Kỷ Niệm với Kỳ Đồng - Kỷ Niệm Thời Ấu Thơ
Kỷ Niệm với Thầy Thể Dục - Gốc Cây Khởi Động Yêu Thương 😁
Kỷ Niệm với Thầy Thể Dục - Gốc Cây Khởi Động Yêu Thương 😁
Đúng là trong gần 30 năm qua KV có lớn lên, có cao hơn và nặng thêm…
nôm na là có “bự” hơn một chút so với ngày còn nhỏ tì ti… ở Kỳ Đồng, An
Phú 😉
Hồi xưa, phải công nhận mình lớn chậm thiệt. Người ta hay nói “ôm
nhiều thì yếu, yêu nhiều thì ốm”… Thời đó tui chưa yêu mà cũng chẳng ôm
ai… Không hiểu sao mình vẫn ốm lẫn yếu 😉.
Chắc vì vừa có gen nhỏ con của bà nội, vừa bị… “si-dinh-dưỡng”, và vừa
phải làm việc nhiều… nên cơ thể ù lì hổng thèm lớn cùng thời gian. Và
ấy là chuyện nhỏ con đó ảnh hưởng tới một môn học của KV, cái môn mà với
nhiều người có thể là dễ nhất.
Nếu tập thể dục mà không phải chuyển động quá xa chỗ mình đứng (có nghĩa thể dục nhưng không được hoạt động quá nhiều 😁)
như khi còn bé trong An Phú thì mình còn xoay sở có điểm tương đối.
Chứ còn phải chuyển động quá nhiều, như phải chạy cả vòng sân trường Kỳ
Đồng chẳng hạn, thì KV chỉ có nước rớt…đài!
Để ý vài lần, chắc
là thầy thể dục thương tình con bé không dai sức, nên hễ bữa nào có giờ
chạy thì thầy luôn cho mình đi lên trước lằn gặch xuất phát cũng phải
hai chục bước.
KV vẫn còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua. Lần đầu
tiên thầy làm vậy, mình không tin nên không dám đi lên hai chục bước.
Thế là ở phía sau, thầy cứ nói vói lên, “Đi tới cái gốc cây trước mặt
luôn, đi đi…”
Có nghĩa mình luôn được bắt đầu tất cả cuộc chạy
đua với ít nhất hai chục bước trước mọi người. Ấy vậy mà, lần nào cũng
như lần nào, mình vẫn luôn là kẻ đến sau… cuối 😕😁
Mà giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng ngộ. Thầy “thiên vị” với KV như vậy, sao
không bạn nào trong lớp ganh tỵ với mình dù chỉ một lần nhi?! 😊
Mà còn ngộ hơn nữa là sao lúc đó mình cũng không một lần cảm thấy xấu
hổ vì đã chạy không nổi! Có lẽ mình biết khả năng chạy của mình chỉ tới
đó thôi, không thể bon chen chạy đua với ai! Phải chi thầy cho đua xe
đạp mi-ni thì chắc KV sẽ đỡ hơn chút đỉnh… vì đạp xe thì tui đã ít nhiều
được luyện đi cùng khắp các ngõ hẻm...
Nhưng thiếu kém trong đời
của một con người chưa hẳn là dỡ và đáng xấu hổ vì nhờ có sự thiếu kém
đó mà mình vẫn còn nhớ thầy, thương bạn. Nhớ thầy vì thầy đã cảm thông
và thương cái sự yêu-sắc của mình. Thương bạn là vì bạn cũng đã thương
và không bao giờ gây khó khăn cho thầy trong việc thiên vị với mình…
Thầy thể dục đó là thầy Thư. Thầy là một chú bộ đội giải ngủ và mắc
chứng sốt rét. Hôm nào thầy lên cơn sốt mà không có cách chi đứng nỗi
dưới sân trường thì thầy sẽ cho tụi mình lên lớp, và giảng lý thuyết.
Mình vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt của thầy. Hồi còn nít nhỏ thì
mình không thấy thầy đẹp trai, nhưng bây giờ nhớ lại thì thấy thầy có
hơi bị đẹp trai 😉😊
Với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ của thầy… khó mà tin thầy có thể lên cơn
sốt và trở nên yếu xìu như khi KV chạy không nổi… Hình như thầy chỉ dạy
thể dục bọn mình năm lớp 6, rồi đi… Không biết thầy đã đi đâu, và bây
giờ ra sao…
Bao nhiêu năm xa thầy, xa trường, học lên bao nhiêu
là lớp, cao lớn lên bao nhiêu thì bao… giỏi gì thì giỏi, em vẫn dỡ ẹt
môn chạy đua và không bao giờ dám đua với ai dù có được cho tiền để về
sau cuối, chứ em cũng rất muốn rinh về khoe thầy một huân chương chạy
điền kinh Olympic 😁
Giỏi dỡ trong cuộc đời con người giúp mình hiểu ra rằng một người không
thể giỏi tất cả được. Những yếu kém của mình sẽ giúp mình khiêm nhường
lại và có cơ hội khâm phục và khen ngợi khả năng của người khác.
(Về lại trường vừa rồi, KV có trở lại gốc cây ngày xưa, cái mốc yêu thương, và chụp cả một lô hình với gốc cây yêu thương 😁)