Friday, December 27, 2019

Đúng Đẹp Hay Sai Xấu Dở?

 

https://vietbao.com/p301420a301643/dung-dep-hay-sai-xau-do-

Quý vị nào thích môn thể thao bóng bầu dục của Mỹ chắc hẳn có nghe "tiếng" của Redskins.  Redskins là đội nhà của vùng Virginia, Washington DC và Maryland. Từ lúc ra đời từ đầu thập niên ba mươi đến mãi những năm chín mươi, Redskins là một trong mười đội dẫn đầu trong đường bóng bầu dục của Mỹ.  Nhiều ông bố đã dùng một phần lớn tiền hưu để mua vé thành viên trọn đời.  Và cứ thế nhiều gia đình đã trở thành hội viên của Redskins từ đời cha tiếp nối đời con.  

Mùa Super Bowl sắp tới, bảng quảng cáo và cờ Redskins phấp phới trên đường phố làm tôi nhớ lại một chuyện vui.

Bố của ông sếp tôi từ trần và chúng tôi đi đám (Hừm, đi đám tang mà lại có chuyện vui?!)  Đó là lần đầu tiên tôi đi đám tang của người Mỹ. Nhiều thứ lạ và mới nên tôi quan sát và lắng nghe là chính. Tôi đi theo các bạn đồng nghiệp Mỹ và ai làm sao thì tôi làm vậy. Ngày "nhìn mặt lần cuối" trước khi chôn cất, nhiều người thân và bạn bè tụ họp. Đến nhà quàn, trong phòng có một màn hình Tivi to. Có tiếng nhạc đệm rất dễ chịu ở phía sau. Màn hình hiện lên các hình ảnh kỷ niệm của nhân vật quá cố. Từng tấm hình chậm rãi lướt qua: từ lúc còn bé, với cha mẹ anh chị em, rồi lớn lên, đi học, đi lính, lập gia đình, lần đầu tiên được làm bố, nghỉ hè với vợ con, dạy con tập đi, dạy con câu cá, giúp con dọn đồ đạc đến ở gần trường đại học, dự lễ ra trường của con, mừng các con trong ngày cưới, đón chào đứa cháu nội đầu tiên, lên chức ông ngoại, chia tay đồng nghiệp và về hưu, đi những chuyến đi xa…

Biến chuyển cả cuộc đời dài gần tám mươi năm như được thu ngắn và kể lại bằng một tập hình kéo dài khoảng mười lăm phút. Tập hình chạy đến cuối thì tự động bắt đầu trở lại để khách đến sau có thể xem từ đầu nếu muốn. Tôi bắt gặp nhiều nụ cười trên mặt khách viếng sau khi xem hình. Họ có thể có một phần trong các kỷ niệm. Họ có thể đang hình dung lại cảnh vật và âm thanh lúc bấy giờ. Họ lục lại trong trí nhớ…

Tôi quên là mình đang đi đám tang. Cách tổ chức, không khí, và tinh thần của từng diễn tiến rất ư nhẹ nhàng, có lúc còn có vẻ như một ngày lễ mừng ngày đoàn tụ, mừng một sự hoàn tất gì đó...

Giờ lễ "nhìn mặt lần cuối" được chính thức bắt đầu. Người anh trai lớn của sếp lên bục làm lễ và nói lời cảm ơn. Ông ta đọc lại sơ lược cuộc đời và thành quả của người cha. Kế đến là một ông lão cỡ tuổi bố của sếp chậm rãi đi lên. Tôi đoán có thể ông là một người anh hay em của bố sếp. Nhưng không, ông giới thiệu mình là bạn thân của người quá cố từ thời niên thiếu. Ông mặc bộ vest đen và quàng khăn có hình đội bóng Redskins. Và chuyện vui mà tôi nhắc ở trên bắt đầu từ đây.

­­­­­Ông bắt đầu nói về người bạn của mình: "Tôi và ông này biết nhau từ thời hai đứa còn bắn bi. Chúng tôi ở chung xóm, đi học chung trường, và cũng cùng đi lính.  Chúng tôi làm bạn với nhau hơn bảy chục năm qua. Giải trí của chúng tôi là môn bóng bầu dục. Đã có lúc hắn muốn trở thành cầu thủ cho Redskins; chỉ ngặt cái hắn không thể chạy nhanh nên đành chấp nhận chỉ là người hâm mộ." 

Mọi người chăm chú lắng nghe và bắt đầu thấy sự liên hệ giữa chiếc khăn quàng cổ của ông và câu chuyện ông sắp kể. Ai cũng có vẻ nôn nao muốn nghe phần kế tiếp. Ông lão tiếp tục nói, "Khi Redskins còn dưới sự quản lý của Jack Kent Cooke, Redskins chơi rất hay và tôi cũng đã rất mê đội Redskins. Nhưng từ khi Redskins bị đổi quản lý, mọi thứ từ từ đi xuống. Nhiều người hâm mộ đã bỏ đi, trong đó có tôi. Riêng ông bạn tôi thì vẫn luôn trung thành và thích Redskins cho đến tận phút cuối. Mới tuần trước, khi tôi đến thăm, ông ta vẫn rủ tôi ở lại xem với ông một trận của Redskins. Tôi thì ngủ gà ngủ gật, trong khi mắt hắn thì cứ dán vào màn hình Tivi và theo dõi say sưa. Tôi đã thắc mắc suốt bao nhiêu năm và nhiều lần tự hỏi tại làm sao Redskins chơi càng ngày càng tệ, càng ngày càng xuống cuối bảng mà ông bạn mình vẫn cứ thích thú xem.  Hắn có một niềm tin nơi Redskins đến lạ thường!  Và một ngày kia tôi đã tìm được trả lời cho thắc mắc của mình."

Ông ngừng lại. Mọi người bắt đầu tò mò và nóng lòng muốn nghe ông cụ giải thích.  "Tôi rất rành ông bạn già của tôi nên để tôi kể cho quý vị nghe. Ông bạn tôi là một tên giờ giấc rất dây thun." Nghe đến đây, nguyên cả gian phòng cười ồ lên. Có lẽ mọi người hơi bất ngờ khi thấy một ông cụ 80 tuổi đang phê bình chế giễu ông bạn thân đang nằm trong hòm của mình. Ông cụ chờ mọi người cười xong lại chậm rãi, "Khi người ta xong hết chuyện và sắp ra về thì cha con nhà hắn mới lò mò tới. Lần nào cũng thế! Hắn hẹn với ai cũng luôn tới trễ gần cả tiếng đồng hồ… Redskins cũng chính xác như thế!  Người xem chờ mãi vẫn không thấy chúng ghi điểm. Tới cuối gần xong mới vô được một trái, và đứng cuối bảng!"

Ông lão ngừng lại cho mọi người cười hả hê.  Ông lại nói tiếp, "Có được trả lời này rồi thì tôi lại có thêm một thắc mắc khác. Không biết có phải vì hắn thích Redskins nên dần trở thành tên dùng giờ dây thun, luôn chậm trễ, và chỉ xuất hiện ở giờ cuối để chứng kiến phần kết thúc; hay là vì bản chất hắn là tên luôn sai hẹn nên hắn có thể thông cảm và chấp nhận Redskins đứng ở cuối bảng?" Mọi người thích thú với câu chuyện của ông lão, lại cười rần rần.

Ngồi giữa gian phòng lớn với bao tiếng cười xung quanh, tôi đã nghĩ thầm.  Quả thật phong tục của người Mỹ có nhiều cái khác so với phong tục của người Việt Nam. Nói về người quá cố, nhất là trong đám tang trước mặt bao nhiêu khách viếng, mà dám cả gan chế giễu! Ở Việt Nam mà làm kiểu này thì có nước bị uýnh về ba má nhận không ra (đùa tí!)

Ông lão tiếp tục, "Tôi lại thấy lạ một điều, với bản chất luôn trễ nãi như ông bạn già của tôi, đáng lẽ hắn phải ra đi sau tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến hắn làm một việc sớm hơn dự kiến. Thôi thì tôi và quý vị cùng nhau tiễn đưa ông bạn già của tôi về nhà Chúa."  

Vẫn chưa xong, ông lại làm mọi người cười thêm lần nữa: "Hy vọng Redskins sẽ từ từ bò lên trên hạng bét một chút để vài bữa khi tôi ra đi và gặp lại ông bạn già trên đó, tôi sẽ cập nhật cho hắn biết 'bọn Redskins quả thật luôn chậm trễ y chang mày, mãi tới khi mày đi mất đất, chúng mới thắng giùm cho vài trận…'"

Mọi người lại cười. Không biết từ nãy giờ mọi người đã cười bao nhiêu lần. Tôi chưa bao giờ dự một đám tang nào vui đến như vậy. Ra về, lòng vẫn còn đọng lại nhiều cảm giác thích thú của những khám phá mới trong phong tục của người Mỹ. Đám tang này đã diễn ra hơn mười năm trước, khi tôi vẫn còn mới mẻ đối với nước Mỹ. Hôm nay tôi đã "lớn" lên thêm được tí và đã có thêm dịp chứng nghiệm những khác biệt trong suy nghĩ và lối sống của những gì diễn ra xung quanh mình hằng ngày.


Cùng một sự việc, người này có thể cho như vậy là phạm thượng và họ phẫn nộ. Người khác lại nhận thấy chẳng sao hết, mà ngược lại như vậy là rất thân thiện, gần gũi và họ vui vẻ cười hề hề. Cứ như thế hằng ngày xung quanh ta, bao nhiêu lần chúng ta đã chứng kiến cùng một sự việc, với cách nhìn, quan điểm sống và hiểu biết khác nhau, kẻ thấy đúng, người thấy sai; kẻ thấy hay, người thấy dở; kẻ thấy xấu, người thấy đẹp… Tranh luận nhau về những thứ chính mình cũng chưa biết hết đủ. Tôi đã thường tự nhắc mình mọi thứ chỉ tương đối thôi. Kể cả sống và chết cũng chỉ là những định nghĩa giới hạn so với bao nhiêu hiểu biết vô biên mình còn chưa với tới. Mình càng nhìn và đối xử với mọi thứ một cách nhẹ nhàng thì mọi thứ càng đẹp, càng dài, càng hay, càng vui… Mỗi ngày, tôi cũng vẫn còn phải cố gắng làm như vậy dù nhiều lúc gặp những chuyện muốn tu mà tu không nổi nên cứ phải xin phép Trời Phật cho mình xin nghỉ tu năm phút...

*


Viết đến đây thì tôi nhận tin chú Bồ Tùng Ma vừa ra đi… Da gà tự nhiên nổi rần rần. Cứ như chú Bồ Tùng Ma nói chuyện với tôi từ nãy giờ. Chú Bồ là một ngòi bút xuất sắc của Việt Báo Việt Bút gần 20 năm qua. Kể về chú Bồ Tùng Ma thì vô vàn những chuyện đặc biệt, vui nhộn và lý thú; gặp một lần, nhớ hoài.  Chú Bồ là một ví dụ điển hình cho cách cư xử nhẹ nhàng và mọi thứ vô thường, có có không không.

Lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ thường được Việt Báo tổ chức vào tháng Tám hằng năm. Công việc của tôi ngày càng bận và tháng Tám cũng là tháng tôi khó sắp xếp nghỉ nhất. Vắng mặt dự lễ mấy năm qua, tôi không được thăm gặp nhiều cô chú bác anh chị trong gia đình Việt Báo Việt Bút. Hơi hụt hẫng không kịp thăm trước khi chú Bồ Tùng Ma ra đi, tôi quyết định lấy vé giờ chót bay về tiễn chú lần cuối; cũng là dịp tốt để thăm đại gia đình Việt Báo Việt Bút.

Mấy ngày qua, ai trong gia đình Việt Báo Việt Bút cũng thương tiếc chú Bồ Tùng Ma, nhưng dường như thâm sâu trong cái buồn cái mà chúng ta gọi là "mất mát chia ly", mọi người như cảm nhận được sự thân thương và vị trí quan trọng từng người nơi nhau ra sao. Một cái gì đó vô hình và mạnh mẽ, cùng hướng về nhau. Nghĩ đến nó, cảm được nó, hạnh phúc vô biên. Chắc chắn là chú Bồ Tùng Ma đang vui khi nhìn xung quanh, nhận thấy tình thương mến tràn ngập, và mọi người sẽ xum vầy, đến thăm viếng chú đúng trong ý nghĩa mà chú đã viết trong bài "Bạn Tôi và Họp Mặt Viết Về Nước Mỹ": Chết là bắt đầu một sự sống khác.

*

Nhớ lúc còn bé, tôi rất "không thích" màu trắng.  Mỗi lần đi nhà thờ và má mặc cho áo quần màu trắng thì tôi luôn càu nhàu, không thấy vui. Có lần, tôi đã nói với má, "Con ghét mặc đồ màu trắng lắm!" Má tôi cũng ngạc nhiên và hỏi tại sao. Tôi đã trả lời, "Vì màu trắng là màu tang, là màu buồn; con thấy ai có tang cũng toàn mặc đồ trắng." Thế là má nói với tôi, "Tại sao con không nghĩ màu trắng là màu tinh khiết, trong sáng như thiên thần thay vì nghĩ nó là màu buồn, màu của đám tang?" Từ ngày đó, mỗi khi mặc đồ trắng, tôi đã tập nghĩ mình mặc trang phục của thiên thần và dần thôi "bớt ghét" màu trắng.

Ông ngoại cũng là người đã dạy cho Khánh Vân gốc cọp của tôi tập suy nghĩ và dùng chữ nhẹ nhàng. Khi sinh thời, ông hay hát mấy câu "Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói, mến nhau qua nụ cười…"


Khi lớn lên một chút, tôi dần thấm vào thói quen cách nói giảm, khi suy nghĩ, khi nói, khi viết… Có nghĩa là, thay vì dùng chữ "ghét" thì sẽ là "không được thích lắm", "sai" thì sẽ là "không đúng", "dở" thì "không hay", "xấu" thì "không đẹp", v.v… 

Cũng không dùng từ "khó khăn" mà dùng từ "thử thách". Khó khăn làm mình chùn bước. Thử thách làm mình mạnh mẽ!

Cùng một sự việc, cách suy nghĩ sẽ đưa mình đến kết luận của vấn đề, tốt hay "không tốt". Mọi thứ tự nhiên tích cực và nhẹ nhàng hẳn, nâng tinh thần và nhiệt huyết của mình lên cao.

*

Năm nay có nhiều tin không vui. Nhiều người thân ra đi.  Khi nhớ ông ngoại, tôi thường nghĩ ông ngoại vẫn còn ở Việt Nam, ông vẫn sống, và hai ông cháu chỉ cách nhau một đại dương bởi ông vẫn sống trong tôi dù tôi không thể gặp bằng xương bằng thịt.  Cũng giống như ông bố của sếp, dù đã ra đi, ông vẫn sống và sống một cách đặc biệt trong lòng con cháu và bạn bè của ông, những người còn ở bên này.  Có thể, ông ngoại tôi, bố của sếp, họ đi lên cung trăng cũng không chừng.  Suy nghĩ đó có thể không đúng mà cũng có thể đúng. Chỉ là chúng ta nào có thể biết, chưa biết!

Tôi chỉ biết gần đây nhất, sự ra đi của chú Bồ Tùng Ma đã nhắc nhớ tôi hãy biết sống chậm lại, hãy vui nhất, hãy tìm thấy ý nghĩa sống mỗi ngày và trân quý những gì hiện đang có trong đời sống này. Khi mình sống mà không có expectation, không đòi hỏi gì cả thì mọi thứ sẽ luôn là những bonus, những món quà và mình luôn hạnh phúc khi được quà dù rất nhỏ. Còn khi mình sống mà luôn có nhiều expectation, luôn đòi hỏi cao, thì mình sẽ không bao giờ hài lòng, sẽ luôn muốn hơn và luôn luyến tiếc.

Chú Bồ Tùng Ma biết chú được yêu thương và quý trọng ra sao.  Chú biết chú sẽ được nhớ đến và nhắc tới ra sao. Chúc mừng chú Ma mãn khóa, lên lớp.

Và trên đó, cháu biết chú Ma sẽ vẫn tiếp tục viết, vẫn làm giám khảo và sẽ chia sẻ lại những chuyện vui khi chúng ta lại gặp lại nhau… Cầu mong chú Bồ Tùng Ma yên nghỉ


Anne Khánh Vân

Saturday, November 9, 2019

Chuyện Ngắn Ngày Đầu Năm --- Ông Về...

Chuyện Ngắn Ngày Đầu Năm --- Ông Về...
~*~
Tối qua, tức 30 Tết VN, tôi ngủ mơ thấy cảnh VN và thật nhiều người thân, bạn bè... Sau khi thấy đủ mọi người, tôi bỗng thấy ông ngoại ngồi ở bàn cách tôi năm bảy thước. Ông mặc áo xanh da trời, có lẽ màu áo ông chưa bao giờ mặc trong đời khi còn sống. Ông trông mạnh khỏe, vui vẻ. Tôi Ồ lên một tiếng và kêu "Ông Ngoại!" Chưa kịp đứng lên chạy đến phía ông thì ông đã đi đến phía tôi. Tôi ôm chầm lấy cổ ông và cứ dúi đầu vào cổ ông hôn không dứt... Tôi nói "Sao ông ngoại mặc áo đẹp vậy? Cháu chưa bao giờ nhìn thấy áo này." Ông chỉ mặc những áo thun màu đậm như màu xanh dương đậm, màu đỏ đô... Khi mặc đồ vest và phải mặc áo sơ-mi thì dường như ông chỉ mặc áo trắng... Tôi đâm thắc mắc không biết ai đã may cho ông áo sơ mi màu xanh da trời này... 
Sau khi ôm ông thỏa thích, tôi giựt mình, cố gắng ghi nhận lại mọi cảnh vật và cảm xúc trong mơ, không sót một chi tiết. "Cuồn phim" này sẽ được quay đến quay lui nhiều lần những khi tôi nhớ ông ngoại... Từ khi ông mất, có lẽ tôi rất thường được mơ thấy ông. Đã gần năm qua tôi chưa gặp lại ông ngoại. Tối qua, tôi cảm thấy quá trời sướng cái bụng - cứ mỉm mỉm cười và nói trong bóng đêm "À, ông về thăm mình...Tết mà!"
*
Sáng ra, tôi hỏi má, "Tối qua ông ngoại về thăm mình... Có ai chiêm bao thấy ông ngoại không?" Song tôi kể chi tiết giấc mơ... Tôi tả lại màu áo của ông và má bảo, "có phải màu xanh Đức Mẹ không?" À há... Sao trong mơ mình không nghĩ ra đó là màu xanh Đức Mẹ ta?... Chắc là vậy rồi. Ông ngoại tôi khi sống ông như một ông tiên... Cả đời sống hiền hòa, giúp đỡ mọi người, chịu nhiều nhọc nhằn và luôn hy sinh, nhịn nhục... Cứ hỏi thăm tất cả những người biết ông ngoại tôi. Ai lại không thương kính ông Cả Viên?... Khi ra đi, chắc ông được Đức Mẹ đưa về nhà Đức Mẹ...
*
Còn được làm người, bất kể kiếp nào... tôi luôn xin được làm cháu ông ngoại... Làm cháu ông ngoại Cả Viên, tôi cảm thấy mình vô cùng diễm phúc... Thương ông, lòng vô vàn hạnh phúc... Được mơ thấy ông khi ông đã ra đi... càng cảm thấy diễm phúc hơn vì biết dù ở bất cứ nơi đâu, ông luôn yêu thương và nhớ đến con cháu của mình.
*
Ông ngoại ơi, cháu thương ông ngoại vô vàn... Thương không bờ bến...
Cảm ơn ông ngoại đã về thăm cháu tối qua...
Hun hun hun hun hun ông thêm vạn cái....
Mimi Baxiđế của ông...

Friday, May 31, 2019

Cậu ơi, Hãy Về!

Bài số: 5788-20-31594-vb2091619

Khánh Vân và cậu ở nhà thương...

Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ, từng nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.“ Bài mới của cô cho VVNM năm thứ 21 là chuyện về người cậu từng cùng cô cháu 10 tuổi đi tù vì vượt biển.

***

Ba mươi lăm năm trước, cũng một ngày tháng Năm, khi gia đình đi vượt biên, cậu có dẫn tôi theo. Chuyến đi không thành, hơn mười mạng trong gia đình cùng 120 người khác, vào khám.

Tôi còn nhớ như in: trong đêm tối, thuyền bị bắn lủng và lôi vào bờ; sáng ra mọi người ngồi xếp lớp, chờ đếm và cho lệnh đưa về đâu. Khi xe tải chở chúng tôi từ biển về nhà tù, xe đi ngang qua mấy xóm chài. Không khí khô mặn, sánh đặc mùi cá và nước mắm như hút hết tất cả những gì tươi sống đi ngang qua. Còn lại chỉ những khô cằn, chát mặn…

Vào tù, vì không có cha mẹ cùng đi, cậu khai tôi là con gái. Gương mặt tôi ngày xưa cũng chữ điền và rám nắng màu bánh mật, có nhiều nét giống cậu, nên ai cũng tin hai cậu cháu tôi là hai cha con.

Lên thuyền ra đi là đã chấp nhận rồi. Một là ăn cá, hai là cá ăn. Còn không thì "thoát thì nuôi má, hụt thì má nuôi," có nghĩa là vô tù chờ má thăm nuôi. Ngày ấy tôi chỉ là con bé con ốm tong teo, đếm lịch tới ngày 90 được thả về. Nhưng cậu Nam tôi vì là thợ máy chính, có tên trong danh sách nhóm tổ chức con tàu vượt biển, nên bị tống vào biệt giam. Vậy là dù đã được thả, tôi vẫn tiếp tục lui tới trại giam vì phải đi theo bà ngoại và má để đóng vai con nhỏ thăm nuôi cha.  Nói là đi thăm nuôi nhưng khi đến nơi, gia đình tôi chỉ có thể gửi những giỏ đồ thăm nuôi cho cậu chứ chẳng được gặp cậu.

Cảnh người tù bị vợ bỏ, chỉ còn đứa con nhỏ lui cui vào tù ra khám tới lui thăm viếng, có lúc làm mọi người thấy thương. Có lẽ cũng phải một năm sau, từ tù biệt giam, cậu được cho “ra tập thể” -có nghĩa là chung một khu nhà giam với mọi người tù khác- và được dùng là người sửa chữa các máy móc cần thiết trong nhà tù. Sau 4 năm siêng năng lao động cải tạo, cậu được thả.

Ra tù đã là năm 88, số lượng người vượt biên đã thưa. Nhiều đảo đã đóng cửa không nhận thuyền nhân.  Cậu vẫn dứt khoát phải ra đi, vì "không có cách gì ở lại mà mà chịu nổi." Sau gần hai tuần trôi dạt trên biển, trải qua nhiều đói khát, đối diện với chết chóc, thuyền cậu cũng đã đến được đảo.

*
Tháng Hai vừa rồi là sinh nhật 64 của cậu Nam. Cậu đã rất nôn nao và sẵn sàng cho những dự án muốn làm sắp tới. Khoảng cuối năm 2018, cậu đi khám tổng quát để kiểm tra sức khỏe chung, chuẩn bị chờ xong năm 2019 là sẽ về hưu. Kết quả chụp hình phổi cho thấy có vết đen to. Thêm những xét nghiệm cần thiết thì được biết cậu đã bị ung thư phổi ở giai đoạn cuối. Các bướu ung thư đã di căn lên vai, xuống cột sống, xuống tay, xuống chân…

Nhận tin dữ, tôi không khỏi bàng hoàng. Mới ngày nào cậu cháu tôi còn trong tù, thăm viếng nhau. Hôm nay tôi cũng lại tới lui thăm viếng cậu, nhưng không phải nhà tù Đắk Nông hay Hàm Tân mà ở một bệnh viện Mỹ tận New Jersey, khu chuyên trị ung thư. Nhìn cậu trên giường bệnh, ốm đi gần một nửa, nước mắt tôi cứ như trực sẵn để trào ra. Khi cậu mở mắt nhìn tôi cười và nói "Ah… Mimi đó hả?" bụng tôi cuộn lại, nhưng rán giục mình miệng phải luôn mỉm cười thật tươi. Ngày đi thăm cậu lần đầu tiên ở nhà thương cũng đúng là ngày sinh nhật của cậu. Tôi cùng tía má Hai Lúa, nào hoa, nào bánh, nào bong-bóng.  Mọi người cũng chuẩn bị chỉ nói những chuyện vui…

Tôi kể cho cậu nghe những mầu nhiệm mình được biết. Cô bạn làm chung sở có người anh họ đang mạnh khỏe thì khám phá bị bướu ung thư trên đầu. Ngày có kết quả của các thử nghiệm, bác sĩ nói anh chỉ còn hai tháng. Bao nhiêu tiền tiết kiệm bấy lâu, anh gửi về nước Ethiopia cho cha mẹ xây nhà. Anh để dành lại 60 ngàn nhờ cô em họ giữ để chi trả tiền nhà thương và mai táng để gia đình cha mẹ không phải lo. Khi đưa tiền cho cô em họ giữ dùm, anh ta đã nói, "Tao đưa tiền mày giữ dùm nhưng tin chắc tao chưa chết bây giờ đâu. Nếu Thượng Đế đã bảo vệ cho tao bao nhiêu lần nguy khốn, sống còn sau bao năm bên Afghanistan hay Iraq, nơi khói bom lửa đạn bay vùn vụt trước mắt, thì tao chưa thể chết bây giờ được. Mày tin tao đi!"

Anh ta kiên nhẫn nhận đủ cách chữa trị, cầu nguyện và siêng năng tập thể dục. Cứ cách ngày anh ta lại chạy bộ cả chục dặm. Năm tháng trôi qua, và như anh ta đã nói, anh ta đã không thể chết dễ như vậy! Hôm nay, đã 12 năm sau, anh ta vẫn sống mạnh khỏe, đã có vợ và con trai 5 tuổi. Anh ta đã thôi lái taxi, cái nghề tạm sau khi giải ngũ. Anh đã học và ra trường ngành chụp x-quang.

Tôi nói với cậu, "Như anh bạn đó cậu không chết khi đi vượt biển thì không thể chết dễ như vầy được. Cậu sẽ đánh bại căn bệnh và khỏe mạnh lại." Mắt cậu sáng lên sau khi nghe chuyện. Cậu có thêm niềm tin.

Tôi lại kể thêm chuyện vị thánh chủ của các bệnh nhân bị ung thư – thánh Peregrine cũng đã bị ung thư bên chân và được Chúa làm phép lạ. Trước ngày phải mổ ung thư, cưa chân, thánh Peregrine đã quỳ cầu nguyện dưới chân thập giá suốt cả đêm. Khi ngủ thiếp, ngài thấy Chúa như bước xuống từ thập giá và đặt tay lên chân, chỗ đau của ngài. Sáng ra, khi đến nơi để làm giải phẫu, các bác sĩ thấy vết thương ung thư như đã biến mất, không còn cần phải giải phẫu nữa. Thánh Peregrine sống thêm 25 năm và chết do cảm sốt vào ngày 1 tháng 5 năm 1345 ở tuổi 85. Ngài được phong thánh và được phong là thánh chủ của các bệnh nhân bị ung thư.
Giữ vững được tinh thần, nhất là khi đang đau bệnh ngặt nghèo, không phải dễ. Sự mạnh mẽ và tận tình chăm sóc của người thân xung quanh sẽ bồi thêm sức mạnh cho người đang bị vơi.

Gia đình tôi ở Washington DC, cậu ở New Jersey. Đi thăm cậu cuối tuần, có khi má tôi ở lại với cậu, tuần ở, tuần về…

*
Khi viết bài "I Can Only Imagine - Chỉ Có Thể Tưởng Tượng - 30 tháng Tư – Ngày Để Yêu Quý Cha Hơn" phần sau một bài cùng tên viết 13 năm trước, tôi đã đối diện với nhiều sự kiện trong cuộc đời mình. Như anh chàng ca sĩ Bart Millard, có những điều tưởng chừng chỉ có trong tưởng tượng, đã đến trong cuộc đời tôi. Những vết thương xưa đã có dịp lành để tôi có dịp hiểu và thương hơn, những người cha, người chú, người cậu… Họ cũng đã trải qua không kém những mâu thuẫn và chiến tranh nội tâm như bản thân tôi.

Viết xong bài và gửi đi, tôi và gia đình đã phải tiếp tục lo việc cho cậu.

*
Tháng Năm, tôi trở lại nhà thờ, mặc áo dài hồng nhạt. Sau lễ, lúc chia xẻ những lời cảm ơn, tôi đi lên cung thánh. Không giấy bút, mọi thứ như tuôn trào từ tim. Bây giờ ngồi đây, viết lại những dòng chữ này, từng chữ từng lời, như còn đầy cảm xúc:

"Thưa cha, thưa cộng đoàn.
Con là Mimi, con của mẹ Huỳnh, chị kế của cậu Nam…
Con không chuẩn bị để đứng ở đây. Chỉ khoảng 15 phút trước lễ, con mới được bác Nguyên sắp xếp cho ít phút để có đôi lời về cậu mình.

Cậu Nam với con có một số kỷ niệm có thể nói là… dễ thương. Ngày xưa khi gia đình đi vượt biển, cậu dẫn con theo. Lúc đó con chỉ mới 10 tuổi. Khi bị bắt và nhốt tù, cậu khai con là con gái cậu. Trong tù, khi cán bộ tra khảo tại sao hai cha con bây đi vượt biên, mẹ đâu?... thì vì đâu có mẹ thiệt nên hai cậu cháu khai đại là mẹ có bồ nhí bỏ hai cha con nên hai cha con buồn quá xách nhau đi vượt biên... (cộng đoàn cười)

Những ngày lễ tang như vầy, người Mỹ có làm hơi khác so với thói quen của người Việt Nam. Họ celebrate một cuộc đời bằng cách kể những kỷ niệm vui về người đó, những thành quả của người đó. Vì vậy con xin bắt chuớc một chút xíu như thế.

Vài tuần trước, tụi con đi câu được một con cá rất bự và đẹp. Tuần đó má con cũng đang trong nhà thương với cậu. Khi làm cá xong và kho nghệ, con chụp hình gửi cho má con xem. Cậu còn thức nên má cho cậu xem hình. Cậu nhìn nồi cá kho nghệ hấp dẫn quá bèn xin cho cậu một khứa ăn với cơm. Ngày hôm sau chúng con lái xe lên New Jersey, đem cá và cơm lên cho cậu. Con cũng có gỡ xương và cuốn thêm vài cuốn với các loại rau thơm và lá thì-là cho cậu chấm với tương Cự Đà. Cậu ăn mà cứ hít hà khen lâu lắm mới được ăn cá kho và cá cuốn thì-là ngon như vậy.

Sau tám chín tuần liên tục lên xuống thăm và thấy cậu khỏe ra, gia đình đã rất mừng. Cậu lên tinh thần, ngồi dậy được, và đi tập vật lý trị liệu. Cậu ăn có khẩu vị và muốn ăn nhiều hơn vì phần ăn trong nhà thương nhỏ quá… Mọi người đã rất mừng và có nhiều hy vọng. Sau đó cậu được cho về nhà… Rồi yếu lại, phải trở lại nhà thương...

Tối thứ Năm, đã khuya, con nhận được một cái text của má. Má con đang trong nhà thương với cậu. Má nói cậu hỏi Mimi có giận cậu gì không? Con đọc và khựng lại suy nghĩ. Tại sao cậu bỗng hỏi lạ vậy? Con nhờ má nhắn lại với cậu là con không giận cậu gì hết. Ngay từ ngày đầu tiên biết tin cậu bệnh và đi thăm cậu, con chỉ cầu xin với Đức Mẹ cho cậu được chữa lành.

Sáng hôm sau, 6 giờ  sáng, má nhắn tin báo cậu đã ra đi. Con chợt hiểu ra vì sao cậu đã hỏi câu hỏi đêm hôm qua. Cậu muốn mọi người vui vẻ, mọi chuyện Ok... để cậu thanh thản ra đi.

Con đã rất hụt hẫng vì con đã đặt nhiều niềm tin trong việc cậu sẽ mạnh khỏe trở lại. Con không bao giờ nghĩ cậu sẽ ra đi sớm như vậy. Con không chấp nhận sự ra đi của cậu... Nhưng con đã suy nghĩ lại. Có lẽ cậu đã quyết định ra đi. Có lẽ cậu biết đã đến lúc và thấy như vậy là tốt nhất. Thôi thì chúng ta hãy tôn trọng và chấp nhận quyết định của cậu.
Rồi con hiểu ra thêm một điều, là sự hiện diện của chúng ta ở cuộc đời này cũng giống như đi học một khóa học. Khi mình học và chứng nghiệm đủ những gì muốn trải nghiệm thì sẽ mãn khóa.

Mỗi sự kiện đến trong cuộc đời của mình sẽ là những cơ hội giúp chúng ta trưởng thành và tốt hơn ở một lãnh vực nào đó.
Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau celebrate cậu mãn khóa, ra trường, được lên lớp... (thành ra con không mặc đồ đen vì hôm nay con đi dự lễ ra trường của cậu)
Chúc mừng cậu đã qua được final exam hơi khó ở chặng cuối. Cậu đã pass exam không than van hay làm nó khó hơn. Cậu đã rất mạnh mẽ.

Cậu Nam là một người con rất hiếu thảo; một người anh, người em tốt bụng; một người chồng, người cha rất có trách nhiệm và thương yêu vợ con; một người cậu người bác có tình biết nghĩ đến con cháu; một người bạn tốt.
Cậu rất siêng năng chịu khó, thích việc. Cậu làm việc ca đêm, sáng về nhà vẫn tiếp tục làm việc giúp vợ con. Số giờ cậu làm việc trong suốt cuộc đời qua chắc chắn nhiều gấp bốn năm sáu lần so với số giờ cậu ngủ. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ gắn cho cậu mấy cái huân chương bự.
Trong nhà, cưng cậu nhất là bà ngoại con. Đúng không bà ngoại? (cộng đoàn cười). Hôm nay cậu đã được gặp lại bố mẹ cậu, ông bà ngoại con. Họ đang vui mừng gặp lại nhau. Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ gặp lại cậu và những người thân đã ra đi trước chúng ta.

Chúng ta sẽ nhớ cậu rất nhiều. Chúng ta sẽ không gặp cậu trong cái thân xác của cậu nữa nhưng linh hồn của cậu vẫn còn đó, vẫn tồn tại... Cậu sẽ vẫn biết và cảm nhận đuợc khi chúng ta thương và nhớ đến cậu.
Trong những tháng ngày qua, khi cậu nằm viện, nhiều người thân bạn bè đã thăm viếng, giúp đỡ cậu và gia đình cậu. Chỉ khi nào thật sự yêu thương, người ta mới làm được những gì cần.

Con xin đại diện cậu và gia đình, cảm ơn từng cô chú bác anh chị em về những thăm viếng và giúp đỡ. Cậu và gia đình đã rất trân trọng tất cả những chia xẻ giúp đỡ đó.
Xin cảm ơn cha, cảm ơn cộng đoàn, cảm ơn tất cả các cô chú bác anh chị và các em, ở địa phương hay đến từ rất xa, đã có mặt ngày hôm nay, để cùng "chúc mừng cậu ra trường,” và đưa cậu đi qua bờ bên kia được bình an, trong tình yêu thương của Chúa và Đức Mẹ. Amen!

Anne Khánh Vân
https://vvnm.vietbao.com/p247076a247306/cau-oi-hay-ve-