There was a lady who seemed handicapped at a traffic light on my way
to work. I couldn't see the note on the cardboard she was holding by her
chest because she moved very slowly with a walking stick and very time
she almost got to my car, the light turned green and she folded the
cardboard.
One day, the light also turned green when she got
closer to my car but it was a bit closer than other times so I was able
to see the note, "Homeless Veteran. Need help."
Her image stayed
with me for a while. I've been asking myself all kind of questions:
What happened to her? Why she has to ask for help on the street? It's
really sad! I guess everybody has his/her own situation before, during,
and after their solder life...
This morning, when I left home, of course I didn't think of that lady
at all, but then I suddenly remembered her when I was couple traffic
lights away from her "station". It's Veterans Day! I was saying to
myself... "lady, I really hope you would get to my car when the light is
still red." And finally! Things usually happen with good will!
Yes, she was still couple cars from my car. I lowered my window and
waved at her. I could see that she saw me because she tried to walk a
bit faster. I looked at the traffic light and then looked her way.
"Please wait, light,... Please do not fall, lady," I whispered. She got
to me when the car in front of my car started rolling forward. But I
still took time to tell her what I've been wanting and waiting to tell
her, "Happy Veterans Day. Thank you very much for your service. I am
sharing with you my lunch." She nodded, smiled, thanked me and
responded back, "God bless you, dear sister."
I have this quote on my desk, "Try to make at least one person happy and smile everyday." I hope
that lady was happy. I hope the car behind me wasn't mad at me for
making him wait longer. I hope he smiled.
Happy Veterans Day to
all my veterans friends out there. Doesn't matter I see you or know
you... Please know that a lot of us appreciate your service. We respect
and love you for your courage and strength to go out there, fight for
the country for a good cause!
~*~
Có một người phụ nữ với dáng vẻ như bị thương tật. Sáng nào đi làm, tôi cũng thấy cô ở một ngã tư đường. Tôi không thể nhìn thấy các dòng chữ ghi trên miếng bìa cứng cô cầm trước ngực. Bởi cô di chuyển rất chậm. Một tay vịn gậy, tay kia cầm miếng bìa cứng. Khi cô sắp đến gần xe tôi thì đèn giao thông luôn xanh lên. Hàng dài xe đợi đèn đã bắt đầu lăn bánh. Cô gấp miếng bìa cứng lại.
Một hôm kia, đèn cũng đã xanh nhưng cô đến gần xe tôi hơn; tôi đã kịp đọc hai hàng chữ: "Cựu chiến binh. Không nhà. Cần giúp đỡ."
Hình ảnh của cô ấy cứ ẩn hiện trong đầu tôi dù tôi đã đi qua xa ngọn đèn giao thông đó. Tôi cứ tự hỏi mình bao nhiêu là điều: Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Tại sao cô ấy lại phải ra đường xin giúp đỡ? Buồn quá đi chứ!
Tôi đoán ai cũng có hoàn cảnh riêng của mình... thì chắc những người lính cũng vậy. Họ cũng đã có hoàn cảnh riêng của họ trước, trong lúc và sau đời sống chiến chinh...
Sáng nay, khi rời nhà, tôi đã chẳng hề nghĩ đến người phụ nữ ấy. Nhưng khi đến cách ngọn đèn đường đặc biệt đó ba bốn ngọn thì hình ảnh chị ta lại hiện lên. Tôi chợt nhớ hôm nay là ngày lễ Cựu Chiến Binh! Tôi thì thầm "Chị ơi, tôi thật sự hy vọng hôm nay sẽ không quá đông xe và chị sẽ đến kịp xe tôi khi đèn đường vẫn còn đỏ." Và rồi điều tôi mong muốn đã diễn ra. Tôi hạ cửa sổ xe xuống và vẫy vẫy chị ấy. Tôi đoán chị thấy tôi vì chị đã cố gắng đi nhanh hơn một chút. Tôi nhìn đèn giao thông phía trước rồi nhìn chị đang đi khập khểnh bên vỉa hè. "Đèn ơi làm ơn chờ chút nha đèn... Chị ơi, đi cẩn thận, đừng té nha chị," tôi thì thầm. Chị ấy đã đến kịp xe tôi và chiếc xe phía trước cũng đã bắt đầu lăn bánh. Tôi vẫn nấn ná để nói cho bằng được những điều tôi đã chờ để nói với chị từ rất lâu rồi, "Chúc mừng chị ngày lễ Cựu Chiến Binh. Cảm ơn chị rất nhiều đã phục vụ cho đất nước. Em chia sẻ với chị bữa ăn trưa của em nghen." Chị gật đầu, mỉm cười và cảm ơn tôi, "Cầu xin Thượng Đế chúc bình an cho em gái thân yêu."
Trong số những dòng châm ngôn tôi có trên bàn làm việc có một câu viết, "Mỗi ngày, hãy cố gắng làm ít nhất một người hạnh phúc vả mỉm cười." Tôi hy vọng chị thương binh ấy đã cảm thấy hạnh phúc hơn một chút. Tôi hy vọng các xe phía sau tôi đã không phiền lòng vì tôi đã làm họ đợi lâu hơn. Tôi hy vọng họ đã mỉm cười.
Chúc mừng Ngày Cựu Chiến Binh đến tất cả bạn bè cựu chiến binh của tôi ngoài đó, bất cần biết các anh chị có thấy tôi hay biết tôi. Hãy biết rất nhiều người trong chúng tôi đã vô cùng trân trọng và quý yêu các anh chị vì lòng dũng cảm và sức mạnh của các anh chị đã dám ra ngoài đó, chiến đấu cho đất nước, cho một lý tưởng cao đẹp!
~*~
Có một người phụ nữ với dáng vẻ như bị thương tật. Sáng nào đi làm, tôi cũng thấy cô ở một ngã tư đường. Tôi không thể nhìn thấy các dòng chữ ghi trên miếng bìa cứng cô cầm trước ngực. Bởi cô di chuyển rất chậm. Một tay vịn gậy, tay kia cầm miếng bìa cứng. Khi cô sắp đến gần xe tôi thì đèn giao thông luôn xanh lên. Hàng dài xe đợi đèn đã bắt đầu lăn bánh. Cô gấp miếng bìa cứng lại.
Một hôm kia, đèn cũng đã xanh nhưng cô đến gần xe tôi hơn; tôi đã kịp đọc hai hàng chữ: "Cựu chiến binh. Không nhà. Cần giúp đỡ."
Hình ảnh của cô ấy cứ ẩn hiện trong đầu tôi dù tôi đã đi qua xa ngọn đèn giao thông đó. Tôi cứ tự hỏi mình bao nhiêu là điều: Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Tại sao cô ấy lại phải ra đường xin giúp đỡ? Buồn quá đi chứ!
Tôi đoán ai cũng có hoàn cảnh riêng của mình... thì chắc những người lính cũng vậy. Họ cũng đã có hoàn cảnh riêng của họ trước, trong lúc và sau đời sống chiến chinh...
Sáng nay, khi rời nhà, tôi đã chẳng hề nghĩ đến người phụ nữ ấy. Nhưng khi đến cách ngọn đèn đường đặc biệt đó ba bốn ngọn thì hình ảnh chị ta lại hiện lên. Tôi chợt nhớ hôm nay là ngày lễ Cựu Chiến Binh! Tôi thì thầm "Chị ơi, tôi thật sự hy vọng hôm nay sẽ không quá đông xe và chị sẽ đến kịp xe tôi khi đèn đường vẫn còn đỏ." Và rồi điều tôi mong muốn đã diễn ra. Tôi hạ cửa sổ xe xuống và vẫy vẫy chị ấy. Tôi đoán chị thấy tôi vì chị đã cố gắng đi nhanh hơn một chút. Tôi nhìn đèn giao thông phía trước rồi nhìn chị đang đi khập khểnh bên vỉa hè. "Đèn ơi làm ơn chờ chút nha đèn... Chị ơi, đi cẩn thận, đừng té nha chị," tôi thì thầm. Chị ấy đã đến kịp xe tôi và chiếc xe phía trước cũng đã bắt đầu lăn bánh. Tôi vẫn nấn ná để nói cho bằng được những điều tôi đã chờ để nói với chị từ rất lâu rồi, "Chúc mừng chị ngày lễ Cựu Chiến Binh. Cảm ơn chị rất nhiều đã phục vụ cho đất nước. Em chia sẻ với chị bữa ăn trưa của em nghen." Chị gật đầu, mỉm cười và cảm ơn tôi, "Cầu xin Thượng Đế chúc bình an cho em gái thân yêu."
Trong số những dòng châm ngôn tôi có trên bàn làm việc có một câu viết, "Mỗi ngày, hãy cố gắng làm ít nhất một người hạnh phúc vả mỉm cười." Tôi hy vọng chị thương binh ấy đã cảm thấy hạnh phúc hơn một chút. Tôi hy vọng các xe phía sau tôi đã không phiền lòng vì tôi đã làm họ đợi lâu hơn. Tôi hy vọng họ đã mỉm cười.
Chúc mừng Ngày Cựu Chiến Binh đến tất cả bạn bè cựu chiến binh của tôi ngoài đó, bất cần biết các anh chị có thấy tôi hay biết tôi. Hãy biết rất nhiều người trong chúng tôi đã vô cùng trân trọng và quý yêu các anh chị vì lòng dũng cảm và sức mạnh của các anh chị đã dám ra ngoài đó, chiến đấu cho đất nước, cho một lý tưởng cao đẹp!
AKV