Monday, September 25, 2017

Rà...


Rà... ? 😊🤔

Hôm qua, tui xem được một cuồn phim khá đặc biệt, tên “The Age of Adaline” (Tuổi của Adaline).  Sau khi bị một tai nạn chí chết và chết đi vài phút, cô Adaline sống lại nhưng ngưng già đi từ sau đó. Con gái cô lớn lên và già đi nhưng cô Adaline thì cứ vẫn trẻ như lúc cô 29 tuổi – lúc bị tai nạn và sống lại.  Cô ta cứ phải chạy trốn tình yêu, và những ai nhận biết được sự không già của cô.

Cô Adaline này đã làm tui nghĩ tới cái muốn “không già” của mình.  Người ta nói mấy người làm việc với con số và phải luôn kiểm tra, tính toán… sẽ mau già hơn những người làm ngành nghề khác. Tui yêu thích công việc kiểm toán của mình nhưng như bao cô gái khác, tui đâu có thích mau già. Tuy là nhiều người thường hay “khen” tui trẻ nhiều so với tuổi, tui có để ý thấy các nếp nhăn trên mặt bắt đầu xuất hiện.

Má tui thỉnh thoảng nhắc chừng, “con phải bắt đầu đánh kem đi, phải massage mặt, phải…, phải…, phải… ”  Tui thì làm biếng lắm ba cái chuyện đó, bằng chứng là tới mãi 25 tuổi, tui mới tập tành trang điểm, và tới giờ này, tui cũng chỉ xức những loại kem chống nắng hay giúp không khô da chứ cũng hổng biết phải xức cái thứ kem gì để độ co giãn của da vẫn tốt như khi còn ít tuổi hơn bây giờ.  Có nghĩa là hồi xửa hồi xưa, khi cười hết ga, da có giãn bao nhiêu cũng sẽ thu lại khi cười xong.  Bây giờ, cười xong lâu rồi mà da nó cũng cứ nằm lì như vậy, không chịu thu lại… làm cho dấu chân chim, chân cò, chân gì đó… cứ nằm chình ình trên mặt 😆

Mắt mờ thường đi đôi với các nếp nhăn… Tui đeo kiếng để nhìn xa từ hơn hai chục năm nay.  Độ cận của mắt tui hổm rày hơi bị lên nên tui phải đi cắt kiếng mới.  Vừa chọn và ngắm kiếng mới trên khuôn mặt, tui vừa chuyện trò với cô làm kiếng, “hình như tui đeo kiếng nhìn già hơn là không đeo, chị có thấy vậy không hở chị?”  Chị làm kiếng trả lời tỉnh queo, “Ai nói đeo kiếng mà không già là họ xạo ke hết!  Tui làm kiếng hơn ba chục năm nay, tui thấy đeo kiếng làm mình chửng chạc hơn, và cũng có vẻ hiểu biết hơn… thành ra có nhiều đứa cũng đeo kiếng trắng zero độ.”  Tui đổ cười… Lâu rồi, tui có đọc được cái khúc sau của câu trả lời của chị trong mớ chuyện cười nào đó… 😊

Tui chưa cười xong, da mặt chưa thu lại… thì chị làm kiếng lại nói tiếp, “Cả lô người đi kéo da cho trẻ ra, tốn cả một mớ tiền và sau đó bị cả một mớ chứng bệnh… Tui thì tui để yên vậy.  Tụi tự hào về các nếp nhăn của tui vì tui đã đạt được nó.  Tui đã sở hữu được nó như những hiểu biết và kinh nghiệm tui thu nhận được với thời gian.”

Tui thích cái kiểu suy nghĩ của chị này rồi đó nghen.  Thiệt tích cực và thông minh.  Thử nghĩ, nếu tui mà ngưng già như cái cô Adaline trong phim kia, có nghĩa cứ phải chạy trốn tình yêu và sự tò mò và đôi lúc ác độc của người khác thì tui có mà chết… dịch 😜

Tui mới qua sinh nhật thứ 43.  Mấy người trong văn phòng khi biết được tuổi của tui ai cũng nói, “Tui không bao giờ nghĩ cô chừng đó tuổi, trừ cái là cô rất wise (khôn ngoan, hiểu biết?).”  Tui hết ngại khai tuổi và sợ cười hết ga từ sau khi tui niềng xong mớ răng khểnh kia.  Phải đợi tới 117 tuổi mới được tiếp tục già như cái cô Adaline kia thì kinh khủng biết là bao.  
Người ta hay nói “tình cũ không rủ cũng tới”, nôm na là chưa xong chuyện tình với ai đó thì sớm muộn gì cũng phải trở lại để mà kết thúc… Cô Adaline này sau khi chạy trốn mệt mõi, cuối cùng có đón nhận một tình yêu.  Khi được đưa về nhà giới thiệu với gia đình, té ngửa khi bố của anh bạn trai chính là người yêu của cô Adaline 40 năm trước.  Chạy trốn lần cuối này lại tạo ra một tai nạn xe chí chết y như lần cô bị lúc 29 tuổi, chỉ khác là bây giờ cô đã 117 tuổi.  Lần này cô Adaline chết lâu hơn.  Mọi người chẳng còn hy vọng… nhưng cô lại tỉnh lại và được đưa vào nhà thương.  Ngoài người con gái đã là một cụ bà ngoài 80, người yêu cuối này là người thứ hai được cô giải thích “bí mật” của cô.  Từ sau đó cô ta đã bắt đầu già đi như mọi người bình thường khác.

Các anh em đàn ông con trai thì chắc hổng bận tâm mấy về chuyện mình già đi.  Có khi họ còn thích có nếp nhăn vì chị em phụ nữ thường thích những người đàn ông già dặn, giỏi dắn… để họ nễ trọng. 😊

Còn các chị em phụ nữ mình thì dù có vài nếp nhăn trên mặt cũng hổng có sao lắm 😉.  Bọn mình đã hên hơn cái cô Adaline kia.  Hãy tự hào về các nếp nhăn như sự khôn ngoan giỏi dắn mà mình đã thu nhặt được như cái cô làm kiếng của tui nói hay thiệt hay.

Nếu ai cần làm quen chấp nhận các nếp nhăn thì cứ đeo vào cặp kiếng mát và tập cho mình có một nụ cười thật tươi… 😁 Ai đeo kiếng mát cũng đều đẹp hết.  Càng đẹp hơn khi có một nụ cười thiệt tươi. 😁

AKV
(Hôm nay tui có ra ngoài và chụp một mớ hình với kiếng mát… 😎 Đó chỉ là vì trời quá nắng thôi nghen… haha 😁
À mà nữa, nếu ai có biết kem gì tốt có khả năng giữ độ đàn hồi của da lâu thì nhớ nói nhỏ cho tui biết với nghen hihi 😁)

Tuesday, September 12, 2017

Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ (1)

Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ
Tình yêu thương bắt đầu từ đây - Kỷ niệm với cô Lạc

***
Nếu bọn học trò có hay nghêu ngao “Nắng mưa là chuyện của trời, cúp-cua là chuyện của đời học sinh” thì trong những bạn chơi với KV những năm tháng ở Kỳ Đồng, chắc có bạn còn nhớ KV có một thời hay đi học trễ. Năm đó cô Lạc dạy văn là giáo viên chủ nhiệm. Mình vẫn còn nhớ cô Lạc rất rõ. Cô người Bắc; nước da ngâm ngâm; cô có giọng nói hơi lơn lớn và rất thân thiện với học trò. Cô còn một đặc điểm nữa là rất khéo đan len. Mình có để ý thấy hễ rãnh một chút thì cô sẽ tận dụng thời gian đan thêm vài mũi. Cô có hai người con trai và người con trai lớn hình như bằng tuổi với bọn mình, học bên lớp Anh. Chuyện KV đi học trễ dỉ nhiên đã được cô để ý.

Cúp-cua thì KV chưa bao giờ thử, nhưng đi học trễ thì có hơi bị nhiều… 😉 Và bây giờ mà có can đảm ngồi kể lại cũng là nhờ mình đi học trễ có lý do… Những năm đầu 80, như nhiều gia đình, gia đình KV cũng thuộc loại khó khăn. Má KV mua áo quần cũ ngoài chợ trời về “biến hóa” thành đồ mới, bán lại lấy lời, tạo nguồn tài chính chính cho gia đình. Phụ với má trong quá trình “biến hóa” đồ cũ thành đồ mới đó có nhiều cô bác thợ may, và một cô thợ rất nhỏ tuổi. Đồ sau khi được má giặt sạch, cô thợ nhỏ tuổi đó sẽ có bổn phận tháo tung từng mãnh và ủi mọi thứ ra thẳng thớm. Một khi đồ đã được cắt và may lại thành sản phẩm mới thì cô bé đó sẽ kết thúc quá trình biến hoá bằng cách luồn thun, kết nút, luôn vắt lai…

KV đã bắt đầu làm việc từ khi còn rất nhỏ - có lẽ lúc đó mình chỉ mới 7, 8 tuổi, đêm thường chỉ ngủ năm sáu tiếng. Sáng sớm, khi má KV ra chợ thì KV đến trường, nhưng trước khi đến trường, KV phải đi một vòng giao những bó đồ má đã cắt tối qua cho các cô thợ may. Trưa tan học về, KV sẽ ghé ngang nhà các cô thợ may đó lấy mớ hàng giao của ngày hôm trước. Khi về đến nhà, sau khi tìm được gì đó ăn lót dạ, KV sẽ phải hoàn tất sản phẩm các cô bác thợ vừa may xong và đạp xe ra chợ cung cấp hàng cho má bán thêm trong ngày. Trở về nhà, vừa học bài, bắt nồi cơm, lo cho các em, KV sẽ lại xử lý mớ đồ cũ: chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chiều tối, sau khi cơm nước, má sẽ cắt những mãnh vải cũ đó thành những chiếc áo bà-ba, áo sơ-mi hay đồ bộ, đầm cho trẻ con… và để sẵn từng bó hàng với tên của từng cô bác thợ may cho KV mang giao trên đường đi học buổi sáng. Khi má KV cắt đồ thì KV tiếp tục học bài cùng các em. Hôm nào làm bài chưa xong, KV sẽ đi ngủ sau mọi người khi đã quá nửa đêm.

Cứ như thế, KV thức dậy lúc 5, 6 giờ sáng và sinh hoạt của một ngày mới lại bắt đầu bằng việc giao hàng may rồi đến trường. Hôm nào các cô thợ có những chuyện khác thường cần KV về thưa lại với má, hoặc má có gì đó đặc biệt cần nhắn với các cô… thì bữa đó KV sẽ đến trường trễ vì mình bị làm over-time nhiều hơn over-time của mọi ngày. 😉

Như nhiều người, có lẽ cô Lạc cũng đã thắc mắc vì sao bé con KV cứ thỉnh thoảng đến sau mọi người. Và cô đã cuối cùng “hỏi thăm sức khỏe” 😉 Mình không có chọn lựa nào khác, đành thổ lộ với cô lý do khiến mình đi học trễ. Mình còn nhớ ánh mắt của cô nhìn mình khi nghe mình giải bày. Cô Lạc không chỉ là một cô giáo. Cô cũng là một người mẹ… Cô đã hiểu và thông cảm.

Và đã rất lạ… từ sau khi được cô hiểu dường như mình cũng đã đi trễ ít lại. Mình cứ nhủ lòng: Làm được điều mình mong muốn trong hoàn cảnh thuận tiện thì là chuyện bình thường. Lạm dụng sự thông cảm của cô để tiếp tục đi trễ cũng sẽ là chuyện bình thường. Mình cứ nhớ đến ánh mắt của cô, dù đầy lòng thương mến, nhưng nó lại thúc dục mình phải cố gắng hơn. Số công việc phải làm không ít đi nhưng mình đã dậy sớm hơn, cố gắng làm mọi thứ nhanh hơn và đã đến trường đúng giờ hơn.
*
Mấy bữa trước, khi nhóm bạn Kỳ Đồng tạo trang Cựu Giáo Viên và Học Sinh Kỳ Đồng, cáccứ kêu gọi mình viết bài cho trang. Mình đã bắt đầu viết lại những kỷ niệm thời ấu thơ, kỷ niệm với Kỳ Đồng, nhưng rồi cứ chần chờ chưa chịu post chia sẻ. Hôm nay mình đã hiểu lý do vì sao. Chưa post được bởi tâm sự còn thiếu phần kết…

Trở về trường sau gần 30 năm xa cách, nhiều bạn vẫn còn nhớ KV ngày xưa đi chiếc xe đạp mi-ni màu hồng, chiếc xe có sườn xếp. Mình nhận ra hầu hết các thầy cô và mình đã nhận ra cô Lạc. Chân cô hôm nay đã yếu, tóc cô đã bạc, nhưng giọng nói cô vẫn như ngày nào. Mình đến gần và hỏi, “Cô có nhớ con không cô?” Cô nhìn mình trong giây lát và trả lời, “Cô không thể nhận ra con được.” Mình chỉ hỏi cho vui chứ cũng hiểu ngày xưa mình còn bé, chưa hết lớn… và mình tiếp lời cô, “Dạ phải rồi, hồi đó con còn bé xíu… bây giờ có lớn hơn một chút… hihi. Con nhắc cô tên của con nha. Con là Khánh-Vân.” Chỉ nói đến đó thôi thì mắt cô sáng lên, “À, Khánh Vân lớp 8/6.” Ôi cô quý yêu! Sau gần 30 năm, với bao nhiêu là lớp học và học trò, cô vẫn nhớ con bé Khánh Vân!

Quả đúng, trong cuộc đời mình, có những thứ đến rồi đi, và cũng có những thứ đến và ở lại…

Đã lâu rồi con không có dịp trở về quê nhà. Con đã cố gắng sắp xếp để có thể về dự kỷ niệm họp mặt cựu giáo viên và học sinh Kỳ Đồng. Chuyến đi của con dù ngắn ngủi nhưng đã thật ý nghĩa và con đã rất vui. Như ngày xưa, con cũng đã làm được nhiều việc trong thời gian giới hạn 😊

Con xin cảm ơn cô 🤗❤️, sự thông cảm và tình yêu thương của cô đã giúp con rèn luyện và trở thành người rất ư là nề nếp 😊, luôn cố gắng dù hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Cô có thể tự hào về con ngày hôm nay 🤗😁

Anne KV Khánh Vân lớp 8N6 năm 88.
(KV còn khá nhiều kỷ niệm với thầy cô và bạn bè Kỳ Đồng, sẽ lần lượt chia sẻ. Mấy bữa nay mới về và phải đi làm lại liền, ngày và đêm giữa hai đầu trái đất còn hơi bị xáo trộn nên chưa viết lại được nhiều. Đêm nằm ngủ mà chữ cứ chạy quanh)