Wednesday, November 30, 2005

Chiếc Lá Cuối Cùng

Anne Khánh Vân


Sức mạnh tinh thần - Sức mạnh tình yêu
*
Tình yêu... có khả năng làm cho con người ta sống lại, nó mang lại cho họ sự ấm áp và niềm hạnh phúc; họ cảm thấy vui sống và cảm thấy mãi luôn tươi trẻ dù thời gian có trôi qua,...

Nàng vẫn nằm đấy - trên chiếc giường đơn; vẫn trước khung cửa sổ ấy, nhìn sang bên kia vườn; vẫn còn một chiếc lá, chiếc lá cuối cùng…

Nàng đã yếu dần từ nhiều tuần qua. Nàng chỉ còn đủ sức trở mình khi cần chứ không thể tự ngồi dậy nếu không có người đỡ. Mùa Thu đã đến và cũng đã sắp qua đi. Lá cây vàng rực của vài tuần trước đang thưa dần vì những cơn gió lạnh buốt thổi xuống từ phía Tây Bắc. Lò sưởi trong gian phòng nhỏ của nàng, lửa vẫn bập bùng cháy từ ngày này sang ngày nọ nhưng hơi ấm của nó dường như vẫn không đủ sức bảo vệ lồng phổi của nàng khỏi cái lạnh đang tấn công. Bác sĩ cho biết phổi của nàng đã rất yếu, nó như chẳng còn muốn hoạt động và có thể ngưng bất cứ lúc nào; nàng khó có thể qua được mùa đông năm nay. Từ hơn sáu tháng qua, bác sĩ đã cố gắng chữa trị cho nàng nhưng nàng vẫn chỉ mỗi ngày một xanh xao, gầy yếu, không hy vọng.

- Hôm nay bên ngoài nắng tốt lắm, em có nhìn thấy không? Em có muốn ra ngoài đi dạo cùng anh không?

Nàng khẻ mỉm cười và lắc đầu vì không thể dù rất muốn. Nàng luôn vui hẳn lên mỗi khi có chàng đến thăm. Họ đã bắt đầu kết bạn với nhau từ ngày nàng vào Đại Học Mỹ Thuật Ontario. Chàng là một giáo sư hội họa trẻ tuổi. Những ngày đầu tiên khi họ mới quen nhau, chàng đã nhiều lần nói, “Em đẹp hiền diệu như mùa thu của Canada vậy, càng nhìn thì chỉ càng muốn yêu… mùa thu hơn… nhưng trong đôi mắt em luôn ẩn chứa một chút nỗi buồn của những ngày cuối thu. Đó là điều gì vậy?” Câu hỏi ấy chưa bao giờ được nàng trả lời. Có lẽ chính nàng cũng không rõ ý nghĩa của nỗi buồn ẩn chứa trong đôi mắt mình để trả lời câu hỏi. Chàng đã chỉ tiếp tục nhìn sâu vào đôi mắt ấy và nói: "Anh sẽ dần khám phá ra nó và sẽ nói cho em nghe nhé.


Những mùa học sau họ đã bắt đầu yêu nhau. Họ rất yêu mùa thu. Mỗi lần thu đến, cứ sau những giờ học, họ thường đi vào những cánh rừng ở ngoại ô Ontario để ngắm cảnh, vẻ tranh, chụp hình.

- Ngoài ngắm cảnh mùa thu, em còn thích ngắm gì khác?

- Em yêu thích ngắm lửa, bởi lửa vừa làm cho người ta e ngại, run sợ luôn cố giữ một khoảng cách, nhưng nó lại vừa khiêu khích, khuyến rũ khiến họ cứ muốn tiến lại mỗi lúc một gần hơn. Lửa đốt cháy, thiêu hủy đi tất cả; nó biến những gì có thật, những gì còn hiện hữu trong một giây phút trước trở thành tro bụi và không còn tồn tại nữa trong một giây phút sau. Trong lúc đang bừng cháy ấy, lửa giúp ta quên đi mình đang là ai và mình đang ở nơi đâu; ta có thể tưởng tượng những điều vô cùng tuyệt đẹp; ta có thể trở thành một con người khác, ở một nơi chốn khác, thần tiên hơn, thơ mộng hơn; và ta có thể làm bất cứ điều gì ta mong muốn trong những giây phút huyền diệu đó.

Anh có thấy tình yêu cũng giống như lửa không anh? Có phải tình yêu cũng vừa làm cho con người ta rùng mình hoảng sợ muốn quảnh mặt bước đi, nhưng cùng lúc nó cũng có gì đó khiêu khích họ, khiến họ thèm muốn; họ không còn lo nghĩ chi nữa và chỉ muốn lao mình vào yêu đương, như những con thiêu thân cứ lao thân xác nhỏ bé của chúng vào ánh lửa mặc cho có sẽ bị thiêu hủy. Tình yêu có khả năng làm cho con người ta sống lại, nó mang lại cho họ sự ấm áp và niềm hạnh phúc; họ cảm thấy vui sống và cảm thấy mãi luôn tươi trẻ dù thời gian có trôi qua,… Nhưng tình yêu đôi khi có thể giết chết họ, nó hủy hoại họ, nó làm họ trở nên đau khổ, già nua, gầy héo,… Ai thật sự biết yêu thì có lẽ sẽ yêu thích chiêm ngưởng ánh lửa, anh có nghĩ như thế không?!

- Anh sẽ xây một ngôi nhà bên một bờ hồ. Ngôi nhà ấy sẽ là ngôi nhà của người anh yêu. Vào mùa xuân, xung quanh nhà sẽ có muôn hoa đua nỡ với muôn màu sắc. Mùa hè cây cối sẽ xanh tươi, muôn chim líu lo ca hót, mặt hồ nước sẽ trong xanh, in bóng của những hàng cây. Khi thu sang, từ ngôi nhà sẽ nhìn thấy lá cây muôn màu của cánh rừng đối diện. Đông đến mọi cảnh vật sẽ sáng trong, huyền ảo, diệu kỳ... Trong ngôi nhà ấy, lửa sẽ luôn sống để sưởi ấm cho từng khoảng không khí người yêu anh hít thở; mọi cảnh vật xung quanh sẽ chỉ đong đầy tình yêu để trong mắt người anh yêu bao giờ cũng chỉ là niềm vui, là hạnh phúc; nàng sẽ không bao giờ lo âu, sẽ không bao giờ buồn dù chỉ một thoáng chốc...

Hai người đã yêu nhau thắm thiết. Tâm hồn họ như chỉ là một. Họ dường như luôn cảm nhận và thấu hiểu mọi thứ từ nhau kể cả những điều sâu kín nhất trong trái tim của mỗi người.


Khi lên năm học thứ 4 thì nàng bắt đầu ngã bệnh. Ban đầu chỉ là một vài ngày vắng mặt nhưng sau đó là hàng tuần nàng không thể đến lớp và cuối cùng nàng đã phải xin tạm thôi học. Mùa thu năm nay nàng không thể cùng người yêu đi ra ngoài như những mùa thu trước. Nàng mong muốn được nói tiếng ... yêu anh ... nhưng nàng đã ngã bệnh, nàng cứ e ngại vì tình yêu của mình mà làm đau lòng người khác nên chỉ tiếp tục giữ kín mọi tình cảm bên trong. Nàng chỉ nằm đấy, hướng mắt ra ngoài nhìn từng chiếc lá vàng cứ lặng lẽ rơi.

- Rồi em sẽ khỏe, rồi em sẽ lại cùng anh đi dạo, rồi em sẽ tiếp tục vẽ, chúng ta sẽ lại cùng nhau ngắm lửa, chúng ta sẽ mãi luôn bên nhau...

- Lá vàng cứ rơi chẳng ngừng, như sức lực của em cũng đang dần vơi cạn, em cảm thấy mình yếu quá, ngoài cả sức tưởng tượng của em… Có lẽ khi lá vàng rơi hết, khi mùa thu ra đi, thì em cũng sẽ tạm biệt anh ra đi…

Chàng xiết chặt đôi tay nhỏ bé, mềm yếu vừa hơi cóng lạnh của nàng vào bàn tay mình, “Em đừng nói quẫn như thế, em sẽ không đi đâu cả bởi em còn rất nhiều thứ phải sống, em phải cùng anh đi hết đoạn đường đời này, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi cơ mà. Anh yêu em vô cùng, anh cần có em bên mình, em không thể đi đâu được.”

Quả đúng, tình yêu có thể mang đến cho người ta niềm hạnh phúc vô biên nhưng nó cũng có thể cướp đi sự sống của họ nếu một nửa mình yêu không còn hiện hữu nữa. Nếu nàng thổ lộ nàng thật yêu chàng vô cùng thì liệu chàng có hạnh phúc hay sẽ đau khổ, nhưng có lẽ nàng phải thốt lên những âm thanh tuyệt vời ấy dù chỉ một lần vì chàng cần được nghe chúng. Chàng đã chờ đời từ bấy lâu nay.


Chỉ còn vài tuần nữa là đông sẽ đến. Nếu lời của bác sĩ đã nói đúng thì thời gian nàng còn ở phía trước thật ngắn ngủi. Khi nghĩ đến điều ấy trái tim chàng đau nhói. Chàng không thể sống thiếu người phụ nữ ấy được. Chàng sẽ không thể!! Ngày ngày cứ lần lượt trôi qua; thời gian chẳng chịu ngừng lại; gió vẫn thổi lạnh buốt; những chiếc lá vàng óng ánh vẫn tiếp tục rơi; càng gần đông mặt trời càng đi nhanh hơn, trời càng mau tối và khung cảnh trông thật buồn. Những chiếc lá vàng cứ thưa dần và có thể đếm được... nàng vẫn nhìn chúng mỗi sáng sớm khi chàng đến thăm và thầm hy vọng chúng hãy đừng rơi hết.

- Chỉ còn vài chiếc lá nữa thôi anh ạ, có phải em sẽ chỉ còn ở bên anh vài ngày nữa thôi không anh? Anh sẽ đừng buồn nhé. Nếu chúng ta đã vui vẻ đón nhận cái ngày chúng ta được quen nhau, được làm bạn của nhau thì chúng ta cũng phải vui vẻ đón nhận cái ngày phải chia tay nhau, cái gì rồi cũng phải kết thúc, ai rồi cũng phải chia tay nhau thôi, phải không anh? Anh phải đừng buồn thì em mới yên lòng... Anh hứa với em được chứ!?

Chàng chẳng hứa một điều gì, chàng chỉ an ủi đông viên nàng hãy vững tin, đừng nghĩ đến những chuyện bi quan, nàng sẽ khỏe thôi, nàng sẽ lại khỏe như trước.

Đêm qua đã có một cơn bão lớn, nhiều cây cối đã ngã. Sáng nay tuy trời có nắng nhưng thời tiết bên ngoài vẫn rất lạnh, lạnh những âm 8 độ C dù vẫn chưa sang đông. Chưa thấy chàng đến, lòng nàng nôn nao... chàng không có mặt nơi đây để cùng nàng khám phá số mệnh của những chiếc lá cuối cùng, chúng có vẫn còn nằm yên ở đấy? Chắc chắn chúng đã rụng rơi; làm sao chúng có đủ sức chống chọi sau một cơn bão lớn như đêm qua. Nhưng lạ lùng thay, khi nhìn ra ngoài, vẫn còn một chiếc lá nằm nguyên ở vị trí cũ, nó trông thật đẹp làm sao, đẹp hơn bao giờ hết. Trong tâm tưởng nàng lóe lên một niềm hy vọng, nàng như chợt sống lại.

Sáng sớm hôm sau chiếc lá ấy còn ở nguyên vị trí cũ, vẫn trên cành cây ấy, chẳng có gì thay đổi và những ngày sau cũng thế. Nàng càng vui và càng thêm hy vọng thì càng mong người yêu hãy mau đến để cùng nàng chia sẻ tâm tình này... Một tuần đã trôi qua, trong nàng, từng phần thân thể như đang được truyền lại sức sống.




Người ta đã khám phá ra xác của một chàng trai trẻ ngã quỵ ngay bên cạnh một thân cây cũng đã bị ngã. Người chàng phũ đầy lá vàng khô; bên cạnh chàng là những dụng cụ vẽ. Có người đã trông thấy, từ một vài tuần nay, hàng đêm, khi mọi người đã yên giấc ngủ thì chàng trai ấy đã xuất hiện để vẽ gì đó trên bức tường ngay phía sau những nhánh cây trong vườn. Anh ta đã vẽ lại những nhánh cây mà ngày nào người anh yêu cũng nhìn sang. Trên những nhánh cây ấy có một chiếc lá, chiếc lá duy nhất, chiếc lá cuối cùng, chiếc lá mà người anh yêu đã đặt bao nhiêu tin yêu, hy vọng,... Nàng đã luôn cố gắng từng ngày đấu tranh với bệnh tật bởi nàng rất muốn sống, sống để yêu chàng, sống để thực hiện hết những gì cả hai đã từng mơ ước. Chàng biết rõ điều ấy nên càng yêu nàng hơn; chàng đã yêu nàng rất nhiều, yêu vô cùng, yêu đến quên cả bản thân mình, yêu đến quên cả cái lạnh tàn khốc bên ngoài đã tấn công chính lồng phổi của chàng sau bao đêm thức trắng để vẽ kịp bức tranh của tình yêu, bức tranh của hy vọng... để rồi chính cơn bão của đêm hôm ấy đã mang chàng đi, nó đã mang chàng ra đi vĩnh viễn.

Khi được kể lại mọi sự việc, nàng như chết lịm và không còn có thể bật tiếng khóc. Tại sao chàng lại phải ra đi? Tại sao định mệnh lại khắt nghiệt đến như thế? Nàng vẫn chưa kịp nói tiếng yêu anh. Nếu chàng đã vẻ bức tranh ấy để giúp nàng có thêm tinh thần, thêm niềm tin, thêm sức mạnh để có thể tiếp tục sống, nhưng nếu sống thiếu chàng thì cuộc sống nào còn đẹp? Nhưng nàng phải sống, phải sống thật ý nghĩa vì sự sống ấy chàng đã tặng nó cho nàng.

Giờ đây nàng như đã thật sự cảm nhận được hơi ấm của lửa từ phía lò sưởi, hơi ấm của tình yêu. Mắt nàng khẽ nhắm để cảm nhận được cái ấm áp đang thấm sâu vào cơ thể cóng lạnh của mình. Nó xuyên qua làn da của nàng đi vào trong từng tế bào, từng bắp thịt; nó đi vào trong xương tủy của nàng, đi vào lồng phổi của nàng và cuối cùng đã dừng lại ở trái tim nàng,… Trái tim nàng đang chan chứa tình yêu cho chàng, và tình yêu đó sẽ mãi như là những ngọn lửa cháy hoài không bao giờ tắt.

Những tháng năm sau đó sức khỏe của nàng đã dần được hồi phục. Phổi nàng dù không hoàn toàn lành lặn nhưng nó đã hoạt động đủ để nàng có thể tiếp tục sống. Nàng đã đi học lại và đã trở thành giáo sư dạy vẽ. Đã hơn 27 năm trôi qua, nàng nay đã có tuổi; nàng vẫn chỉ yêu mỗi chàng trai ấy. Nàng vẫn ở trong gian phòng nhỏ ngày xưa. Hàng đêm nàng vẫn nằm đấy - trên chiếc giường đơn, ngắm nhìn những ánh lửa. Mỗi sáng khi thức giấc nàng vẫn nhìn ra khung cửa sổ ... Bên kia vườn, vẫn những nhánh cây và chiếc lá ấy - chiếc lá cuối cùng chàng đã để lại cho nàng. Hình dáng của nó như một quả tim vậy, chính trái tim của chàng; nó luôn ở đó; nó luôn yêu nàng dù không gian và thời gian có đang chia cách hai nửa yêu nhau...


Để nhớ cô Trang 1987
Virginia, cuối Thu 2005
Anne Khánh Vân

No comments: