Anne Khánh Vân
Những ngày tháng ấy, con còn rất nhỏ; hoàn toàn không hiểu những gì đang diển ra xung quanh mình. Con chỉ nghe loáng thoáng khi người lớn nói chuyện và biết rằng: hầu như gia đình nào cũng bàn chuyện vượt biên; có gia đình thì mất hết cả mọi tài sản; chợ trời thì cứ ngày một đông nhưng người bán thì nhiều, kẻ mua thì ít; đời sống rất khó khăn, vất vả; cơm không đủ ăn; áo không đủ mặc,… mọi thứ nói chung đều phải tiện tặn, dành dụm, chắt chiu, không dám hoang phí.
Một hôm, khi tan học về nhà, con đã kể chuyện với ba rằng:
- Ba ơi, ba biết không, bạn Ái trong lớp con, mỗi lần con đến nhà bạn Ái chơi, con chẳng bao giờ gặp ba của bạn Ái cả mà chỉ thấy mỗi hai mẹ con bạn Ái thôi. Hôm nay con hỏi hoài thì bạn Ái mới kể cho con nghe rằng ba bạn Ái đang ở Mỹ đó ba và lâu lâu còn gởi quà về cho bạn Ái nữa. Hồi xưa ba cũng đã làm việc cho Mỹ phải không ba, vậy tại sao ba không cũng đang ở Mỹ như ba bạn Ái và lâu lâu cũng gởi quà về cho con?
Mẹ đã nhìn ba thật âu yếm rồi nhìn con trả lời:
- Vì ba thương con đó!
Mẹ chỉ nói vỏn vẹn vài chữ như thế rồi quay trở lại làm việc. Con hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, vì có lẽ con chưa tròn mười tuổi đời và cũng chưa bao giờ được nghe ai kể lại những gì đã xảy ra, nên chỉ mỗi câu nói đó của mẹ thôi không đủ thỏa mãn những thắc mắc của con. Con đã đến bên ba, nhìn ba và nũng niệu hỏi tiếp: "Tại sao lại là vì thương con hở ba?" Ba ôm con vào lòng và bắt đầu kể:
- Ngày đó, ba và các bác cùng làm việc với ba là những người có chỗ trên máy bay đầu tiên, vì thời gian ấy ba làm việc ngay trong phi trường. Ba đã nhắn với dì Đài hãy nói mẹ con ẵm con ra sân bay gặp ba ngay, nhưng càng chờ thì ba càng sốt ruột. Người ta cứ càng ngày càng đông nhưng mẹ con con thì vẫn không thấy mặt mũi đâu. Ba cứ đi tới đi lui, leo lên rồi lại leo xuống, không sao ngồi yên chờ hai mẹ con con được. Thế là cuối cùng ba đã nhờ bác Nam giữ dùm chỗ để ba chạy về đưa mẹ và con ra sân bay. Bác Nam đã cản và nói với ba rằng: "Ông mà về thì sẽ không ra kịp đâu, khi đó sẽ không chỉ hai mẹ con họ bị ở lại mà cả ông cũng sẽ bị kẹt lại luôn!" – "Nhưng con bé còn nhỏ xíu hà, chỉ đang chập chững tập đi, thương hai mẹ con quá không thể bỏ lại được…" Ba đã nói với bác Nam như thế và chạy về nhà. Khi ba về đến nhà thì vì mẹ con không nhận được tin tức gì từ dì Đài, chẳng biết dì Đài đang lạc ở đâu, nên mẹ con nào hay biết gì để mà chuẩn bị. Mẹ con chỉ kịp mang vội đôi guốc, ẵm lấy con và leo lên xe ba chở đi… Nhưng khi ra đến nơi thì người ta đã đông như kiến, lối ra vào nào cũng đã bị chận; dù ba có giấy tờ cũng không được cho vô… Nhìn máy bay cất cánh mà trong ba mọi thứ như dần sụp đổ. Ba chỉ biết ôm con vào lòng và trở về nhà.
Kể đến đây, ba đã nhìn con mỉm cười và nói: "Con đã là sức mạnh duy nhất của ba lúc bấy giờ!"
Từ sau hôm ấy, con tung tăng cắp sách đến trường mà trong lòng thật vui sướng, hạnh phúc. Tuy chưa thật sự hiểu hết mọi chuyện nhưng con cũng đã đại khái biết rằng, "Ba đã quyết định về nhà là vì ba thương con, nếu không thì ba cũng đã đi Mỹ như người ta từ đời nào rồi!"
Vào lớp, không đứa bạn nào còn "làm tàng" với con được nữa dù ba chúng có đang "làm to" bao nhiêu. Con sẽ nói thầm với mình: "Nếu không có cái ngày ấy thì ba tôi sẽ đang lái máy bay chở tôi bay vòng vòng trên trời…"
Con còn nhớ sau khi kể xong chuyện, ba đã hỏi con rằng, "Con thích ba ở xa và gởi thật nhiều quà về cho con hay là con thích được ở gần bên ba nhưng sẽ không thường xuyên có quà?"
Con không nhớ rõ chi tiết mình đã trả lời ra sao nhưng chắc chắn con đã nói: "Con thích được ở gần bên ba hơn!" Nhưng dù có đã trả lời như vậy, trong thâm tâm con lúc bấy giờ, có lẽ con vẫn chưa thật sự nhận thức được tình thương sẽ quan trọng và cần thiết hơn là bạc tiền hay quà bánh nhường nào.
Thật vậy, tuổi thơ được ở bên ba, con đã rất vui sướng. Đồ chơi của con là những thứ tự "chế" từ óc tưởng tượng của ba. Con nhớ hoài chiếc xe hơi "Ca-đi-lắc" bằng gỗ của con. Phía dưới của một miếng ván hình chữ nhật nhỏ vừa phải, ba đã ráp 4 bánh xe tròn khoảng 1 tấc; phía trên ba đã đóng một cái hộc cao lên khoảng 20 phân để làm chỗ cho con ngồi và để chân; ở chính giữa của mép gỗ phía trước, ba đã gắn vào một tay lái xe đạp. Thế là - đối với con - "chiếc xe hơi" coi như đã hoàn tất vì khi nhìn vào thì thấy nó cũng tạm có đủ các "bộ phận" để có thể "chạy" được. Nhưng khi ngồi lên thì con cứ lay hoay mãi vì chẳng biết phải làm thế nào để xe có thể chạy lên phía trước. Cuối cùng con đã khám phá ra cách "lái" xe hơi ba chế cho con. Hai tay cầm hai tay lái nhưng một chân để trên sàn xe, còn chân kia thì phải thò xuống đất để đẩy chiếc xe hơi đi. "Xe hơi vừa đi phải vừa lắc" và có khi lắc quá đến cả mất thăng bằng, 2 chân 4 bánh chỏng gọng lên trời vậy mà con, các em con và bọn trẻ con trong xóm cũng đã chơi đến mòn cả 4 cái bánh gỗ.
Một thời gian sau, mỗi ngày đi làm về ba đã mang về một bộ phận và đã dần ráp lên được cho con chiếc xe đạp mini và mỗi chiều ba đã tập cho con chạy. Một bữa khác ba lại mang về cho con một lon sữa bò mà trong đó là kẹo mạch nha: "Bác Út Mác ở Hốc Môn hôm qua nấu kẹo mạch nha, bác gởi cho con một lon nè!" Ba lấy một chiếc đũa tre và quấn cho con một đầu đũa đầy kẹo. Lần đầu tiên trong đời con được ăn một loại kẹo được nấu từ mộng lúa nếp. Con không sao quên hương vị thật đặc biệt của nó. Vừa dẽo, vừa thơm, nhưng ngọt lịm mà thanh, chứ không ngọt gắt.
Cái hôm ba đóng cho con chiếc kệ sách con cũng không bao giờ quên bởi đó cũng là lần đầu tiên trong đời con đã được ngồi ở một vị trí thật cao: gần sát nóc nhà. Nói là "chiếc kệ sách" để nghe cho "oai" chứ thật ra nó chỉ là một miếng ván lớn đã được ba bào dũa trơn tru và treo nó lên bằng những sợi dây dù bản to. Sau khi đã cột và đóng thật chặt những sợi dây dù ấy vào những thanh gỗ của nóc nhà, ba đã cười và kêu con:
- Mi đến để ba thử xem kệ sách có chắc không nào!
Thế là mẹ đã ẵm con lên đưa cho ba đang đứng trên một chiếc ghế cao hơn cả con. Ba cho con ngồi lên cái kệ treo đó rồi cười nói : "Mi của ba ngồi lên mà không đứt thì sách của con sẽ không làm nó đứt đâu!" Thật vậy, cái kệ sách đã thật chắc. Con đã chất biết bao nhiêu là tập sách cũ của mình lên đấy mà mãi về sau này nó vẫn cứ nằm y nguyên không động đậy.
Khi càng lớn lên, mỗi lần được ba chở đi học trong chiếc áo dài trắng, đón ở cổng trường với chiếc áo mưa đã mở sẵn những hôm trời mưa, bọn bạn con cứ to nhỏ: "Mày sướng nhất trên đời rồi còn gì, ba mày cưng mày lắm khỏi cần khoe…" Mỗi một ngày trôi qua, niềm vui sướng và hạnh phúc có được ba bên mình như càng thấm sâu vào trong tim con.
*
Trong năm có khá nhiều ngày lễ để con nhớ đến ba, nào là ngày Sinh Nhật của ba nè, nào là ngày lễ Father's Day, hay là ngày Giáng Sinh, ngày Tết… Những ngày đó là những ngày mà đứa con nào cũng đều nghĩ đến cha mẹ, nhất là cha của mình. Nhưng riêng đối với con, ngày 30/4 hàng năm mới là một ngày thật quan trọng và con luôn nhớ đến ba thật nhiều, bởi nó là một dịp để con càng thêm quý yêu ba hơn vì ba đã cho con một món quà quý giá, một tình yêu thương đặc biệt, một niềm hạnh phúc vô biên. Nếu ba đã quyết định ngồi lại trên máy bay chứ không về nhà tìm mẹ và con thì có lẽ con sẽ sướng hơn về vật chất và gia đình ta đã được đi Mỹ sớm hơn… nhưng cả một thời thơ ấu và đến khi khôn lớn, con sẽ không có được sự hiện diện của ba bên cạnh mình mỗi ngày; con sẽ thiếu đi hẳn tình yêu thương của một người cha, thiếu đi sự hướng dẫn dạy bảo của ba và thiếu cả cái cứng rắn và nghị lực phi thường mà chỉ có người cha mới có thể trao tặng cho con. Và biết đâu, trong thời gian ba sống xa gia đình, xa mẹ và con, cô đơn và buồn bã nơi đất khách quê người, ba sẽ có vợ khác, có con khác và ba sẽ không còn là ba của chỉ riêng con nữa. Nhưng ba đã ở lại… để rồi chúng ta đã cùng nhau sống trong thiếu thốn, khổ cực, cùng chia nhau miếng cơm, manh áo và cùng nhau đương đầu với khó khăn, nghịch cảnh…
Ba ơi, ngày trước, khi trong ba mọi thứ như hoàn toàn sụp đổ, con đã là sức mạnh giúp ba đứng dậy… Giờ đây, ba là sức mạnh của đời con. Mỗi khi gặp phải điều chi bất hạnh và mọi thứ trong con như cũng sụp đổ, con đã luôn nói với mình rằng: Con không thể sụp đổ vì con là sức mạnh của ba! Ba đã không có được một tương lai và một cuộc đời như ba hằng mong muốn hơn 30 năm về trước thì con phải là tương lai và là cuộc đời của ba, có phải không ba quý yêu của con?
*
Thương tặng ba bài viết này, cùng những người cha đã phải ở lại và đã phải khổ như ba tôi, nhưng trong bất hạnh luôn có những may mắn; trong những gì mất đi, luôn có gì đó rất quý… còn ở lại…
Tháng Tư 2006
Anne Khánh-Vân
No comments:
Post a Comment