***
Hôm qua, khi đi Costco tôi có ghé khu
trái cây rinh một hộp nho đen. Mua đại
thôi chứ cũng chẳng biết loại nho này ngọt chua ra sao. Hôm nay ăn thử thấy chúng ngọt như mật (Phải
nhờ anh bạn Gà Nòi đòi tiền quảng cáo cho Costco mới được!). Lúc ăn nho thì tôi đang chạy ra chạy vào
"chat" với chú Tài trên FB; tôi chợt nghĩ "sao mình không đem nho
qua mời chú Tài ăn thử há?"
Thật ra, từ khi tôi được…hân hạnh trao
"sứ mệnh" thăm viếng chú Tài và sau đó chú cháu tôi nhận nhau là chú
cháu, mỗi khi có gì vui hay ngon, tôi thường nghĩ tới chú Tài và muốn chia sẻ với
chú, nhưng vì chú ở trung tâm điều dưỡng và viện dưỡng lão, giờ chú Tài "mở
cửa" chưa hẵn tôi sắp xếp chạy qua được, và khi tôi có thể qua thì có khi
chú đã "fermer boutique" (đóng cửa tiệm). Nhà tôi đang sửa nhà bếp nên lại cần chạy đi
mua vài món đồ lặt vặt; ở nhà cũng hơi lu bu nhưng tôi có thể ghé qua đưa nho
cho chú Tài trên đường đi mua đồ. Tôi vô
lại FB và nhắn với chú, "Chú Tài ơi, cháu sẽ ghé Costco mua một hộp nho
mang qua chú Tài ăn thử nghen. Cháu mua
một hộp hôm qua và vừa ăn thử, ngon quá trời nên chú Tài phải thử."
Chú gõ cọc cọc trả lời tôi, "Ngon lắm
đó KV. Chú nhất định không đi đâu hôm nay để chờ hộp nho." Tôi đọc xong trả lời của chú Tài phải bật cười. Dỉ nhiên chú Tài không đi đâu vì chú nào có
đi đâu được. Chú bị liệt từ cổ xuống các
đầu ngón chân.
Bữa trước, khi xem hình tôi
"selfie" hai chú cháu, chú xem hình và viết lời chuyện trò, "Cô
gái nào đang chỉnh ống chụp hình chụp cho chú mà xinh gái quá vậy
ta?" Loạt hình đó, tôi chụp đủ kiểu,
kể cả hình tôi đang đứng chỉnh máy - thấy tôi đứng gần, và chú Tài ngồi xe lăn
đằng xa, và có lẽ tấm hình đó tôi nhìn ít xấu nhất trong các hình nên được chú
Tài khen.. hihi. Tôi trả lời comment của
chú, "À, cô gái đó chính hiệu là cọp KV đó chú Tài… hihi." Tôi sinh năm cọp. Tôi thường không theo thông lệ phải giấu tuổi
của mình, nhất là tuổi cọp. Phụ nữ thì
phụ nữ, thấy ai có vẻ thắc mắc tuổi tác của tôi, tôi luôn tự nhiên khai tuổi và
còn rộng rãi tự hào khai luôn mình là một con cọp hihi. Chú đọc trả lời của tôi thì trả lời lại,
"À, là cô cọp KV, hèn gì chú sợ quá ngồi yên không nhúc nhích."
Đọc xong trả lời của chú, tôi lại phải bật
cười. Dỉ nhiên chú Tài nào có thể nhúc
nhích dù trước mặt chú Tài có là một con cọp thiệt. Chú Tài không nhúc nhích được từ cổ xuống
ngón chân.
Hôm nay, lễ Lao Động, khi tới Costco thì
nó đóng cửa. Thấy mồ, vậy là không có hộp
nho mang qua cho chú Tài như vừa hò hẹn!
Tính toán vội trong đầu… Tôi trở về nhà lựa một chùm nho đẹp trong cái hộp
4lbs chỉ vừa ăn một chùm nhỏ. Tôi mang
chùm nho sang cho chú Tài. Khi đến nơi thì
đúng 2 giờ - hết giờ dùng máy computer và là giờ phải lên giường. Tôi lại có dịp nhìn thấy các cô y-tá phải làm
sao để mang chú Tài từ xe lăn sang giường.
Chú Tài nói tôi, "KV đợi chú Tài ngoài hành lang chút để mấy cung nữ
đưa chú Tài lên long sàng nghen."
Hình này chú Tài còn ngồi trên xe lăn, khi tôi vừa mới đến
Các y-tá đang dùng dụng cụ câu để nâng chú Tài lên, mang qua giường
Tôi đứng đợi các y tá làm việc mà nghĩ
ngợi… Năm nay chú Tài gần 60 tuổi, chú mắc một căn bệnh hiểm nghèo và nằm liệt
giường hơn nửa cuộc đời của chú. Tôi
luôn nghĩ mình là người tích cực và có đầu óc tương đối dí dỏm, nhưng phải xin
nhận chú Tài là sư phụ. Trong chúng ta,
mấy ai có thể nhận lấy cái thánh giá của mình một cách nhẹ nhàng? Không chỉ vậy, mình còn hay quên đủ thứ may mắn
mình được có. Chỉ mới bị bạn bè chọc ghẹo
chút xíu về cái gì đó tình cờ hổng đẹp của mình thì mình đã có thể không làm chủ
được, và nổi quạo lên, la lối ỏm tỏi… Bị người ta đá động tới những yếu kém bệnh
tật của mình thì mình sẽ còn tự ái hơn, mặc cảm hơn, và dễ nổi sùng, nổi cáu hơn…
Vậy mà chú Tài lại luôn luôn coi nhẹ cái thánh giá vô cùng nặng mà chú đã mang
mấy chục năm qua. Chú luôn có dư các suy
nghĩ vô cùng dí dỏm để làm người khác (và chính chú) phải cười cho những cái yếu
kém hơn người khác mà vì bệnh tật chú đã phải mang.
Xong rồi, cảm ơn mấy cung nữ y tá…
Chú Tài đã nằm chiễm chệ trên long sàng
Và đây là một cung nữ khác… đang hầu Tài vương
ăn nho… hihi
(Chùm nho trong hình này, chú Tài đã ăn
khúc trên chứ hổng phải tui mang tặng chú Tài chùm nho chút xí vậy đâu nha…
hihi)
Những người không biết hoàn cảnh của chú
Tài mà nghe chú nói "chú sợ quá nằm yên không nhúc nhích," hoặc
"chú sẽ không đi đâu mà ở nhà đợi,"... thì sẽ nghĩ chú là một người
hoàn toàn bình thường,... đâu biết là do sự lạc quan duyên dáng hiếm có.
Đây là cách giúp chú Tài đối thoại với bạn bè khắp nơi...
Chiếc đũa thần kỳ thế đôi tay.
Chú gõ máy vi-tính, chú kêu điện thoại, chú bật ti-vi…
Chiếc đũa thần kỳ thế đôi tay.
Chú gõ máy vi-tính, chú kêu điện thoại, chú bật ti-vi…
Tôi đút chú Tài ăn chục trái nho rồi xin
ra về… Tôi không ở lại lâu được hôm nay nhưng tôi biết chú Tài vui. Chú vui vì chú còn nhiều lẽ sống…
AKV
-------------
Các bài viết liên quan đến chú Tài:
Giờ Cuối - Giờ Bắt Đầu
http://annekhanhvan.blogspot.com/2015/09/gio-cuoi-gio-bat-au.html
Chuyện Ngắn Ngày Lễ Labor Day…
-------------
Các bài viết liên quan đến chú Tài:
Giờ Cuối - Giờ Bắt Đầu
http://annekhanhvan.blogspot.com/2015/09/gio-cuoi-gio-bat-au.html
Chuyện Ngắn Ngày Lễ Labor Day…
Những Điều Kỳ Diệu và Chú Tài
2 comments:
KVân ơi,cám ơn KV đã thay mặt bạn hữu khắp nơi đến thăm viếng thường xuyên cho chú Tài nhé.Thấy hình 2 chú cháu thiệt đẹp,thiệt dễ shương.Cô cũng thường xuyên chit chat với chú Tài trên FB.Chú Tài Tui lúc nào cũng tếu,nụ cười luôn nhoẻn trên môi,chú là great inspiration cho tất cả chúng ta.
Hi vọng có dịp cô sẽ qua thăm chú,thăm Virginia và thăm các nàng bồ câu bên ấy...
Love,Cô Hmai
Hinh nhu chum nho ko la niem vui that su cua Chu Tai, ma ddo la KV dda dden tham Chu thi ddung hon. Chi 1 chut ddo dda mang hanh phuc dden cho Chu. Cam on 1 moi tinh than thuong ddo'.
Post a Comment