Thursday, May 12, 2005

Tình Người Sưởi Ấm Trái Tim

Anne Khánh-Vân


  Con đường hơi lên dốc phía trước mặt - hướng xe buýt sẽ xuất hiện - cứ mịt mờ, trắng xóa...

Trời hôm nay lạnh quá! Gió bấc lạnh buốt cứ thổi rít từng cơn! Đã hơn hai giờ đồng hồ... nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của chiếc xe buýt. Mọi người ai cũng cóng lạnh, đi tới đi lui cố gắng cử động để máu huyết lưu thông tạo nhiệt sưởi ấm cơ thể, nhưng hơi ấm vẫn trốn rút nơi đâu. Tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt. Con đường hơi lên dốc phía trước mặt - hướng xe buýt sẽ xuất hiện - cứ mịt mờ, trắng xóa. Xe qua lại không đủ nhiều để lớp tuyết mới ấy có thể tan nên chúng chỉ càng lúc càng dầy thêm.

- Xe buýt không đến thì chúng ta phải làm sao đây?

Một người trong nhóm đã thốt lên như vậy. Câu hỏi ấy đã làm mọi người phải lo nghĩ bởi xe buýt mà không đến được thì dù bọn chúng tôi có làm sang đi taxi về nhà vẫn chưa chắc sẽ có được taxi nào chịu đến chở…

Tôi không còn cảm giác những ngón chân của mình. Chúng đang tê dần và như đang bị hàng nghìn mũi kim chích vào từng khoảng da thịt ở đấy. Một người đồng nghiệp gốc Phi-Luật-Tân cũng thường ngày đi xe buýt như tôi tiến đến gần bên và hỏi.

- Em mặc có đủ ấm không? Đứng xích vào đây cho đỡ lạnh. Cầu xin xe buýt hãy làm ơn mau đến, kẻo bọn chúng ta sẽ chết cóng mất!

Nhìn khuôn mặt Châu Á của chị làm tôi càng thêm nhớ nhà. Giáng Sinh sắp đến, trời Sài Gòn hiện giờ có lạnh lắm cũng chỉ trong khoảng 20 đến 25 độ C mà thôi, không lạnh như ở đây những âm 7 độ. Nơi đó còn có gia đình của tôi nữa, nên dù có lạnh bao nhiêu tôi vẫn cảm thấy ấm áp. Tại sao con người cứ phải xa nhau? Có phải chỉ như thế người ta mới có thể thấm thía thế nào là nhớ thương chăng, nhất là trong một mùa Đông với cơn bão tuyết như vầy?

Tuyết vẫn rơi, trời đã tối nên ánh đèn đường làm những bông tuyết ẩn hiện lấp lánh trong không gian. Cuối cùng Trời đã xót thương chúng tôi. Chiếc xe buýt 28-B ấy đã đến. Bọn chúng tôi lần lượt nhanh chân leo lên xe và miệng thì cứ thay phiên nhau nói: "Ôi trời ơi, lạnh quá, lạnh quá!" Người tài xế da màu, có lẽ đã ngoài 50 tuổi, giọng hơi ồ ồ, gật gù tỏ vẻ thông cảm:

- Tôi cứ tưởng sẽ không đến đón các người được, vì chặng đường này hơi có dốc, tuyết rơi quá nhiều nên lượng muối rảy đường của ngày hôm qua đã chẳng thấm tháp vào đâu; tuyết đã đóng băng. Một chiếc xe buýt cách đây vài giờ đã bị trượt và suýt gây tai nạn vì vậy mà chúng tôi đã được lệnh ngưng chạy ở đoạn đường này. Nếu là cuối tuần thì chắc chắn tôi sẽ chẳng cố gắng chạy lên đây đâu, nhưng vì biết có một số người tan sở nên tôi đã cố gắng "bò" từng bước lên đây đấy. Nhưng dù sao cũng xin lỗi đã để mọi người phải đợi lâu ngoài lạnh!

Chúng tôi chỉ vừa xoa xoa tay vừa ríu rít cảm ơn. Xe chạy được nửa đường thì tôi phải xuống để lại phải đón thêm một chiếc xe buýt khác về nhà. Đoạn đường còn lại này phố xá nhộn nhịp hơn nên đường sạch tuyết hơn; sẽ có nhiều xe buýt hơn, tôi hy vọng mình sẽ không phải lại chờ thêm hai giờ đồng hồ nữa, tôi sẽ chết cóng mất thôi.

Nửa giờ được ngồi trên xe buýt đã tạm đủ để cả người tôi ấm lại; tôi đã dần cảm giác lại từng phần thuộc thân thể mình, nhưng cái chân phải của tôi sao như vẫn còn tê. Tôi cố gắng chuyển động từng ngón chân thì phát hiện phần đế ở mũi giày đã bị tróc keo từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ. Chỉ phần đế bên trong còn dính vào nhau, chính vì mũi giày bị hở như vậy nên cái lạnh đã chui vào hai lớp vớ len và tấn công những ngón chân của tôi trong tíc tắc. Thế là tôi cứ phải bước đi từng bước thật chậm, sợ đi nhanh quá đế càng lúc càng tróc hẳn cả ra thì chân tôi sẽ hoàn toàn không còn gì để bảo vệ.

Nhìn chiếc giày bị thương, tôi thêm nhớ cha nhớ mẹ nên nước mắt cứ tràn ra. Khi tôi đang không biết nên tội nghiệp chiếc giày hay tội nghiệp chính bản thân mình thì câu nói của Helen Keller đã vang lên bên tai tôi: "J’ai pleuré parce que je n’avais pas de souliers, jusqu’au jour où j’ai vu quelqu’un qui n’avait pas de pieds." - Tôi đã khóc vì không có giày để đi, cho đến khi nhìn thấy một người không có chân. - Câu nói đó như vực tôi ra khỏi cơn buồn tủi và toàn thân tôi như được ấm lại, được tăng thêm sức mạnh, thêm nghị lực. 
Đúng thế, tôi chỉ mới bị một chiếc giày tróc nửa phần đế và chỉ một lần lặn lội trong bão tuyết mà đã cảm thấy kinh khủng; những kẻ không nhà không cửa, không gia đình người thân, chỉ có những gầm cầu là hiên che nắng, che mưa, che giông, che tuyết thì họ phải làm sao để qua được những mùa đông khắc nghiệt? Vậy nên dù sao tôi cũng còn may mắn hơn những kẻ bất hạnh này. Khi nghĩ đến đây tôi đã ngưng khóc. 

Xe buýt vẫn chưa đến, tôi không thể cứ đứng mãi ở đây chờ chết. Ngày mai tôi còn phải tiếp tục đến sở, đến lớp,... Trong tôi như thúc dục bảo tôi phải làm gì đó để cứu lấy những ngón chân đang dần đông đá của mình. Chợ hoa quả bên kia đường mời gọi tôi. Tôi nảy ra ý nghĩ vào đó chút để đỡ lạnh luôn tiện mua vài thứ cần thiết.


Quả đúng, trời có giá lạnh bao nhiêu, tình người vẫn luôn đủ để sưởi ấm cho nhau…

Mùa đông là mùa của trái Hồng. Ngoài loại Hồng mềm và chát như loại Hồng mà tôi đã được ăn ở quê nhà còn có loại Hồng dòn và ngọt. Người Châu Á bên này dường như ai ai cũng rất thích loại Hồng dòn. Tôi tiến đến gần hàng Hồng để lựa. Hàng trăm trái Hồng thật tươi nằm chồng chất trên nhau. Trái nào cũng đẹp, cũng có vẻ ngon, tôi chẳng biết lấy trái nào, bỏ lại trái nào… Đang cầm đầy Hồng trên hai tay thì có những tiếng nói Việt Nam nho nhỏ: "Cho em cái bịch nè!" Quay sang người phụ nữ có vẻ nhiều tuổi hơn mình, tôi tươi cười, cảm ơn và nhận lấy cái bao ni-lông chị ta đang đưa qua cho tôi:

- Thấy Hồng ngon quá em cứ mãi mê lựa, chẳng nhớ đi lấy bao.

- Ừa, Hồng này ngon lắm, hôm qua chị có mua, về ăn thấy ngọt quá nên hôm nay ghé mua thêm!

- Vậy... thì em sẽ lựa thêm một ít nữa.

Thế là chị và tôi đã cùng nhau lựa Hồng và chuyện trò đôi ba câu về rau quả. Lòng tôi dần nghe ấm lại. Câu nói "Cho em cái bịch nè!" cứ trở lại trong tôi. Nó đã giúp vơi bớt nỗi nhớ gia đình, người thân đang trĩu nặng lòng mình. Tình người Việt luôn chan chứa dành cho nhau ở bất cứ phương trời nào. Người Việt xa xứ luôn tự để ý, nhận ra nhau, đùm bọc lấy nhau khi cần thiết, và khi đến trước mặt nhau thì chỉ là cái tiếng mẹ đẻ ấy được thốt ra chứ không cần phải hỏi "Chị có phải là người Việt Nam không?" rồi mới bắt đầu câu chuyện. Niềm vui đã lan tỏa khắp nơi trong thân thể đang cóng lạnh của tôi; nó khiến tôi quên đi những ngón chân và chiếc giày của mình. 

Chị ấy tiếp tục đi chợ, còn tôi thì sang hàng Khoai Tây. Một cụ bà búi tóc đã bạc đang cố ráng vò miệng bao ni-lông để mở nó ra nhưng dường như bà không mở được. Tôi tiến đến và đưa cho bà cái bao tôi đã mở sẵn:

- Từ khi họ đổi loại bao này lúc nào cũng thật khó mở, con cũng bị hoài, nhiều khi vò cả tiếng đồng hồ mà nó vẫn chưa chịu mở miệng ra… thấm tay ướt một chút thì họa may ra con mới mở được.

Bà gật đầu cùng cười với tôi và nói cảm ơn. Trên khuôn mặt bà hiện rõ một niềm vui. Thế coi như tôi đã sẻ chia với bà niềm vui mà tôi đã được nhận lấy trước đó từ một người xa lạ nhưng… Việt Nam…

Mua xong đôi ba thứ thì người tôi cũng đã ấm lại, tôi đã có đủ can đảm để lại trở ra ngoài. Tôi băng qua đường và lại đến trạm đợi xe buýt. Vẫn còn những người đợi xe lúc nãy, vậy xe buýt của tôi vẫn chưa đến. Bây giờ có phải chờ thêm bao lâu nữa tôi cũng sẽ đợi và chỉ vui mà thôi! Thậm chí nếu xe buýt có không đến, tôi sẽ vẫn vui vẻ đi bộ về nhà. Khi tôi đang mãi suy nghĩ và nhìn những bông tuyết đang rơi thì một chiếc xe hơi dừng lại ở trước trạm xe buýt, cửa kiếng dần hạ xuống, và lại những tiếng nói Việt Nam...:

- Em ơi, em về đâu vậy? Lên chị chở về dùm cho, trời lạnh lắm, chờ xe gì nỗi mà chờ!

Ôi, là cái chị "Cho em cái bịch nè!" Chị đã đi chợ xong rồi ư? Trời tối vầy mà sao chị ấy vẫn trông thấy tôi hay thật!

- Em sợ làm phiền chị quá, em ở trên này khoảng 8 ngã tư, có tiện đường chị không?

- Em lên xe đi, không tiện chị cũng chở em về… không sao đâu, chị cũng ở khu trên đó…

Tối hôm ấy, khi bão tuyết đang vần vũ ngoài trời, tôi đã thật vui như chưa bao giờ vui như thế dù về nhà phải hơ ấm chân và cứ lo là mình sẽ bị cưa mất cái chân phải ấy… Xin thật cảm ơn chị "Cho em cái bịch nè" đã cứu cái chân tôi, xin được cảm ơn người đồng nghiệp Phi-Luật-Tân đã đứng xích lại và choàng lấy vai tôi, cảm ơn người tài xế xe buýt nhân hậu và thật trách nhiệm khi ông đã cố ráng "bò" lên con dốc...

Quả đúng, trời có giá lạnh bao nhiêu, tình người vẫn luôn đủ để sưởi ấm cho nhau…

Nhớ một mùa Đông
Dec. 20, 2005

Anne Khánh-Vân

No comments: