng là góp ý của các bác sĩ. Ba tháng sau khi được trị hormone, tía tôi được làm xạ trị - Tùy thuộc vào độ nặng nhẹ của ung thư, bác sĩ chuyên trị xạ trị sẽ tính toán và đề nghị số lần làm xạ trị. Tía tôi sẽ trải qua 44 lần xạ trị. Xạ trị này rất nhẹ nhàng. Tía chỉ nằm vào máy như hôm người ta chụp hình X-ray toàn thân, và thời gian chiếu tia vào tuyến tiền liệt để diệt ung thư mỗi lần vậy sẽ kéo dài khoảng 10 phút, kể cả thời gian chuẩn bị. Nhưng làm sao mà biết tuyến tiền liệt nằm chính xác ở đâu, phình to ra bao nhiêu,… để mà nhắm máy radiation chiếu vào? Và đây là lúc tôi lại được học thêm một tiết học lý thú.

Người ta đi trám răng hay bọc răng bằng vàng, chứ có ai biết tuyến tiền liệt cũng có thể được gắn vàng? Bác sĩ chuyên “đóng mộc” vàng vào tuyến tiền liệt sẽ đưa một thiết bị vào tuyến tiền liệt và đóng ba dấu bằng vàng vào tuyến tiền liệt. Ba miếng vàng đó sẽ giúp máy phóng xạ định vị tuyến tiền liệt. Ngoài ra, để giới hạn vùng được làm xạ trị một cách chính xác - chỉ trong khoảng giới hạn của tuyến tiền liệt, chứ không quá lan rộng ra những vùng xung quanh mà làm hại đến những vùng còn mạnh khỏe khác - các bộ phận xung quanh tuyến tiền liệt phải được xác định rõ vị trí cũng như kích thước. Và để đạt được kết quả cao nhất, y khoa đã tìm ra giải pháp vô cùng hữu hiệu: tía tôi đã được đưa vào một chế độ sinh hoạt thật điều độ để các bộ phận trong người ông, nhất là ở vùng cần được chữa bệnh, cũng nằm yên trong ấy thật điều độ. Nghe thì có vẻ mơ hồ và buồn cười, nhưng chính xác là vậy. Nếu bệnh ung thư tuyến tiền liệt này mà không gõ cửa nhà tôi thì tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi và thấy được sự tinh vi và hiện đại mỗi ngày của y khoa.

Trước ngày hẹn để "đóng mộc" vàng vào tuyến tiền liệt của tía Hai Lúa, tôi quyết định tổ chức một chuyến nghỉ hè cho đại gia đình để tía má lên tinh thần. Những tuần đó rơi vào thời điểm Việt Báo tổ chức lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ. Thành ra dù đã hứa với chú Từ cô Nhã và nhiều bạn hữu Việt Bút, tôi đã không thể về dự lễ.

Vài tuần trước khi bắt đầu các kỳ xạ trị, tía tôi được uống thuốc điều hòa tiêu hóa. Có nghĩa ông sẽ ăn uống và tiêu tiểu đúng giờ đúng giấc hơn bất cứ khi nào trong đời ông. Sáng ra, ông sẽ đi tiêu toàn bộ để trực tràng sẽ hoàn toàn rỗng, song song, ông sẽ uống thật nhiều nước để bọng đái căng phồng ở mức tối đa. Nhớ lại là, trực tràng nằm ngay sau tuyến tiền liệt. Khi bọng đái ở phía trước căng phồng, nó sẽ đẩy tuyến tiền liệt nằm ngay phía dưới xuống phía trực tràng. Khi trực tràng trống và bọng đái căng phồng thì tuyến tiền liệt sẽ nằm yên ở vị trí đó, không thể di chuyển đi đâu. Và khi đến nhà thương mỗi sáng để được bắn tia phóng xạ vào tuyến tiền liệt, ba cái bộ phận kể trên sẽ phải nằm ở chính xác vị trí đó.

Một tuần trước khi bắt đầu làm xạ trị, tía tôi đến nhà thương để các chuyên viên và bác sĩ xạ trị làm cho ông một cái khuôn. Khuôn? Cái khuôn đó là cái giúp khi tía nằm vào máy xạ trị thì chân và hông của ông sẽ nằm yên ở chính xác vị trí đó. Hình X-ray chụp lại các bộ phận trong nguời tía trên cái khuôn vừa chế, cộng với 3 dấu vàng trên tuyến tiền liệt sẽ giúp giới hạn vùng tia phóng xạ sẽ được bắn vào. Tia phóng xạ sẽ chỉ trị các mô ung thư trên tuyến tiền liệt – không bắn xa sang những vùng lân cận.

*

Ung thư có chăng chỉ mang lại chết chóc, chia ly?! Thình lình một người quen có chồng lăn đùng ra chết một cách vô cớ. Mấy bà bạn đi đám tang nói thầm với nhau, "Thấy chồng người ta chết mà mắc ham! Chồng lựu đạn của mình cứ sống nhăn răng." Khi hờn nhau, chắc chỉ nói vậy cho hả tức chứ thật ra mấy cái người ấy thương nhau hơn mình tưởng. Có những điều thế gian không thể hiểu kia mà!

Má tía tôi cũng là một ví dụ trong vô vàn cảnh tượng mà tôi đã thấy xung quanh mình. Cứ tưởng khi bà vợ hay ông chồng của mình bất ngờ khám phá bị ung thư thì người kia sẽ ôi thôi là mừng. Nhưng không! Tự dưng họ trở nên tình tứ thân thiện đến lạ thường. Con cháu bà con hàng xóm ai ai cũng nhận thấy và phải ngạc nhiên. Cũng may phước! Chứ nếu lỡ họ không phát hiện còn quá thương nhau mà lại dẫy nẩy không thèm đá động đến nhau (cho thấy bà luôn)… thì chỉ có bằng chết mấy đứa con như tôi. Phải đi làm, phải lo đủ thứ việc, mà còn phải giải quyết thêm những điều thế gian không thể hiểu thì chỉ có mà chết cả lô tía nhà tôi chứ không phải một ông!

Có một sáng, tôi chuẩn bị đi làm thì nghe má Hai Lúa cằn nhằn tía Hai Lúa, "Tại sao ông lại mặc cái áo ngủ đi nhà thương? Nó nhăn nhúm và đầy mồ hôi." Tía tôi quát lại, "Mặc kệ tui!" Thấy ngứa tai gai mắt, tôi bèn “đối thoại” với tía: "Ba à, ba hãy mừng là má không dỡ điên, bỏ thí ba nằm lăn lóc như kẻ vô gia cư. Ba chọc má khùng lên, ngoài căn bệnh ba phải chịu đựng, ba còn phải đối phó với cái khùng điên của má (do cái khùng điên của ba tạo ra)… thì ba chỉ có nước tiêu tán đường đó ba."
Chắc tía nghe cọp tôi gầm gừ, ông ấy hoảng, bèn xếp càng lại cho ngay thẳng, không ngang như cua nữa. Bác sĩ có báo trước rồi. Khi trị hormone, người đàn ông cũng sẽ chứng-đời y như khi người phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh (menopause), nắng mưa thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc vui lúc buồn, lúc đáng yêu ơi là đáng yêu, lúc đáng ghét ơi là đáng ghét… Không ai chịu nổi.

Có lúc tôi đã nghĩ… phát hiện bị ung thư phải chăng một tiếng còi "cảnh thức"?! Có thể họ đã nghĩ, "Ông ấy cũng sắp chết rồi, ghét làm chi nữa!" Hay là, "À không, hóa ra mình cũng không đến nỗi ghét hắn lắm! Tự nhiên nghĩ đến chia ly lại thấy sợ chia ly…" Như bà ngoại tôi là nữ hoàng giận lẫy. Bà giận ông tôi suốt cả đời. Nhưng khi ông tôi ngã bệnh sắp mất thì bà lại tỏ ra thương ông đến lạ thường. Lại những điều thế gian không thể hiểu!

Tôi lại ngẫm nghĩ, phải mà mình đừng đợi cho đến khi phát hiện có ung thư hay mắc một căn bệnh chết người nào đó để sửa chữa, yêu thương, hàn gắn, tha thứ cho nhau thì chính mình và bao nhiêu người xung quanh đã được hưởng biết bao hạnh phúc, không phải trải qua đắng cay chua xót nào cả, không hao phí một ngày sống vui nào cả!

Thành ra, căn bệnh ung thư, không chỉ mang đến những điều tiêu cực, xấu xa. Nó mang người ta lại gần nhau, nó còn giúp người ta nhận ra giá trị của hạnh phúc và sự sống,… Và khi ai đó may mắn ra khỏi căn ung thư và sống tiếp, họ sẽ hưởng bù lại những năm tháng hạnh phúc bị lãng quên.
Kết quả thử máu lần thứ tư của tía tôi cho ra chỉ số PSA là 5.6 - gần như của người bình thường là dưới 4.

Tía má tôi lấy nhau… để đếm coi, từ năm 72… vậy là được 44 năm. Ôi trời, gõ xong dòng chữ này thì tôi cũng giựt mình. Không thể là tình cờ được! Ông tía Hai lúa của tôi trải qua 44 lần xạ trị… Sao cũng lại 44?? Thiệt ngộ! Chẳng lẽ 44 lần đưa nhau lui tới nhà thương đó là 44 dịp để họ nhớ lại những gì đã sống với nhau, đã đối xử với nhau, ròng rã suốt 44 năm qua? Những lần đầu đi làm xạ trị thì tôi có đi với tía má. Một khi chắc ăn mọi thứ đâu vào đó, và họ có thể tự túc, thì họ đã tự đi với nhau. Không biết trên đường đi, họ có (bắt chước tôi) làm việc tư tưởng với nhau không, nhưng hy vọng họ đã nối lại sợi tơ hồng và tìm cách sống hạnh phúc hơn mỗi ngày sau đó.

Như bao nhiêu chuyện cổ tích, chuyện gia đình Hai Lúa nhà tôi cũng có phần kết có hậu.

Cảm ơn Thượng Đế đã ban cho gia đình con những gì chúng con đang được nhận hưởng! Có những điều chúng con xin và được. Có những điều chúng con xin nhưng kết quả lại khác. Chúng con sẽ hiểu Thượng Đế có những sắp đặt riêng cho mỗi người chúng con, với ý nghĩa và giá trị riêng của nó.
Cầu mong bình an và hạnh phúc đến với đại gia đình Việt Báo và từng bạn đọc gần xa cho năm mới.

Anne Khánh-Vân