Những tuần qua,
khung cảnh vùng tôi ở cứ như cảnh tượng "Mưa Ngâu Tháng Bảy" bên nhà.
Mặt trời ló dạng thì mọi thứ còn sáng lên được một chút, nhưng đến
khoảng 2, 3 giờ chiều thì trời đất bắt đầu âm u. "Ông Trời buồn" nên cứ
giông tố, nước đổ không ngưng. Sấm chớp cứ dọc ngang trời làm hôm ấy
đang ủi áo quần, tôi đã phải nhổ điện bàn ủi vì sợ nó sẽ bị chạm điện và
nổ như một người hàng xóm đã từng bị trước kia. Tivi, máy hát, máy PC,
mọi thứ tôi cũng đều tắt chỉ để lại một vài ngọn đèn. Thấy gió cứ càng
mạnh, sấm sét cứ càng lúc càng ầm ì thật lớn và thật dài, nhà mình ở lại
"hơi cao" nên tôi đã bắt đầu "quíu". Linh tính sẽ bị cúp điện nhưng
chưa kịp thắp đèn cầy thì điện đã cúp thật. Lúc ấy cũng đã 10 giờ tối,
may là cơm nước đã xong xuôi nên sau một hồi lòng vòng tới lui trong
bóng đêm, tôi đã quyết định đi ngủ sớm để đỡ phải sốt ruột ngồi đợi điện
có lại.
Vào giường ngủ, tôi cứ đinh ninh trong đêm sẽ có điện,
nhưng đến mãi sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức đã reo lên bảo tôi dậy
đi làm, điện cũng vẫn chưa có. Sáng ấy không tắm được vì không có nước
nóng; còn dùng nước "không nóng" thì lại quá lạnh dù đã sang Hè. Phải
đốt đèn cầy để đánh răng, rửa mặt... Những thứ điểm tâm nóng ưa thích
của mọi ngày được thay thế bằng những thứ không cần phải hâm. Bước ra
khỏi apartment, thang máy không hoạt động, chỉ có hành lang và lối đi
cầu thang là có đèn (điện từ máy phát điện xơ-cua). Thế là tôi đã phải
"tập thể dục" buổi sáng nhiều hơn thường ngày: Chạy bộ thêm 16 tầng lầu.
Làm việc trong Washington DC thì ít ai lái xe đi làm vì vào
những giờ cao điểm lái xe vào đấy sẽ như vào "mê hồn trận". Như phần
đông mọi người, tôi cũng đi xe bus và metro đến chỗ làm. May quá, xe bus
còn chạy bằng xăng, nếu không chắc nó cũng nằm lì một chỗ. Đến sở làm,
điện vẫn còn, nhân viên vẫn có mặt đông đủ. Có lẽ vì nhờ văn phòng của
chúng tôi nằm gần "Nhà" của Tổng Thống Bush, chứ khu tôi ở, cách xa hơn
15 phút, thì chẳng có điện từ suốt đêm qua.
Chiều ấy tôi được về
sớm (lúc 2 giờ) vì đường metro ra vào DC bị nhiều xáo trộn do có vài chỗ
bị nước lụt và mất điện. Quả thật đã có nhiều xáo trộn nên tôi đã mất
hơn 1 giờ mới về đến nhà thay vì thông thường chỉ mất khoảng từ 20 đến
30 phút. Về đến nơi, vẫn chưa có điện! Tôi lại phải "tập thể dục" 16
tầng lầu, nhưng lần này thì mệt hơn vì phải bước lên; vì vậy mà cứ "leo"
được 4 tầng lầu thì tôi lại ngừng lại một chút để... thở. "Ham" ở cao
cho sang và ngắm cảnh cho sướng, bây giờ mới thấy ..."thấm".
Lớp
học tối ấy của tôi có một bài thi nhưng trường cũng đã đóng cửa vì mất
điện. Tôi và chúng bạn rủ nhau đi ăn ngoài nhưng phải lái xe đi tìm
những nhà hàng có điện chứ không ăn được tiệm quen ở gần trường vì nó
cũng trong tình trạng... "mờ ão".
Trở về nhà, đang rầu rĩ chưa
biết làm gì thì điện đã sáng lên lúc 8 giờ tối; có nghĩa các bác thợ
điện đã phải mất 22 giờ đồng hồ mới sửa lại được trạm điện bị cháy. Tuy
thế là lâu lắm đấy nhưng vẫn đáng mừng và thật cảm ơn các bác thợ điện
vì chắc họ đã phải làm việc dưới mưa suốt cả ngày. Sự việc này chưa bao
giờ xảy ra nên mọi người có thể hiểu được mức độ trầm trọng của những
thiệt hại do giông bão, sấm sét gây ra.
*
Ngày hôm sau, trời
vẫn mưa nhưng điện không bị cúp. Tình cờ có vài đứa bạn bên Cali gọi
sang thăm, tôi đã kể cho chúng nghe "sự việc khó tin" này. Nghe xong
chúng đã trêu tôi: - Đã bảo qua bên này ở đi cho vui mà cứ lưu luyến mãi
cái vùng quê đó. Chỉ có nhà quê mới bị vậy chứ Cali - thủ đô của người
Việt, làm gì có chuyện cúp điện, càng không có chuyện cúp điện lâu đến
thế.
Mấy đứa bạn bên Việt Nam của tôi thì còn "làm phách" hơn;
chúng chọc quê:
- Ôi trời, Mỹ mà lạc hậu thế sao" Thôi về Việt Nam ở đi!
Việt Nam bây giờ hết cúp điện rồi và cái gì cũng có!
Nghe xong, tôi cũng trêu lại bọn họ:
-
Các người cứ giỏi mà làm tàng đi! Miền bắc Cali cách đây không lâu cũng
mưa dầm, đất lở, đường sập; Việt Nam thì thiên tai lũ lụt triền miên...
"Chuyện nhà" mình không chịu lo, cứ lo đi chọc quê người khác. Đừng
ham... cười người hôm trước, hôm sau người cười cho bây giờ!
Nhân dịp đó, tôi đã nhớ lại những trận thiên tai khó quên trong thời gian qua.
Cơn
sóng thần Tsunami xảy ra hôm 26 tháng 12 năm 2004, quét sạch các vùng
bờ biển của Sri Lanka, Ấn Độ, Thái Lan, Indonesia, Malaysia... làm thiệt
mạng tổng số 283,106 người nhưng có thể hơn, khoảng 500,000 người đã
trở thành những kẻ vô gia cư.
Và có thể nói "nhẹ hơn" là những
trận bão lụt Katrina - Rita xảy ra vào tháng 8 năm 2005 ở vùng trung nam
nước Mỹ. Gần hết cả thành phố New Orleans của tiểu bang Louisiana đã bị
nhận chìm trong biển nước. Hàng chục ngàn người phải leo dần lên nóc
nhà chờ được cứu và hàng trăm ngàn người đã phải tản mát đi khắp nơi.
Tiếp theo sau đó là trận động đất ở Pakistan vào tháng 10, 2005, giết chết 80.361 người.
Miền
Trung Việt Nam mới tháng 5 vừa qua thì lại bị trận bão Chanchu. Hàng
trăm người đã thiệt mạng và mất tích và cả trăm ngàn người đã phải di
tản để lánh nạn. Thiên tai lại gây thêm tan tóc cho những người dân miền
Trung bất hạnh.
Khi xảy ra những trận thiên tai, lũ lụt như thế
mới thấy con người vẫn luôn thật nhỏ bé dù mức độ văn minh hiện đại của
họ có đã đi xa đến đâu. Khi Trời Đất "nổi giận" thì quả thật kinh hoàng.
Thấy
người ta, dù giàu sang bao nhiêu, dù bề thế bao nhiêu, tự dưng sáng mở
mắt dậy mọi thứ tiêu tan chẳng còn gì; còn mình nhà cửa vẫn còn, công
việc vẫn nguyên, mạng sống chưa có gì đe dọa... mới "hú hồn" thấy mình
quả còn may mắn. Nhờ thế tôi lại thêm yêu đời, thêm hăng say trong công
việc và chỉ hài lòng với những gì hiện đang có... bởi ngày mai không
biết chuyện gì sẽ xảy ra; nếu hoang phí thời giờ, bạc tiền để xa hoa,
đua đòi, để làm những điều vô nghĩa thì sẽ có lúc phải hối tiếc!
*
Đã
hai ngày sau hôm cúp điện, nhưng trời vẫn mưa hoài, mưa mãi không chịu
ngưng. Tôi ngán quá, muốn trách ông trời nhưng lại sợ ông mà giận thêm
rồi mưa dai dẳng nữa thì chắc... chết! Bởi, dù sao thì khu tôi ở cũng
còn đỡ, chỉ bị cúp điện; có nhiều vùng, ngoài bị cúp điện, nước còn ngập
đến ngang bụng, nhiều nhà cửa bị hư hại vì cây bị bứng gốc đổ vào nhà.
Ngày
hôm sau nữa trời giông nặng hơn và lại sấm sét thật nhiều. Điện lại bị
cúp khi tôi vừa về đến nhà lúc 5 giờ 30. Muốn gọi điện thoại đặt tiệm
bán Pizza gần nhà mang đến cho một chiếc bánh nhưng cũng không gọi được
vì điện thoại nhà không hoạt động, điện thoại tay thì lại mất sóng.
Nhưng nếu tôi mà gọi được thì anh chàng nào đó phải xui xẻo lắm mới bị
giao bánh cho nhà tôi. Tôi chắc hẳn sẽ phải bồi dưỡng công giao bánh cho
anh ta gấp ba, gấp bốn lần vì anh đã phải chạy bộ những 16 tầng lầu để
giao bánh cho tôi tận cửa. Và khi vào nhà mở bánh ra thì bánh sẽ vừa
nguội và biết đâu cũng chẳng "còn nguyên" vì không chỉ người mua đói
bụng mà người giao bánh bụng cũng... đói(!). Nhưng đó chỉ là chuyện
của... giả tưởng, bởi chưa chắc gì tiệm Pizza đã có điện để nướng bánh.
Thực tế tôi đã phải nấu nhanh một lon súp gà để "giải quyết" cái bao tử
đang cồn cào. Cũng may là bếp núc ở nhà là bếp gas, chứ nếu là bếp điện
thì không biết làm sao mà nấu.
Nói chung, cả thời gian cúp điện
tôi đã chẳng làm được gì nhiều vì nhỏ lớn thứ gì cũng cần phải có điện
mới hoạt động. Tôi chợt nhớ đến chiếc máy laptop còn cục pin chưa dùng.
Mở máy ra, ngồi gõ lọc cọc được khoảng hai giờ thì cục pin xạc cũng cạn
điện. Bấy giờ khi phải thật sự ngồi nhìn trời đất, tôi mới bỗng thấy
mình thật tách rời với thế giới, xa cách với tất cả mọi người.
Tôi
đi xuống tầng tiếp tân để hỏi thăm tình hình khi nào sẽ có điện lại.
Ngac nhiên thay, mọi người ai cũng thật thân mật với nhau. Họ cười nói,
chuyện trò thật vui; kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện chứ không phải
chỉ những câu chào hỏi vội vã để phải "chạy" ngay sau đó - như tôi vẫn
hàng ngày nhìn thấy. Những thanh niên nam nữ trẻ cũng tụ lại trò chuyện
nhưng họ có vẻ quay quắt, bực tức, bất bình cứ như là "một ngày không
gặp được người yêu là chịu không nổi" và "người yêu" của họ chính là
chiếc máy PC. Họ cần lên mạng để xem tin tức, để đi mua hàng, để rảo
giá, để nghe nhạc, để Chat với bạn bè, hoặc để trao đổi thư tín với
người yêu hay những người thân quen. Những việc làm đó đã trở thành
những thói quen hàng ngày và chúng không thể thiếu.
Ôi! biết được
thế rồi tôi mới lấy làm "yên bụng" vì mình cũng chưa đến nỗi nào "bất
bình thường" khi cảm thấy như bị tách rời với thế giới. Vậy mà đã có một
dạo, tôi nhớ lại, biết bao nhiêu bà mẹ đã phải trông hàng tháng trời
mới nhận được tin tức của những đứa con ở xa từ một bác đưa thư. Thật
thương cho các bà mẹ của cái thuở chưa có điện thoại đường dài và chưa
dùng được e-mail ấy.
*
Tối hôm nay thì khu nhà tôi mọi thứ
đã hoạt động lại bình thường; nhờ vậy mà tôi mới có thể ngồi đây viết
lại những điều mình suy nghĩ trong đêm tối của hai hôm cúp điện tuần
trước. Lần cúp điện thứ nhì ấy đã kéo dài những 25 giờ đồng hồ. 25 giờ
phải chờ đợi mới thấy nó lâu làm sao. "Tệ thật!" tôi cũng đã có lúc
không còn kiên nhẫn chờ những người sửa điện được thêm nữa và đã thốt
lên như thế.
Nhưng cũng chính nhờ "phải" ngồi đợi có điện lại chứ
không thể làm gì khác được mà tôi đã có dịp tưởng tượng và đặt câu hỏi:
Mọi người sẽ ra sao nếu điện vĩnh viễn không bao giờ có lại"
Vì
quá lệ thuộc vào những phương tiện công cụ hiện đại, con người dường như
đã mất bớt sự siêng năng và lòng kiên nhẫn, kể cả mối thân tình, những
quan hệ cơ bản giữa con người với con người. Thứ gì cũng muốn "phải ngay
tức khắc" và chỉ nói cho nhau nghe những điều thật cần thiết vì ai cũng
"bận rộn" với cái "thế giới" riêng của mình. Nói một cách khác, dường
như con người đang từng bước biến thành những người máy như các vật dụng
xung quanh họ.
Nếu giả dụ một ngày nào đó có một "viễn thạch
khổng lồ" (asteroid) rơi vào quả đất và con người phải trở về với "thời
đại Nguyên Thủy", tôi sẽ ra sao, các bạn sẽ ra sao, con người chúng ta
sẽ ra sao nhỉ" Không nhiều thì ít chắc mọi người sẽ "nổi điên" lên
chăng" Hay mọi người sẽ bớt tranh đua nhau, bớt làm phiền lòng nhau, bớt
đem những khổ đau đến cho nhau" Thay vào những nhu cầu về vật chất, mọi
người sẽ biết thương yêu nhau hơn, đùm bọc, gắn bó và rộng rãi với nhau
hơn, thời gian dành cho nhau cũng sẽ nhiều hơn và từ đó chúng ta sẽ
được sống trong bình yên vui sướng hơn"
Nếu sẽ như thế thì tại sao chúng ta lại phải chờ đến khi "bị" trở về với "thời đại Nguyên Thủy" mới làm được điều đó"
Anne Khánh Vân
No comments:
Post a Comment