Monday, December 7, 2015

Mai Mối... Chồng Con...



Tôi đang lay hoay lo cơm tối thì điện thoại rung báo có tin nhắn.  Xem điện thoại thì thấy là tin nhắn của ông sếp trực tiếp!  Vừa mở tin xem tôi vừa thắc mắc, “Hừ, có chuyện gì mà giờ này lại nhắn tin cho tui đây trời!?”

“Hey Anne, cho tôi hỏi cái này chút xíu… hổng dính líu gì tới công việc hết, đừng lo :)

Tôi vẽ mặt cười và nhấn trả lời, “OK, xin tự nhiên hỏi, tui đợi đây.”

“Cô có đang yêu ai không?”

Tôi đọc tin nhắn mà phải bật cười hà hà… Chuyện gì nữa đây trời?!  Tôi nhấn trả lời,

“Ông đang có ‘âm mưu’ gì trong đầu thế, nói lẹ đi.  Bộ ông định gã tui cho ai hả?”

“Tôi đang ăn tối với một thằng bạn.  Nó sẽ là một người hoàn hảo cho cô.  Tôi kể về cô, về những giỏi giang của cô và nó vô cùng mong được gặp gỡ, làm quen…” Ông sếp trả lời.

Thánh thần ơi!  “Cái ông nội sếp này thiệt là tình!”  Tôi nhấn trả lời lại:

“Trời ơi, ông nói giỡn hay nói chơi thế?  Bạn ông là người thế nào mà ông nghĩ hắn sẽ hoàn hảo cho tui?  Hắn ta có biết nấu ăn Đại Hàn không vì tui rất thích ăn cơm Đại Hàn.  Tui thường đi làm về trễ lắm, nên sẽ cần một người biết nấu ăn, nhất là những món Đại Hàn.  Nếu anh ta không nấu ăn được thì anh ta phải tương đối có đủ tiền để có thể đưa tui đi ăn Đại Hàn ít nhất 2, 3 lần một tuần!?”

Hồi xưa, hình như người mình hay nói, “Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật.”  Sau này, khi đã được ăn cơm này, cơm kia, ở nhà này, nhà kia, đi xe này, xe kia xong… tôi thấy quan niệm đó hết đúng rồi (ít nhất là với tui).  Tôi sẽ sửa lại (cho riêng mình) là:  Ăn cơm Đại Hàn, ở nhà Mỹ, đi xe Mỹ, và lấy vợ/chồng thì…là ai cũng được, miễn xịn thì lấy… hihi

Trong công việc, bọn chúng tôi rất ăn khớp với nhau và chia sẻ mọi chuyện; nhưng tôi không có thói quen nói những chuyện cá nhân, nhất là với sếp khác phái.  Tôi biết anh ta có vợ và hai con nên thỉnh thoảng có hỏi thăm về họ như một lối xã giao.  Còn phần tôi thì dỉ nhiên đâu có mà tự nhiên khai chuyện mình có người yêu chưa, hay đang yêu ai… Anh ta chỉ thấy tôi thường ở lại làm việc rất trễ khi nhân viên đã xách đít về từ khuya, có người đã đi ngủ luôn rồi kia vì có người đi ngủ lúc 8h30 tối!  Thành ra anh ta đoán tôi chưa chồng, không con… Tuy tôi có thỉnh thoảng bận và vắng mặt vì phải lo một số việc cho ba má anh chị em cháu chắt… 6 giờ chiều thứ Sáu mà anh ta thấy tôi vẫn còn ngồi làm việc thì sẽ thúc tôi đi về…

Vậy là có lẽ anh ta đoán và sợ tôi còn “cô đơn” thiệt nên đã âm thầm “kiếm chồng” cho tôi.  Ổng làm tôi nhớ má Hai Lúa của tôi… cũng suốt ngày muốn tôi phải “lống chầy”, đám cưới và đẻ con.  Dỉ nhiên tôi “vui” khi thấy mọi người “quan tâm” đến mình.
Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao đa số mọi người có cùng suy nghĩ: Phải giống mọi người thì mới là bình thường, đầy đủ, và hạnh phúc?

Phải chăng đó chỉ là những khái niệm tổng quát và nhất thời?  Cái gì cũng tương đối thôi và mỗi người có khái niệm và nhu cầu về hạnh phúc khác nhau.  Đâu thể nào mang khái niệm và nhu cầu về hạnh phúc của mình đặt để sang người khác và bắt/muốn hphải sống như vậy!

*

Sáng hôm sau, khi trở vào văn phòng, tôi lờ chuyện nhắn tin qua lại giữa tôi và anh sếp tối qua.  Mà thiệt là một ngày làm việc của chúng tôi quá bận để có thể “cà kê dê ngỗng” chuyện đời tư… Không làm việc nhanh và hiệu quả thì tối hổng thể nào yên tâm đi về…

Khoảng 7 giờ tối, cùng ngày, khi tôi đang xếp lại việc, chuẩn bị đi về thì anh sếp đi qua nói chuyện, “Bạn tôi tên Samy.  Nó muốn gặp cô thật đó!  Chủ nhật này cô có thể nhận lời ăn sáng với Samy ở tiệm Đại Hàn mà cô thích.”

Tôi nhìn ông sếp và trợn mắt.  Thật ra mấy cái chuyện… người ta “cởm” mình và muốn “kết bạn” hổng phải là mới với tôi.  Tôi đã hai lần mười tám tuổi rồi mờ!  Thiếu điều cân giác hai lần mười tám luôn kia… Nhưng sao khi nghe anh sếp nói tới chuyện này, tự nhiên tôi quíu, và ngộ nhất là khả năng tự vệ của cọp cũng tự nhiên biến mất tiêu luôn.  Tôi nhớ lại tối qua anh sếp đã kể có nói những tốt đẹp của tôi cho anh bạn nghe… Vậy thì, tôi nghĩ bụng, chớ mà cho hắn biết mình có hơi “cọp” một chút - đừng dại mà đòi làm quen.  Tôi bèn tìm cách dễ thương trả lời anh sếp, chủ yếu là vì tôi hổng có thích mấy cái chuyện mai mối này một chút nào hết, bất cần biết người bạn kia có là triệu phú hay tỷ phú, “Tui thiệt tình cảm ơn anh.  Nhưng anh làm ơn nói lại với bạn anh là tui hổng có đang ‘mình ên’.  Thiệt là…sorry nghen.”

Anh sếp hơi thất vọng và có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe tôi trả lời vậy.  Anh ta vẫn không bỏ cuộc cho anh bạn, “Đành chịu vậy.  Khi nào cô đổi ý hay hết ‘mình ên’ thì cho tôi biết, tôi sẽ cho bạn biết mà nó mừng.”

Tôi thở phào nhẹ nhỏm… Hú vía.  Tôi thích những chuyện tự nhiên hơn.  Mà cũng thiệt là tôi hổng có “mình ên” ch hông phi mình chãnh.

Hôn thú, trầu cau, con cái... chỉ là những cái mình nghĩ/tưởng có thể ràng buộc và kéo dài mãi, hạnh phúc mãi.  Nhưng dù có chúng hay không, chỉ tình yêu thật và khái niệm hạnh phúc của từng cá nhân mới thật là hạnh phúc của chính họ (ít nhất là với tui)!

Sunday, November 29, 2015

Chuyện Ngắn của Ngày: Bạn Chấy Rận!

Những Mảnh Đời...


Tôi nhận được một dòng tin nhắn của một "người lạ": "Bạn còn nhớ mình không nhỉ?"

Tôi nhìn tên người gửi lời nhắn: ThuyTien. Umm, Thủy Tiên? Tên nghe quen quá! Để thử xem hình xem. Thế là tôi đi lục hình. À, đúng là bạn Thủy Tiên mà mình biết! Ôi chao, hình như là đã khá lâu! Bạn không thay đổi nhiều so với gần 30 năm trước! Vẫn những nét của Thủy Tiên ngày xưa có thể nhận ra.

Tôi trả lời dòng tin ngắn: "Không chỉ luôn nhớ mà còn rất thương!"
 
Bạn mừng rỡ trả lời, "Vậy mà mình cứ nghĩ bạn không còn nhớ mình…"

"Mấy hôm nay thấy Pháp bị khủng bố, TT nhớ hình như KV cũng ở Pháp, đâm lo không biết bạn mình có bình an không nên rán đi tìm."

Tôi đã rất vui khi liên lạc lại được với một người bạn xưa lắm là xưa. Nghe bạn nói tới đây, tôi càng thêm xúc động. Định lên tiếng trả lời… nhưng thôi, quyết định vẫn ngồi yên đọc – không cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn.

Bạn tiếp tục gõ…"Thật ra TT tìm KV cũng mấy năm nay rồi mà hổng có cách gì tìm ra. Thử tên này, rồi lại tên kia, ghép các tên với nhau, đủ kiểu… vẫn không tìm ra. Hôm nay hỏi đại mấy người bạn TT còn giữ liên lạc - chỉ hỏi phòng hao chứ hổng mấy hy vọng, vậy mà ai dè Sơn Châu biết tin KV và cho TT địa chỉ."

Ôi chao, tôi vẫn còn bất ngờ! Các dòng chữ của bạn đưa tôi về lại khu xóm nhỏ; từng kỷ niệm thời thơ ấu cũng theo nhau hiện về.

Bạn Tiên bắt đầu xem hình của tôi và gõ, "Ê, sao nhìn bạn khác với lúc nhỏ quá vậy?"

Tôi trả lời, "Ừa, thì chắc so với lúc 9, 10 tuổi tui cũng có lớn thêm chút đỉnh… hihi"

Nếu chỉ xem hình, dù tên tôi có trùng tên người bạn mà bạn Thủy Tiên đi tìm, chắc cũng khó cho bạn Tiên nhận ra. Nhưng nhờ bạn Sơn Châu đã cho chính xác địa chỉ của tôi nên bạn Tiên đã an tâm tìm được đúng người.

Tôi bắt đầu gõ hàng loạt câu hỏi:

"Thủy Tiên giờ đang ở đâu?
Mẹ và các anh em trong nhà thế nào?
Mình luôn thương bạn ơi là thương...
Mình vẫn luôn nhớ mọi thứ...
Người anh bị bệnh của Tiên giờ ra sao?
Mẹ Tiên còn đi dạy không?
Ông bà ngoại Tiên mạnh khỏe?"

Nhà ông bà ngoại bạn Tiên ngoài đầu ngõ và trong nhà có trồng cây Sabôchê nên người trong xóm thường gọi nhà Sabôchê khi muốn nói đến ngôi nhà đó. Người lớn như ba má tôi thì hình như gọi ông bà ngoại Tiên là cô chú Ba hay sao đó; bọn con nít tụi tôi thì gọi ông bà Sabôchê. Nhà ông bà ngoại Tiên có bán nước đá lẻ. Tôi có thỉnh thoảng chạy ra chạy vô nhà ông bà ngoại Tiên mua nước đá. Khi về nhà, tôi nói với ông bà ngoại mình, "Cháu nghe ông bà Sabôchê xưng anh em ngọt xớt hà ngoại. Sao ông bà ngoại xưng ông bà chứ không xưng anh em?"

Ông ngoại tôi nghe xong thì nói, "Tía cháu!" Bà ngoại tôi nghe xong thì… chẳng nói gì. Mãi tới bây giờ, tôi vẫn chẳng biết câu trả lời cho sự khác biệt đó. Không biết có phải vì ông bà ngoại Tiên người Nam, còn ông bà ngoại tôi thì người Bắc… nên họ xưng hô khác nhau? Có những điều nhân gian không thể hiểu!

Bạn Tiên nghe tôi kể chuyện xưng hô đó hổng ngờ tôi nhớ nhiều thứ như vậy. Phải công nhận tôi có nhớ hơi bị dai, nhất là những chuyện hồi bé, nhưng cũng vì một lý do nào đó tôi có thích nhà bạn Tiên hơn những nhà khác trong xóm nên nhớ gần như mọi người trong nhà bạn Tiên, từ ba mẹ anh em của bạn Tiên, đến cả các cậu dì của bạn Tiên. Có thể một trong những lý do khiến tôi thích và để ý ngôi nhà của bạn Tiên vì sự sắp xếp của ngôi nhà. Nó là một dãy hai ba căn nhà nhỏ nằm trong một ngôi nhà lớn có sân và đất xung quanh. Gia đình bạn Tiên, ông bà ngoại Tiên, và các cậu dì Tiên, mỗi gia đình nhỏ ở riêng một căn nhưng họ ở trong cùng một mãnh đất, gần bên nhau.

"Mẹ Tiên nghỉ hưu đã 10 năm nay rồi.
Mình đang ở với mẹ và anh Dũng bị bệnh đó!" - Bạn Tiên từ từ trả lời các câu hỏi của tôi.

Ồ, vậy là anh Dũng đó vẫn còn sống, tôi nghĩ bụng. Thương quá!

Anh Dũng bị trúng độc khi ăn mắm cái. Anh ta đổ sốt và vì không bù nước lên não kịp nên não chết. Anh ta trở nên bại liệt cả người. Anh Dũng lớn hơn tụi tôi 1 tuổi.
Tôi vẫn nhớ anh nhanh nhẹn, giỏi dắn, đã có thể lo toan được nhiều chuyện trong gia đình… Đùng một cái nằm bẹp một chỗ, không còn biết trời đất, cha mẹ, anh em.
 
Gia đình bạn Tiên dọn về quê sau giữa những năm 80. Gia đình tôi thời 80 đó cũng nghèo rách mồng tơi. Mọi người phân tán tìm chỗ và cách sống đỡ khổ hơn nhưng có lẽ ở đâu thì cũng vậy thôi. Bởi, vài năm sau đó, ba bạn Tiên bị ung thư gan chết, em trai bạn tiên té cây bị chấn thương sọ não, nằm đúng 49 ngày mới tỉnh. Sau này đi bác sĩ, họ nói nó bị tâm thần phân liệt. Những năm tháng bần cùng đó, tôi cứ nghĩ gia đình tôi là khổ nhất, thiếu thốn nhất, nhưng hình như không phải vậy. Như bạn Tiên đã nói khi chuyện trò với tôi, "Nhìn lên thì thấy sao mình quá khổ; nhưng nhìn xuống thì thấy nhiều người còn khổ hơn cả mình."

Những chuyện không mấy vui này dỉ nhiên hổng mấy muốn nhắc lại, nhưng vì cũng phải 30 năm rồi giờ chúng tôi mới có dịp thật sự trò chuyện với nhau nên thụt lùi thật xa rồi từ từ cập nhật.

Tôi tiếp tục: "Anh Dũng có đỡ hơn trước không Tiên?"

"Cũng vậy. Chỉ lết được trong nhà thôi. Cách đây gần 1 năm, có lần bỗng dưng anh Dũng đang ngồi thì quíu chân tay, như lên cơn động kinh, miệng trào bọt mép. Hôm sau đi khám thì bác sĩ cho uống thuốc để chống động kinh thì phải. Nên tháng tháng phải đi tái khám, lấy thuốc."

Nghe đến đây, tự dưng tôi nhớ đến chú Tài tui; chú cũng đã nằm liệt một chỗ 30 năm qua. Tôi đọc tiếp những dòng chia sẻ của bạn Tiên và nghĩ về cuộc đời. Lạ! Như gia đình Tiên, gia đình tôi, nhiều gia đình khác, cá nhân khác, chú Tài cũng đã đi tìm đường giải thoát và đi vượt biên… Sau thời gian sống khó khăn ở đảo như hàng trăm ngàn người vượt biên tị nạn, khi vừa đến Mỹ thì chú Tài đã không may mắn, mắc bệnh và nằm liệt một chỗ. Chôn cả tuổi trẻ của mình trên giường bệnh. Thành ra dòng đời có dẫn mình đi qua nhiều ngõ ngách và đến những nơi khác nhau, nhưng về Tiền Giang, ra Bắc hay vô Nam, qua Pháp, hay qua Mỹ thì sứ mệnh của mỗi người có thể khác nhau nhưng liệu số mệnh có khác nhau chăng? Số mệnh của một con người sẽ ít nhiều được hoặc chịu ảnh hưởng của sứ sở nơi mình sinh sống vì mình là một phần tử của một tập hợp có những cộng nghiệp.

Khi tôi hỏi bạn Tiên có những giải trí cá nhân gì sau giờ làm việc, bạn Tiên trả lời, "... thì về nhà lo cơm nước rồi tắm rửa cho anh Dũng cũng hết ngày. Sáng mai, Tiên phải đưa anh Dũng đi lấy thuốc trước khi đi làm."

Tôi hình dung từng sinh hoạt và chuyển động ở ngôi nhà bạn Tiên. Song tôi hình dung những sinh hoạt ở trung tâm điều dưỡng nơi chú Tài tui đã ở. Bạn Tiên của tôi như các cô y tá ở đó. Bạn Tiên tự chăm sóc cho người anh trai gần 30 năm qua. Các cô y tá trong viện điều dưỡng cũng chăm sóc cho chú Tài tui 30 năm qua. Họ giống nhau ở chỗ có trái tim nhân hậu nên biết yêu thương chăm sóc những người kém may mắn hơn mà không ghê sợ hay than van với ai. Một điểm khác lớn ở họ là các y tá làm việc có lương, thuốc men chú Tài được cung cấp, cũng như phòng bệnh mà chú Tài nằm, và nhiều chi phí khác trong 30 năm qua được chính phủ tài trợ. Bạn Tiên tôi thì chăm sóc cho người anh trai cũng gần 30 năm qua nhưng dỉ nhiên không được trả lương…

Khi nhận ra bạn Tiên, tôi đã trả lời câu hỏi, "bạn có còn nhớ mình không nhỉ?" rằng "không chỉ luôn nhớ mà còn rất thương" là vậy.

Thương bạn vì dù gia đình bạn trải qua bao nhiêu thử thách, bạn mình vẫn luôn mạnh mẽ và vui vẻ, lạc quan với đời. Suốt mấy giờ trò chuyện, bạn không một lời than thở mà ngược lại chỉ giản dị nói, "Mình nghĩ mình may mắn có sức khỏe và công việc làm để có thể giúp những người kém may mắn khác, nhất là người nhà của mình."

Quả đúng, bạn Tiên đâu chỉ tốt với người nhà của mình thôi. Bạn đã nhớ tới một người bạn nhỏ khác và lo lắng khi thấy có khủng bố. Tôi mới là người đã có thể nghĩ bạn Tiên chẳng còn nhớ nổi mình đâu… Được bạn Tiên tìm lại, tôi như được nhận một món quà lớn. Một món quà hiếm hoi, nhiều ý nghĩa.

Nếu Việt Nam mình có nhiều cá nhân có lòng nhân hậu và biết lo lắng quan tâm cho những người và những việc cần thiết thì xã hội đó, đất nước đó, sẽ bớt lại rất nhiều những chuyện khó khăn, khổ đau.

Bạn Tiên như một thiên thần nhỏ đội lốt người em gái, người con gái, một người bạn gái,…
Khoảng 10 năm trước, tôi có tình cờ thấy lại bạn Tiên trong một lần về thăm nhà, nhưng hai đứa đi qua nhau rất nhanh, không kịp ngừng lại trò chuyện. Lần sau, khi được gặp lại bạn Tiên, tôi phải nhất định ôm người bạn quý yêu này của mình một cái thật chặt.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt. Tụi mình đã tìm lại được nhau!"

"Bạn chấy rận lạc gần hết, đâu còn bao nhiêu. Tụi mình phải rán giữ." Bạn Tiên nói.

Bạn thời chấy rận?  Vâng, chúng tôi đã đi học mẩu giáo, rồi cấp một chung với nhau. Bạn từ cái thời còn con nít và đứa nào cũng đầy chấy...

Cảm ơn bạn Thủy Tiên của tui,
Phải cảm ơn cả bạn Sơn Châu nữa…


Cho dù cuộc đời mình có phải trải qua bao nhiêu thăng trầm thử thách, được biết mình luôn hiện hữu trong lòng một người nào đó, bấy nhiêu cũng đủ cho mình cảm thấy hạnh phúc và mạnh mẽ. 

Anne Khánh-Vân

Wednesday, November 25, 2015

Chuyện Ngắn của Ngày: Đẹp!


***
1. Đẹp

Hôm nay, theo múi giờ của nơi tôi ở, là ngày 24 tháng 11… đúng sinh nhật của một trong những người bạn dễ thương, hiện sống cách xa nửa vòng trái đất… mà tôi có một kỷ niệm muốn được chia sẻ… 

Hơn hai chục năm trước, chắc năm đó tụi tôi học lớp 10 hay 11 gì đó… một buổi chiều, tôi đến nhà bạn Bình chơi. Trong lúc trò chuyện, bỗng bạn Bình nói, "KV càng nhìn càng thấy đẹp, khác với nhiều người (mà bạn Bình có nói tên nhưng tôi không cần nhắc ra ở đây) mới nhìn thì thấy đẹp liền nhưng nhìn lâu một chút thì sẽ thấy hết đẹp."

Thật ra, tôi chẳng bao giờ nghĩ/tưởng là mình đẹp, nhất là khi tôi chưa hoàn toàn lớn và chưa điều chỉnh lại hàm răng mọc mất trật tự, thành ra câu nói đó của bạn Bình rất là "nặng ký" đối với tôi. "Nặng ký" tới mức nào thì chỉ cần biết câu nói đó nằm hoài trong lòng tôi biết bao lâu rồi mà vẫn chẳng chịu bốc hơi bay đi.

Tối hôm đó, khi đi ngủ, tôi lại nhớ lại câu nói của bạn Bình. Tôi cứ nói tới nói lui trong đầu, "Bạn Bình đâu có đeo mắt kiếng đâu ta. Bạn Bình nhìnnn làm sao đó… chứ mình mà đẹp gì ta. Chắc bạn Bình thương quý mình nên thấy vậy, vì người ta chẳng hay nói thương thì trái ấu cũng tròn đó sao."

Nhiều nhiều tối sau đó, trong hơn hai chục năm qua, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại câu nói của bạn Bình, và khi càng "rà" đi, tôi hiểu ra thêm ý nghĩa của cái đẹp thật sự ở một con người.

Cái đẹp này hổng phải là cái đẹp đi thi hoa hậu, hay cái đẹp lụa là, phấn son, chải chuốt… Hổng phải cái đẹp hiện hữu bên ngoài - xuất hiện không cần người đối diện phải tìm tòi vì nó tức thời, rất dễ thấy, dễ nhận biết.

Cái đẹp này bên trong mà mình phải tìm lâu lắm mới thấy vì nó không hiển lộ một cách tất nhiên hay tự nhiên; nó đòi hỏi người đối diện phải nhìn ra. Nó là căn bản đạo đức của một con người; nó cần thiết như lẽ sống nơi một con người. 

Cái đẹp này cũng là danh dự. Và danh dự này khác hẳn với danh vọng à nghen.  Danh dự là căn bản của vẻ đẹp bên trong. Danh dự không đến từ bằng cấp, bằng những gì người khác mang đến cho mình; nó rất cá nhân, nó đến từ bản tính lương tri, biết về trách nhiệm của mình với mọi thứ bên ngoài, cho bất cứ công việc khiêm tốn nào chứ không đòi hỏi phải với những cái lớn lao. Còn danh vọng là những gì người ta cấp cho mình, từ những tham vọng.

Không có những vẻ đẹp bên trong này thì sẽ phủ nhận những vẻ đẹp khác, xung quanh ta. Thành ra, cái đẹp, đối với tôi, cũng là khi mình nhìn thấy cái đẹp của người khác và dám khen nó, vì có phải người ta thường có khuynh hướng sợ người khác hơn mình nên hổng dám xác nhận cái "hơn/hay" đó, từ đó đâm ra "nhát" khen.

Bạn Bình của tôi là một người có cái đẹp bên trong (quan trọng hơn cái đẹp bên ngoài, nên hổng cần nói tới cái đẹp bên ngoài :)). Bạn Bình hiền hòa, tốt bụng, và một điều
nữa mà tôi thích ở bạn Bình và cũng thích nhiều nhất luôn, đó là bạn Bình đã nhìn thấy cái đẹp trong tôi (:) à ha, tri kỹ mà) dù lúc bấy giờ chúng tôi còn rất trẻ và chưa hẳn đã có nhiều hơn những cái "đẹp" hiện có.   Nhưng bạn Bình đã cho tôi một hạt mầm đẹp làm vốn, mà từ đó nó đã lớn lên với thời gian và qua cái không gian và những nơi chốn bao la tôi đã đi qua.

Các bạn của tôi - cả nam lẫn nữ, bạn từ thời bé tí cho đến tận ngày hôm nay - có lẽ ai cũng đẹp bởi họ rất giỏi nhìn thấy cái đẹp của nhau và "dạn" khen :).

Quen với một người bạn nào, tôi cũng thường tìm ít nhất một cái gì đó rất đẹp của họ để nhớ. 10 năm sau, 2 chục năm sau, thậm chí 3 chục năm sau,… khi gặp lại, tôi sẽ nhắc trúng phóc cái đẹp đó của bạn để bạn hết hồn… vì chính người có cái đẹp đó, đôi khi vì bận rộn và nhất là vì mình thường có khuynh hướng coi nhẹ và có khi quên mất tiêu luôn cái đẹp của mình, mà có khi là rất quý vì chưa chắc người khác đã có, nên họ cần được thỉnh thoảng nhắc lại cho nhớ :).

Những người đẹp, khi được phỏng vấn, họ thường được hỏi những câu "làm sao giữ được đôi mắt đáng yêu như vậy?" "làm sao giữ được thân hình mảnh mai như vậy?" "làm sao giữ được mái tóc óng ả mượt mà đến như vậy?"

Một người nổi tiếng, rất "đẹp" mà tôi luôn ngưỡng mộ đã trả lời các câu hỏi đó thế này:

Để giữ được đôi mắt đẹp, mình phải nhìn được những cái đẹp bên trong của con người.

Để giữ được thân hình mảnh mai thon thả… mình phải biết để ý và chia sẻ những thức ăn hàng ngày với những người đói hơn mình.

Để giữ được mái tóc óng ã… thì hãy để con trẻ vuốt ve, luồn tay vào làn tóc của mình… 

**

Chúng ta đã nhận được rất nhiều lời khen cho những cái đẹp của chúng ta suốt quảng đời qua; chúng ta cũng đã rất diễm phúc nhận được nhiều may mắn khác trong đời… Nhân mùa lễ Tạ Ơn, hãy cùng nhau tạ ơn cho những gì chúng ta đã được lãnh nhận.

Lần nữa, chúc mừng Sinh nhật bạn Bình dễ thương của KV và của 12N.


*** 
2. Viết Gửi Bạn
 
Sau khi đọc chuyện về những cái đẹp… các bạn tôi nhớ lại những cái đẹp của các bạn mình và khen nhau ui úi… làm tui đọc lời trò chuyện tới lui mà vui quá trời vui…

Riêng bạn Phương Uyên lớp tui thì khiếu nại, "Còn tui thì nhớ tui có hay khen KV có giọng nói từ "cháu" rất dễ thương mà sao hổng viết cho tui (tui kiện đó nhe)."

Bạn Uyên này bị "dính chấu" rồi khi nhắc lại chữ "cháu" của tui… Bây giờ, tui buộc phải kể về cái chữ "cháu" dễ thương đó, và bạn Uyên rán mà đọc cho hết chuyện về chữ "cháu" này của tui… Tai hại chưa!? 

*

Lúc nhỏ, khi mới sinh và lớn lên cỡ 2, 3 tuổi, tôi ở với bên ngoại thường hơn nên "được" ảnh hưởng hơi…bị nhiều giọng bắc kỳ "chín nút". Không biết chữ "cháu" có phải là chữ đầu tiên ông bà ngoại và các cậu dì đã dạy tôi nói không mà tôi nói nó rất điệu nghệ (rặc cọng rau muống).

Tôi vẫn còn nhớ các cô chị trong xóm đã có lần ẵm tôi đi trốn cho má tôi tìm (chơi). Họ giữ tôi tuốt sau bếp nhà bà Sáu Cau. Tôi nghe má tôi gọi và trả lời "dạ" nhưng họ bịt miệng tôi lại. Họ bắt tôi phải nói chữ "cháu" đến khi nào họ nghe đã tai thì mới trả tôi về lại cho má tôi. Lúc đó tôi chưa có em, có nghĩa khoảng 3 tuổi, đã biết đếm và biết tuổi (con giáp) của mọi người trong nhà, nên tôi vẫn còn nhớ đã phải nói cái chữ "cháu" rất nhiều lần để được "thả ra".

Khi lớn lên thêm chút xíu, tôi ở với nội thường hơn. Giọng bắc kỳ 54 bắt đầu phai đi bởi bà nội tôi rặc Nam kỳ, gốc Cần Thơ.

Khi lớn lên đi học, có lẽ ít ai còn biết cái gốc 54 của tôi – cũng 50% đó chứ đâu có ít. Mọi người chỉ đơn giản nghĩ tôi là dân Sàigòn chứ hổng có thắc mắc bao nhiêu nạc bao nhiêu mỡ. Chữ "cháu" của tôi khi vô tới trung học, không biết nó nghe ra làm sao mà bạn Uyên vẫn còn nhớ nó tới bây giờ!? Điểm này phải thú thật vô cùng cảm phục bạn Uyên, bởi chính tôi đây cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã phát âm cái chữ "cháu" đó như thế nào để mà tới giờ này, gần 25 năm sau, bạn Uyên vẫn còn nhớ nó "rễ thương"…

Để thấy là giọng nói thay đổi theo thời gian và tùy thuộc vào môi trường sinh sống, xin kể tiếp chữ "cháu" của tui hổng có ngừng lại giữa lằn Nam và Bắc đó.

Vào trung học, nhà tôi dời về khu ngã tư Bảy Hiền (Tân Bình)… Bạn trung học của tui đa số trong khu dệt-nhuộm, chợ Bà Hoa. Những ai không biết khu này, xin mở ngoặc một chút ở đây rằng khu dệt ở ngã tư Bảy Hiền tập trung dân từ Đà Nẵng, Quảng Nam và Tân Châu, Hồng Ngự… Các bạn tôi nói giọng lơ lớ Trung rất dễ thương. Mùa hè, họ được về Trung chơi; khi trở vô Nam, bọn họ (như bạn Lệ dễ thương) mang về cho bọn "không còn quê" để đi như tui, các món bánh nện, bánh thuẩn…phải ăn để "yêu" miền trung!

Tôi đâu có biết giọng mình đã "được" ảnh hưởng cho đến khi… sau trung học không lâu khi tôi qua Pháp và làm xướng ngôn viên cho đài phát thanh Tiếng Nói Người Việt Nam ở Lyon, Radio Trait d'Union, thì "được" phát hiện: Tôi làm cho đài khoảng 6 năm thì đi Mỹ. Thính giả gọi điện thoại lên đài hỏi, "Sao lâu nay không nghe giọng cô gái miền trung?" Mọi người nhìn nhau ú ớ… "Ai trong này có giọng miền trung ta? Chỉ có 4 giọng nữ. Mọi người vẫn còn ở đây trừ con Mimi đi Mỹ rồi… Chẳng lẽ giọng nó có pha Trung?" Các anh chị trong đài radio kể chuyện tôi nghe… Tôi nghe xong cũng trợn mắt, "Thấy bà, thiệt hả? Ai nghe lầm chứ thính giả thì không… Chắc họ nghe đúng rồi." Giọng tôi bị pha Trung hồi nào hổng hay. Ba năm ngồi trung học, học với các bạn xóm Dệt… đâu phải ngắn. Giọng Trung đó đã đi vào lòng mình, rồi thoát thành tiếng hồi nảo hổng hay.

Giọng của tui bây giờ, sau khi nó đã thấm giọng Bắc, giọng Nam, giọng Trung, rồi qua giọng Tây, giọng Mỹ… không biết nó thành cái gì ngày hôm nay. Khi gặp (lại) tôi, các bạn, nhất là bạn Uyên, chớ mà có bắt tôi nói chữ "cháu" cho mí người nghe cho đã rồi mới thả tôi về nhà à nghen!

*

Bạn Uyên thương,

Khi được bạn Uyên nhắc chuyện này, tôi đã biết mình đã được nhớ kỹ như thế nào. Cảm ơn bạn Uyên dễ thương của tui. Thương bạn Uyên nhiều nhiều. 


Anne Khánh-Vân

Chuyện Ngắn của Ngày: Viết Gửi Bạn - Đẹp (phần 2)


***
Sau khi đọc chuyện về những cái đẹp… các bạn tôi nhớ lại những cái đẹp của các bạn mình và khen nhau ui úi… làm tui đọc lời trò chuyện tới lui mà vui quá trời vui…

Riêng bạn Phương Uyên lớp tui thì khiếu nại, "Còn tui thì nhớ tui có hay khen KV có giọng nói từ "cháu" rất dễ thương mà sao hổng viết cho tui (tui kiện đó nhe)."

Bạn Uyên này bị "dính chấu" rồi khi nhắc lại chữ "cháu" của tui… Bây giờ, tui buộc phải kể về cái chữ "cháu" dễ thương đó, và bạn Uyên rán mà đọc cho hết chuyện về chữ "cháu" này của tui… Tai hại chưa!? 

*

Lúc nhỏ, khi mới sinh và lớn lên cỡ 2, 3 tuổi, tôi ở với bên ngoại thường hơn nên "được" ảnh hưởng hơi…bị nhiều giọng bắc kỳ "chín nút". Không biết chữ "cháu" có phải là chữ đầu tiên ông bà ngoại và các cậu dì đã dạy tôi nói không mà tôi nói nó rất điệu nghệ (rặc cọng rau muống).

Tôi vẫn còn nhớ các cô chị trong xóm đã có lần ẵm tôi đi trốn cho má tôi tìm (chơi). Họ giữ tôi tuốt sau bếp nhà bà Sáu Cau. Tôi nghe má tôi gọi và trả lời "dạ" nhưng họ bịt miệng tôi lại. Họ bắt tôi phải nói chữ "cháu" đến khi nào họ nghe đã tai thì mới trả tôi về lại cho má tôi. Lúc đó tôi chưa có em, có nghĩa khoảng 3 tuổi, đã biết đếm và biết tuổi (con giáp) của mọi người trong nhà, nên tôi vẫn còn nhớ đã phải nói cái chữ "cháu" rất nhiều lần để được "thả ra".

Khi lớn lên thêm chút xíu, tôi ở với nội thường hơn. Giọng bắc kỳ 54 bắt đầu phai đi bởi bà nội tôi rặc Nam kỳ, gốc Cần Thơ.

Khi lớn lên đi học, có lẽ ít ai còn biết cái gốc 54 của tôi – cũng 50% đó chứ đâu có ít. Mọi người chỉ đơn giản nghĩ tôi là dân Sàigòn chứ hổng có thắc mắc bao nhiêu nạc bao nhiêu mỡ. Chữ "cháu" của tôi khi vô tới trung học, không biết nó nghe ra làm sao mà bạn Uyên vẫn còn nhớ nó tới bây giờ!? Điểm này phải thú thật vô cùng cảm phục bạn Uyên, bởi chính tôi đây cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã phát âm cái chữ "cháu" đó như thế nào để mà tới giờ này, gần 25 năm sau, bạn Uyên vẫn còn nhớ nó "rễ thương"…

Để thấy là giọng nói thay đổi theo thời gian và tùy thuộc vào môi trường sinh sống, xin kể tiếp chữ "cháu" của tui hổng có ngừng lại giữa lằn Nam và Bắc đó.

Vào trung học, nhà tôi dời về khu ngã tư Bảy Hiền (Tân Bình)… Bạn trung học của tui đa số trong khu dệt-nhuộm, chợ Bà Hoa. Những ai không biết khu này, xin mở ngoặc một chút ở đây rằng khu dệt ở ngã tư Bảy Hiền tập trung dân từ Đà Nẵng, Quảng Nam và Tân Châu, Hồng Ngự… Các bạn tôi nói giọng lơ lớ Trung rất dễ thương. Mùa hè, họ được về Trung chơi; khi trở vô Nam, bọn họ (như bạn Lệ dễ thương) mang về cho bọn "không còn quê" để đi như tui, các món bánh nện, bánh thuẩn…phải ăn để "yêu" miền trung!

Tôi đâu có biết giọng mình đã "được" ảnh hưởng cho đến khi… sau trung học không lâu khi tôi qua Pháp và làm xướng ngôn viên cho đài phát thanh Tiếng Nói Người Việt Nam ở Lyon, Radio Trait d'Union, thì "được" phát hiện: Tôi làm cho đài khoảng 6 năm thì đi Mỹ. Thính giả gọi điện thoại lên đài hỏi, "Sao lâu nay không nghe giọng cô gái miền trung?" Mọi người nhìn nhau ú ớ… "Ai trong này có giọng miền trung ta? Chỉ có 4 giọng nữ. Mọi người vẫn còn ở đây trừ con Mimi đi Mỹ rồi… Chẳng lẽ giọng nó có pha Trung?" Các anh chị trong đài radio kể chuyện tôi nghe… Tôi nghe xong cũng trợn mắt, "Thấy bà, thiệt hả? Ai nghe lầm chứ thính giả thì không… Chắc họ nghe đúng rồi." Giọng tôi bị pha Trung hồi nào hổng hay. Ba năm ngồi trung học, học với các bạn xóm Dệt… đâu phải ngắn. Giọng Trung đó đã đi vào lòng mình, rồi thoát thành tiếng hồi nảo hổng hay.

Giọng của tui bây giờ, sau khi nó đã thấm giọng Bắc, giọng Nam, giọng Trung, rồi qua giọng Tây, giọng Mỹ… không biết nó thành cái gì ngày hôm nay. Khi gặp (lại) tôi, các bạn, nhất là bạn Uyên, chớ mà có bắt tôi nói chữ "cháu" cho mí người nghe cho đã rồi mới thả tôi về nhà à nghen!

*

Bạn Uyên thương,

Khi được bạn Uyên nhắc chuyện này, tôi đã biết mình đã được nhớ kỹ như thế nào. Cảm ơn bạn Uyên dễ thương của tui. Thương bạn Uyên nhiều nhiều. 

Saturday, September 26, 2015

Giờ Cuối - Giờ Bắt Đầu

***

Mỗi lần đến thăm chú Tài ra về, câu hỏi đầu tiên đến trong đầu tôi vẫn luôn là "Tại sao Chúa bắt chú Tài tui sống lâu dữ thần vậy?"  Dỉ nhiên rồi, con người chúng ta luôn thắc mắc và có khuynh hướng trách móc những điều Thượng Đế làm…

Và rồi từng ngày trôi qua, càng đến thăm chú Tài, tôi càng hiểu ra thêm… nhưng mãi đến giờ phút cuối cùng thì dường như tôi mới nhìn thấy rõ nguyên cả cái "kế hoạch" và ý nghĩa trong những gì Chúa làm.
 *

Tối hôm qua, tức tối thứ Năm, ngày 24 tháng 9, 2015, khi nhận được điện thoại của một người bạn thân của chú Tài (cô Loan ở Houston) báo chú Tài nhập viện… thì tôi đang ăn tối ở cách nhà khoảng một tiếng, có nghĩa cũng cách chỗ chú Tài khoảng một tiếng vì nhà tôi ở cách khu điều dưỡng chú Tài ở khoảng 5, 7 phút lái xe. Sau khi ăn tối xong, tôi phải ghé chợ mua một vài thứ quà để ba tôi mang về VN cho các cháu. Khi "chạy" đến nhà thương chú Tài nằm thì đã 10:30 tối. Cửa vào khu cấp cứu thì mở nhưng cửa đi lên thăm bệnh nhân thì đã khóa. Tôi không bỏ cuộc. Tôi không muốn hẹn sang ngày mai những gì có thể làm trong ngày hôm nay, nhất là tình trạng của chú Tài không mấy khả quan. Tôi đi tìm người bảo vệ an ninh để nhờ mở cửa. Khi đi vào trong thì dỉ nhiên mọi thứ vắng vẻ, yên ắng... chỉ có y tá trực. Tôi đi lên lầu bốn và vào phòng chú Tài. Nhìn thấy chú Tài, tôi bắt đầu khóc... Lồng phổi chú xẹp xuống như không còn gì trong ấy. Chú gồng thở một cách khó khăn... Nhìn thấy cảnh đó, tôi biết giờ chú Tài đã đến... Thế rồi tôi cứ cầm tay chú Tài và chỉ khóc... Thân xác chìm sâu trong một giấc ngủ không có cách chi đánh thức làm cho tôi có cảm giác hồn chú Tài lúc đó chắc đã rời khỏi xác. Nhưng tôi cũng cùng lúc cảm giác chú Tài vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Chú chưa thể đi đâu được vì tôi chưa nói lời tạm biệt chú Tài của tui...

 

Trong những giây phút có vẻ trôi qua nhanh khủng khiếp đó, tôi nhớ lại những lần mình nói chuyện với những người thân sắp "ra đi": Bà nội, ông ngoại… Bao nhiêu tâm tư trong lòng cứ tranh nhau đòi tuôn trào ra ngoài, đòi được phát thành tiếng, đòi được nói ra hết cho hả hê… vì sợ người sắp ra đi sắp không còn có thể nghe hoặc sau đó sẽ khó mà còn dịp khác để nghe...

*
Ba năm trước, chú Tài và tôi là hai người xa lạ. Rồi, bây giờ nghĩ lại, quả đúng không phải tình cờ mà tôi được biết chú Tài. Chẳng có chuyện gì trên đời này là tình cờ… Tôi có thói quen thích ráp từng mãnh nhỏ trong cuộc sống hàng ngày lại với nhau để nhìn thấy sự sắp xếp mầu nhiệm của Thượng Đế.  Và các câu chuyện của chú cháu cùng họ Đỗ của chú cháu tôi ra đời từ đó.

*
Khi tôi đang khóc thì tự nhiên lại cảm giác như chú Tài đang ngạo tôi, "Nhỏ KV này, mỗi lần qua thăm chú Tài luôn cười toe, luôn trông có vẻ là một người mạnh mẽ, dù cái bà lão hàng xóm phòng chú có khi la hét rất là kinh khủng, nhỏ vẫn có vẻ bình thản và không sợ gì hết… Vậy mà bây giờ đang khóc hu hu…" Nghe tới đó, hình dung ra cái mặt đang cười của chú Tài, tôi ngừng khóc. Tôi cố gắng "vận động" hết tất cả các huyệt mạch mạnh mẽ trong người để ngừng khóc. Và cuối cùng tôi đã có thể nói, "Chú Tài ơi, nếu giờ của chú Tài đã đến, cháu chỉ cầu xin Thiên Chúa đưa chú Tài đi sớm, và ra đi trong bình an, ra đi trong muôn ngàn yêu thương của gia đình và bạn bè khắp nơi. Chú Tài luôn là người mạnh mẽ. Chú Tài không sợ gì hết. Chú Tài hãy sẵn sàng nha. Cháu đã sẵn sàng và chấp nhận sự ra đi của chú Tài."

Tôi đã nói như thế nhưng có lẽ chú Tài đã nói cho tôi nghe…

Cô y tá trực đến lượt kiểm tra phòng chú Tài. Cô đi vô và có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đứng thù lù ở đó, vào cái giờ đó… Thấy trên mặt tôi có nước mắt còn ướt, chắc cô trấn an tôi không phải là… ma!

Cô hỏi thăm tôi có OK không? Và không ngần ngại, cô sẵn trớn hỏi luôn: "Are you his daughter?" Tôi phải trả lời sao ta? Cháu phải trả lời sao hở chú Tài?

Trong câu chuyện ngắn chú Tài viết cho cháu (về cháu) trước khi chết, có phải chú Tài nói cháu là "cô cháu nuôi cùng họ của tôi"?

--- Chuyện chú Tài viết ngày Chủ Nhật 20 tháng 9, nhân ngày SN của tui --- (Bây giờ tôi đâm thắc mắc, không biết khi viết, chú Tài có biết ngày đó là ngày SN của tôi?)

     Những Điều Kỳ Lạ Của Khánh Vân
    
 Tôi đang dán hai con mắt vô cái Ti Vi để coi trận College Football thì điện thoại reo. Tôi ngậm chiếc đũa thần ấn vào cái nút speaker thì nghe bên kia đầu dây. 
"Hi chú Tài , chú đang làm gì đó?"
 Đang mê man nên tôi khề khà trả lời
"Chú đang làm huấn luyện viên cho hai đội Football của đại học"
Khánh Vân tiếp tục nói ,
"Ở ngoài trời nắng đẹp quá! Chú Tài có muốn ra ngoài ngồi không?"
Tôi lại thủng thẳng trả lời
"Chú mà đi ra ngoài thì lấy ai điều khiển trận Football đây!"
Cô cháu nuôi cùng họ của tôi cười hihihi...
"Chút nữa cháu chạy qua thăm chú Tài nha"
Khoảng 5' sau thì Khánh Vân đứng ngay cánh cửa cái
"Hi chú Tài, chú Tài đang ngự long sàn hả ?"
Tôi trả lời,
"Mấy em Mỹ nữ chưa cho Dzua đến ngai vàng thì làm sao chú leo lên ngồi được đây khakhakha..."
Thế rồi Khánh Vân mở hộp nho... Ôi chu choa ơi , nho to thiệt là to. Tôi mới nói :
"Cháu đem cỡ này làm sao mà chú nuốt cho hết"
Rồi hai chú cháu tình tang nói chuyện không đầu không đuôi, chỉ nghe tiếng cười là cũng đã đủ rồi.
Đúng 4 giờ thì Mỹ nữ đi vào phòng. Khánh Vân hiểu ý..
"Thôi cháu đi về nha. Bữa khác cháu sẽ qua thăm chú Tài lại nha"
Trước khi đi còn ngó lại cười hềhềh
"Bái bai chú Tài"
Sau khi cô cháu của tôi rời khỏi cánh cửa cái thì trong đầu tôi cũng ngạc nhiên với mấy câu của Khánh Vân đã để lại
"Lúc cháu CHẠY qua"
"Thôi cháu Đi về"
"Rồi lại BÁI...mới chịu BAI"

Tôi cứ thắc mắc cả tuần nay mới biết hy vọng cô cháu của tôi trả lời giùm những chữ KỲ LẠ này Ý... khoan đã ...chưa hết. Khánh Vân ơi "Chú Tài chỉ có một mà sao Khánh Vân lại nói "HAI CHÚ TÀI".

Đỗ Hữu Tài
( 20/09/15 )

--- Đọc xong chuyện của chú Tài, tôi trả lời ngay ngày hôm sau, thứ Hai, 21 tháng 9 (Sent: Mon, Sep 21, 2015 9:35 am) ---

Chào chú Tài,
Chào cả nhà thương Tài tui...

Hừm! Chú Tài bữa nay cạnh tranh dziết chiện ngắn dzới cọp KV nữa nha! Chú Tài gan quá! :)

Cháu không biết làm thơ, chỉ biết viết chuyện ngắn thôi... Bây giờ, coi bộ có nguy cơ mất job, chỉ còn nước đi húp cháo thôi. Hihi

Cháu trả lời các điều "kỳ lạ" nè... :)

Khi cháu gọi phone cho chú Tài vì cháu đang trên xe nên nói "cháu chạy qua thăm chú Tài nha."
Khi đến nơi thì cháu phải đi bộ từ chỗ đậu xe vô phòng chú Tài, đúng không? Khi ra về thì cũng phải đi bộ ra, thành ra xin phép chú Tài cháu đi dzìa nha là vậy. Có nghĩa phải "Đi" ra parking rồi mới "Chạy"... hihi

Chuyện của chú Tài thiếu một câu khúc cuối rồi nha.

Khi bái bai chú Tài, cháu có nói, "Thương chú Tài nhiều nha, bữa khác cháu lại chạy qua nha..."

Câu đó còn kỳ lạ dữ nữa... hihi
Chúc cả nhà thương Tài Tui lúc nào cũng thiệt vui.
KV

--- Sau khi đọc trả lời của tôi về những điều kỳ lạ… chắc chú Tài vui vì chú trả lời lại như vầy: (Sent: Sep 21 at 1:34 PM) ---

     :)) KV
     Chu Tai tui
     Tai Do

Khoảng một tiếng sau khi chú Tài viết email đó thì chú Tài reng điện thoại tôi nhưng tôi kẹt họp không bắt điện thoại được. Sau đó, cứ liên tục bận nên không gọi lại chú Tài…

 

… cho đến khi... nhận được điện thoại báo tin của cô Loan thì mới biết trong ngày thứ Hai, 21 tháng 9, chú Tài đã bắt đầu ho nhiều, bị kẹt đờm, khó thở, và sáng ngày hôm sau là thứ Ba, 22 tháng 9 thì chú Tài nhập viện. Khi tôi vào thăm chú Tài, tối thứ Năm, thì chú Tài đã nằm viện được hai ngày.

Tôi chuyện trò một chốc với cô y tá thì cô ta đi ra để tôi được một mình với chú Tài. Tôi cố gắng ghi lại hết tất cả các hình ảnh về chú Tài vào đầu trước khi ra về…


Về đến nhà, tôi viết thư vào văn phòng xin nghỉ hôm nay, thứ Sáu, vì tôi muốn trở lại bệnh viện sáng nay...

Sáng trở vô, y tá đã cho chú Tài vào áo nhựa trắng. Trong lòng tôi thì mừng cho chú Tài đã cuối cùng kết thúc hợp đồng dài hạn với Chúa, nhưng mắt sao nước cứ tuôn trào…

Tôi cứ đứng đó, nhìn chú Tài nằm trong áo nhựa, dây kéo khóa kín… và khóc sướt mướt. Đang khóc, tôi lại nghe như chú Tài đang bảo mình, "Chú Tài OK. KV đừng buồn." 

Chú cháu tôi thường tự phong chức là thiên thần hộ mệnh của nhau… Tôi có là thiên thần của chú Tài không thì khó mà biết. Nhưng chú Tài đã luôn là thiên thần của tôi vì chú luôn luôn có mặt và giúp tôi mạnh mẽ khi tôi cần.

Không ngờ câu tôi nói "Cháu bái bai chú Tài nha. Thương chú Tài nhiều nha. Vài bữa cháu sẽ lại chạy qua thăm chú Tài nha" tuần trước lại là những câu nói cuối cùng tôi nói với chú khi chú còn tỉnh... và coi như đó cũng là những lời "tạm" biệt...

Chú Tài ra đi lúc 9:37 sáng thứ Sáu, ngày 25 tháng 9, 2015.

Thật ra, tôi đã luôn cầu xin Chúa cho chú Tài mau được kết thúc kiếp sống nhiều thử thách này… và sẽ có được một kiếp sống mới vô cùng hạnh phúc và tốt đẹp bù đắp cho những thử thách chú Tài đã trải qua.  Và rồi cứ thấy chú Tài đau, thấy y-tá rinh chú lên xuống giường mỗi ngày hai ba bận… có khi tôi đã trách Chúa sao lâu nghe lời cầu xin của tôi quá… Nhưng rồi khi được đáp lời, có nghĩa phải đối diện với sự chia ly, lòng người ta lại tiếc thương, mâu thuẫn… buồn vui cười khóc lẫn lộn…

Những người ở bệnh viện chuyên làm việc an ủi thân nhân của những người qua đời... xuất hiện và an ủi, vỗ về tôi. Sau đó không có cách chi tìm lại được họ. Y tá vào mở áo nhựa cho tôi nhìn thấy chú Tài lần cuối.

Tôi bỗng dưng cảm thấy thật sự sẵn sàng. Tôi cứ lập đi lập lại, "Chú Tài đi bình yên nha, chú Tài. Cảm ơn chú Tài đã là thiên thần của cháu. Bất cứ nơi đâu chú Tài sẽ tới, chú cháu mình chắc chắn sẽ nhớ nhau."

Và họ đưa xác chú Tài đi…
*

Trên đường lái xe về, tôi chợt nhớ đến một người bà con họ hàng với chú Tài ở Maryland mà chú Tài đã cho tôi số điện thoại 3 năm trước. Tôi gọi cho chị ấy báo tin. Nghe tôi nói xong, chị ta hỏi lại, "Ý em nói là má anh Tài mới chết phải không? Bác chết lúc 2 giờ sáng giờ mình."
Nghe tới đó, tôi hoảng hồn… "Trời đất, vậy là bà cũng vừa mất?"
Bà đã ngoài 80. Hồi đầu năm, bà bị tai biến và sụi một bên người…

Thế là chú Tài cuối cùng đã gặp được mẹ chú. Chú luôn nhắc đến mẹ chú. Đó luôn là một trăn trở lớn trong lòng chú Tài.  Bởi vì chỉ vừa đến Mỹ thì chú đổ bệnh, nên hơn ba mươi năm qua chú chẳng lo giúp gì được mẹ ở quê nhà. Và hai mẹ con cứ thương nhớ, khắt khoải nhau...

Chẳng phải lại có bàn tay của Thượng Đế trong sự "hội ngộ" của hai mẹ con chú Tài còn gì?  Quả thật đời sống luôn luôn nhiệm mầu. Mọi biến cố và sự việc trong đời sống của chúng ta luôn có một ý nghĩa riêng của nó.

Tôi chỉ là một cá nhân nhỏ bé trong vô vàn bạn bè khắp nơi mà chú Tài đã chạm vào tim họ. Chú Tài đã giúp chúng ta trân quý sự sống hơn, biết yêu thương, chia sẻ với nhau hơn. Chú Tài đã là một thiên thần của Chúa, lãnh nhận một trọng trách.

Và biết đâu chừng, chú Tài đã đòi với Chúa, "Khi nào con chạm được đủ một triệu trái tim, con sẽ kết thúc sứ mệnh của mình!"
Cảm ơn một triệu trái tim đã yêu thương chú Tài Tui.
Cảm ơn một triệu trái tim đã trân quý cuộc sống hơn và yêu mến những người xung quanh của chúng ta hơn.
Cảm ơn một triệu trái tim sẽ còn tiếp tục yêu thương nhau nhiều hơn nữa khi nhớ đến chú Tài Tui…

Bây giờ, tôi cảm thấy mình thật sự mạnh mẽ.  Tôi nhìn thấy thật rõ ý nghĩa của từng việc Chúa làm.  Sự hiện diện của người này, dưới bất cứ hình thức nào, có thể là một sự cứu rỗi của người kia.  Và đời sống không bao giờ kết thúc.  Nên sự kết thúc này chỉ là một bắt đầu - bắt đầu cho những điều tốt đẹp hơn, hạnh phúc, an vui hơn…
Tôi cũng xin cảm ơn Chúa, cảm ơn chú Tài, cảm ơn tất cả các cô chú bác anh chị em đã tạo điều kiện cho tôi được sống và làm những gì mình đã làm trong thời gian qua…
Xin cảm ơn đời…

Khi biết tin chú Tài đã ra đi, cô Loan ở Houston, người báo tin cho tôi biết chú Tài nằm viện, đã viết, "Khánh Vân ơi, con là người duy nhất được gặp chú Tài lần cuối & bài viết cuối cùng của chú, chú đã viết cho con."

Dạ, cháu xin cảm ơn chú Tài đã dành một món quà đặc biệt cho cháu.
Cháu cũng xin tặng chú Tài bài viết này để chúng ta sẽ nhớ về nhau trong hạnh phúc an vui.

Anne Khánh Vân –
Cháu cùng họ của chú Tài Tui

****

Các bài viết liên quan đến chú Tài:

Chuyện Ngắn Ngày Lễ Labor Day…

Những Điều Kỳ Diệu và Chú Tài

Thursday, September 10, 2015

Chuyện Ngắn Ngày Lễ Labor Day…



***
Hôm qua, khi đi Costco tôi có ghé khu trái cây rinh một hộp nho đen.  Mua đại thôi chứ cũng chẳng biết loại nho này ngọt chua ra sao.  Hôm nay ăn thử thấy chúng ngọt như mật (Phải nhờ anh bạn Gà Nòi đòi tiền quảng cáo cho Costco mới được!).  Lúc ăn nho thì tôi đang chạy ra chạy vào "chat" với chú Tài trên FB; tôi chợt nghĩ "sao mình không đem nho qua mời chú Tài ăn thử há?"  

Thật ra, từ khi tôi được…hân hạnh trao "sứ mệnh" thăm viếng chú Tài và sau đó chú cháu tôi nhận nhau là chú cháu, mỗi khi có gì vui hay ngon, tôi thường nghĩ tới chú Tài và muốn chia sẻ với chú, nhưng vì chú ở trung tâm điều dưỡng và viện dưỡng lão, giờ chú Tài "mở cửa" chưa hẵn tôi sắp xếp chạy qua được, và khi tôi có thể qua thì có khi chú đã "fermer boutique" (đóng cửa tiệm).  Nhà tôi đang sửa nhà bếp nên lại cần chạy đi mua vài món đồ lặt vặt; ở nhà cũng hơi lu bu nhưng tôi có thể ghé qua đưa nho cho chú Tài trên đường đi mua đồ.  Tôi vô lại FB và nhắn với chú, "Chú Tài ơi, cháu sẽ ghé Costco mua một hộp nho mang qua chú Tài ăn thử nghen.  Cháu mua một hộp hôm qua và vừa ăn thử, ngon quá trời nên chú Tài phải thử."

Chú gõ cọc cọc trả lời tôi, "Ngon lắm đó KV. Chú nhất định không đi đâu hôm nay để chờ hộp nho."  Tôi đọc xong trả lời của chú Tài phải bật cười.  Dỉ nhiên chú Tài không đi đâu vì chú nào có đi đâu được.  Chú bị liệt từ cổ xuống các đầu ngón chân.

Bữa trước, khi xem hình tôi "selfie" hai chú cháu, chú xem hình và viết lời chuyện trò, "Cô gái nào đang chỉnh ống chụp hình chụp cho chú mà xinh gái quá vậy ta?"  Loạt hình đó, tôi chụp đủ kiểu, kể cả hình tôi đang đứng chỉnh máy - thấy tôi đứng gần, và chú Tài ngồi xe lăn đằng xa, và có lẽ tấm hình đó tôi nhìn ít xấu nhất trong các hình nên được chú Tài khen.. hihi.  Tôi trả lời comment của chú, "À, cô gái đó chính hiệu là cọp KV đó chú Tài… hihi."  Tôi sinh năm cọp.  Tôi thường không theo thông lệ phải giấu tuổi của mình, nhất là tuổi cọp.  Phụ nữ thì phụ nữ, thấy ai có vẻ thắc mắc tuổi tác của tôi, tôi luôn tự nhiên khai tuổi và còn rộng rãi tự hào khai luôn mình là một con cọp hihi.  Chú đọc trả lời của tôi thì trả lời lại, "À, là cô cọp KV, hèn gì chú sợ quá ngồi yên không nhúc nhích."  
 

Đọc xong trả lời của chú, tôi lại phải bật cười.  Dỉ nhiên chú Tài nào có thể nhúc nhích dù trước mặt chú Tài có là một con cọp thiệt.  Chú Tài không nhúc nhích được từ cổ xuống ngón chân.
Hôm nay, lễ Lao Động, khi tới Costco thì nó đóng cửa.  Thấy mồ, vậy là không có hộp nho mang qua cho chú Tài như vừa hò hẹn!  Tính toán vội trong đầu… Tôi trở về nhà lựa một chùm nho đẹp trong cái hộp 4lbs chỉ vừa ăn một chùm nhỏ.  Tôi mang chùm nho sang cho chú Tài.  Khi đến nơi thì đúng 2 giờ - hết giờ dùng máy computer và là giờ phải lên giường.  Tôi lại có dịp nhìn thấy các cô y-tá phải làm sao để mang chú Tài từ xe lăn sang giường.  Chú Tài nói tôi, "KV đợi chú Tài ngoài hành lang chút để mấy cung nữ đưa chú Tài lên long sàng nghen."

Hình này chú Tài còn ngồi trên xe lăn, khi tôi vừa mới đến
 


  
Các y-tá đang dùng dụng cụ câu để nâng chú Tài lên, mang qua giường







 
Tôi đứng đợi các y tá làm việc mà nghĩ ngợi… Năm nay chú Tài gần 60 tuổi, chú mắc một căn bệnh hiểm nghèo và nằm liệt giường hơn nửa cuộc đời của chú.  Tôi luôn nghĩ mình là người tích cực và có đầu óc tương đối dí dỏm, nhưng phải xin nhận chú Tài là sư phụ.  Trong chúng ta, mấy ai có thể nhận lấy cái thánh giá của mình một cách nhẹ nhàng?  Không chỉ vậy, mình còn hay quên đủ thứ may mắn mình được có.  Chỉ mới bị bạn bè chọc ghẹo chút xíu về cái gì đó tình cờ hổng đẹp của mình thì mình đã có thể không làm chủ được, và nổi quạo lên, la lối ỏm tỏi… Bị người ta đá động tới những yếu kém bệnh tật của mình thì mình sẽ còn tự ái hơn, mặc cảm hơn, và dễ nổi sùng, nổi cáu hơn… Vậy mà chú Tài lại luôn luôn coi nhẹ cái thánh giá vô cùng nặng mà chú đã mang mấy chục năm qua.  Chú luôn có dư các suy nghĩ vô cùng dí dỏm để làm người khác (và chính chú) phải cười cho những cái yếu kém hơn người khác mà vì bệnh tật chú đã phải mang.  


Xong rồi, cảm ơn mấy cung nữ y tá… 
Chú Tài đã nằm chiễm chệ trên long sàng




Và đây là một cung nữ khác… đang hầu Tài vương ăn nho… hihi

(Chùm nho trong hình này, chú Tài đã ăn khúc trên chứ hổng phải tui mang tặng chú Tài chùm nho chút xí vậy đâu nha… hihi)



Những người không biết hoàn cảnh của chú Tài mà nghe chú nói "chú sợ quá nằm yên không nhúc nhích," hoặc "chú sẽ không đi đâu mà ở nhà đợi,"... thì sẽ nghĩ chú là một người hoàn toàn bình thường,... đâu biết là do sự lạc quan duyên dáng hiếm có.



Đây là cách giúp chú Tài đối thoại với bạn bè khắp nơi...
Chiếc đũa thần kỳ thế đôi tay. 
Chú gõ máy vi-tính, chú kêu điện thoại, chú bật ti-vi…

 
Tôi đút chú Tài ăn chục trái nho rồi xin ra về… Tôi không ở lại lâu được hôm nay nhưng tôi biết chú Tài vui.  Chú vui vì chú còn nhiều lẽ sống…

AKV  

-------------

Các bài viết liên quan đến chú Tài:


Giờ Cuối - Giờ Bắt Đầu
http://annekhanhvan.blogspot.com/2015/09/gio-cuoi-gio-bat-au.html

Chuyện Ngắn Ngày Lễ Labor Day…

Những Điều Kỳ Diệu và Chú Tài